Không Thành Ký

Chương 13

Bảo Sinh trở lại phòng bệnh. Trên giường bệnh lù lù một khối, Liên Sinh cuộn tròn trong chăn, buồn bực hờn dỗi nói, “Tổng giám đốc Tần thật khổ tâm, sao anh không đi với anh ta luôn đi?”

Bảo Sinh đi đến, cách chăn chọc lét cậu. Liên Sinh giãy dụa, rốt cục không nhịn được để lộ khuôn mặt đỏ bừng, cười sằng sặc cầu xin tha thứ, “Em sai rồi!”

“Nếu không phải em đang bị thương thì… hừm.” Bảo Sinh buông tay ra. Liên Sinh xoay người ngồi dậy, kéo Bảo Sinh, “Em biết trong lòng anh kì thật không dễ chịu.”

Bảo Sinh im lặng một lát, “Tần Triệt là người tốt.”

Liên Sinh nói, “Em biết. Nhưng anh không yêu anh ta không phải là do lỗi của anh.”

Bảo Sinh nói, “Anh vẫn không hiểu.”

Liên Sinh kéo anh đến, nhẹ nhàng ôm anh, “Không việc gì. Dù sao em chỉ có anh, anh cũng chỉ có em.”

Bảo Sinh ôm Liên Sinh. Giọng nói của Liên Sinh khàn khàn giống như cậu nhóc năm xưa rúc vào lòng Bảo Sinh để được an ủi.



Năm ấy Liên Sinh mười lăm tuổi, vào lớp mười. Bảo Sinh ở trên thị trấn vận chuyển bao cát lên thuyền, một túi được hai xu. Một ngày đêm Bảo Sinh chuyển được hai trăm bao cát, kiếm được bốn mươi đồng. Một tháng anh chỉ nghỉ ngơi hai ngày nên kiếm được hơn một nghìn đồng. Thị trấn trợ cấp cho hộ nghèo mỗi tháng một trăm năm mươi đồng. Ngày lễ tết, còn cho chút gạo và đậu tương. Đất của nhà anh không trồng trọt mà cho thuê, một mẫu đất có thể được trả hai trăm đồng, tổng cộng ba mẫu là sáu trăm đồng. Đây là toàn bộ thu nhập của anh và Liên Sinh. Mặc dù vất vả nhưng cũng an lòng.

Làng cách thị trấn hơn mười km. Bảo Sinh dùng năm mươi đồng mua một chiếc xe đạp cũ, mỗi sáng chở Liên Sinh đến trường. Buổi tối anh xong việc, đến trường học đón Liên Sinh về nhà. Sau đó Liên Sinh học bài, Bảo Sinh nhóm lửa nấu cơm. Ăn cơm xong, Liên Sinh tiếp tục làm bài tập. Bảo Sinh làm việc nhà, giặt quần áo, chuẩn bị cơm cho cậu mang đi học vào ngày mai. Hơn mười giờ, hai người tắt đèn đi ngủ. Mỗi ngày cuộc sống đều trải qua như thế. Liên Sinh học bài mệt mỏi, dụi mắt, xuyên qua song cửa sổ nhìn thấy Bảo Sinh, nghiêm túc nói, “Anh ơi, chờ em lên đại học, kiếm được tiền, em sẽ mua thức ăn ngon, nấu cơm giặt giũ chăm sóc anh.”

Bảo Sinh cười cười, “Chờ em đậu đại học hãy nói.”

“Em chắc chắn sẽ đậu.” Liên Sinh cắn bút, cúi đầu.

Bảo Sinh hỏi, “Trong lớp có nữ sinh nào thích em không?”

Khuôn mặt trắng nõn của Liên Sinh hơi đỏ lên, cậu lắc đầu nói, “Bây giờ vào thời gian này, chỉ tập trung vào cuộc thi giữa kỳ.”



Sáng hôm sau, Bảo Sinh lặng lẽ rời giường chuẩn bị làm bữa sáng, nhưng thấy Liên Sinh trằn trọc ngủ không được. Anh nghĩ rằng Liên Sinh gặp ác mộng, lại trèo lên giường, nhẹ nhàng lay tỉnh cậu. Liên Sinh mờ mịt mở mắt, bỗng nhiên ngồi dậy, lấy chăn che lên người. Bảo Sinh liền hiểu ra, cười ha ha, “Liên Sinh trưởng thành rồi.”

Liên Sinh nhào vào lòng Bảo Sinh, dùng giọng nói ngái ngủ kèm theo một chút xấu hổ nói, “Anh, không cho anh cười em.”

Bảo Sinh ôm chặt cậu, “Không cười. Đây là chuyện tốt mà.”

Liên Sinh tò mò đẩy đẩy đầu Bảo Sinh, “Vậy anh cười cái gì?”

