Trước nay ba mẹ Trần Diệu luôn bị cô trêu tức, đặc biệt là Chu Lệ. Hôm nay bị đứa con gái mình đẻ ra nhưng không ưa đuổi việc là một đả kích lớn đối với Trần Kính Khang và Chu Lệ. Trần Kính Khang đỡ Chu Lệ đứng dậy, Chu Lệ bất chấp bản thân đang chật vật, chộp lấy bảng mạch điện ném về phía Trần Diệu: "Mày là con sói mắt trắng, sao mày đối xử vậy với ba mẹ mình?"
"Trần Diệu, tao phí công nuôi mày mười mấy năm."
Ngay khi lời của bà vừa thốt ra, toàn trường đã choáng váng.
Trần Diệu lạnh lùng nhìn Chu Lệ.
Chu Lệ theo phản xạ định cầm cây chổi bên cạnh lao vào đánh Trần Diệu.
Trần Kính Khang cả kinh, hô to: "Chu Lệ, Chu Lệ."
Trần Diệu nhìn Chu Lệ đang lao về phía mình, đạp lên giày cao gót lùi lại hai bước, đúng lúc này, một bàn tay to nắm lấy cổ tay Chu Lệ, cố ý dùng sức, rắc một tiếng, xương của Chu Lệ gãy, bà đau đến nỗi tru to. Cố Diệc Cư ôm Trần Diệu, trong mắt mang theo tia âm ngoan nhìn Chu Lệ: "Sao? Tám năm không nuôi nấng vẫn có quyền đánh?"
Cơn đau từ xương bị gãy khiến Chu Lệ ngã sang một bên, Trần Kính Khang tiến lên ôm vợ mình.
Ông nhìn Cố Diệc Cư: "Cố.. Cố tổng."
Lại nhìn Trần Diệu, ngữ khí cầu xin: "Diệu Diệu.."
Trần Diệu lạnh lùng nhìn Chu Lệ bị ăn đau đến nỗi trán đổ mồ hôi.
Cô đạp lên cây chổi, từ trên cao nhìn xuống nói: "Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ.. Bà tên gì ấy nhỉ?"
Chu Lệ nghiến răng nhìn Trần Diệu, tê tâm liệt phế quát: "Ngay từ đầu không nên sinh ra mày, chỉ cần chị mày là đủ, có nó là chúng tao đủ rồi, Trần Kính Khang, dạy dỗ nó, dạy dỗ nó!"
Trần Kính Khang ôm Chu Lệ, ngăn bà nổi điên: "Đi bệnh viện."
Chu Lệ không muốn đi, hung hăng nhìn Trần Diệu.
Cố Diệc Cư quay đầu nhìn người phụ trách, chỉ một cái liếc nhẹ, người phụ trách lập tức ra hiệu cho giám đốc bộ phận cùng một người khác ở bên cạnh túm lấy Chu Lệ, kéo bà ra ngoài. Trần Kính Khang rất xấu hổ, ông thấp giọng cầu xin: "Tôi mang bà ấy đi, Cố tổng.. Buông tha cho chúng tôi."
Ông không còn lời gì để nói với vợ mình, sao lại mất khống chế cảm xúc vào lúc này.
Cố Diệc Cư không để ý đến Trần Kính Khang, quay đầu nhìn Trần Diệu.
Hốc mắt cô đỏ hồng, nhưng lại bướng bỉnh không rơi nước mắt, tâm anh tê rần, sải bước ôm Trần Diệu ra khỏi cửa chính.
Một lúc lâu sau, Trần Diệu vươn tay ôm lấy cổ anh, chôn đầu vào ngực anh.
Một giọt, hai giọt nước mắt thấm qua áo.
Phía sau.
Các công nhân tổ A lắp ráp của nhà máy điện tử Bạc Hồng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cố Diệc Cư đặt Trần Diệu lên ghế phụ lái, cúi người giúp cô thắt dây an toàn, trầm mặc nhìn cô cúi đầu rơi lệ. Anh khom người, vươn đầu lưỡi li/ếm khoé mắt cô: "Anh đưa em về nghỉ."
Trần Diệu nghẹn ngào đáp: "Ừ."
Chiếc Mercedes đen khởi động, đúng lúc thấy chiếc taxi do Trần Kính Khang gọi đến, Chu Lệ cũng ở trong xe.
Cố Diệc Cư nheo mắt, nhấn ga, chiếc Mercedes đen lao nhanh như mũi tên, đâm thẳng vào đầu xe taxi.
Chu Lệ ngồi trong xe hét lên.
Trần Kính Khang tái mặt vì sợ hãi.
