Hôm nay Lật Đình không đi làm, nhưng cũng không nghỉ ngơi, lúc cậu mở mắt ra Phương Hòe Ninh đã rời giường trước cậu, trước khi đi còn vô cùng thân mật dịu dàng hạ xuống nụ hôn ngọt ngào ở gò má và khóe miệng của Lật Đình.
Vì trải qua nghiên cứu và thực hành bền bỉ của mình, gần đây kết quả học tập càng thêm lớn lao.
Lật Đình vốn đẹp, ngày thường xụ mặt cũng có thể chọc cho Phương Hòe Ninh tâm trí hướng về mất hồn mất vía, chớ nói chi là biểu hiện khi ý loạn tình mê, Phương Hòe Ninh chỉ cần nghĩ đến Lật Đình thế này chỉ có mình có thể thấy được hắn đã không kìm được kích động lại hưng phấn, hơn nữa có thể chịu được xung kích thế này vẫn có thể đồng thời để ý đến tiến trình làm việc, Phương Hòe Ninh cũng khâm phục sự tiến bộ của mình.
Cuối cùng Lật Đình cũng có trạng thái nên có trong giáo trình như mong muốn của hắn, bất kể là trong hay sau chuyện, mặc dù hắn cũng đau lòng mèo con, muốn làm cho đối phương luôn luôn tràn đầy năng lượng, nhưng suy cho cùng Phương Hòe Ninh cũng là người đàn ông đang yêu, thật sự đã thu được loại cảm giác chinh phục đối với người yêu này mới biết được cảm thụ trong đó tươi đẹp nhường nào.
Lật Đình như cảm nhận được đôi môi mềm rơi trên mặt, chậm rãi mở mắt ra.
Phương Hòe Ninh nhìn vẻ mặt mơ màng của cậu, còn có một mảng nhiều màu lộ ra từ bả vai đến cổ, trong lòng rung động hơn, giọng cũng không tự chủ tràn đầy cưng chiều.
“Em có thể ngủ thêm lúc nữa, anh làm bữa sáng, đói rồi lại dậy ăn, mười giờ bọn anh bắt đầu, em đến muộn cũng được, không vội.”
Sau khi Lật Đình nhìn rõ thỏa mãn trong mắt đối phương, lúc này mới phối hợp gật đầu.
Phương Hòe Ninh lại kéo chăn cho cậu, lưu luyến không thôi mà rời đi.
Nghe cửa khép lại, Lật Đình lại đợi nửa phút, sau khi xác nhận Phương Hòe Ninh đã đi, xoay người một cái lưu loát ngồi dậy khỏi giường, đâu còn có yếu ớt bất lực của vừa nãy.
Thu dọn giường chiếu, tắm táp rửa mặt làm liền một mạch, đợi cậu ngồi xuống bàn ăn, sữa trong cốc vẫn đang bốc hơi nóng.
Phương Hòe Ninh làm bánh trứng, hương vị đúng quy củ, hơn nữa lo lắng cho cơ thể mệt mỏi của Lật Đình, gần như không bỏ dầu và thức ăn mặn. Phương Hòe Ninh ở đây Lật Đình luôn ghét bỏ tài nấu nướng của hắn không giỏi, Phương Hòe Ninh không ở đây, mặt Lật Đình không đổi sắc ăn hết đồ ăn hắn làm, nghĩ ngợi lại đi múc hai bát tô cháo yến mạch, cuối cùng no bụng.
Nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, Lật Đình lại chạy đi giặt phơi ga giường để lại, sau đó còn quét dọn nhà cửa một lần rồi chọn một cái áo sơ mi che kín cổ, sát giờ đi ra ngoài.
Thời tiết cuối tháng sáu, thành phố A đã là cái lò lửa lớn, khi Lật Đình nhận được tin nhắn của Phương Hòe Ninh bảo cậu phải đón xe ra ngoài, cậu đã chạy tới cổng chính của đại học A rồi.
Lật Đình vòng đến nhà vệ sinh rửa mặt, đợi hơi nóng trên mặt rút đi một ít mới đi đến hội trường.
Cậu tới muộn một chút, lúc bước vào đại diện sinh viên tốt nghiệp đã lên sân khấu phát biểu. Trông thấy người xuất hiện là Hồng Nguyệt, không ít sinh viên kinh ngạc châu đầu ghé tai ở phía dưới, hỏi tại sao không giống người được chọn trong lời đồn.
Người bị thảo luận đang ngồi ở hàng đầu tiên, vốn mắt nhìn phía trước yên tĩnh hờ hững, nhưng khi Lật Đình xuất hiện, hắn bỗng nghiêng đầu xa xa nhìn cậu, sau đó như có như không cong miệng cười.