Bảo Sinh ngừng cười, sờ đầu cậu, “Nhớ đến một chút chuyện thú vị.”

Liên Sinh, “Trong đầu anh thì có chuyện gì thú vị, ngoại trừ chuyện đó…”

“Em không nói anh còn không nghĩ ra. Rõ ràng là em nghĩ lại bảo anh nghĩ.”

“Em bị thương như vậy, có thể nghĩ cái gì.”

Bảo Sinh không nói lời nào, vuốt ve khuôn mặt có vết thương của Liên Sinh. Anh đến gần cậu, khẽ hôn cậu một cái, “Sau này không bao giờ để em bị thương nữa.”

Liên Sinh nằm viện một tháng, vết thương gần như đã lành lặn trở lại, nên muốn trở về nhà tĩnh dưỡng. Họ trả lại căn hộ rộng lớn hai phòng kia, thuê một căn phòng đơn. Mặc dù không quá tốt nhưng so với việc ở trong chuồng bồ câu lúc trước đã là tốt hơn nhiều. Liên Sinh dù nghỉ ngơi nhưng không nhàn rỗi, cậu vừa học Tiếng Anh chuẩn bị cho cuộc thi Tiếng Anh cấp sáu, vừa tìm một ít việc, kiếm thêm chút tiền. Liên Sinh học khoa pháp luật, có nhiều người đã đi làm. Khoa pháp luật của đại học truyền hình, sinh viên đều là các anh chị đã có công việc, muốn có thêm văn bằng, nên có người chưa từng tham gia một buổi học nào. Tuy nhiên, luận văn và báo cáo vẫn phải viết, giáo viên đại học truyền hình sẽ giúp họ thuê người viết hộ luận văn, một trang dao động từ một trăm đến ba trăm đồng. Liên Sinh thỉnh thoảng viết một vài bài luận, cũng có thể kiếm được một nghìn tám trăm đồng.

Tiền tiết kiệm của Bảo Sinh đã nộp học phí cho Liên Sinh, lại đưa cậu trước tiền học phí của hai năm tiếp theo, số tiền còn lại không nhiều lắm. Bảo Sinh nói, “Số tiền này bây giờ không thể đụng đến. Nếu như em học lên thạc sĩ, hoặc tìm việc sau khi tốt nghiệp, đều cần dùng.”

Liên Sinh nói, “Anh đừng ra ngoài làm công nữa, em cũng có thể kiếm tiền. Hơn nữa, em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp.”

Bảo Sinh nói, “Không được. Có nhiều thứ phải chi tiêu, ăn uống, áo quần, kiếm thêm chút tiền cho chắc chắn.”

Liên Sinh hỏi, “Anh định làm gì?”

Bảo Sinh suy nghĩ một chút, “Vẫn đến công trường làm thôi, đến nơi quen thuộc.”

Liên Sinh muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn chằm chằm từ vựng tiếng Anh, đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Cậu dùng lực vò trang sách, ngẩng đầu cười thật tươi, “Cẩn thận, đừng làm việc quá sức.”

Bảo Sinh cười nói, “Yên tâm, dù có làm việc quá sức cũng vẫn có sức làm em.”

Liên Sinh nghĩ, tại sao lúc Bảo Sinh nói đến chuyện này, anh ấy lại có thể cười trong sáng và tự nhiên đến thế, không có chút thô tục, *** đãng nào? Cậu liên tục nghĩ ngợi rất lâu nhưng không có manh mối. Trong lòng họ, từ đầu đến cuối, đều tự do phát triển, giống như hoa sen sống trong hồ bùn mà không hôi tanh mùi bùn.

Bảo Sinh quàng một chiếc khăn mặt qua cổ, đội nón bảo hộ, xuyên qua cốt thép xi măng, bụi cát vàng tung bay mù mịt mà đi vào trong công trường. Xung quanh thỉnh thoảng có người chỉ trỏ, nói, “Anh chàng này trong quá khứ từng là một ngôi sao, biển quảng cáo có hình anh ta bây giờ vẫn còn treo. Không biết làm sai chuyện gì lại trở về làm công việc nặng nhọc này.”

Bảo Sinh tình cờ nghe được, cũng chỉ lơ đãng cười cười, không thèm quan tâm. Có vài nhà báo không biết sao lại tìm đến, muốn phỏng vấn Bảo Sinh. Bảo Sinh mặc kệ họ chụp hình, nhưng im lặng không trả lời câu hỏi. Những bức ảnh này được đăng tải công khai trên mang, kèm theo một cái tiêu đề câu lượt xem, “Ngôi sao vụt sáng vụt tắt trở thành công nhân nghèo khổ.” Hoặc “Nghi án công ty XX thay thế người, ngôi sao đại diện cho thương hiệu nước hoa nổi tiếng đột nhiên biến thành công nhân làm việc ở công trường.” Những người trên mạng để lại bình luận ngạc nhiên có, tiếc nuối mà cười nhạo cũng có. Trên mạng náo nhiệt thế nào, Bảo Sinh căn bản không biết. Anh chỉ muốn sống trong thế giới của anh, người khác thấy thế nào, anh không quan tâm.

