Video vẫn còn đoạn sau dài gần hai phút, không gian bên trong hơi tối, nhìn như ở một nơi khép kín. Chung Dao cũng có mặt ở đây, Triệu Nghĩa ngồi trên bàn, còn lắc lư chân nghịch điện thoại di động. Gương mặt xinh đẹp của Trần Hân bị Cố Diệc Cư ấn xuống bàn, ánh mắt cô ta ngập tràn sợ hãi.
Đời này của Trần Hân hiếm khi nào chật vật như bây giờ, chắc chắn đây là một trong số ít lần Trần Diệu nhìn thấy cảnh Trần Hân thê thảm như hiện tại. Lần trước Trần Hân bị đưa vào phòng riêng, bị cưỡng hôn cũng không giống thế này. Khi này, cô ta bị Cố Diệc Cư nắm tóc, năm ngón tay thon dài của người đàn ông cắm vào mái tóc cô ta, cả đầu tóc đều bị kéo lên.
Vẻ mặt anh lạnh lùng như thể đang nhìn một con kiến, không chút thương hoa tiếc ngọc nào, giống như cầm một nắm rơm.
Trần Diệu bất giác nghĩ tới ngày cấp ba hôm đó Cố Diệc Cư đánh ba nam sinh kia, vẻ mặt của anh cũng giống như video, trong mắt anh căn bản không coi Trần Hân là người.
Dường như anh không có chút thương tiếc nào với Trần Hân, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra dưới tầng, xấp tài liệu kia cứ vậy bị ném thẳng vào mặt Chung Dao.
Mép giấy sắc nhọn cứa qua má cô ấy.
Trần Diệu nuốt nước bọt, chợt nhận ra Cố Diệc Cư đối xử với cô... Đã coi là rất dịu dàng rồi.
Cảnh phía sau của video bỗng dưng bị một bàn tay che lại, âm thanh bị dừng lại. Trần Diệu ngẩng đầu lên từ điện thoại, hai tay chống lên tường phía sau lưng, đôi mắt nhìn Cố Diệc Cư.
Cố Diệc Cư cũng cúi đầu nhìn cô, anh co năm ngón tay lại để đoạt lấy di động trong tay cô.
Căn phòng yên tĩnh, đôi mắt Trần Diệu trong suốt không thấy được nhiều cảm xúc.
Cố Diệc Cư híp mắt nhìn cô.
Rất lâu sau.
Anh khàn giọng hỏi: "Anh rất... tàn nhẫn, phải không?"
Lúc hỏi câu này, trái tim anh hơi run rẩy.
Hận không thể xé xác người gửi video rồi ném xuống biển.
Đời này anh đã làm rất nhiều chuyện như vậy, những chuyện tương tự đối với anh đều dễ như trở bàn tay. Nhưng những việc thế này cứ vùi sâu dưới đáy lòng là được rồi, anh không định để Trần Diệu biết.
Nhất là sau khi anh ra tay với Tiết Dật, sau khi trói Trần Diệu...
Anh đã ít nhiều thu tay lại.
Thời khắc đều ghi nhớ hai chữ "nhã nhặn".
Hơn nữa anh còn phát hiện, hai chữ "nhã nhặn" cũng khá hữu ích...
Giờ thì sao, toàn bộ mẹ nó bị lộ rồi.
Trong đôi mắt hẹp dài của anh hàm chứa một tia bất an. Điện thoại suýt chút nữa bị anh bóp nát, cô gái trước mặt vừa mới nhiệt tình với anh như vậy, còn chủ động đến gần anh...
Mẹ khỉ.
Con mẹ nó.
Ai đã gửi video?
Bố đây hành mày ra bã!
Sau khi anh hỏi.
Trần Diệu vẫn không có phản ứng gì, cũng không trả lời.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Những người khác vẫn chưa đến. Cố Diệc Cư vươn tay nhéo cằm Trần Diệu, xúc cảm trơn mịn từ làn da khiến anh không kìm được lại sờ nhiều hơn chút.
"Anh rất... Tàn nhẫn? Phải không? Này?" Anh hỏi lại.
Trần Diệu mím môi, nghiêng đầu né tránh ngón tay của anh. Đôi mắt Cố Diệc Cư lạnh lẽo, nắm cằm cô xoay lại: "Thật ra... Đây mới là bộ mặt thật của anh..."
