Anh gặp đúng người rồi. Lúc mười mấy tuổi Liêu tỷ đã giúp gia đình đi thu tiền thuê nhà, vì đây là nhà riêng nên vệ sinh gì đó cũng đều phải tự làm, Liêu tỷ nhỏ xíu đã cùng mẹ chổi và cây lau nhà đi dọn từ nhà này sang nhà khác. Sau khi sửa sang xong, rất nhiều người bên ngoài đã đến thôn, một số chủ nhà đem phòng giao cho chủ nhà cũ để quản lý tập trung, bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng.
Chồng Liêu tỷ ở rể, không phải là người có văn hóa nhưng chăm chỉ, sẵn sàng chịu làm, vì thế hai người nhận công việc thu tiền thuê nhà. Bây giờ chị có ba đứa con, hai cô con gái thường giúp dọn dẹp nhà cửa, nhưng cậu con trai có phần vô dụng, cả ngày chỉ ngao du bên ngoài.
Sau ngần ấy năm, chị cảm thấy đẻ con trai không bằng con gái.
Thỉnh thoảng Liêu tỷ lại thở dài.
Vợ chồng Trần kính Khang đã thuê ở đây từ khi Liêu tỷ còn là thiếu niên, bởi vì xưởng gia công điện tử ngày trước nổi tiếng, nhiều người từ nơi khác đến vì nhà máy này. Nếu không có nhà máy này, ngôi làng trong thành phố Y đã bị bỏ hoang từ lâu.
Liêu tỷ tìm một chiếc ghế, ngồi đối diện với Cố Diệc Cư, nói: "Ban đầu Trần gia mang ông bà cụ đến sống ở đây, nhưng mối quan hệ của Chu Lệ và ông cụ không tốt, đặc biệt là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tệ, ba ngày lại đánh nhau, hai ngày lại cãi nhau, ầm ĩ đến nỗi lầu trên lầu dưới ai cũng biết."
"Chu Lệ hận mẹ chồng chết đi được, bà sinh con gái lớn mà ở cữ không nghiêm, kết quả là hai tháng sau mang thai đứa nhỏ ngoài ý muốn. Chu Lệ muốn phá thai, nhưng bà lão không cho, bà cho rằng đó là con trai, tin vui vừa đến đúng lúc, cũng là để bù đắp nỗi tiếc nuối cho đứa con đầu lòng, ép Chu Lệ tiếp tục sinh."
"Chu Lệ có đầu óc thiên về sự nghiệp. Bà ấy mới được thăng chức, kết quả bà cụ bắt bà ta một hai phải sinh bằng được, cũng không được bỏ. Hơn nữa bà ấy mới sinh đứa thứ nhất, vẫn còn có chút trầm cảm hậu sinh, cho nên không thèm để ý đến đứa hai, hận bà cụ cũng hận đứa trẻ thứ hai đến không đúng lúc này."
Cố Diệc Cư ngậm thuốc lá, chân dài duỗi ra, ra hiệu cho Liêu tỷ tiếp tục.
Liêu tỷ không ngờ vị chủ đầu tư này lại hứng thú với chuyện gia đình xưa như vậy, vì thế chị tìm trong trí nhớ rồi mang hết ra nói.
"Chu Lệ là người như vậy, ngay từ đầu không thích, về sau cũng không chờ mong, cho dù là con trai thì bà ấy cũng không thích, huống chi sinh ra lại là một đứa con gái. Thậm chí Chu Lệ còn muốn đem đứa nhỏ này đi tặng, ngay cả người nhận cũng liên lạc rồi. Nhưng vào đêm giao đứa nhỏ, bà lão phát hiện ra rồi chặn lại, mẹ chồng nàng dâu đánh nhau một trận.."
"Con trai của Trần gia không có ở nhà, hai người phụ nữ đánh nhau đến độ bị đưa vào bệnh viện. Tôi đã gọi 120. Sau đó bà cụ xuất viện rồi về quê với đứa nhỏ, cô bé được nuôi đến khi ông bà nội qua đời mới được đưa về với ba mẹ, nhưng họ không có chút vui mừng, ba mẹ cô bé chỉ yêu thích chị gái, không thích cô gái nhỏ. Cô bé mới mười mấy tuổi đã phải bắc ghế của bàn trang điểm lên hái rau, quần áo trên người đều là của chị gái không mặc nữa.."
Bởi vì gia đình này quá nhiều chuyện nên Liêu tỷ càng chú ý hơn.
Có mấy lần chị thấy Trần Diệu lau bàn, chị gái thì mặc váy xinh đẹp ngồi trên sofa làm bài tập, chỉ cần mặc đẹp rồi học giỏi là được, Liêu tỷ bất đắc dĩ nói: "Cô bé có sai gì đâu, cũng may con bé có tiền đồ, thi đậu đại học Thanh Hoa, mấy năm rồi trong khu của chúng tôi mới có một người.."
