14/03/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Tôm hùm đất Lý Thiên Lang gọi về rất nhiều, đủ các vị, có thể thỏa mãn khẩu vị yêu thích của tất cả mọi người. Phần của Túng Phồn được gửi qua phòng của Tống Hưởng, vừa lúc cậu có thể nói chuyện với Tống Hưởng nhiều hơn. Lý Thiên Lang thì ở một phòng khác ăn cùng với các đồng nghiệp còn lại, kết nối tình cảm với mọi người một chút, là người đại diện của Phí Hành Phong, cái này cũng nằm trong trách nhiệm của anh ta.
Lý Thiên Lang ở công ty rất giỏi giao tiếp, lần nào liên hoan mọi người cũng gọi anh tới, chẳng qua là anh quá bận nên nhiều khi không đi được. Nhưng chỉ cần không bận gì, anh chưa bao giờ từ chối. Chủ yếu là đồng nghiệp trong công ty họ cũng ít khi có dịp liên hoan, nhân viên nữ trong công ty nhiều, không thể tụ tập ở mấy chỗ quá loạn được, bọn họ hầu hết chỉ chọn mấy quán ăn ngon, tìm mấy nhà hàng rẻ rẻ, chia đều ra không tốn quá nhiều. Hơn nữa ăn xong tầm bảy rưỡi là mọi người cũng tan, không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi buổi tối của người khác, mọi người về nhà sớm cũng không cần lo lắng trêи đường gặp chuyện, quan trọng nhất là Lý Thiên Lang sẽ xác nhận xem từng người đã về đến nhà an toàn hay chưa, khiến đồng nghiệp trong công ty cảm thấy rất yên tâm, càng muốn rủ anh đi cùng.
Đãi ngộ đoàn phim dành cho Tống Hưởng cũng không tồi, một mình cậu ta được ở một phòng hai giường đơn. Một cái để ngủ, một cái để mấy bộ quần áo mà tủ đồ không thể nhét vừa, mới vào nhìn có hơi bừa bộn nhưng cũng không đến mức không còn chỗ để mà đặt chân.
"Anh Phồn, ngồi đi, anh mà không qua em cũng không dám mở hộp luôn đó." Tống Hưởng chào hỏi Túng phồn.
Túng Phồn ngồi xuống sofa, trêи bàn trà để một hộp tôm hùm đất vẫn còn đóng kín, nhưng mà lại gần thì có thể ngửi ra được mùi cay tê tê của xả ớt, khiên người ta chỉ muốn mở ra đánh chén ngay và luôn.
"Anh Phồn, anh uống bia hay là coca?" Tống Hưởng hỏi, hai cái này đều được giao cùng với đồ ăn, cậu mới để vào tủ lạnh cho mát.
Túng Phồn nghĩ một chút rồi nói: "Coca đi, cậu cũng đừng uống bia, tránh mai ngủ dậy mặt sưng, lên hình không được đẹp."
"Được." Tống Hưởng đáp, mang theo hai lon coca ra bàn trà.
Túng Phồn hé cửa sổ trong phòng ra một chút cho thoáng, nếu không mùi tôm hùm đất om khắp phòng, tí nữa Tống Hưởng khỏi phải ngủ luôn.
Mở hộp đồ ăn ra, hai người cũng không khách khí với nhau, tự mình đeo găng tay bắt đầu tập trung ăn uống, thậm chí còn không buồn bớt ra thời gian nói vài câu với nhau.
Ăn xong một hộp tôm sốt cay lớn, lon coca cũng đã thấy đáy, hai người mới giảm bớt tốc độ, đồng thời thở dài một hơi đầy thỏa mãn, môi vì ăn cay mà đỏ chót.
"May mà anh Lý tính trước, không gọi mỗi sốt cay không." Tống Hưởng mà Túng Phồn đều không phải người miền nam, tuy là ăn cay không kém, nhưng nếu so với người ăn cay giỏi thì vẫn không cùng một đẳng cấp, ăn được thế này đã là đỉnh lắm rồi.
Túng Phồn tháo găng tay ra, mở hộp sốt ngũ vị với hộp sốt tỏi ra, vừa lúc ăn để giảm cay.
