Không Sợ Làm Hư Em

Chương 5

"Chính là cái loại nhân tình bí mật mà cả đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng đúng không?" Cô nghi hoặc.

"Thông minh." Anh cười cười, không ai biết trong nụ cười mê người kia của anh là hàm chứa tình cảm phức tạp cỡ nào, nếu như anh có thể lựa chọn, anh muốn nói với cả thế giới rằng anh yêu cô. Loại này lui mà tìm phương thức yêu tiếp theo, cách che dấu và cách bảo vệ nhân tình bí mật, thật sự là không tôn trọng phần tình cảm chân thành này, nhưng, cô lại không thể hiểu được.

"Có phải người có tiền đều thích như vậy hay không?" Trên mặt Đường Gia Nghê mang theo sắc mặt giận dữ, làn môi đều đang run rẩy.

"Nếu như em yêu tôi, tin rằng em sẽ không để ý." Anh điềm tĩnh như thường.

"Nực cười! Yêu như thế có ý nghĩ sao? Tôi không cần cái loại quan hệ mập mờ này, anh có thể phụ lòng tình cảm người khác, nhưng anh không thể để cho ánh mặt trời vốn tham sống sống ở trong góc tối, như thế rất ích kỷ!"

Lần này Đường Gia Nghê thực sự tức giận, nhanh chóng mang vào dép muốn rời đi, lại bị anh dùng sức ôm vào trong ngực, cánh môi lạnh lẽo rơi ở trên môi cô, điên cuồng mà từ hôn nông biến thành hôn sâu, lại trở nên cuồng nhiệt, cuối cùng hóa thành dịu dàng...

Đột nhiên hô hấp của cô giống như ngừng vậy, choáng váng không biết phương hướng, người đàn ông này quá đáng sợ, biểu lộ ra yếu ớt của anh, để cho cô đồng tình tâm lan tràn, giống như là một thứ mồi nhử để cho cô sa vào, lại làm cho tình cảm nóng bỏng của mình cuốn lấy mình, trong nháy mắt làm cho cô bị bao phủ ở trong một bầu không khí nguy hiểm, không cách nào tự thoát khỏi.

Doãn Trạch Vũ hôn cánh môi mềm mại ấm áp của cô, hấp thu hương thơm ngọt ngào bên trong, vốn là muốn lướt qua là ngừng, nhưng bởi vì tình cảm phức tạp của cô đối với anh vừa kháng cự lại vừa quyến luyến, dẫn đến muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, làm cho tình thế càng không thể vãn hồi. Một tay kiềm cô hôn sâu, một bàn tay khác dò vào dưới vạt váy ngủ của cô, dò vào trong quần lót của cô...

Đầu ngón tay không chút do dự thăm dò vào mềm mại của cô, chất lỏng nồng đặc trượt ra, cảm nhận được thân thể cô mẫn cảm co rút một chút, từ trong lòng anh phát ra một hồi thõa mãn, sau đó buông cô ra.

Thật lâu, Doãn Trạch Vũ bình ổn hô hấp, giúp cô kéo lên dây đai trợt xuống bên bả vai, kéo vạt váy ngủ xong, vén đầu tóc rối bời của cô đến bên bả vai, quần áo xốc xếch của cô có vẻ tương đối mê người, anh muốn chiếm lấy cô, nhưng không phải ở chỗ này.

Doãn Trạch Vũ vẫn thở gấp không ngừng bá đạo nói với cô: "Đỡ tôi trở về phòng."

Đường Gia Nghê không thể không đỡ anh ta trở lại phòng ngủ của anh ta, nhưng mới dàn xếp anh ngồi ở trên giường, Doãn Trạch Vũ đã nắm ôm cô nặng nề mà án ở trên giường lớn mềm mại.

Doãn Trạch Vũ đè lên trên thân thể của cô, cảm nhận được chính là thân thể mềm mại của cô, bụng dưới của anh chống đỡ bụng dưới của cô, cô không thể động đậy, anh lại nhìn thấy đường rãnh ngực mê người kia của cô...

