Trần Diệu muốn chết quách cho rồi, nhất là khi từng tràng cười vang lên, còn có cả mấy ánh mắt nghiền ngẫm. Quả thật giống như tự động đưa mình tới cửa để ôm anh.
Nhưng thật ra cô có thể đứng được, có điều càng hoảng thì càng rối, không thể đứng yên được. Cuối cùng, vai áo càng trượt thêm xuống dưới, lộ ra bả vai trắng nõn.
Cố Diệc Cư nhìn cô chật vật một hồi, đưa tay kéo áo cô lên, sau đó đẩy vai cô, nắm lấy cổ tay cô, trượt về trước.
Kì diệu là trượt với anh như vậy, Trần Diệu cũng tìm được nhịp điệu, nâng gót lên trượt.
Cố Diệc Cư nghiêng đầu hỏi: "Ổn chưa?"
Trần Diệu vén tóc ra sau, gật đầu: "Ổn rồi."
"Dẫn em đi trượt một vòng." Cố Diệc Cư nói, không đợi Trần Diệu phản ứng, tạo tư thế rồi trượt, một giây sau gió mau chóng phớt qua mặt Trần Diệu. Cô theo sau anh, mặc cho anh kéo đi, anh cũng rất thoải mái, cứ trượt hết một vòng rồi tiếp một vòng.
Trần Diệu nhìn tay hai người, giá như anh nắm tay thì thích thật.
Lúc này anh vẫn giữ lấy cổ tay cô.
Lòng Trần Diệu chua xót.
Có điều được trượt băng như vậy cũng tốt. Trước đây Trần Diệu đến đây cùng Liễu Anh, hai người không quen nên trông rất ngố, chỉ có thể vịn lan can rồi đi từ từ. Sau đó có mấy bạn nam muốn hướng dẫn nhưng Trần Diệu và Liễu Anh không chịu, vẫn trượt như hai cô vịt. Trần Diệu học nhanh hơn Liễu Anh một chút, có thể trượt một mình vài vòng, tuy hơi loạng choạng.
Nhưng bị người ta đụng xong cũng vội rút lui, nếu không thì không đứng vững được.
Sau khi trượt vài vòng, ngay lúc Trần Diệu nghĩ không thể nhanh hơn được nữa thì Triệu Nghĩa đứng bên kia gọi Cố Diệc Cư, hình như là có điện thoại.
Cố Diệc Cư chậm lại, nắm cổ tay Trần Diệu đi lại phía tay cầm.
Anh xoay tròn bước chân, càng tiến tới gần lan can. Trần Diệu không kịp phanh lại, đâm vào người anh.
Cô vội đưa tay nắm lấy lan can sau lưng anh, giày đụng vào chân anh, gương mặt ửng hồng. Hai người gần đến mức cô có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt của anh. Cô hất tóc ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Đứng vững chưa?"
Trần Diệu gật đầu. Cố Diệc Cư nắm tay kia của cô đặt lên lan can, "Vịn vào. Tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Hai tay Trần Diệu nắm chặt lấy, ừ một tiếng.
Triệu Nghĩa phía bên kia vẫn còn gọi.
Cố Diệc Cư đi tới lối ra, lúc đi ngang qua hai bạn học nữ thì đưa tay chỉ Trần Diệu. Hai người họ đỏ mặt, cười đồng ý.
Đợi Cố Diệc Cư đi rồi, hai cô ấy gọi Trần Diệu: "Người đẹp, lại đây ngồi với bọn chị nè."
Trần Diệu thấy các cô ấy, gật đầu, cẩn thận trượt qua.
Sau khi ngồi xuống, cô phát hiện rằng họ không trượt băng, hai nam sinh kia vốn là người dẫn các cô tới nhưng tạm thời có việc ra khỏi sân. Thế là hai người họ chỉ có thể chờ ở chỗ này, giống như Trần Diệu vậy.
Ba người cùng ngồi một chỗ, Trần Diệu nghe họ nói chuyện phiếm. Cố Diệc Cư đi hơi lâu, Trần Diệu đợi một lúc, xem mọi người hoạt động trên sân thì nói với các cô ấy một tiếng rồi đứng dậy, từ từ trượt đi.
Cảm giác trượt một mình cũng không tệ. Tuy không nhanh bằng nhưng cũng rất thoải mái.
Nếu cô có luyện tập thêm chút nữa thì chắc chắn có thể giang hai tay, tự do tạo kiểu. Ngay lúc cô hất tóc ra khỏi má, một bàn tay nóng hổi từ bên cạnh duỗi tới, nắm lấy cô, mặc kệ cô như thế nào, cứ mang cô trượt về phía trước. Trần Diệu kinh ngạc, hắn ta quay đầu lại, lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Cô không biết hắn.
Trần Diệu giãy dụa: "Thả tôi ra."
Hắn ta cười nhưng không thả, cứ lôi cô đi. Trần Diệu đưa tay kia tới, muốn cạy tay hắn ta ra, ngờ đâu phía sau lại bị một cái tay khác bắt lấy. Trần Diệu nhanh chóng bị hai tên kẹp ở giữa, đem đi trượt xung quanh. Tên thứ hai có mái tóc nhuộm vàng, mái phủ tới mắt, nhìn chằm chằm xuống eo cô.