Anh còn chưa dứt lời thì đã bị Trần Diệu dang tay ôm lấy cổ. Cơ thể mềm mại của cô dính sát vào người anh, Cố Diệc Cư ngẩn người, đợi đã nào.
Trần Diệu bỗng kiễng chân, hôn lên tóc anh: "Cố gia, lúc học cấp ba em đã biết anh tàn nhẫn rồi, em biết mà."
Cố Diệc Cư nhướng mày.
Trần Diệu thở ra một hơi, nói: "May thay, anh rất dịu dàng với em."
Anh ra tay độc ác với Trần Hân như vậy.
Em còn ngốc nghếch tưởng rằng anh từng thích chị ta.
Cố Diệc Cư vươn tay đáp lại, ôm cô gái vào lòng, mạnh mẽ chiếm giữ vòng eo cô: "Đừng sợ anh, người con gái duy nhất anh yêu đời này chỉ có mình em."
Vùi trong vòng tay anh, cô gật đầu cười: "Vâng."
Cố Diệc Cư thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt tinh tế của Trần Diệu, sau đó lại nâng mặt cô lên hôn xuống môi.
Cô bé có bản lĩnh, quả nhiên khác biệt.
Chỉ cần cô không sợ anh, vậy là được rồi.
Trần Diệu kiễng chân ôm chặt cổ anh, nghiêng đầu hôn đáp lại.
Môi lưỡi quấn quýt.
Rất nhiều cảnh tượng từ trong trí nhớ tràn về. Khi còn học cấp ba, anh luôn dung túng cô. Sau này gặp lại nhau, anh đã nhún nhường, khoan nhượng những tính xấu nho nhỏ của cô rất nhiều lần. Cũng vì được anh quá nuông chiều, cô mới có thể thoải mái đùa nghịch. Cô là người duy nhất có thể bắt nạt Cố Diệc Cư.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Khi hai người dính nhau không rời thì cửa phòng bị đẩy mở, Chung Dao, Liễu Anh, Thành Lệ, Đỗ Túc chậm rãi đi vào, mấy cặp mắt đồng thời chứng kiến cảnh hai người ôm hôn nhau trên ghế sofa. Bốn người đều khựng chân lại, hoàn toàn bị ngu người tại chỗ.
Trần Diệu giống như một con mèo cuộn mình trong lòng Cố Diệc Cư. Cô mặc chiếc váy đen dài đến đầu gối, đôi chân dài trắng nõn đặt trên bàn trà, giày cao gót không đỡ được bị rơi xuống.
Cố Diệc Cư áp nửa người mình lên người cô, hai cánh tay chống lên lưng ghế sofa, vùi đầu hôn xuống miệt mài, thỉnh thoảng có thể nhìn được góc nghiêng cứng cáp của người đàn ông, hơi mang vẻ dụ hoặc.
Bốn người họ vẫn tiếp tục ngu người.
Người đầu tiên không kiềm được đỏ mặt là Liễu Anh, tuy che mặt nhưng để lại hai khe hở qua kẽ tay.
Tay kẹp thuốc lá của Thành Lệ run rẩy.
Đỗ Túc lặng lẽ tháo kính xuống rồi lại đeo kính lên, xác nhận không hề nhìn nhầm
Ánh mắt Chung Dao phức tạp.
Ngày vẫn ở Myanmar, Cố Diệc Cư thật sự là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, có biết bao nhiêu cô gái mơ tưởng bản thân có thể phát sinh chuyện đó với anh, cho dù không xảy ra chuyện gì thì hôn cũng được.
Nhưng nghĩ lại, thật khó mà tưởng tượng được cảnh người đàn ông hung ác này hôn môi hoặc lên giường sẽ như thế nào. Nhưng chỉ nghĩ thôi mà đã khiến máu nóng trong người sôi trào.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến thì phát hiện, trình độ mơ mộng của cánh phụ nữ vẫn hơi kém. Trong thực tế, anh gợi cảm hơn tưởng, những ngón tay thon dài của anh đan vào tay Trần Diệu, cả người toả ra cảm giác gợi tình hoang dã.
Rất lâu sau.
Khoảng mười phút?
Thành Lệ do dự nói: "Còn định ăn nữa không?"
Đỗ Kính tháo kính xuống lau: "Đi... ăn thôi?"
Liễu Anh đỏ mặt nói: "Có ai xung phong gọi bọn họ không?"
Lời này vừa dứt, Thành Lệ và Đỗ Túc cùng xoay người đi đến bàn tròn phía bên kia.
