Không Thể Không Yêu - Vu Triết

Chương 27


Xem ra trí tưởng tượng của Lạc Hiên cũng không phong phú đến thế, nhìn thấy Từ Tiếu Thiên trong sảnh sững sờ mãi không thốt nên lời.

Vẫn là Đàm Triết mở miệng trước: "Ông chủ Tiếu đâu?"
"Trong văn phòng." Lạc Hiên chỉ vào bên trong, mắt vẫn nhìn Từ Tiếu Thiên nhưng cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt đong đầy ý cười.

Đàm Triết đi thẳng vào văn phòng, Từ Tiếu Thiên theo sát phía sau, làm khẩu hình với Lạc Hiên: Ôi đệt.

Lạc Hiên cười híp cả mắt, giơ tay ra dấu V.

Ông chủ Tiếu mở phòng tranh này chính là "bạn mở phòng tranh" của Lạc Hiên, nghe qua có vẻ không phù hợp với chức danh ông chủ Tiếu.

Đó là một người hơn 30 tuổi, nhìn có vẻ rất khôn khéo, phong cách khác xa với "Thế giới thứ hai" này, liếc mắt một cái có thể nhận ra người này là một thương nhân.

"Bên này mới sửa sang à?" Đàm Triết nhìn quanh phòng làm việc của Tiếu Vĩ Trạch.

"Sửa cả tháng rồi, cậu nói xem bao lâu rồi không đến thăm anh, sửa xong rồi mà cũng không biết." Tiếu Vĩ Trạch cười cười, ngồi ở bàn làm việc, không đứng dậy.

"Em bận quá." Đàm Triết chi Từ Tiếu Thiên, "Sau này bàn việc với bên anh sẽ giao cho đồng chí cách mạng mới của phòng thị trường, Từ Tiếu Thiên."
"Gián đốc Tiếu." Từ Tiếu Thiên vốn muốn gọi ông chủ Tiếu nhưng nhìn cách trang trí văn phòng và cách ăn mặc của anh ta, đoán chừng người này thích được gọi là giám đốc Tiếu.

Điểm này xem ra Từ Tiếu Thiên đã đoán đúng.

Trên mặt Tiếu Vĩ Trạch lộ nụ cười rất hưởng thụ, quay lại nhìn Từ Tiếu Thiên: "Đây là người mới cậu dẫn tới à?"
"Vâng, lăn lộn cùng em, là đối tượng được bồi dưỡng đặc biệt," Đàm Triết ngồi xuống, "Về sau có chuyện gì anh cứ tìm cậu ấy, đừng cứ em không đến gặp anh là anh lại đưa khách tới nơi khác, vô liêm sỉ quá."
Đàm Triết nói chuyện với Tiếu Vĩ Trạch vô cùng thoải mái cũng rất thẳng thắn, nhìn có vẻ rất thân thiết.

"Không đâu.


Tại lần trước nhờ cậu xếp phòng view sông cậu bảo không có..."
"Cảnh núi không được à, đều đẹp như nhau.

Anh không phải tìm lý do, dù sao Từ Tiếu Thiên là người mới, nếu anh không cho cậu ấy làm việc, cậu ấy không qua được thời gian thử việc em sẽ bảo cậu ấy ngày nào cũng đến trước cửa nhà anh ngồi."
Từ Tiếu Thiên vui vẻ, thế thì càng tốt, cậu cầu còn chẳng được, ngày nào cũng chạy đến đây trộm ngắm Lạc Hiên: "Nếu em không thử việc qua, giám đốc Tiếu thương tình xếp cho em một chân bảo vệ ngoài cửa là được."
"Ôi chao, đúng là người Đàm Triết chọn, giống hệt tính tình Đàm Triết ngày trước." Tiếu Vĩ Trạch cười.

"Em không thể so với quản lý Đàm, còn phải cố gắng học tập nhiều, mong giám đốc Tiếu dạy bảo." Từ Tiếu Thiên tỏ ra thành thật khiêm tốn.