Đổi một đôi găng mới, tốc độ ăn của hai người cũng chậm lại, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tống Hưởng nói: "Anh Phồn, lát mình ngâm mì tôm ăn đi, bỏ thêm nước sốt tôm này vào, phải gọi là tuyệt cú mèo luôn!"
Túng Phồn cong môi cười: "Cậu ăn nhiều như vậy có được không đó? Là một diễn viên phải quản lý vóc dáng thật tốt, hàng ngày còn phải tập thể hình nữa, sự chuyên nghiệp của cậu bình thường đi đâu rồi?"
Tống Hưởng cưới hí hí nói: "Hôm nay là do tâm trạng của em tốt nên muốn ăn nhiều thêm một tí ấy mà."
Tôm hùm nhỏ còn hơi nóng, Túng Phồn lột vỏ rất chậm: "Tâm trạng tốt thì được nhưng mà muốn ăn nữa thì nghỉ đi. Đồ ăn giữ lại, cậu còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa đấy."
Tống Hưởng cười tít mắt: "Hôm nay cuối cũng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần đầu tiên em phát hiện ra, cảm giác đè mấy người hay kiếm cớ gây sự với mình xuống một bậc, hóa ra lại tốt như vậy..."
Nhắc đến chuyện ngày hôm nay, Tống Hưởng nói không ngừng được, mặt mày hớn hở nói cảm tưởng của mình cho Túng Phồn nghe, cũng nói qua chuyện ngày hôm nay cậu thấy mình giống như càng tự tin hơn, nhiều khi không phải do kỹ năng diễn của cậu không tốt là do cậu quá kiềm chế thôi.
Túng Phồn cũng hiểu được vì sao Tống Hưởng có suy nghĩ này, đây là do liên quan đến tính cách của cậu ta.
Hoàn cảnh lớn lên của cậu và Tống Hưởng không khác nhau nhiều lắm, từ bé đến lớn đều ở trong khu dân cư kiểu cũ, nhỏ thì nghe lời cha mẹ, thầy cô giáo, không làm gì khác người bao giờ, hàng xóm láng giềng ở chung cũng hòa thuận vui vẻ, chuyện nhỏ hóa không. Cho dù có to chuyện thật thì gặp nhau cứ làm như không thấy là được, không nhất thiết phải tranh tới tranh lui giành phần thắng bằng được.
Lớn lên trong môi trường như vậy, tính tình của họ nhìn chung là không quá tệ, rất ít khi phát sinh xung đột với người khác, cái này không phải do giá trị vũ lực quyết định, mà hoàn toàn là do tính cách mỗi người. Cho nên lúc làm việc, họ sẽ không chủ động chèn ép hay kiếm cớ gây sự với ai cả, đối phương có chọc đến mình thì chỉ cần không quá nghiêm trọng thì đều không so đo tính toán, là không thèm so đo chứ không phải họ sợ.
Sau khi nghe Tống Hưởng nói ra suy nghĩ, cảm tưởng của bản thân xong, Túng phồn lại tán gẫu thêm với cậu ta về phương diện tính cách này. Tống Hưởng cũng tán thành suy nghĩ của Túng Phồn, giá trị vũ lực của cậu ta trong số những người cùng lứa coi như là đã rất cao rồi, nhưng từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ chủ động đánh nhau với người khác, cho nên người không biết thì chỉ nghĩ cậu như trợ lý bình thường thôi.
"Kiểu tính cách này thực ra rất khó mà thay đổi, cá tính đã thành hình nhiều năm như vậy, cũng không cứ nhất thiết là phải bỏ đi. Chỉ có điều, bây giờ cậu ở tình thế này, đôi khi không thể quá khiêm tốn." Túng Phồn bây giờ không nói đến chuyện nhường nhịn nữa mà nói dưới tình huống bản thân có thực lực thì không việc gì lại cứ phải che giấu bản thân như vậy. Giống như khí đóng phim, Tống Hưởng rõ ràng có thể biểu hiện xuất sắc hơn, vậy mà đa số thời gian lại chỉ biểu hiện thường thường, đối với kiểu nghề nghiệp cần phô diễn bản thân như diễn viên, cứ làm như vậy cũng không phải cách hay.
Có rất nhiều công việc cũng giống như vậy, phải thể hiện thực lực bản thân, theo đuổi địa vị mới có thể đạt được thành tích tốt hơn. Dưới điều kiện có năng lực, có nỗ lực, dùng kết sức để thể hiện bản thân chính là chuyện mà Tống Hưởng phải làm. Mà Túng Phồn cũng giống như vậy.