Ở hàng sau có không ít các em khóa dưới vây xem, tuy cái nhìn này thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng cũng không để mọi người phát hiện đang nhìn ai, chỉ kinh ngạc át chủ bài vậy mà cười.
Nhưng cuối cùng Phương Hòe Ninh vẫn lên sân khấu, nhận danh hiệu “Tốt nghiệp xuất sắc”, khi được phát chứng nhận tốt nghiệp hiệu trưởng còn kéo hắn nói rất nhiều, giống như tràn đầy mong đợi, Phương Hòe Ninh thì điềm tĩnh đối mặt.
Suy xét đến thời tiết quá nóng, những quá trình phải có của buổi lễ tốt nghiệp đều tiến hành trong phòng, nhưng sau khi nhận được chúng nhận tốt nghiệp rất nhiều sinh viên vẫn không để ý nhiệt độ nóng như thiêu đi ra ngoài để bày tỏ tâm trạng kích động của mình, Vương Phục Lương và Triệu Bàng dài dòng văn tự tán gẫu chưa xong, cố gắng thực hiện ngày thường đến ngày cuối cùng, Tiền Khôn thì không ngừng ôm nhau hàn huyên với bạn học xung quanh, mang theo một loại cảm giác nghi thức và cảm giác vinh quang của lính già sắp xuất ngũ, mà xưa nay kiên cường như Ngụy Bình vui đùa cởi mở trên mặt vẫn như cũ, quay đầu lại không nhịn được lén đỏ mắt.
Có vài người thì vui hết mình có vài người thì đa cảm, nhưng bất kể loại nào thật ra mọi người đều ôm tâm trạng muốn lưu lại một chút thanh xuân cuối cùng thuộc về mình ở đây.
Lại có một vài người nhân cơ hội cuối cùng này, làm một vài chuyện bình thường muốn làm nhưng chưa kịp làm, gặp một người lần tạm biệt rồi sẽ không còn được gặp lại nữa, ví như thổ lộ với nam thần, ví như chụp ảnh với nam thần.
Cho nên kết quả là năm phút ngắn ngủi từ trong phòng ra ngoài, Phương Hòe Ninh đi cả buổi cũng chưa ra…
Đợi khi hắn không dễ gì thoát thân đi ra, Lật Đình đã đứng được nửa tiếng dưới bóng cây.
Thừa dịp xung quanh không có ai, Phương Hòe Ninh ôm eo Lật Đình, lo lắng hỏi: “Xin lỗi, bị trễ một lúc, sao lại đợi ở chỗ nóng thế này, mệt không?”
Lật Đình đang dán mắt vào khu kiến trúc bên kia, một lát mới quay đầu nhìn về Phương Hòe Ninh.
Đối phương cũng mặc một cái áo choàng cử nhân giống những sinh viên khác ở xa, nhưng vì dáng người thẳng tắp và khí chất chói sáng khiến hắn lại có vẻ không giống bình thường, Lật Đình không khỏi yên lặng nhìn trong chốc lát.
Vừa đối mặt với vô số ánh mắt mến mộ, làm sao Phương Hòe Ninh không đọc ra cảm xúc trong mắt Lật Đình, chỉ là ánh mắt của mèo con nhà hắn không giống người khác, ngoài thích còn có vẻ mặt độc chiếm như đang nhìn vật riêng tư của mình.
Tâm tư Phương Hòe Ninh hơi tê, quét xung quanh một vòng, không nhịn được cấp tốc cúi đầu hôn mạnh một cái lên đôi môi màu anh đào kia.
Nếu như hắn cũng có tâm nguyện muốn hoàn thành trước khi tốt nghiệp, vậy nhất định là việc này. Lật Đình và hắn, mỗi một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời của họ, cũng không thể lại bỏ lỡ lẫn nhau.
“Cảm ơn em đã đến, ” Phương Hòe Ninh nói, “Sang năm anh cũng sẽ đến.”
Lật Đình nói: “Em sẽ bớt việc hơn anh nhiều.”
Quả nhiên vẫn không vui, đang nghĩ ngợi lại nói gì đó, Lật Đình lại nghiêng đầu nhìn mấy tòa nhà cao tầng phía trước.
Ánh mắt cậu bình tĩnh, nhưng Phương Hòe Ninh vẫn phát hiện được bên trong ẩn giấu chút cảm xúc, Lật Đình lại giống như vẫn không muốn bỏ nơi này hơn mình...
“Có muốn xem nữa không?” Phương Hòe Ninh nghĩ tới đủ loại hai người cùng nhau đi tới, đã hiểu bèn hỏi.
“Chỗ này… Em quen thuộc hơn anh.” Lật Đình nói.