Khóa miệng Đàm Triết treo nụ cười đầy ẩn ý nhìn Từ Tiếu Thiên, nhóc con này cũng rất biết ăn nói đấy: "Cậu đi tham quan phòng tranh của nghệ sĩ Tiếu một chút đi, anh bàn giao chuyện hậu sự đã."
"Sao lại thành bàn chuyện hậu sự rồi?" Tiếu Vĩ Trạch bật cười.

"Chỗ này của anh toàn "thế giới thứ hai", em còn không được chết một lúc à."
Từ Tiếu Thiên ra khỏi văn phòng, thấy Lạc Hiên đang cúi người chăm chú nhìn một bức tranh mới đổi.

Cậu bước tới đằng sau Lạc Hiên, hắng giọng: "Anh đẹp trai này."
"Ơi," Lạc Hiên quay lại, nhìn thấy cậu thì bật cười, "Sao không báo trước với tớ một tiếng, làm tớ sợ chết khiếp."
"Tớ muốn nói lắm nhưng có biết đâu," Từ Tiếu Thiên nhìn bức tranh vừa nãy Lạc Hiên chăm chú ngắm, chính là bức tranh lúc cậu vừa vào được đổi đi, bức tranh vẽ người mọc ra thân cây kia, "Người họ Tiếu kia là bạn mà cậu kể à?"
"Ừ, sao, về sau là khách hàng của cậu?"
"Đúng vậy.

Người nọ thế nào?"
Lạc Hiên liếc qua cửa văn phòng, che miệng nhỏ giọng nói: "Cũng được, hơi tự cao tự đại tí."
"Thế tớ ghi điểm rồi, tớ có thể phối hợp cực kỳ ăn ý với mấy người hay giả ngầu." Từ Tiếu Thiên cũng che miệng.

"Lại còn dám khoe khoang, đã mặt dày lại còn..." Lạc Hiên che miệng tìm từ, tìm mãi không ra chỉ đành khụ một tiếng, "lại càng dày."
Từ Tiếu Thiên cười vui vẻ: "Ai cha, cậu thật là đã đáng yêu lại càng đáng yêu."
"Phải đáng yêu rồi, quên nói với cậu, cậu mặc đồng phục thật là đã đẹp trai càng đẹp trai hơn."

"Thật hả, có lời này của cậu là tớ vui..."
Hai người cứ che miệng rúc rích quên cả bỏ tay xuống.

Một cô gái nhỏ ở phòng tranh ôm cái khung lớn đi đến chỗ họ: "Giám sát Lạc, có phải cái khung này có mùi không?"
"Hả? Không," Lạc Hiên hơi giật mình, bỏ tay xuống, "Rất thơm."
Cô gái nhỏ nghe xong cũng giật mình, mặt ửng hồng, ôm cái khung quay đi.

"Đó là mùi nước hoa của người ta," Từ Tiếu Thiên vẫn che miệng, cười đến không dừng được, "Cậu đúng là đã thật thà lại càng thật thà, giám sát Lạc."
"Thế à?" Lạc Hiên xấu hổ.

"Tớ bảo này, cậu là quản lý giám sát thì giám sát cái gì?"
"Tớ giám sát việc trang trí phòng tranh," Lạc Hiên nâng cằm về phía bức tranh treo trên tường, "Bức tranh này là do tớ vẽ."
"Cậu..." Từ Tiếu Thiên không biết nên nói gì mới phải, lúc cậu bước vào còn cảm thấy Lạc Hiên cùng phong cách ra vẻ như thế hoàn toàn không có điểm chung, không nghĩ rằng tất cả mấy thứ này đều từ tay Lạc Hiên mà ra.

"Bị dọa à," Lạc Hiên cười, "Ở trong mắt rất nhiều người chịu chi tiền cho "nghệ thuật", đó chính là phong cách."
Từ Tiếu Thiên im lặng.

Không nhiều người có thể thực sự sống cuộc sống mình mong muốn, Lạc Hiên trong mắt cậu luôn là người sống tùy hứng, bây giờ cũng vì một thứ gì đó làm những chuyện mình không thích.