Đoạt lấy vô số gái đẹp, chỉ riêng cô có một loại hấp dẫn tuyệt vời đối với anh, anh không khống chế nổi bản thân muốn được thưởng thức cô, mà những lo lắng về hậu quả lâu dài kia, khi đối mặt với cám dỗ như thế, sớm đã mất đi hiệu lực.

Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, giống như là muốn lần nữa nhận biết cô, cô bị cơ ngực vạm vỡ của anh chống đỡ ở trên giường, bộ ngực của cô kịch liệt phập phòng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt cẩn trọng.

Nước da vô cùng mịn màng, rất hấp dẫn, Doãn Trạch Vũ hơi di chuyển tư thế cơ thể một chút, nhẹ nhàng kéo xuống dây đai của cô, hai thịt non tròn cao thẳng đầy đặn liền miêu tả sinh động.

Cánh tay Đường Gia Nghê che ở trước ngực, vì câu nói trước đó “chỉ có thể làm tình nhân” của hắn mà canh cánh trong lòng, nhưng không cách nào kháng cự lại cảm giác bức bách ở bụng dưới cứng rắn của anh trên bụng cô.

Anh như một loại mê muội uốn tách cánh tay của cô ra, khẽ liếm quả anh đào đỏ tươi ướt át ở đỉnh đầu ngực.

Động tác của anh rất dịu dàng, cô mẫn cảm thu bụng một cái, hai chân hơi cong, đúng lúc kẹp anh ở giữa hai chân.

Trong lúc vô tình, thân thể kháng cự của cô đối với anh biến thành nghênh hợp, anh thừa thắng xông lên, một bàn tay khác nắm lấy đầy đặn bên kia vuốt vuốt, quyến luyến không rời.

Hai tay cô ôm bả vai của Doãn Trạch Vũ, hoàn toàn đưa mình vào trong lòng của anh, đem những điều cấm kỵ kia đều quẳng ra sau đầu, sa vào trong nhu tình tựa như nước của anh không cách nào tự thoát khỏi.

Bàn tay to của anh chuyển qua trong đùi cô, nơi đó đã ướt át một mảnh, anh nhẹ nhàng mà tách hai chân cô ra...

Cô còn là xử... Anh hơi nhíu nhíu mày, nhìn người phía dưới đau đến phải hút một ngụm khí lạnh, cắn cánh môi, khóe mắt thấm ra nước mắt, trên mặt là một vẻ mặt như khổ qua, anh nhịn không được cúi đầu khẽ hôn mặt của cô.

Cùng với cứng rắn của anh ở nhỏ hẹp của cô nhẹ nhàng mà thúc đẩy, bầu ngực tuyết trắng của cô nhẹ nhàng lay động, đầu ngón tay của cô cấu vào trong thịt bả vai của anh, làm cho lực độ của anh theo nhịp tăng nhanh, tăng mạnh, bộ ngực mê người của cô khiến anh kìm lòng không đậu mà vùi mặt vào trong, nhưng hạ thể còn đang ra sức tiến vào cô, mãi đến hai người đều thở hổn hển mà ngã vào trên giường lớn.

"Vừa rồi có phải làm đau em?" Doãn Trạch Vũ lật người, vừa hay nhìn thấy gò má đỏ bừng của cô, sợi tóc mềm mại che phủ cái trán trơn bóng của cô, anh vươn tay sửa sang tóc rối bời cho cô.

Đường Gia Nghê không biết làm thế nào để trả lời anh, hạ thể vẫn còn đang đau rát, chỉ quăng cho anh một cái nhìn dịu dàng.

"Tôi còn muốn..." Doãn Trạch Vũ ôm vòng eo da thịt trợt nước của cô, hạ thể nóng rực vẫn chưa thỏa mãn dán sát cô.

Đường Gia Nghê lắc lắc đầu, để cho anh dày vò tiếp nữa, cô phải xin nghỉ bệnh rồi.

