Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 19

Người chú ý đến Trần Diệu dĩ nhiên không chỉ có Cố Diệc Cư mà còn có Triệu Nghĩa. Cô gái ở sàn nhảy hoàn toàn buông thả bản thân, dẫu chưa từng học nhảy bài bản nhưng nhịp điệu bài hát rất nhanh, mỗi động tác bắt đầu di chuyển theo nhạc càng làm tăng thêm phong thái của cô nàng, khiến cho con trai ở đó nhìn cô không chớp mắt.

Đương nhiên là bây giờ chỉ có học sinh, đều là người đàng hoàng nên nhìn thì nhìn, hâm mộ thì hâm mộ chứ không hề tiến tới làm phiền.

Hai cô gái cùng nhau phối hợp cũng làm thoả mãn một ít trí tưởng tượng của mấy cậu trai. Dần dần, học sinh quanh sàn nhảy bất giác vây quanh Trần Diệu và Liễu Anh, cứ như đang hộ tống cho hai cô.

Trần Diệu không nhảy quá mạnh, chỉ khẽ di chuyển chân, váy màu đen lắc lư theo đó, nét mặt tràn ngập vẻ quyến rũ.

"Nhảy đẹp lắm Trần Diệu." Nam sinh bên cạnh khen Trần Diệu một câu, đưa tay về phía cô. Trần Diệu cười, cũng vươn tay ra, ngay lúc ngón tay hai người sắp đụng nhau thì Trần Diệu bật cười, rút tay về khiến nam sinh đó nhíu mày. Liễu Anh vì động tác này của Trần Diệu mà dẫm phải chân cô.

Trần Diệu ôm chặt lấy vai cô nàng. Sau khi Liễu Anh đứng vững thì la lên một tiếng.

Trần Diệu nhìn cô ấy đầy thắc mắc.

Liễu Anh: "Đằng sau cậu...Cố Diệc Cư."

Tim Trần Diệu nảy lên. Cô ôm Liễu Anh xoay một vòng, đối mặt với Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa. Cố Diệc Cư tựa vào bàn, tay cầm ly rượu, cười như không cười nhìn cô.

Triệu Nghĩa huýt sáo với Trần Diệu: "Haha, nhóc ơi."

Trần Diệu: "..."

Hơn một năm không gặp, Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi đen và quần dài cùng màu, dáng người cao ráo. Ngoại trừ nụ cười kia thì khí chất anh đã thay đổi rất nhiều. So với trước đây thì càng mạnh mẽ hơn, áo sơ mi đen khiến anh trông thêm thần bí, như một thanh kiếm chuẩn bị được rút khỏi chuôi.

Anh nhấp một ngụm rượu, liếm khoé môi, nâng ly về phía Trần Diệu.

Trần Diệu cười đáp lại anh.

Sau đó thì thầm với Liễu Anh: "Nhanh, quay người lại."

Liễu Anh hiểu ý cô, quay người Trần Diệu lại, đưa lưng về phía hai người kia. Trần Diệu tựa đầu lên vai Liễu Anh để bình tâm.

Tuy lòng đã yên nhưng khi khiêu vũ lại căng thẳng.

Liễu Anh biết cảm nhận của Trần Diệu. Một lúc sau, Liễu Anh cố ý nói: "Nhịp tim cậu nhanh quá nha."

"Im lặng." Trần Diệu giơ chân đá Liễu Anh.

Liễu Anh cười ra tiếng.

Nhảy thêm một lúc nữa Trần Diệu mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại, thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất. Trừ nhịp tim ra thì tay chân cô không còn luống cuống nữa. Lúc cùng Liễu Anh rời khỏi sàn nhảy thì Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa đã quay về quầy bar, đang cúi đầu nói chuyện.

Từ góc độ của Trần Diệu chỉ thấy được cổ áo và sườn mặt với quai hàm sắc bén của Cố Diệc Cư.

Ở hai đầu lông mày toát lên vẻ thành thục, như gần như xa.

Liễu Anh nhỏ giọng hỏi Trần Diệu: "Muốn lại chào một tiếng không?"

Trần Diệu không nhìn nữa, gật đầu: "Dĩ nhiên rồi."

Không đến chào thì chẳng phải là nói rằng mình gây khó dễ sao? Cô không gặp khó khăn gì, dù là chuyện tình cảm thì cũng để trong lòng, chẳng sao. Bọn cô quay lại ghế lô của phòng bao. Trần Diệu cầm lấy ly nước hoa quả, kéo Liễu Anh đi tới quầy bar. Đến gần, Cố Diệc Cư đang uống rượu cũng quay qua, cười: "Nhóc con."

Trần Diệu cũng cười: "Cố gia."