Phương Hòe Ninh giật mình, đau lòng nặn ra vẻ mỉm cười.
Lật Đình lại thoải mái xoay người đi thẳng về phía trước.
Phương Hòe Ninh vội vàng đuổi theo.
Hai người sóng vai được mấy bước, Phương Hòe Ninh bỗng nhiên nói: “Anh đặt vé máy bay.”
Lật Đình dừng bước chân lại.
“Tuần sau.” Phương Hòe Ninh chậm rãi tiến lên.
Lật Đình rũ mắt xuống.
Phương Hòe Ninh: “Nghỉ hè rồi, thích hợp đi du lịch.”
Lật Đình nhìn về phía hắn.
Phương Hòe Ninh dắt tay cậu: “Chúng ta cùng đi.”
Lật Đình: “Ở đâu?”
Phương Hòe Ninh mỉm cười: “Bên kia Thái Bình Dương.”
** ** ** **
Phần lớn đồ đạc đều đã đóng gói xong, Lật Đình đứng trước bàn sách một bên nghe Phương Hòe Ninh gọi điện cho người nhà, một bên nhẹ nhàng vuốt ve người máy nhỏ trên bàn.
Chốc lát, cậu ngẩng đầu nói với Phương Hòe Ninh: “Còn phải mua ít đồ.”
Phương Hòe Ninh ngẩn ra, che micro muốn nói với Lật Đình lát nữa mình sẽ đi siêu thị với cậu, không nghĩ tới xoay người cậu đã đi.
Trong điện thoại Khâu Du hỏi: “Tối mai các con lên máy bay à?”
Phương Hòe Ninh hoàn hồn: “Vâng, giữa trưa có thể đến.”
Khâu Du nghĩ ngợi: “Con đã nói với thằng bé chưa?”
Phương Hòe Ninh: “Con chưa nói…”
“Con không lo lắng nó từ chối?”
Phương Hòe Ninh nhìn bên ngoài cửa sổ, xa xa một bóng người quen thuộc chậm rã đi ra ngoài cư xá.
Phương Hòe Ninh nói: “Con hiểu cậu ấy…”
...
Hôm qua thành phố A đạt nhiệt độ cao nhất kể từ khi vào mùa hè, bên dưới bệnh viện nóng như thiêu cũng biến thành kín người hết chỗ, khu nội trú cũng không ngoại lệ.
Lật Đình đi xuyên qua khu bệnh phổ thông ngay cả hai bên hành lang cũng có người nằm, trên mặt mang theo vẻ xa cách lạnh lùng khác biệt hoàn toàn với ỉu xìu xung quanh.
Đang tìm kiếm số giường bệnh trong trí nhớ, không ngờ chạm mặt với người quen.
Đối phương nhìn thấy cậu cũng hơi kinh ngạc, tiếp đó tức thời hiện lên các loại cảm xúc, có tức giận, có oán trách, có đau buồn, cũng có nhớ nhung, nhưng xoắn xuýt một hồi, cuối cùng thì toàn bộ biến thành nước mắt trong mắt.
Nhưng không giống với ngày xưa, lần này nước mắt kia cũng không tràn ra, mà bị miễn cưỡng nín ngược về.
“Cuối cùng anh đến rồi.”
Nghe câu nói nghiến răng nghiến lợi này, mặt Lật Đình không đổi sắc nhìn Lật Hàm trước mặt.
Vẻn vẹn mấy tháng không gặp, cậu ấm đã từng sống an nhàn sung sướng đã thành một người khác, tóc tai cậu ta rối bời, quần áo cũ kỹ, hốc mắt và hai gò má cũng gầy đến lõm xuống, trên gương mặt trắng nõn trong quá khứ thậm chí còn sót lại râu ria chưa cạo sạch.
Trong tay Lật Hàm xách hai bình nước, lại giẫm chân tại chỗ, vừa quay người vừa nói: “Ba ở giường số 1174.”
Nhưng Lật Hàm đi hai bước, lại phát hiện người phía sau không đi theo, cậu ta không hiểu quay đầu, chỉ nghe thấy Lật Đình nói.
“Tao không đến thăm ông ta.”
Lật Hàm ngẩn ra, không dám tin: “Ba đã như thế rồi.. anh vẫn giận ba à? Ngoài miệng ba không nói, nhưng em biết ba rất nhớ anh, mẹ em… mẹ em… tại sao anh vẫn trách bọn em?”
Đây là chỗ đau lớn nhất bây giờ của Lật Hàm, nói tới đây cậu ta khó chịu đến toàn thân run lên, nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống.
Lật Đình nhìn tất cả bộ dáng này của cậu ta trong mắt, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
“Mày nói chuyện của tao với Phương Hòe Ninh cho bà ta nghe?”