Từ cửa sổ, một thẻ tín dụng bị ném vào tay lái xe, Cố Diệc Cư lười nhác vươn tay: "Bác tài, xe không đi được nữa à? Đem xe đi sửa đi."
Tài xế sửng sốt nhìn đầu xe bốc khói. Ông quay đầu lại đuổi vợ chồng Trần Kính Khang khỏi xe.
Chân tay của Trần Kính Khang và Chu Lệ đều bủn rủn, vừa xuống xe thì trượt chân ngã xuống nền đất, nhìn Cố Diệc Cư, trong mắt ngập tràn sợ hãi, lần đầu tiên họ gặp một người hung ác như vậy.
Vừa rồi Trần Diệu cũng bị dọa.
Cũng may Cố Diệc Cư chặn tay trước ngực cô, cô giương mắt nhìn mặt ba mẹ trắng bệch đang ở ngoài, sau đó mặt không đổi sắc lùi lại.
Cố Diệc Cư nắm tay lái, khởi động xe, lái ra ngoài.
Trở lại khách sạn.
Cố Diệc Cư cởi bỏ áo sơ mi, nhấn phục vụ ở tầng 1 đưa đồ ăn lên.
Trần Diệu ngồi trên sofa, ôm gối.
Cố Diệc Cư đặt điện thoại xuống, tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô.
Một lúc sau, Cố Diệc Cư đi lấy cờ năm quân đặt lên bàn trà, cúi người bãi cờ, câu môi nói: "Bé con, chơi một lát đi?"
Trần Diệu cúi đầu nhìn, mím môi nói: "Tôi không giỏi lắm."
Cố Diệc Cư cười nghiền ngẫm: "Ở trên giường giỏi là được."
Trần Diệu lườm anh, tâm tình đã khôi phục một chút, cô nghiêng người về phía trước, ngón tay mảnh khảnh sờ quân cờ màu trắng.
Cố Diệc Cư cầm cờ đen, hai bên đấu với nhau.
Trần Diệu thật sự ngốc.
Cô luôn đi vào bẫy của Cố Diệc Cư, chơi đến nửa chừng, cô bắt đầu chơi xấu, đẩy đống cờ ngã: "Không chơi nữa, không chơi nữa."
Tay áo sơ mi của Cố Diệc Cư được xắn lên khuỷu tay, cười nửa miệng nhìn cô.
"Em chơi xấu."
Trần Diệu bĩu môi: "Vậy đó."
Cố Diệc Cư xoè hai tay ra, nghiêng đầu cười nói: "Được, để em chơi xấu, em làm gì cũng được."
Trần Diệu: "..."
Cô đứng dậy, bước lên bàn trà màu đen.
Cố Diệc Cư huýt sáo một tiếng, vì động tác của cô nên váy co rút lại vén lên, Trần Diệu theo phản xạ tính túm lấy váy, hung hăng đá Cố Diệc Cư: "Anh là đồ sắc quỷ."
Cố Diệc Cư đứng lên, ôm lấy eo cô ôm vào lòng, trầm thấp cười nói: "Đã đỡ hơn chưa?"
Thân mình Trần Diệu cứng đờ, trán tựa lên vai anh, thở ra một hơi, nói: "Đỡ hơn rồi."
Cố Diệc Cư nghiêng đầu hôn lên thái dương cô, ngửi thấy mùi hương trên tóc, say mê nhắm mắt lại.
Lúc này.
Thức ăn được mang lên.
Cố Diệc Cư buông Trần Diệu ra, đẩy cô đi, tất cả đều là những món Trần Diệu thích. Anh dọn từng món lên bàn, Trần Diệu đi chân trần đến trước bàn, do dự hỏi: "Anh biết nhiều chuyện của tôi nhỉ?"
Cố Diệc Cư dùng nĩa lấy một miếng bánh ngọt, quay đầu đặt lên môi Trần Diệu, Trần Diệu há miệng, trong miệng đã ngập vị kem.
Cố Diệc Cư dựa vào bàn, thu nĩa lại, cúi đầu li/ếm chỗ Trần Diệu ngậm chọc cô đỏ mặt. Cố Diệc Cư ngẩng đầu nhìn Trần Diệu hồi lâu, anh tiến lại gần hôn lên khoé môi cô: "Xin lỗi, gần đây anh mới biết.."
"Về sau, anh làm chỗ dựa cho em."
Hốc mắt Trần Diệu đỏ lên, cô dùng đầu ngón tay đẩy vai anh ra: "Không cần dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ tôi."
Cố Diệc Cư cười nhẹ: "Lời từ đáy lòng anh."
Trần Diệu: "Đàn ông các anh không ai thật lòng."
Cố Diệc Cư: "..."
Ai nói?
*