Đáp xong cô cười rạng rỡ.

Trần Diệu cũng quay lại, cầm ly rượu hỏi: "Em cũng uống rượu à?"

Trần Diệu lắc đầu: "Không có, em uống nước hoa quả thôi. Chúng ta cạn ly nhé?"

Cô giơ ly nước về trước. Cố Diệc Cư đặt tay lên quầy bar, tay kia vuốt ly rượu, khẽ cười: "Đúng là không có thành ý."

Nhưng vẫn nâng ly. Bốn người cùng cụng ly, phát ra tiếng vang.

Trần Diệu uống một ngụm. Nước hoa quả ngon thật.

Triệu Nghĩa uống xong một hớp, híp mắt nhìn Trần Diệu: "Muốn ngồi ở đây không? Hiếm lắm mới có dịp gặp mà."

Trần Diệu nhìn cái bàn đó, lắc đầu: "Không được, phải quay lại."

Liễu Anh hơi tò mò: "Cố gia, anh Triệu, không phải các anh được nghỉ à? Sao lại quay về?"

Triệu Nghĩa nhìn Cố Diệc Cư rồi lại quay sang Liễu Anh: "Trở lại xử lý chút chuyện."

Liễu Anh ồ một tiếng.

Trước đây Trần Diệu sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để được ở cạnh Cố Diệc Cư, không nói gì cũng được, chỉ cần ở cùng anh là được. Nhưng bây giờ Trần Diệu không muốn vậy, chỉ đứng đấy thì có một chút xa cách nên chào hỏi xong, Trần Diệu và Liễu Anh quay lại ghế lô nói chuyện với mọi người.

Có điều ghế lô đối diện với quầy bar, thỉnh thoảng Trần Diệu có thể thấy được dáng vẻ cười đùa của Cố Diệc Cư.

Vẫn rất đẹp trai.

Đáng tiếc.

Không thuộc về mình.

Trong chốc lát, bạn bè tới càng nhiều, có vài người thấy được Cố Diệc Cư ở quay bar nên đi lại chào hỏi. Phía bên này Trần Diệu đang cười đùa với Liễu Anh, bỗng trước mặt tối lại. Trần Diệu ngẩng đầu lên, Cố Diệc Cư ngồi xuống bên cạnh cô.

Trần Diệu sửng sốt, Triệu Nghĩa cũng tươi cười ngồi xuống phía bên kia Cố Diệc Cư.

Mọi người ồn ào, tò mò nhìn hai người. Lớp bọn họ không giỏi, không có đứng hàng top nên rất tò mò về vị Cố gia tiếng tăm lẫy lừng của Thập Nhị Trung, cũng có chút ngưỡng mộ. Lớp trưởng nói: "Tớ mời Cố gia tới đấy. Mọi người thấy sao?"

"Dĩ nhiên là tốt quá rồi." Mọi người vui vẻ đáp lời.

Trần Diệu nhắm mắt. Trên người Cố Diệc Cư thoang thoảng mùi thuốc lá, hoàn toàn không thể làm ngơ. Cố Diệc khoác tay ra sau lưng Trần Diệu, cầm ly rượu cúi đầu hỏi cô: "Có chào đón tôi không?"

Giọng nói trầm thấp, gợi cảm.

Trần Diệu mở mắt, cười với anh: "Tất nhiên rồi."

Cô cầm lấy ly nước hoa quả, cụng ly với anh.

Cố Diệc Cư nhấp một ngụm.

Hai người ngồi thật sự sát nhau. Trần Diệu tuy ngồi sát mép ghế nhưng bên cạnh còn có Liễu Anh và một bạn học khác nữa nên phải chen lấn nhau.

Nhìn từ xa, Cố Diệc Cư như đang ôm Trần Diệu vào lòng. Triệu Nghĩa mờ ám nhìn Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư đặt ly rượu xuống, đặt tay lên đầu gối, trò chuyện với nam sinh lớp Trần Diệu.

Cô nhích mông ra, vuốt ve ly nước, thả hồn theo mây.

Liễu Anh ngồi bên cạnh thì thầm với Trần Diệu: "Đúng là khỏi nói, Cố Diệc Cư ngày càng đẹp trai."

"Trong đây thì có anh ấy là toả sáng nhất đấy."

Một nữ sinh khác cũng lại gần, nói với Trần Diệu: "Anh ấy ngồi sát cậu ghê đó..."

Đương nhiên Trần Diệu biết lồng ngực bao lấy cô đang toả ra hơi ấm. Bầu không khí có chút ám muội. Cách đó không xa, một cặp tình nhân đang hôn lấy nhau, vô cùng mãnh liệt khiến người xem đỏ mặt. Trần Diệu nhìn hồi lâu, rũ mắt xuống ly nước của mình.