Qua chuyện của Tống Hưởng hôm nay, Túng Phồn thấy cậu cũng cần nhìn lại chính mình, cậu cảm thấy mình ở phương diện thiết kế thời trang mặc dù có quan điểm, có ý tưởng độc lập, nhưng lại không đủ đặc sắc. Nói cách khác, tư duy của cậu vẫn còn hơi bảo thủ. Cái này cũng có liên quan đến tính cách cùng kinh nghiệm làm việc của bản thân cậu. Nếu cả hai cái này đều không có lợi cho sự phát triển sau này của mình, Túng Phồn nghĩ chuyện cậu phải làm nhất bây giờ chính là phá bỏ thói quen của của chính mình, mài dũa những góc cạnh mà cậu nên có.
Tình huống của cậu và Tống Hưởng thực ra không quá khác nhau —— hoàn cảnh khách quan xung quanh đều đã đạt đến yêu cầu cần có, chỉ là phong cách cá nhân còn thiếu một chút sắc sảo.
Tâm sự với Túng Phồn về suy nghĩ của mình, Tống Hưởng cũng cảm thấy mình được lợi rất nhiều. Muốn trưởng thành, đúng là nên có một bước ngoặt, giờ thời cơ đã có rồi, nếu không thể bắt lấy vậy chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi.
"Anh Phồn, em hiểu rồi. May mà anh tới thăm em nếu không em phải không biết mất bao nhiêu lâu mới nghĩ được rõ cái vấn đề này." Người trong cuộc có đôi khi không thể nhìn nhận rõ vẫn đề ở đâu, cần có người khác nhắc nhở vài câu, khi đó họ tự khắc sẽ có thể hiểu được.
"Anh cũng nghĩ thông được chuyện của mình mà, đúng là được lợi không ít." Tâm trạng Túng Phồn tốt hơn nhiều, cảm thấy lần sau đến có thể tổ chức ăn mừng xa xỉ một chút.
"Nói đến tính cách, em thấy tính cách của sếp đúng là trời sinh thích hợp với ngành giải trí." Tống Hưởng mở thêm một lon coca nữa.
"Sao lại nói thế?"
"Rất kiên định, biết mình muốn cái gì, đối với người và việc đều có cách xử sự thích hợp." Cậu theo bên người sếp nhiều năm như vậy, trong công việc chưa từng nghe ai nói "Không" được với sếp, còn mấy câu ngu ngục anti-fan nói thì đấy không phải tiếng người, không nghe cũng chả sao.
Bạn trai của mình được người khác khen, Túng Phồn cũng thấy mình được thơm lây: "Hoàn cảnh lớn lên của anh ấy sớm được tiếp xúc với cách đối nhân xử thế hơn chúng ta, chuyện gặp được cũng nhiều hơn, đương nhiên là biết cách xử sự rồi."
Thực ra nghĩ như vậy Phí Hành Phong nghe cũng có vẻ hơi đáng thương, mới bé xíu đã phải tiếp xúc với chuyện này chuyện kia, càng nói càng thấy không có tình người.
Tống Hưởng gật đầu: "Đúng thế. Trước em còn nghe anh Lý nói, sếp từ nhỏ đã không bị ai bắt nạt bao giờ, có thể không vênh váo hất mặt lên trời đấy là nhờ công lao dạy dỗ trong nhà đấy."
Nói như người bình thường, thì đứa trẻ mà được cưng chiều từ bé như vậy, kiểu gì sau này lớn rồi cũng gây họa.
Lòng hiếu kỳ của Túng Phồn bị khơi lên, cậu cũng coi như hiểu khác rõ về Phí Hành Phong, ít nhất những mặt mà người khác chưa từng thấy cậu đã có thấy qua rồi, nhưng liên quan đến gia đình Phí Hành Phong và hoàn cảnh lớn lên của người này thì đúng là cậu biết không nhiều thật.
"Nói kĩ hơn đi." Cái tính thích hóng chuyện thì ai cũng như nhau, huống chi chuyện liên quan đến bạn trai nhà mình nghe tí vốn đã không thành vấn đề gì rồi, cho dù bị túm gáy cũng có thể hùng hồn mà cãi lại.