Cố Diệc Cư bóp điếu thuốc: "Vậy là cô ấy sống một mình trong bốn năm đại học?"
"Đúng không? Tôi cũng không rõ lắm. Dù sao ba mẹ Trần mới chuyển đến không lâu lại dọn đi, đến khu Hoàng Lan bên kia.." Liễu tỷ thở dài một hơi.
Người vô tội nhất trong chuyện này là cô gái nhỏ.
Lúc đầu cô bé không được mẹ thích, nhưng lại vì bà nội mà bị mẹ ruột chán ghét.
"Cũng không biết bây giờ con bé sống thế nào.." Liêu tỷ nhìn bầu trời bên ngoài nói.
Cố Diệc Cư dập điếu thuốc, đứng dậy, đút tay vào túi nói: "Cô ấy rất tốt, về sau còn tốt hơn."
Liêu tổng sửng sốt hai giây: "Cố tổng? Cậu biết con bé à?"
Cố Diệc Cư: "Vợ tôi."
Liêu tỷ: "..."
Mẹ kiếp?
*
Mấy ngày nay thành phố Y bị mây đen bao phủ cả ngày, sau khi rời khỏi thôn trời cũng bắt đầu mưa to. Một nửa cánh tay của Cố Diệc Cư ướt sũng, anh lái xe đến phòng bida giờ đã trở thành cái vỏ rỗng, giẫm lên nước mưa, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi lên lầu. Triệu Nghĩa ngồi xổm ở cửa nhìn anh: "Ướt hết rồi."
Cố Diệc Cư không phản ứng, trực tiếp đi vào phòng nghỉ, nhân tiện mở điều hòa.
Sau đó, anh dựa vào ghế sofa chơi điện thoại.
Triệu Nghĩa đi theo anh, nói: "Chuyện ở đây đã xong, bên mày thì sao?"
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Không khác lắm."
"Chuẩn bị quay lại?"
Cố Diệc Cư chống cằm: "Ừ. Lần trước nhà máy điện tử Bạc Hồng định cắt giảm giảm biên chế phải không?"
Triệu Nghĩa uể oải nghiêng người: "Hình như thế, tao không rõ lắm, không phải mày không có hứng thú với nhà máy này sao?"
Cố Diệc Cư: "Bây giờ có."
Triệu Nghĩa: "..."
Chậc. Được rồi.
*
"Diệu Diệu, điện thoại của cậu lại rung." Liễu Anh đang lau tóc từ phòng tắm đi ra, thấy điện thoại trên bàn đổ chuông liền gọi Trần Diệu.
Trần Diệu ở trong phòng bếp rửa chén: "Kệ đi."
Ngày đó cô cho Trần Kính Khang vào danh sách đen, Trần Kính Khang lại đổi điện thoại gọi cho cô, cô không nhận, dừng một hai ngày rồi lại gọi tiếp. Tại sao gần đây ông không đến tìm cô, theo lý thuyết nếu Trần Kính Khang thường xuyên gọi như vậy thì đã sớm đến chung cư hoặc công ty tìm cô rồi.
Rốt cuộc, ông vẫn vì con gái lớn.
Nhưng lần này lại chỉ khủn/g bố điện thoại, vụ này hơi bất thường.
Sau đó lại nghe liễu Anh nói nhà xưởng bên kia đang định cắt giảm nhân viên, Chu Lệ và Trần Kính Khang sốt ruột nên không dám tuỳ tiện nghỉ phép để sang đây.
Dù sao cũng là thời khắc mấu chốt.
"Điện thoại của cậu lại đến, hình như là WeChat." Liễu Anh ngồi ở trên sofa, vừa lau đầu vừa ngó điện thoại: "Cố gia nhà cậu."
Còn cố ý nói to.
Trần Diệu trượt tay, suýt chút nữa làm rơi bát đũa.
Cái gì mà Cố gia nhà cô.
"Anh ấy gọi." Liễu Anh liên tục báo cáo.
Trần Diệu không đáp, trong bếp còn có chút nước, tranh thủ hôm nay không tăng ca, cô quét dọn sạch sẽ cả căn bếp. Liễu Anh cầm điện thoại di động của Trần Diệu chạy vào bếp rồi nhận video call, đầu bên kia lập tức hiện bản mặt đẹp trai của Cố Diệc Cư trong áo sơ mi đen, miệng ngậm thuốc lá,
Camera vẫn hướng về phía Liễu Anh, Liễu Anh hét lên một tiếng, nhanh chóng đổi thành cam sau đối diện với Trần Diệu.
Trần Diệu đang rửa bát đũa, nghiêng đầu nhìn một cái.
Cố Diệc Cư cong môi: "Đang bận à?"
Trần Diệu gật đầu: "Ừ."
Cố Diệc Cư uể oải ngả người ra sau, lộ ra một phần của lồng ng/ực, hóa ra áo sơ mi của anh chưa cài hết khuy: "Ngày mai tôi về, hẹn em buổi tối?"