Liễu Anh ngẩn người, nhìn sang Chung Dao. Chung Dao gãi gãi vết thương nhỏ trên má: "Tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa."
Nói rồi cô ấy cũng xoay người đi đến bàn.
Liễu Anh: "..."
Vậy tôi cũng giả vờ như chưa thấy gì hết.
Nghĩ thông suốt, cô ấy cũng theo chân bốn người đến bàn tròn.
Thành Lệ bắt đầu cầm menu gọi món, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Đỗ Túc. Chung Dao nghịch điện thoại di động, chỉ có Liễu Anh ngồi ngơ ngác nhìn bọn họ.
Ồ.
Bọn họ thật sự rất bình tĩnh.
Thành Lệ hô lên hỏi: "Gọi rượu vang uống chút nhé?"
Sau đó quay đầu hỏi Liễu Anh: "Có uống được không?"
Liễu Anh hoàn hồn: "À, uống được."
Nét mặt cô ấy vẫn còn rất ngốc ngếch.
Chung Dao lắc lư đôi chân dài: "Tôi muốn một phần chân giò."
Thành Lệ: "Được."
Họ hoàn toàn ngó lơ hai người vẫn đang hôn nhau trên ghế sofa, cho đến khi giọng nói yếu ớt của Trần Diệu vang lên: "Không được, em mệt lắm..."
Lúc này cả bốn người ngồi bên này mới cứng đờ.
Ngước mắt lên.
Cố Diệc Cư ôm Trần Diệu đi vào toilet bên cạnh.
Cả bốn người họ cùng lúc hoảng sợ: "..."
Vào toilet để làm gì???
Bấy giờ bốn người mới đứng ngồi không yên.
Trong não chạy qua dòng chữ: DCM hôm nay làm người thế là đủ rồi.
Cô em gái Liễu Anh này thì quá thuần khiết, đầu chỉ nghĩ đến những cảnh tượng trong mấy bộ tiểu thuyết đã từng đọc, tai dựng thẳng đứng, vừa chờ mong vừa lo sợ sẽ nghe được gì gì đó đó từ toilet...
Cả bốn người đều bị dày vò
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không lôi được sự chú ý của bọn họ về.
Khoảng chừng mười phút sau, Trần Diệu đỏ mặt, nắm lấy tay áo Cố Diệc Cư theo ra, bốn cặp mắt không kịp lường trước để dời ra chỗ khác. Thành Lệ run rẩy cầm điếu thuốc: "Hôm nay trời đẹp quá."
Vừa dứt lời thì bên ngoài trời mưa to.
Thành Lệ: "..."
*
Cố Diệc Cư dẫn Trần Diệu ngồi xuống vị trí bên cạnh Chung Dao. Trần Diệu hào phóng mỉm cười với Chung Dao, Chung Dao cũng vội vàng cười đáp lại.
Trong mắt của cả hai đều có ý đánh giá đối phương, nhưng Chung Dao có phần kính nể nhiều hơn. Trần Diệu đang nghĩ, Chung Dao cũng không giống Trần Hân lắm.
Cô ấy trưởng thành hơn Trần Hân rất nhiều, sự thành thục kia còn có điểm phóng khoáng.
Sau khi hai người ngồi xuống.
Đồ ăn đã được bày lên.
Thành Lệ rót rượu, rót cho Trần Diệu một ly.
Khi Trần Diệu nâng ly rượu lên, ba người họ liền đồng thời đứng lên, nhao nhao cụng ly với Trần Diệu.
Trần Diệu ngẩn người, sững sờ hai giây.
Thành Lệ cười nói: "Chị dâu, em là Thành Lệ, đã theo Cố gia bảy năm."
Đỗ Túc cười nói: "Chị dâu, em là Đỗ Túc, đã theo Cố gia bốn năm."
Chung Dao: "Chị dâu, em là Chung Dao, mới theo Cố gia một năm."
Trần Diệu vội đứng dậy, nâng ly với họ: "Tôi... Tôi... Tôi là Trần Diệu..."
Lời còn chưa nói hết, Cố Diệc Cư tặc lưỡi một tiếng: "Em là Trần Diệu, vợ anh, ngồi xuống. Bọn họ kính rượu em, em đứng lên làm gì? Ngu ngốc."
Trần Diệu: "..."
Những người khác cười phá lên.
Liễu Anh cười bò xuống bàn, nói: "Diệu Diệu, giờ nhìn cậu ngu thật."