Tống Hưởng nói: "Em cũng không biết nhiều lắm, chỉ được nghe nói lại là chị gái sếp từ nhỏ đã đặc biệt bảo vệ cho anh ấy rồi, Nghe nói bây giờ cũng là người rất mạnh mẽ. Sếp lớn lên khỏe mạnh như vậy, có lẽ cũng là do trong nhà mọi người vô cùng hòa thuận với nhau, tuy là sớm hiểu rõ cách đối nhân xử thế, nhưng chắc là từ nhỏ đã gặp phải những chuyện mà người thường lớn lên mới có thể gặp được, chỉ là ở nhà vẫn được người lớn bao bọc, để anh ấy lớn lên như những đứa trẻ khác. Trong ngoài chú ý như vậy, mới giúp sếp biết cách cân nhắc phương thức giao tiếp sau này, sau khi gia nhập giới giải trí cũng không tuồn ra tin tức xấu nào. Thực ra sếp em nhìn lạnh lùng thế thôi chứ bảo anh ấy cố tình đối xử lạnh nhạt với ai thì không phải đâu, cùng lắm thì là kiểu người lễ độ mà không quá dịu dàng thôi."
Túng Phồn thấy Tống Hưởng hình dung như vậy thực sự rất chính xác. Đây có lẽ chính là Phí Hành Phong trong mắt nhìn của những người khác, ưu khuyết điểm rõ ràng, chỉ là khuyết điểm đã trở thành thiết lập hình tượng cá nhân của người này, mà đối phương cũng không làm ra bất cứ hành vi nào có thể chỉ trích. Cho nên nói tóm lại là không thể xoi mói gì hết.
"Anh thì có gặp chị gái của anh ấy rồi, không biết rõ lắm, nhưng nhìn qua đúng là kiểu phụ nữ tài giỏi, có năng lực." Túng Phồn đặc biệt tán thưởng những người phụ nữ như vậy, tuy là trong thế giới này, nữ alpha làm được như vậy được coi là chuyện tất nhiên.
Tống Hưởng gật đầu hưởng ứng: "Em cũng chỉ được nhìn thấy ở xa xa một lần thôi, khí chất đúng là không kém sếp tí nào."
Trong phòng của Túng Phồn, điện thoại đang sạc trêи tủ đầu giường không ngừng đổ chuông, màn hình hiển thị đều là cuộc gọi nhỡ của Túng Sĩ Lương.
Không biết là đã gọi từ bao giờ, nhưng lần thứ hai cuộc gọi tự động cắt đứt thì sắc mặt Túng Sĩ Lương đã đen như đít nồi. Nếu không phải Túng lão còn đang ngồi ở đó, ông ta khéo đã đập nát cái điện thoại này luôn rồi.
"Đồ vô dụng này, thế mà lại dám không nhận điện thoại của mình!" Túng Sĩ Lương tức giận siết chặt nắm đấm.
Trong phòng khách nhà họ Túng, Túng lão đang ngồi trêи ghế salon, Túng Lãng ngồi ở một bên khác, không biết là không muốn ngồi quá gần với Túng lão hay là không dám.
Hợp đồng rơi tán loạn, luật sư nhà họ đứng im một bên, có cảm giác như không dám cả thở.
"Thằng nhãi đó có phải cố ý không?" Túng Sĩ Lương chỉ hận không thể quăng cho Túng Phồn một cái tát, lúc quan trọng lại không thể liên lạc được, nhà họ Túng họ có một omega như vậy thì có lợi ích gì?!
Túng Lãng mở miệng nói: "Ba, nếu không ba gọi thử cho Phí Hành phong xem sao đi? Hắn ta chắc chắn biết Túng Phồn đang ở đâu, lúc đó chúng ta lại trói Túng Phồn mang về, con không tin nhà họ Phí dám lật lọng!"
Túng lão tức đến độ cầm tập tài liệu trêи bàn đập lên người Túng Lãng: "Ngu xuẩn! Nếu không phải mi và ba mi không có đầu óc, kí cái hợp đồng dính đầy bẫy này thì tình hình có như bây giờ không?! Còn muốn trói Túng Phồn về, lần trước trói nó về không ngờ lại đổi được cơ hội hợp tác với nhà họ Phí, đấy là cơ hội nghìn năm có một. Giờ trói nó về thì được cái ích gì? Nó đang ở chung một chỗ với Phí Hành Phong, mi nghĩ là ở cái đất này ai dám to gan cướp người trong tay Phí Hành Phong, hả?"