Trần Diệu suy nghĩ một lát, trả lời: "Được."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Cố Diệc Cư: "Để Liễu Anh ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với em."
Liễu Anh, người đang cầm di động, cảm thấy đỉnh đầu mình sáng ngời, biến thành một bóng đèn lớn.
Cô nhanh chóng nhét điện thoại vào trong tay Trần Diệu, xoay người chạy ra ngoài, thuận điện đóng cửa nhà bếp. Trần Diệu lau tay, lấy di động ra nhìn về phía camera.
Cố Diệc Cư để sát vào máy ảnh, cẩn thận nhìn cô.
Sống một mình nhiều năm như vậy có mệt không?
Trần Diệu phát hiện ánh mắt của Cố Diệc Cư có chút kỳ quái, cô dựa vào bàn hỏi: "Cố tiên sinh, ngài có việc gì?"
Cố Diệc Cư đưa mắt lần theo đôi mắt, đôi môi của cô, còn có cổ áo sơ mi trắng mở rộng: "Có việc, muốn em làm thư ký cho tôi."
Trần Diệu: ".. Tôi là nhân viên bộ phận nhân sự."
"Tôi không hài lòng với thư ký mà em tuyển dụng." Cố Diệc Cư cong môi.
Trần Diệu: "..."
Cố Diệc Cư cắn điếu thuốc, lại bỏ thêm một câu: "Rất muốn ôm em."
"Ôm em như tám năm trước."
"Chờ tôi."
Trần Diệu: ".. Được."
*
Không biết vì sao Cố Diệc Cư đột nhiên ôn nhu, sau khi tắt máy Trần Diệu vẫn có chút ngây người, nhưng rất nhanh cô đã quên chuyện này. Ngày hôm sau đi làm, có chút bận rộn nên cô quên hôm nay Cố Diệc Cư về. Buổi chiều, chiếc Mercedes đen đi vào gara của tập đoàn Angel.
Cố Diệc Cư vừa gọi điện thoại vừa đi vào thang máy, Triệu Nghĩa lên tầng cao nhất, lại thấy Cố Diệc Cư ấn tầng 12. Triệu Nghĩa nhướng mày nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư: "Đi gặp vợ."
Triệu Nghĩa: "Mày có liêm sỉ tí có được không? Người ta chưa đồng ý, còn nói gì mà đi gặp vợ.."
Cố Diệc Cư nhướng mày, không nói lại.
Tinh một tiếng.
Khi đến tầng 12, Cố Diệc Cư đi ra.
Nhân viên của bộ phận nhân sự cũng không ngờ Cố Diệc Cư lại đến, bọn họ giật mình, hoảng sợ, mọi người đều theo bản năng đứng dậy chào Cố Diệc Cư.
Sắc mặt Cố Diệc Cư lạnh nhạt, một chút cũng không có cảm giác không đúng khi gọi Trần Diệu là vợ mình khi ở trong thang máy.
Anh gõ lên bàn Tiểu Vân: "Trần Diệu đâu?"
Tiểu Vân sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt đứng lên nói: "Vừa rồi còn ở kia, chắc là vào phòng trà."
Cố Diệc Cư: "Cảm ơn."
Nói xong cũng không nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Vân, trực tiếp đi đến phòng trà.
Lúc này phòng trà không có ai, chỉ có một mình Trần Diệu, cô kiễng chân lấy túi cà phê, hai tay duỗi thẳng, cái cổ tinh tế trắng nõn, thậm chí có thể thấy vài mạch máu.
Lông mi khẽ run rẩy, có chút vất vả.
Cố Diệc Cư kéo tay áo, từ phía sau đến gần duỗi tay ra, ôm lấy eo thon của Trần Diệu, áp thân hình cao lớn vào cô.
"Bé con, để anh giúp.." Giọng nói trầm thấp ghé vào tai cô.
Cánh tay của người đàn ông đến quá đột ngột, eo của Trần Diệu bị ôm lấy, cô lập tức buông lỏng tay, ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt hẹp dài của Cố Diệc Cư.
Cô ngửi thấy mùi hương trên người anh và mùi thuốc lá thoang thoảng.
Mà bên ngoài.
Trưởng phòng Lý và Tiểu Vân nhìn thấy Cố Diệc Cư ôm eo Trần Diệu phô trương lợi thế của đàn ông, há hốc mồm khiếp sợ.
"Mẹ nó?"
Âm thanh của hai người không ngừng vang lại, đặc biệt là tiếng của Tiểu Vân còn lớn hơn.
Trần Diệu vùng vẫy trong vòng tay của Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư quay đầu nhìn trưởng phòng Lý và Tiểu Vân ở ngoài cửa, nhướng mày: "Kêu cái gì? Về sau người này là phu nhân của sếp các người."
Trưởng phòng Lý: "..."
Tiểu Vân: "..."