Trần Diệu muốn ngừng, nhưng vẫn bị người ta lôi đi. Cô phanh lại không được, bị động để người ta kéo đi hai vòng. Trần Diệu còn phát hiện, người kéo cô đi ngày càng nhiều, ít nhất là bốn người, đều là nam. Cô bị kẹp giữa như gà con. Hiển nhiên bọn họ có kĩ năng, bất kể Trần Diệu có giãy dụa ra sao, hay muốn đi tới phía lan can thì đều bị bọn chúng mang đi chỗ khác.
Mà tên nắm tay cô còn cào vào lòng bàn tay cô. Trần Diệu buồn nôn muốn chết, cô nhìn vào hai nữ sinh ở phía xa.
Các cô ấy thấy ánh mắt cầu cứu của cô, vội vàng đứng dậy, kết quả là ngã nhào ra đất, trông chật vật đến đáng thương.
Trần Diệu quát tên cầm đầu: "Tôi mệt rồi. Thả tôi ra."
Tên đó cười, không trả lời, vẫn mang cô đi. Trần Diệu hung hăng bấu lấy lòng bàn tay hắn, không ngừng giãy dụa, đạp chân, cấu xé hắn, muốn làm cho bên sứt càng, bên gãy gọng. Ba tên khác xông lên, vây cô vào giữa. Trần Diệu gấp đến nỗi muốn khóc lên.
Nhưng cô vẫn cố cắn môi dưới, trong lòng hận không thể giết bọn chúng.
Thấy tên đằng trước chậm lại, Trần Diệu nắm lấy cơ hội. Kết quả là hắn thắng gấp lại, Trần Diệu không khống chế được, nhào về phía trước.
Hắn kéo lại, ôm eo cô còn chưa nói, trong chớp mắt, ngực Trần Diệu còn bị người ta bóp lấy.
Trần Diệu sửng sốt, đưa tay cào mặt tên đó.
Hắn ta cười, giọng cười cực kì khó nghe, sau đó mới buông cô ra. Trần Diệu đụng phải lan can, vai áo rũ xuống.
Cô cúi đầu, rốt cuộc không kiềm được nước mắt nữa.
Trong lúc hoảng hốt.
Giọng hai cô gái kia truyền tới: "Cố gia, Cố gia!"
Một giây sau, cằm Trần Diệu bị người ta nắm lấy. Ánh nhìn đẫm nước mắt nhìn thấy gương mặt điển trai của Cố Diệc Cư. Trần Diệu nước mắt lã chã ngây ngẩn nhìn anh.
Cố Diệc Cư trầm mặc nhìn cô vài giây, trong mắt hiện lên sự tàn độc.
Anh thả cằm cô ra, quay người cầm lấy gậy bóng chày. Anh xoay chân trượt đi, vung gậy lên, đánh vào mặt tên khi nãy sờ mó ngực Trần Diệu.
"Con mẹ nó. Mày là ai?" Ba tên khác lập tức vứt đồ trong tay đi, đứng dậy vây quanh Cố Diệc Cư. Chỗ đổi giày vang lên tiếng đánh nhau.
Tên đụng chạm lúc Trần Diệu phản kháng cũng bị Cố Diệc Cư đánh gãy tay. Toàn bộ sân trượt im lặng rồi lập tức nhốn nháo đi lại xem.
Lòng Trần Diệu thắt lại. Cô cởi giày, chạy ra ngoài.
Ở chỗ thay giày còn Cố Diệc Cư và bốn tên khốn. Cố Diệc Cư không sứt mẻ gì, bốn tên kia thì nằm thoi thóp.
Trần Diệu hô: "Cố Diệc Cư."
Anh ném gậy bóng chày, kéo Trần Diệu đi. Lúc này sau lưng có gì đó vung mạnh tới. Cố Diệc Cư xoay người, bóng người loé lên.
Anh nghiêng đầu né nhưng cằm vẫn bị đánh trúng.1
Cố Diệc Cư nhấc chân đạp đối phương. Tiếng đồ đạc đồ vỡ vang lên, tên đó ngã trúng tủ chứa đồ, trượt dài xuống đất, nhẫn đầu hổ trên tay lăn ra ngoài.
Trần Diệu ngước nhìn Cố Diệc Cư. Cằm anh đang nhỏ máu.
Trần Diệu kinh ngạc, đi cà nhắc lại, nâng mặt anh lên, "Anh bị thương."
Nét mặt Cố Diệc Cư vẫn còn chút tàn nhẫn. Anh cúi đầu nhìn cô, thấy trong đôi mắt ngập nước tràn đầy lo lắng, yếu đuối hơn mọi ngày.
Cố Diệc Cư nhìn cô một lúc, kéo tay cô xuống, cười khẽ: "Cái này nhằm nhò gì."
__________+
Ying: Ngầu chưa, ngầu chưa =(:з」∠)_