Lấy đầu óc chứa đầy bã đậu của Túng Lãng, Túng lão thấy để Túng Sĩ Lương lấy vợ mới rồi đẻ thêm đứa con nghe nó còn thực tế hơn.
Túng Lãng cúi đầu, che giấu nỗi oán hận trong ánh mắt, phần oán hận này không chỉ là đối với Túng lão mà còn cả với Túng Sĩ Lương nữa. Thời gian này cậu ta với mẹ mình nghĩ đủ mọi cách để ông ta cưới mẹ mình về, kết quả Túng Sĩ Lương không chỉ thờ ở không mảy may có động tĩnh gì, còn nhiều lần ra vào mấy nơi không đứng đắn, làm Túng Lãng thấy lời lần trước Túng Phồn nói không sai tí nào, ông ta hoàn toàn không định cưới mẹ hắn vào nhà.
Túng lão hỏi luật sư: "Cậu xem có chỗ trống nào để cứu vãn tình hình không?"
Luật sư nói: "Trước mắt không có biện pháp nào tốt hơn cả. Hạ giá bán ra có lẽ là biện pháp tốt nhất lúc này rồi, nhưng nếu đối phương cũng xuống giá thêm nữa, còn nhanh chóng ký hợp đồng với nhà họ Phí, vậy chúng ta có hạ giá cũng vô dụng, trái lại còn ảnh hưởng đến giá thành sản phẩm của công ty trêи thị trường."
Túng lão cảm thấy tóc mình lại bạc thêm mấy sợi, nhà họ rõ ràng là bị con ranh nhà họ Phí kia tính kế, nhưng dù là thế thì cũng có thể trách ai được chứ? Hợp đồng là con trai với cháu trai ông ta tự tay đặt bút ký xuống, giờ chỉ có thể nói hai người đó đầu to mà óc hạt nho thôi!
Chuyện là thế này, hợp đồng hợp tác giữa nhà họ Túng và nhà họ Phí có ghi rõ, nhà họ Túng sẽ cung cấp vật liệu xây dựng với giá thành rẻ nhất trêи thị trường cho nhà họ Phí, nếu không thỏa mãn yêu cầu này, nhà họ Phí có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng. Đây vốn dĩ không phải vấn đề gì lớn, nhà họ Túng có thể kiểm soát được trong lòng bàn tay, nhưng ai mà biết tuần trước tự dưng lại mọc ra một cái công ty nhỏ cũng chuyên sản xuất vật liệu đặc biệt, giá chào bán cho nhà họ Phí thấp hơn nhà bọn họ không ít. Quan trong nhất mà vật liệu bên đối phương cung cấp hoàn toàn qua được các bài kiểm nghiệm chất lượng nghiêm ngặt nhất, một chút vấn đề nhỏ cũng không có! Thậm chí so với vật liệu mà nhà họ đang cung cấp còn bền chắc hơn, hiệu quả cũng tốt hơn!
Lần này không chỉ đánh vỡ bàn tính của nhà họ Túng, mà còn phá vỡ hệ thống giá cả của loại vật liệu này trêи thị trường. Căn cứ theo hợp đồng, nhà họ Phí đương nhiên có quyền chấm dứt hợp tác với nhà họ Túng, thay vào đó chọn kí kết với công ty nhỏ kia. Hợp đồng mà hai nhà đã ký trước đó sẽ thành giấy vụn, không còn một tí giá trị nào.
Không phải nhà họ Túng chưa từng đi điều tra qua công ty bỗng dưng mọc ra kia. Đúng là nối mới được thành lập không quá một năm, nhưng phòng nghiên cứu đứng sau công ty này đã có hơn hai mười năm rồi, chỉ có điều phòng nghiên cứu luôn hoạt động ở nước ngoài, năm năm trước mới bắt đầu nghiên cứu về vật liệu xây dựng đặc thù. Nói cách khác, từ sản phẩm đến danh tiếng của công ty đều không có điểm nào để xoi mói được cả. Cũng do trong nước không có quá nhiều công ty kinh doanh loại vật liệu xây dựng này nên bên đó mới muốn thâm nhập phát triển thị trường mới ở đây. Như vậy, chuyện công ty này hợp tác với nhà họ Phí chả khác nào chuyện ván đã đóng thuyền.