Tuy nhiên, Tần Triệt không thể không để ý những tin tức này. Hắn cau mày lướt mấy trang web, cuối cùng ném con chuột sang một bên, tựa lưng vào ghế mà thở dài.

Sầm Nhạc Vinh nhìn hắn, cười nói, “Cậu buồn gì vậy?”

Tần Triệt nói, “Có mấy người trong công ty đã sớm không thích tôi, có lẽ muốn mượn cớ này gây chuyện với tôi.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Cậu sợ gì chứ. Cùng lắm thì nghỉ việc, đến làm nơi khác. Không bằng cậu đổi nghề, hợp tác với tôi. Chúng ta cùng nhau đóng phim.”

Tần Triệt nhìn anh một cái, “Tôi không hợp tác với biến thái.”

Sầm Nhạc Vinh cười nói, “Suốt ngày nói tôi biến thái, rốt cuộc tôi biến thái ở chỗ nào?”

Tần Triệt nói, “Từ trên xuống dưới, từ đầu xuống chân, không có chỗ nào không biến thái.”

Sầm Nhạc Vinh đi đến, dựa vào mép bàn, “Vì phải oan uổng gánh chịu cái biệt danh biến thái, nên cần được bồi thường thiệt hại.”

Anh nắm cằm Tần Triệt, tiến môi tới, Tần Triệt nghiêng đầu né tránh, “Tôi nghe nói biến thái cũng bị nhiễm, đừng truyền bệnh cho tôi.”

Sầm Nhạc Vinh dừng một chút, nhỏ giọng nói, “Truyền bệnh thì càng tốt, hai ta cùng nhau biến thái.”

Tần Triệt nắm cổ áo anh, ngước mắt, lo lắng mở miệng, “Anh chắc còn nhớ rõ, tại sao hôm đó chúng ta lại không làm đến cùng.”

Sầm Nhạc Vinh sửng sốt, thẳng người dậy, cười vô cùng vui vẻ, “Chuyện nhỏ, cần gì phải nhắc đến. Lúc đó cậu và tôi bận tranh đoạt ai trên ai dưới.”

Tần Triệt nói, “Anh không quan tâm, vậy thì anh ở phía dưới.”

Sầm Nhạc Vinh cười sang sảng, “Chuyện nhỏ mà.” Anh ghé sát môi vào bên tai Tần Triệt, khe khẽ nói, “Cậu đồng ý rồi, sẽ không được đổi ý.”

Tần Triệt rũ mi mắt, lông mi hơi run rẩy.

Sầm Nhạc Vinh tiếp tục nói, “Là cả đời. Cậu biết tôi muốn nói điều gì, cậu hãy cân nhắc cho kỹ.” Anh lấy một thanh chocolate trên bàn Tần Triệt, thoáng cái rời đi.

Sầm Nhạc Vinh là một nhiếp ảnh gia đầy bê bối. Tin đồn về quan hệ của anh cùng người mẫu nam và người mẫu nữ nhiều vô số. Tuy nhiên chỉ có Tần Triệt biết, hắn quen biết Sầm Nhạc Vinh bốn năm, Sầm Nhạc Vinh chưa từng nghiêm túc quan hệ với bạn trai hay bạn gái nào.

Anh và các đối tượng bê bối của anh chơi đùa rất vui vẻ, kì thật họ không hề chơi đùa gì.

Có một người như thế. Tất cả mọi người đều cho rằng anh bất cần đời, sống phóng khoáng thoải mái, thật ra chỉ để ngụy trang che giấu chân tướng mà thôi.

Bởi lẽ nghiêm túc đến mức sợ hãi, sợ hãi bị người ta biết được.

Sầm Nhạc Vinh chính là người như thế. Anh nghiêm túc làm việc, có thể mô tả đơn giản anh là người nghiện công việc. Anh chung thủy yêu say đắm không thừa dịp dục nước béo cò hay ép buộc hắn. Anh nguyện ý khiến tất cả mọi người nghĩ rằng anh là một kẻ lưu manh, ăn chơi tác tráng trụy lạc, nhưng kì thật anh là một người đàn ông thật sự. Cho nên, khi anh nghiêm túc, sẽ nghiêm túc đến mức làm người ta sợ hãi.

Tần Triệt cũng là người nghiêm túc, hắn biết chính xác Sầm Nhạc Vinh muốn gì nên hắn phải tự hỏi chính mình: Mày thật sự đã chuẩn bị tốt chưa?

Hết chương 13

Bình Luận (0)
Comment