Đào Diệp muốn theo đuổi Du Đại Tuấn, sợ là quá dễ dàng.
Y vừa mở miệng, Du Đại Tuấn liền muốn đem đầu xuống đất.
"Vợ à, sao anh lại để em nhọc công vậy được." Du Đại Tuấn tươi cười,"Em hôn anh một cái, anh đã muốn bay lên trời đây này."
Đào Diệp mím môi, chặn trước Du Đại Tuấn đang mở cửa xe:"Chuyện đó anh đừng xía vào."
Đào bác sĩ là một người luôn sống theo kế hoạch, về đến nhà liền tự nhốt mình trong thư phòng, dáng vẻ thần bí.
Trước tiên Đào Diệp tìm ra quyển nhật kí của ngày trước là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, chữ viết đều ố vàng, Đào Diệp lật từng trang, một bên ghét bỏ thời niên thiếu ngông cuồng, một bên thì cảm khái.
Đều hơn mười năm rồi.
- ---------------------
"Tối nay biểu diễn thật sự là quá thành công! Đào Diệp cậu thật tuyệt vời!"
"Cảm ơn." Thanh niên Đào Diệp vừa vặn lộ ra ngây ngô, trên mặt mang vẻ thận trọng lại có vẻ đắc ý nho nhỏ lộ ra, "Tớ cũng không có làm gì to tát lắm đâu, đều nhờ công của mọi người."
"Đừng khiêm tốn, cậu chính là thầy giáo của chúng tớ đó!" Bạn học nháy mắt với y,"Lát Alpha của cậu đến đón cậu rồi, đừng đi đâu nha."
"Nói nhăng cuội gì đấy!" Đào Diệp trừng mắt nhìn đối phương,"Gì mà Alpha của tớ, tớ còn đang suy nghĩ có nên đồng ý không mà."
"Sao lại không đồng ý. Hôm nay chẳng phải nhìn thấy cậu liền đứng sau cánh gà cổ vũ sao, vậy còn không chịu à?"
"Vậy sao hắn không trực tiếp biểu lộ trên sân khấu?" Một Omega líu ra líu ríu nói tiếp,"Trực tiếp bộc lộ trên sân khấu, là chấn động luôn đó! Lãng mạn biết mấy! Nếu có ai cũng làm vậy với tớ, chắc chắn là sẽ gả cho người đó ngay!"
Đào Diệp không lên tiếng, nhìn hoa mân côi ngẩn người.
Mỗi một Omega đều mong được trải qua tình ái ngọt ngào, chính mình cũng không ngoại lệ, trong lòng khó tránh khỏi hi vọng được như ngôn tình biểu lộ trên sân khấu. Bất quá, Alpha sĩ diện là chuyện bình thường, nào có Alpha nào như cha y vợ nói gì cũng nghe.
"Đào Diệp, có người tìm cậu!"
Đào Diệp không suy nghĩ, liền thấy một Alpha bạn học cao lớn đi vào, trong tay ôm đồ cao bằng nửa người.
Nhìn thấy y liền thả đồ trong tay xuống, lúng túng gãi đầu.
"Bạn học này, bạn tìm tôi à?" Đào Diệp nhìn hộp to lớn kia như có thể nhét y vào được, không có chút manh mối nào biết được đó là gì,"Cái này là?"
"Bạn học Đào...Đào Diệp." Alpha cao lớn trước mặt đột nhiên đỏ mặt,"Cậu hôm nay diễn tốt quá luôn! Hay quá chừng! Thật sự rất tốt luôn ấy! Mình dưới sân khấu cứ nhìn cậu suốt, khà khà..."
Bạn học bên cạnh xem trò vui bèn chen vào:"Bạn đến đây làm gì vậy!"
"Tôi đến đây không phải chỉ để xem đâu...Mọi người biểu diễn suốt buổi chắc là chưa ăn cơm đâu, tôi có đem theo đồ ăn khuya đến, mọi người lại cùng ăn nha." Alpha vừa nói chuyện vừa nhanh nhẹn đem hộp lớn mở ra, đem hộp đồ ăn bên trong lấy ra, chỉnh tề xếp thành bàn lớn.
"Nhiều như vậy?"
"Khà khà, sợ không hợp khẩu vị cậu, nên tôi làm rất nhiều món."
"Như vậy a..." Đào Diệp có chút sững sờ, bị nhét vào trong tay một chén tôm bóc vỏ, thật hấp dẫn người muốn ăn.
"Ăn trước này đi rồi lát ăn món khác nha." Alpha cường tráng ân cần,"Món này hơi nhiều nhưng là ngon nhất, cậu nếm thử xem."
"Tạ ơn...Cảm tạ." Đào Diệp ngốc ngốc ăn hết đĩa mì mới phản ứng,"Làm phiền cậu quá, chi bằng ghi nợ rồi tôi trả nhé."
"Không cần không cần, đều là vì cậu mua, đều không tính tiền." Người trước mặt cười đến không thấy mắt, đợi đến bọc đồ ăn sạch sẽ mới gói lại, đứng dậy tạm biệt. "Mình về trước nha, các cậu cũng cực khổ cả ngày rồi, sớm về nghỉ ngơi nha."
Một Omega trêu nói:"Bạn không định đưa tụi tôi về hả?"
"Đưa đưa đưa!" Con người vừa ủ rũ lúc nãy đột nhiên hưng phấn hẳn ra, "Quá tốt rồi...Không không không, ý mình các bạn là Omega đơn độc tự về nhà một mình không tiện, nên đưa về!"
Đào Diệp từ chối không được, cho nên tất cả Omega vừa mới gặp mặt nhau đều được tên đại ngốc hộ tống về kí túc xá.
Đúng là Alpha quá mức nhiệt tình, dọc đường đi phi thường yên tĩnh, chỉ là sắp lúc chia tay không đầu không đuôi nói một câu.
"Hoa hồng không dễ ngửi, cậu đừng lấy nữa."
Đào Diệp lúc đó không hiểu, hiện tại lại không kìm chế được cười trộm. Đúng là Alpha tâm lý, còn gì hơn bằng tiểu quế hoa của hắn chứ