"Một lần, chỉ một lần nữa được không?" Doãn Trạch Vũ giống như một đứa trẻ không chiếm được thõa mãn cầu xin.

"Nhưng... Ặc..." Còn chưa có nói hết lời, bàn tay to của anh đã từ thắt lưng của cô chuyển qua trên ngực của cô, bàn tay vững vàng bao lại một nắm đầy đặn, giống như là toàn bộ hăng hái đều tụ lại đến trên hình tròn mềm mại kia, từ đầu nhũ, đến quầng nhũ, rồi đến nhũ thịt mềm mại, lúc thì anh nhẹ chút, lúc thì nắm chặt, lúc thì xoa nắn, giống như là một món đồ chơi yêu thích, cô không chịu nổi khiêu khích như thế, vươn tay đè lại bàn tay to của anh không cho anh tùy tiện chơi đùa.

Doãn Trạch Vũ không thể để người khác khống chế bản tính lại bắt đầu lộ ra tới, vọt lên trên thân thể của cô, ôm lấy cả người cô ở giữa hai cánh tay, đôi mắt sâu sắc trên khuôn mặt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, như thể cô là một con mồi ngon của anh.

"Tôi sẽ dịu dàng một chút." Nụ hôn của anh như mưa rơi rơi ở bên môi cô, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng mà thăm dò vào giữa cánh môi của cô, nhẹ nhàng mà đẩy ra hàm răng của cô, ở dưới chủ động dẫn dắt của anh, cô cũng duỗi ra đầu lưỡi, cùng anh quấn lấy, điên cuồng mà nóng bỏng...

Ngay cả anh làm thế náo tiến vào thân thể của mình Đường Gia Nghê cũng không chút nào phát hiện, chỉ là anh thực sự dịu dàng rất nhiều, theo bản năng anh chậm lại tốc độ.

Được bao quanh ở trong dục vọng mãnh liệt của anh, Đường Gia Nghê lại hơi lo sợ, cô không có cảm giác an toàn, không biết làm thế nào dưới câu nói tiền đề "chỉ có thể làm tình nhân" của anh, duy trì giữa hai người thực sự đã xảy ra quan hệ.

Cô không thể... Cô sợ... Có lẽ mình chỉ là một trong trăm trăm ngàn ngàn người phụ nữ phía sau của anh, bé nhỏ không đáng kể! Giáo điều trong cuộc sống của anh, có tình đều mệt mỏi, cuối cùng anh sẽ bỏ cô mà đi, không bị phụ nữ liên lụy.

Vì sao ngay từ đầu không có nỗ lực đi ngăn cản hết thảy phát sinh này? Chẳng lẽ cô thực sự yêu anh? Chẳng lẽ cô thực sự có tư lợi? Cô chỉ là rất quan tâm rất quan tâm đến anh, cũng không có nghĩ tới sẽ thương anh hoặc là ở cùng với anh.

Nhưng ôm chặt anh cũng nguyện ý hôn cùng anh, không chút nào cất giữ giao ra mình, cái loại cảm giác này là thật...

Đột nhiên cô cảm thấy bất lực, mẫu thuẫn... Giống như phấn đấu quên mình lao vào một sai lầm, bởi vì thiên chi kiêu tử(*) như anh, không thể nào cho mình một tương lai thiết thiết thực thực, cô cảm thấy mình như bước trên băng mỏng, bước đi khó khăn.

(*) Thiên chi kiêu tử: nghĩa nôm na là con cưng của trời.

"Em đang sợ..." Doãn Trạch Vũ dừng chuyển động thân thể, thương tiếc nhìn cô, bởi vì không tập trung của cô mà hơi không vui.

Mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt trong suốt của cô đích thực có một chút sợ sệt, nhưng cô vẫn bướng bỉnh lắc đầu.

"Nói cho tôi biết, đang lo lắng cái gì..." Trong ánh đèn trang nhã, anh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của cô nhuộm dần ưu sầu.