Lật Hàm mù mờ, mắt xoay vài vòng mới phản ứng được: “Em… em nói bậy…”
Lúc đó mẹ cậu ta đang ở trong thời kỳ nhạy cảm của tiền bạc, có thời gian lại tìm thông tin về máy vi tính, thần kinh ngay cả máy tính của Lật Hàm cũng không bỏ qua, cứ như vậy tìm ra ghi chép tán gẫu của cậu ta và Uông Cần trước đó đã lưu lại. Lật Hàm nhớ rõ lúc ấy vì mình sợ quá, lại theo thói quen lôi anh trai ra làm bia đỡ đạn, chuyện với Phương Hòe Ninh cũng là nói càn, dù sao cậu ta cũng không thật sự nhìn thấy hai người họ ở bên nhau, chỉ vì đố kị và hoài nghi vớ vẩn, không nghĩ tới… lại đánh bừa mà trúng?
“Tháng trước bà ta đang trong trại tạm giam bảo mày gọi điện thoại cho tao, sau khi tao cúp máy bà ta có nói gì không?” Lật Đình lại hỏi.
“Bà ấy… bà ấy…” Lật Hàm nói quanh co, đương nhiên cậu ta nhớ rõ mẹ mình tức gần chết vì Lật Đình từ chối chăm sóc mình và Lật Nhĩ Dương, thậm chí tuyên bố cả nhà cậu ta không dễ chịu cũng không để Lật Đình sống tốt, “Bà ta đã làm gì?”
“Tìm người tố cáo Phương Hòe Ninh.” Lật Đình nói.
Lật Hàm cứng đờ tại chỗ bình nước trong tay cũng suýt nữa không túm chặt.
Lật Đình lại đến gần hai bước, lạnh lùng hỏi: “Cho nên… mày cảm thấy tao còn cần thiết gặp lại họ không?” Nói tuyệt tình một chút Lật Đình thậm chí không muốn biết Lật Nhĩ Dương chết lúc nào, Địch Vi ra tù khi nào, những gì họ nhận được là quả báo của họ.
“Vậy… vậy tại sao anh lại muốn tới, đến nhìn chuyện cười của tôi hả? Có phải cuối cùng tôi trở nên nghèo túng chán nản như anh mong muốn, trở nên giống như anh!” Lật Hàm mất khống chế gào lên.
Lật Đình híp mắt lại, nhìn thẳng vào gương mặt vặn vẹo phía trước, giống như nhìn đủ rồi, cậu nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đúng đó.”
Da mặt Lật Hàm run rẩy, cuối cùng rơi nước mắt.
“Tôi hận anh, tôi ghét anh! Từ nhỏ đến lớn, thật ra tôi vẫn luôn ghét anh, ghét anh nhất! Tôi vốn không muốn có người anh trai như anh!”
Tay Lật Đình nhẹ nhàng kéo bên quần, sau đó lấy ra một tờ giấy trong túi đập trước ngực Lật Hàm.
“Khéo nhỉ, tao cũng vậy.”
Nói xong, cậu quay người rời đi.
Lật Hàm cúi đầu nhìn, thì thấy đó là tờ đơn thông báo tuyển dụng nhân viên giao hàng vào nghỉ hè, cậu ta giận tới mức ngẩn ra, lại rống lên lần nữa.
“Lật Đình!!! Anh đợi đó, mặc dù bây giờ tôi rất khổ, nhưng tôi sẽ không để cho anh cười nhạo, anh đợi đi! Tôi nói được thì làm được!”
Lật Đình không trả lời, chỉ giẫm lên tiếng gào thét không giống với mềm mại yếu ớt đã từng kia từng bước từng bước càng đi càng xa..
Trong thoáng chốc, người xung quanh đều bị cậu bỏ lại đằng sau, hành lang sáng tỏ tràn ngập mùi thuốc khử trùng cũng dần dần biến thành đường đi ngột ngạt ảm đạm, cũng là khoảng cách này, vị trí này, có một đứa bé đã từng chấp nhất lại ngây thơ gọi hết lần này đến lần khác với một bóng người hờ hững đi xa.
“Anh ơi!! Anh đợi nhá, tuy là nơi này rất rất xa, nhưng em vẫn đến trường này thăm anh mỗi cuối tuần!! Anh đợi đó… Em nói được thì làm được!”
***
Tác giả có lời muốn nói: Phần diễn của Lật Hàm hoàn toàn kết thúc, cậu ta và Điền Điển hẳn là hai người có tranh luận lớn nhất toàn văn, nhưng một người đại diện cho tình bạn của Lật Đình, một người đại diện cho tình thân của cậu, bất kể là tốt hay xấu, đều là một trong những người quan trọng nhất của Lật Đình.