Đã thi đại học xong rồi.

Sắp sửa đường ai nấy đi.

Thanh xuân một đi không trở lại, tương lai chẳng biết trôi về đâu.

Tất cả đều là ẩn số.

Mà người để thích, sẽ ngày càng nhiều. Tất nhiên cuối cùng cả đời sẽ chỉ thích một người, còn lại chỉ là miễn cưỡng.

"Ăn trái cây không?" Giọng Cố Diệc Cư vang bên tai Trần Diệu.

Cô hoàn hồn, ngước lên nhìn anh. Khoé môi anh hơi cong, đôi mắt hẹp dài đang nhìn cô, đôi môi mỏng ngậm lấy một miếng dưa hấu, tay cũng cầm một miếng khác.

Hai người mặt đối mặt, hơi thở gần nhau, chỉ cần cô nhích về trước một chút là có thể hôn anh.

Cô yên lặng nhìn anh, nhận lấy dưa hấu, hai ba miếng đã ăn xong. Đôi môi đỏ tươi lại càng thêm rực rỡ. Cố Diệc Cư cũng ăn rất ngon miệng, lau nước dưa hấu vương trên khoé môi. Trần Diệu bị ma xui quỷ khiến, ngửa cổ hôn lên môi Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư lập tức nheo mắt lại, im lặng nhìn cô.

Liễu Anh còn hét lên một tiếng.

Trần Diệu không quan tâm nhiều đến thế. Dưới ánh đèn mờ, Trần Diệu lại hôn anh, dây áo theo động tác của cô trượt xuống, lộ ra da thịt trắng noãn.

Cố Diệc Cư vẫn bất động. Trần Diệu liếm môi, mặt nóng lên, không hiểu mình đang làm gì. Cô tựa lưng vào ghế, mấp máy môi muốn nói chuyện.

Trước mặt tối sầm lại, Cố Diệc Cư chiếm lấy môi cô.

Trần Diệu ngơ ngẩn vài giây, cằm bị niết lấy. Đầu lưỡi mang theo vị ngọt tiến quân thần tốc, nóng ướt, vô cùng bá đạo. Trần Diệu vô thức đưa tay túm lấy cổ áo anh. Cô choáng váng, hoá ra hôn là như vậy, khiến người ta vừa bối rối vừa ngọt ngào.

Cố Diệc Cư siết lấy cằm cô, vùi đầu hôn cô, nghiêng đầu liếm láp, chọc lấy đầu lưỡi cô.

Mọi người ở ghế lô nín thở, thấy anh như muốn bao trùm lấy cả người Trần Diệu. Chốc lát sau, tay anh xuôi theo vai cô, nắm lấy vòng eo yêu kiều. Màu trắng của tay đối lập với sắc đen của váy khiến người ta suy nghĩ xa vời.

Triệu Nghĩa nói: "Cố Diệc Cư, cậu cầm thú quá đấy."

Đôi môi mỏng tách khỏi môi Trần Diệu, cắn nhẹ lên tai cô. Cố Diệc Cư khẽ hỏi: "Nụ hôn đầu tiên à?"

Trần Diệu đỏ mặt, ừ đáp lại.

Cố Diệc Cư cười, sau đó môi Trần Diệu lại bị chiếm lấy.

Mấy phút sau, miệng Trần Diệu toàn là rượu. Cô hơi choáng nhưng cũng đủ tỉnh táo, cả người hơi nóng, kéo lấy cổ áo anh, hỏi: "Cố gia, thuê phòng nhé?"

Dưới ánh sáng mờ ảo, Cố Diệc Cư nhướng mày, đôi mắt sâu nhìn kĩ cô gái trong lòng mình.

Một tiếng sau, cánh cửa phòng trên lầu của quán bar Thanh Ba bị đóng chặt. Trần Diệu dựa vào cửa sổ sát đất, bị Cố Diệc Cư đè lên. Hai dây áo cô tuột xuống, cánh tay mảnh khảnh quàng lên cổ anh, mấy ngón tay đan vào nhau. Cô thở hắt ra, váy rơi xuống đất, Trần Diệu ôm lấy mình theo bản năng.

Cố Diệc Cư thưởng thức một lúc. Sau đó cười một tiếng, lại bao phủ lấy, xoay người ôm cô lên ghế, hôn cô, hôn không biết đến bao giờ.

Khi Trần Diệu bị ném lên giường, cả người cô toàn dấu đỏ. Cố Diệc Cư phủ lên người cô, bóp lấy cằm cô, nói: "Có hơi đau, em ráng chịu đựng."

Trần Diệu hí mắt nhìn anh.