"Tôi... Tôi lúc nào cũng có thể cùng anh sao?" Cô không hy vọng xa vời làm tình nhân của anh, cô cũng biết luôn mập mờ là không thể, cô chỉ muốn dùng cách lý giải của cô, để ở lại bên cạnh anh.

Doãn Trạch Vũ véo cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, "Chỉ cần em thích, mọi thứ ở đây đều là của em, bao gồm cả tôi..."

"Không không, anh hiểu lầm rồi!" Đường Gia Nghê hốt hoảng xua tay, cô cũng không phải là muốn trở thành chim hoàng yến của anh, cũng không phải muốn bất kỳ bồi thường nào của anh, cô chỉ muốn lui trở về vị trí bạn bè.

"Hử?" Trong mờ tối, anh nâng mày lên, chờ đợi lời giải thích của cô.

"Chúng ta quay trở về làm bạn bè đi." Giọng nói dịu dàng của cô, mang theo một tiếng thở dài không dễ dàng phát giác.

Trong ánh mắt của Doãn Trạch Vũ xẹt qua một tia thất vọng, nặng nề mà ngã qua một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trần nhà.

Tình yêu của cô quá yếu đuối, tất cả phụ nữ đều tính toán tường tận mưu kế muốn chiếm một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng của anh, chỉ riêng cô, đối với khát vọng của anh lúc thì mãnh liệt, lúc thì lạnh nhạt, có lẽ cô đang lưỡng lự giữa lý trí và tình cảm, nhưng cũng là tra tấn anh!

"Em không hề dè dặt giao mình cho tôi, chỉ muốn một cái kết cục như vậy sao?"

Cô không tham lam, nhưng anh thà rằng cô hướng về phía anh đòi lấy nhiều hơn, trên giường duyệt vô số người, nhưng người phụ nữ đầu tiên nằm ở trên giường nhà anh, lại không muốn ở lại bên cạnh anh nhất, trong lòng Doãn Trạch Vũ có một cảm giác mất mác nghiêm trọng, quét sạch đi kiêu ngạo của anh.

Đột nhiên trong mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lùng, giống như là muốn giết người ở vô hình vậy, kéo cô đến trước ngực anh, "Có phải ở trong lòng em... còn chứa vị bạn trai cũ bắt cá hai tay kia của em phải không?"

Bộ ngực vạm vỡ của anh chống đỡ bộ ngực sữa mềm mại của cô, gần như muốn kiềm cô vào thân thể của mình.

Toàn thân của anh tỏa ra hơi thở thô bạo, cơ hồ muốn làm cho cô ngạt thở.

"Không có, sớm đã không có anh ta rồi!" Trong mắt Đường Gia Nghê phủ một tầng hơi nước, nắm quả đấm muốn tránh thoát khỏi giam cầm của anh.

"Vậy... tại sao không thể làm tình nhân..." Doãn Trạch Vũ không đếm xỉa đến giãy dụa của cô, anh chân chân thiết thiết, là muốn duy trì tình cảm của hai người.

"Tôi sợ tình cảm như thế, mập mờ mà lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng, càng lún càng sâu lại không thể danh chính ngôn thuận, rõ ràng là chân thành nhưng lại không chiếm được chúc phúc của người khác... Tôi sợ có một ngày anh chán ghét tôi, đuổi tôi đi..." Cô ngồi dậy, một hơi đều thốt ra lo lắng cùng băn khoăn của cô, chuẩn bị chạy trối chết.

Cô muốn rời khỏi giường, Doãn Trạch Vũ cười khổ đưa tay kéo trở về đè ở dưới thân.

"Cô ngốc, em thật là... Ngốc đến đáng yêu!" Anh nhỏ giọng nói.

"Những người có tiền thích chơi trò chơi tôi không thích, tôi từ chối cái loại không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, quan hệ lén lén lút lút, mặc dù có thành phần yêu nhưng là rất ích kỷ, tôi từ chối làm tình nhân của anh, tôi muốn làm bạn gái, người yêu, người thân, của một người đàn ông khác, nhưng nhất định không phải là tình nhân!"

