Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 7.2

Tôi là Lâm Thành. Tôi là người rất có tham vọng, sinh ra trong một gia đình công nhân tôi luôn muốn thực hiện được ước mơ của mình: Công danh, sự nghiệp, vợ hiền.

Tôi không muốn giống cha, một người luôn cố chấp trong mọi chuyện, là công nhân lâu năm trong nhà máy nhưng chưa bao giờ được lên chức, dù có năng lực nhưng lại quá thành thật, không biết khôn khéo với cấp trên nên bây giờ vẫn dậm chân tại chỗ.

Năm tôi lên lớp 11 tôi đã ấp ủ giấc mơ này bằng cách chơi cổ phiếu. Cũng giống như bao người tôi cũng có mối tình đầu. Đó là nỗi đau không bao giờ xóa nhòa...

Tôi không tin tình yêu lãng mạn, chỉ cần hai bên đáp ứng nhu cầu chính là "môn đăng hộ đối" tôi sẽ kết hôn và coi như đó là một trách nhiệm.

Ghét của nào trời trao của đó...

Tôi gặp em vào một buổi trực nhật bù, hôm đó tôi đi ngang qua lớp em. Em đang loay hoay tìm đồ trong lớp. Các bạn cùng lớp em không ở đây... Có lẽ đã đi học thể dục rồi; vì tôi thấy em mặc đồ thể dục.

Tôi vốn định không quan tâm, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của em... tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình...

Có thể nhiều người không tin, chính tôi còn không tin nữa... Lúc ấy tim tôi đập thật nhanh, một chút khó thở lại có ước muốn được ôm em.

Nắng chiếu qua khung cửa sổ ấy, tôi đứng ngắm em ở bên ngoài nhưng em lại không biết, đôi mắt luôn dõi theo em...

Tôi nghĩ mình điên thật rồi, chỉ đứng đó không làm gì cả, cho đến khi em chạy thật nhanh ra khỏi lớp để lại cho tôi một bóng lưng nhỏ bé nhìn theo đến khi mất hút ở cầu thang...

Sau hôm ấy ngày nào tôi cũng nghĩ về em, tôi tự đánh lừa mình rằng đó chỉ là một chút rung động khi mới lớn... Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại tôi luôn nhớ rõ ràng khuôn mặt của em.

Tôi, một người con trai chưa yêu lần nào gặp phải nhưng cảm xúc khác thường lại không biết phải làm sao...

Mang trong mình tình cảm ấy tôi đã đơn phương yêu em cho đến hết cấp ba. Ngày cuối cùng đến trường tôi đã tỏ tình với em. Tôi thật sự không ngờ em lại đồng ý. Niềm vui của tôi được nhân đôi lên khi biết em cũng thi trường đại học của mình.

Sau đó chúng tôi yêu nhau cho đến hết năm ba đại học, càng gần với ngày ra trường xuất hiện nhiều mối lo khiến tôi không thể quan tâm nhiều đến em. Tôi là một người đàn ông, tôi muốn được thành công, tôi muốn em được hạnh phúc và không ai có thể coi thường chúng tôi.

Tôi giữ suy nghĩ đó và lao đầu làm việc, thời gian gặp em ít dần cho đến khi em nói lời chia tay...

Em nói nếu tôi thật lòng yêu em thì sau khi học đại học kết thúc hãy làm đám cưới.

Lúc ấy tôi vẫn còn giữ suy nghĩ kia và không muốn phải kết hôn trước khi có sự nghiệp...

Em không nói gì, nhìn tôi một cách ngơ ngác, em cười, cười trên môi nhưng nước mắt đã hai hàng.

Tôi nói em hãy hiểu cho tôi, tôi yêu em nhưng đó không phải là tất cả.

Sau đó em chạy đi, biến mất một thời gian, tôi nghĩ tôi và em đều cần có thời gian suy nghĩ.

Một tháng sau, khi tôi đã chuẩn bị tâm lý nói chuyện lại với em. Em lại nói với tôi một tin...

Em sẽ sang Úc du học.

Tôi hỏi em vì sao không ở lại, em còn giận tôi sao, em trả lời rằng ngày hôm đó đã hết tình cảm và có ý đi du học từ lâu.

Hối hận của tôi lúc đó chính là không giữ em lại...

Ba tháng sau khi em du học tôi nhận được thiệp mời đám cưới của em. Chồng em cũng là một du học sinh. Họ sẽ về đây kết hôn. Tôi không biết mình có nên đi dự đám cưới không.

Sau đó tôi quyết định không đi. Tôi muốn chứng tỏ mình đúng, tôi điên thật rồi, tôi nghĩ rằng em sẽ về bên tôi thôi... nhưng tôi sai rồi... sai thật rồi...

Tôi sử dụng công việc như là một công cụ để quên em. Tôi trải qua nhiều mối tình nhưng không đâu vào đâu.

Mười năm sau đó tôi đã thành công rất lớn trong công việc, tôi có danh vọng... mọi thứ... chỉ duy nhất...

Tôi không có em...

"Mối tình đầu đẹp nhất thế gian..."

...

_______0••0________
Bình Luận (0)
Comment