Dù sao thì, trên người Trần Diệu không có tí hơi thở giang hồ nào. Vừa nhìn qua mấy người này đã biết là người đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm. Trần Diệu lặng lẽ trợn mắt trong lòng, ngồi xuống.
Ba người họ uống một hơi cạn ly, Trần Diệu không uống giỏi nên chỉ nhấp một ngụm.
Cố Diệc Cư duỗi chân dài, cầm đũa gắp thức ăn cho cô.
Trần Diệu bỏ một miếng vào miệng, sau đó mới hỏi: "Mọi người... Làm gì ở Myanmar thế?"
Thành Lệ nhíu mi, nhìn sang Chung Dao.
Chung Dao bỏ cái ly trong tay xuống, tiến gần Trần Diệu, nói nhỏ: "Mở sòng đổ thạch* chị ạ. Mấy năm đó Cố gia ở Myanmar làm thứ này, bọn em đi theo trợ giúp. Hiện tại sòng đổ thạch bên đấy vẫn đang kinh doanh, chỉ là Cố gia đặt chuyển nòng cốt về trong nước."
*Đổ thạch/đánh bạc bằng đá: một loại phương thức giao dịch phỉ thúy nguyên thạch độc đáo sa hoa lưu hành ở vùng biên cảnh Myanmar. Khách tới sẽ chọn mua đá để cược xem bên trong có ngọc không, nếu có thì có thể bán lại với giá cao.
Cô ấy kể lại chuyện với giọng điệu nhẹ như bẫng, không dám nói với Trần Diệu những chuyện nguy hiểm mà Cố Diệc Cư đã trải qua. Trần Diệu gật đầu: "Vậy thôi? Còn chuyện gì nữa không?"
Chung Dao cười rộ lên: "Những chuyện khác chị cứ hỏi Cố gia là được rồi. Nói bọn em là bạn làm ăn của Cố gia thế thôi chứ thật ra bọn em là thủ hạ dưới trướng anh ấy."
Mảnh đất Myanmar cá rồng lẫn lộn, trong sòng đổ thạch có đủ loại kiểu người, bất cứ ai cũng có thể đi ra đi vào được, không có thủ đoạn thì không sống sót nổi ở đấy. Nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp.
Trần Diệu "ồ" một tiếng, cô quay đầu nhìn Cố Diệc Cư: "Vậy anh sống tám năm ở bên đó thế nào?"
Cố Diệc Cư lười biếng dựa lưng vào ghế, ngón tay đùa nghịch với ly rượu, "ừ" một tiếng: "Là thế này..."
Sau khi Trần Diệu tốt nghiệp, hai người lăn giường với nhau xong thì anh nghỉ học, vội vàng bay sang Myanmar để giải quyết vấn đề phát sinh. Tình thế bị lật ngược, nếu không có bác sĩ mà Triệu Nghĩa dẫn sang thì có lẽ anh đã không thể quay về được nữa. Về chuyện xảy ra sau thời gian đó thì, càng lúc anh càng tàn nhẫn, thủ đoạn anh dùng ngày càng khó lường, ánh mắt cũng càng trở nên thâm độc. Sau khi xử lý xong một số người, không còn quá nhiều nguy hiểm tồn tại quanh anh như trước.
Nhưng những chuyện này.
Không cần phải nói với cô bé.
Vì sợ cô sẽ lo lắng.
Trần Diệu lại à một tiếng, còn tưởng có thể hóng được chuyện gì đó.
"Vậy... phụ nữ thì sao?" Trần Diệu cắn một miếng súp lơ, hỏi rất thản nhiên.
Cố Diệc Cư nhướng mày: "..."
Bốn người khác đồng loạt quay sang nhìn anh, mọi người đều mang vẻ mặt hóng biến.
Trần Diệu: "Ơ kìa? Phụ nữ thì sao?"
Thật ra cô cố ý hỏi câu này.
Cố Diệc Cư đặt ly rượu xuống, ghé sát Trần Diệu, ngữ điệu trầm thấp: "Xử nam, được không?"
Trần Diệu nghẹn họng: "Được... Được."
Như bị sét đánh ngang tai.
Thành Lệ: "...Về điểm này, em từ chối nhận đại ca."
Đời tư sạch sẽ như vậy, mất mặt quá.
Đỗ Túc nâng kính lên, thận trọng gật đầu: "Em cũng thế."
Cố Diệc Cư: "..."
Cút hết đi.