"Cậu có vui không?"
"Cũng được," Lạc Hiên chỉ một lối khuất sau phòng tranh, "Bên trong tớ có một gian phòng làm việc, nơi đó tớ thích làm gì thì làm, khá tốt."
Khi Đàm Triết từ văn phòng Tiếu Vĩ Trạch đi ra Lạc Hiên đang đưa Từ Tiếu Thiên đi xem tranh, trừ những bức Lạc Hiên vẽ còn có rất nhiều tranh của các tác giả khác bày bán ở đây, giá hơi cao.

Từ Tiếu Thiên nghĩ dù ngày nào đó mình muốn ra vẻ có tiền cũng sẽ không treo mấy thứ này trong phòng.

"Có phải cậu định giao thằng nhóc này cho anh rồi mặc kệ nó không?" Tiếu Vĩ Trạch nhìn Đàm Triết.


"Gần như thế."
"Cậu đó, muốn đổi người, anh là kẻ ngốc mới xếp người vào Tinh Duyệt."
"Em bảo anh," Đàm Triết quay mặt nhìn Tiếu Vĩ Trạch, "Nhóc đó còn chưa tốt nghiệp đâu, đừng có nghĩ lung tung."
"Cậu làm như anh tội ác tày trời cướp ngàn trái tim vậy."
Đàm Triết nhìn anh ta chăm chú hồi lâu, sau lại nhìn Từ Tiếu Thiên đang cùng Lạc Hiên đi về phía bên này, như là hiểu ra gì đó mà cười.

Tiếu Vĩ Trạch không phải không có hứng thú với Từ Tiếu Thiên, chắc là do nhiều việc quá lo chưa hết.

Tiếu Vĩ Trạch là khách hàng cũ của anh, từ lúc mới đến Tinh Duyệt đến giờ vẫn luôn liên lạc, sở thích lớn nhất ngoài kiếm tiền là theo đuổi anh chàng nào mà anh ta thấy xinh đẹp.

Sở thích này từ ngày hai người họ quen biết Tiếu Vĩ Trạch vẫn luôn phát huy vô cùng tích cực, đây cũng là nguyên nhân anh không muốn giao thiệp nhiều với người ta.

Từ Thế giới thứ hai ra ngoài, tâm trạng Từ Tiếu Thiên không tệ, cuộc gặp gỡ bất ngời với Lạc Hiên khiến cậu thấy lúc sau đi gặp khách hàng cũng không phiền quá nữa.

"Bị nghệ thuật làm điên rồi à?" Đàm Triết vừa lái xe vừa liếc Từ Tiếu Thiên.

"Gặp người quen..."
"Cậu biết cậu nhóc kia?"
"Vâng, bạn học cấp 3."
Đàm Triết muốn nói gì đó lại thôi, anh không muốn dính vào rắc rối của Tiếu Vĩ Trạch: "Vị khách tiếp theo anh quen 3 năm rồi, công ty bọn họ có rất nhiều hội nghị, chỉ là yêu cầu rất lông gà*."
"Vâng, em sẽ về tập bứt lông gà."
"Lúc cần cứ giả vờ làm cháu trai", Đàm Triết mở radio, "Làm cho bọn họ thấy cậu rất khốn khổ khó khăn, dù giả vờ kiểu đấy chán lắm nhưng ông nội cũng từ cháu trai mà ra."
"Đã hiểu."
Một buổi trưa gặp năm khách hàng, dù Đàm Triết luôn nói ngại phiền không muốn tiếp người ta nhưng Từ Tiếu Thiên vẫn nhìn ra có mấy người rất tốt, luôn để ý đến Đàm Triết để ý đến mình, cậu vô cùng cảm động nhưng áp lực cũng lớn quá, được giới thiệu cho toàn khách ruột, nếu cậu không giữ chân người ta nổi thì đúng là tội đáng muôn chết.