Cố Diệc Cư lại cười, hôn lên tai cô: "Anh cũng là lần đầu tiên."

Đèn trong phòng không sáng lắm.

Yên tĩnh.

Kim rơi xuống đất cũng nghe được.

Tiếng động nhỏ thôi cũng bị khuếch đại lên, ngay cả tiếng máy lạnh cũng nghe rõ, chăn rũ xuống đất, thỉnh thoảng có tiếng nức nở.

Khiến cho căn phòng yên tĩnh trở nên ám muội.

____

Vô cùng mệt mỏi. Trần Diệu chỉ ngủ được hai, ba tiếng. Cả người cô bủn rủn, không biết là do nhảy hay bị giày vò. Tuy cơ thể đã tắm qua nhưng khi trời sáng, Trần Diệu vẫn rời giường sớm. Cố Diệc Cư phát hiện cô nhóc trong lòng mình rời đi, đưa tay ôm eo cô kéo về.

Trần Diệu đánh tay anh, bất giác đè giọng xuống: "Em đi tắm."

Cố Diệc Cư mở mắt, ngắm nhìn làn da ngọc ngà của cô, khàn giọng nói: "Anh đã tắm cho em rồi."

Trần Diệu đỏ mặt, "Vẫn khó chịu, em đi tắm cái đã."

Cố Diệc Cư chớp mắt nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, cong môi lên, buông tay ra.

Trần Diệu chạy trốn vào phòng tắm.

Vừa đóng cửa lại, cô quay lưng về cửa một hồi lâu mới đi tới vòi sen.

Tắm xong rồi thì trời cũng sáng. Trần Diệu lau người, mặc váy vào, mở cửa bước ra.

Vì dùng vòi hoa sen trong thời gian dài nên phòng tắm toàn là hơi nước, lúc cô mở cửa ra, chúng vờn quanh cơ thể Trần Diệu.

Làn da Trần Diệu đỏ lên, tựa như trái đào mật.

Cố Diệc Cư mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, miệng ngậm điếu thuốc nhìn cô.

Trần Diệu đỏ mặt cầm lấy áo khoác đồng phục trên giá. Dáng vẻ người con gái vô cùng đáng yêu, mà mùi hương ngọt ngào khi được khai phá cũng toả ra trước mặt. Mắt Cố Diệc Cư thẫm lại, túm lấy tay cô, kéo vào trong lòng. Hoàn toàn là vẻ ta đây chưa ăn no. Trần Diệu vội vàng đẩy ngực Cố Diệc Cư, lắc đầu: "Quá mệt mỏi."

Cố Diệc Cư nhíu mày, ngừng tay lại. Anh dập thuốc, muốn nói chuyện.

Trần Diệu ghé vào tai anh. Cố Diệc Cư ngồi im, Trần Diệu càng xích lại gần, mùi hương ngọt ngào của cô gái lại ùa vào da thịt.

Cố Diệc Cư: "Hửm?"

Trần Diệu cười, nói: "Cố Diệc Cư, tôi không thích anh nữa."

Tiếng cười kia vẫn ngọt ngào như vậy, nhưng lời nói ra lại khiến Cố Diệc Cư lạnh mắt.

Trần Diệu lại nói thêm: "Cảm ơn anh. Tôi vẫn luôn muốn được thất thân vào ngày tốt nghiệp."

Câu nói có phần thật, có phần giả.

Cố Diệc Cư đen mặt, bàn tay khoác trên lưng cô bị cô kéo ra. Cô nhét vào tay anh thứ gì đó trông như giấy.

Anh cúi đầu.

Mở tay ra nhìn.

Một xấp năm tờ một trăm tệ nằm trong tay anh.

Trần Diệu rời khỏi lòng anh nhanh như chớp, cười: "Tiền chơi trai. Cố gia, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, có duyên thì gặp lại."

"Tạm biệt!" Trong giọng nói của cô tràn ngập sự vui sướng khi được tự do, buông tha hết tất cả, nét mặt đong đầy ý cười.

Cố Diếc Cư siết chặt những tờ tiền. Anh ném chúng đi, đứng dậy đi đến chỗ Trần Diệu.

Trần Diệu chạy ra cửa, một tay kéo ra, nói: "Anh mà lại gần thì tôi chết cho anh xem."

Cố Diệc Cư nhìn cô chằm chằm.

Anh siết chặt nắm đấm, nhìn cô tươi cười rạng rỡ mà rít từng từ: "Trần---Diệu!"

Trần Diệu kiên định: "Sau này đừng liên lạc nữa nhé, Cố gia."1

___________

Ying: Hihi, này thì lạnh lùng _(:3」∠)_
Bình Luận (0)
Comment