Đường Gia Nghê miệng động không ngừng, một hơi đều trút ra hết thảy điều muốn biểu đạt, mặc cho anh chiếm lấy bộ ngực đầy đặn cũng vào rất sâu trong cơ thể của cô, nhưng lúc cô tỉnh táo lại cô đã không cưỡng lại được, cảm thấy muốn ngừng mà không được làm cho cô phát ra một tiếng rên mất hồn. Ưm, lại càng giống như đánh cho anh một loại thuốc kích thích, điên cuồng mà rong ruổi ở trong cơ thể cô...

Đường Gia Nghê đổ mồ hôi đầm đìa nằm ở bên cạnh anh, tất cả lý trí như là bị anh rút hết, chỉ còn lại có phập phòng trước ngực nhắc nhở cô còn sống. Ham muốn chiếm hữu của anh quá mạnh mẽ, quá điên cuồng, quá bá đạo, kế tiếp chỉ cần công việc chăm sóc hết hạn, cô liền lui về vị trí bạn bè, sẽ không còn mập mờ với anh.

Chủ ý đã định, cũng cho cô tăng thêm vài phần sức mạnh, cô ngồi đậy, mò mẫn tìm kiếm váy của mình, chuẩn bị mặc vào rời đi.

"Trong lòng của em có tôi không?" Doãn Trạch Vũ ở sau lưng cô, nhàn nhạt hỏi, chiếc váy ngủ mềm mại kia của cô, nắm thật chặt ở trong tay anh.

Đường Gia Nghê dừng động tác mò mẫn, trái tim như là nhảy rơi rớt một nhịp.

Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, là cô thích; khoảng thời gian bị phụ tình, anh làm cho cô cười, là cô thích, có lẽ trong lòng cô sớm đã có anh rồi, nhưng cô đoán không ra lòng của anh, đối với vấn đề của anh, cô chỉ có thể trầm mặc.

"Nếu như nói, một khi công khai quan hệ của chúng ta, cha của tôi sẽ phản đối chúng ta ở cùng nhau, mấy đối thủ cạnh tranh trên thương trường cũng sẽ gây phiền nhiễu cho em, em có sợ không?"

Đường Gia Nghê suy nghĩ một chút, vẫn không nói gì.

"Em luôn hung dữ, đương nhiên không sợ, nhưng tôi sợ... những thứ muốn quý trọng đã mất đi quá nhiều, ước mơ, hạnh phúc, theo đuổi, đều bị bóp chết, gánh vác trọng trách của công ty, trải qua cuộc sống không có tình cảm, bản tính thô bạo lại lạnh lùng. Trong lòng của tôi, không có tình yêu, làm tình nhân cũng chỉ là nuôi dưỡng một người, thỏa mãn yêu cầu cách nói."

"Em rất lương thiện, thực sự đấy... Em là bạch y thiên sứ, thiên sứ làm sao có thể ở lại bên cạnh ma quỷ, làm thiên sứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Trở lại quỹ đạo cuộc sống vốn là của em, có lẽ... sẽ khá hơn một chút..."

Anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lồng ngực bị đau đớn, hóa ra anh cũng biết đau lòng!

"Nói nhiều như vậy, chính là để dùng một số lý do đường đường chính chính đuổi tôi đi đúng không?" Đường Gia Nghê quay mặt sang.

Doãn Trạch Vũ đột nhiên mở to hai mắt, lòng bị hiểu lầm bị hung hăng đấm một cái, mà cô, trên mặt lại nở rộ một nụ cười quật cường.

"Nhưng, tôi sẽ không trách anh." Cô dùng sức gật gật đầu, "Có lẽ, tôi thực sự không có đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ qua cho anh... Chỉ có điều, nó không quan trọng."
Bình Luận (0)
Comment