"Người nào mới đến phòng thị trường anh cũng dẫn đi nhiều như vậy sao?"
"Anh điên rồi," Đàm Triết liếc cậu, "Cậu nghĩ anh là bảo mẫu đấy à?"
"Em đây là đãi ngộ đặc biệt..."
"Ừ, lần đầu gặp anh đã thấy cậu rất hợp, nói chuyện với người lạ rất tự nhiên, còn có thể chịu khổ.

Giờ phòng thị trường thiếu người như thế."
"Người như vậy chắc không khó tìm đâu..."
"Lớn lên đẹp trai thì khó tìm," Đàm Triết cau mày, "Chị Nguyệt Nguyệt kia tuyển cho anh một người chẳng đâu vào đâu, nốt mấy tháng nữa anh chả đuổi vội."

Từ Tiếu Thiên cảm thấy giọng điệu lúc Đàm Triết nhắc tới Trần Nguyệt rất buồn cười.

Anh hình như không có địch ý với Trần Nguyệt, giống như trẻ con trêu cho trêu mèo.

Nhưng Trần Nguyệt thì lại khác, cảm giác như vừa nhìn thấy Đàm Triết là lại muốn gây sự không thôi vậy.

Cậu không nói gì, loại chiến tranh giữa lãnh đạo với nhau không phải việc cậu có thể tùy tiện xen mồm.

"Trương Long là do chị Nguyêt Nguyệt tuyển vào, cậu xem dáng vẻ cậu ta, nếu anh là khách hàng của cậu ta chắc phải đi thắt cổ vài lần."
Từ Tiếu Thiên trước nay chưa bao giờ thấy lãnh đạo đi nói xấu nhân viên trước mặt đồng nghiệp như thế.

Cậu có hơi mâu thuẫn, một mặt thấy Trương Long đúng là không ổn cho lắm, mặt khác lại nghĩ có phải mình không lễ phép không nếu lãnh đạo vừa khuay tay múa chân kể về đồng nghiệp mà chẳng đáp lời; thế nên cậu khó xử nói: "Quản lý Đàm, anh đừng nói mấy chuyện như thế này với em, em không biết trả lời gì đâu."
"Ở trước mặt anh cậu không cần giả vờ đâu."
"Không phải giả vờ.

Làm sao em biết được có phải anh đang thử em hay không chứ." Từ Tiếu Thiên đặt tay lên kính xe, chống cằm, rất là ngoan ngoãn thật thà trả lời thật lòng: "Tuy rằng không chuyên nghiệp nhưng em vẫn còn muốn đi làm."
Từ Tiếu Thiên nhìn cậu, thở dài bất lực: "Được rồi.

Ngày mai đến phòng nhân sự tìm chị Nguyệt Nguyệt để xem chọn mẫu đồng phục nào."
"Phòng Nhân sự quản cả viêch may quần áo?"
"Người ta là quản lý Hành chính nhân sự, hứng lên chắc quản cả thức ăn."
"Đồ ăn đúng là có lỗi với tên tuổi khách sạn năm sao thật." Từ Tiếu Thiên nhớ lại bữa sáng khó trôi làm người ta thất vọng từ màu sắc tới hương vị.

"Cậu vẫn mong đầu bếp canteen làm những món giống với đầu bếp khách sạn à..." Đàm Triết chưa nói xong điện thoại của Từ Tiếu Thiên reo lên.

Cậu vẫn một tay chống cằm một tay lôi điện thoại ra, là số lạ, cậu cũng không nghĩ nhiều mà tiếp luôn: "Chào cậu."
"Cậu rảnh à, tôi muốn tâm sự với cậu."
Âm thanh đột ngột phát ra từ ống nghe dọa Từ Tiếu Thiên phát sợ, cái tay chống cằm chút nữa thì tát luôn vào mặt, cậu nhịn không được hét lớn: "Cậu mẹ nó có bệnh à!"
*có lẽ chỗ này ý là nhỏ nhặt, lộn xộn.

Mình không sửa vì có liên quan đến lời thoại sau đó của Từ Tiếu Thiên..

Bình Luận (0)
Comment