Mà điều khiến nhà họ Túng càng phiền não hơn nữa chính là bọn họ không thể giảm giá bán thêm được nữa, giảm nữa thì chỉ còn nước lỗ sấp mặt, bọn họ vốn cũng không muốn mất một đồng một cắc nào hết! Hơn nữa, bây giờ bọn họ đã bắt đầu sản xuất dây chuyền một thời gian rồi, giờ hàng hóa mà bị đọng lại thì việc xử lý số vật liệu đó như thế nào cũng là một chuyện khiến người ta phải đau đầu.
Chuyện của Túng Lãng lần trước, Túng lão đã phải vác cái mặt già của mình đi xin giữ lại cơ hội hợp tác lần này, nhà họ Phí cũng coi như là nể mặt lão. Nhưng mà mặt mũi của lão đã dùng được một lần, lần thứ hai thì chưa chắc, cứ ngồi đây chờ bị mất mặt thì thà tìm Túng Phồn nghĩ cách còn hơn, tuy là khả năng có lẽ không lớn, nhưng vẫn phải thử một lần mới biết được. Dù sao nhà họ Túng có an ổn thì Túng Phồn cũng có chỗ tốt.
Nhưng mà vấn đề nữa là không thể gọi được cho Túng Phồn.
Cực chẳng đã, Túng lão nói: "Gọi điện cho Phí Hành Phong đi, đừng nói chuyện trong nhà, chỉ nói không gọi được cho Túng Phồn, hỏi cậu ta xem thằng nhãi kia đang ở đâu."
Túng Sĩ Lương đáp một tiếng, bấm số gọi cho Phí Hành Phong.
Phí Hành Phong có nghe máy, chuyện Phí Thiên sắp đặt hắn đã biết trước rồi, công ty nhỏ kia cũng chính là tài sản của nhà họ nhờ người khác đứng tên. Nhà bọn họ đã để ý đến khối thị trường sản xuất và phân phối vật liệu đặc thì này từ lâu, để tránh cho những xí nghiệp khác thấy nhà họ Phí thò một chân vào lĩnh vực này thì đồng loạt cảm thấy môi hở răng lạnh, liên hợp với nhau chống lại, khiến nhà họ Phí bị mọi người lên án, bọn họ mới dùng đến sách lược này. Vừa đúng lúc nhà họ Túng lũng đoạn thị trường vật liệu xây dựng đặc thù này khiến người tiêu dùng cảm thấy bất mãn, cho nên họ mới nhân cơ hội phá vỡ thế cục hiện giờ trong ngành, tái cơ cấu lại thị trường trong nước, điều này đối với những xí nghiệp kinh doanh trong cùng lĩnh vực không chỉ không phải chuyện xấu mà còn là cơ hội để phát triển.
"Ngài Túng." Ngữ khí của Phí Hành Phong đủ lễ phép nhưng lại có vẻ xa lạ, thậm chí còn hơi hơi kinh ngạc, làm cho mấy người nhà họ Túng cũng cảm thấy hắn căn bản không biết gì về việc lần này.
"Cậu Phí, tôi gọi điện thoại cho Túng Phồn mãi mà không được, không có ai nghe máy, nó có ở chỗ cậu không?" Túng Sĩ Lương đóng giả một bộ cha già từ ái.
Phí Hành Phong bình thản nói: "Cậu ấy không ở chỗ tôi, đã đi tỉnh khác rồi."
"Đi tỉnh khác? Chuyện từ bao giờ vậy?" Túng Sĩ Lương hoàn toàn bất ngờ, chả nhẽ là biết chuyện trong nhà, sợ bọn họ tìm tới nên nhanh chân chạy trước rồi?
Phí Hành Phong đã nghĩ trước câu trả lời rồi, bèn đáp: "Mấy hôm trước thì đi. Cuối năm, đơn hàng của cậu ấy nhiều, Hứa phu nhân cũng giới thiệu thêm khác hàng qua. Các phu nhân yêu cầu đối với chất lượng vải vóc rất cao cho nên cậu ấy phải tự mình đi nhập nguyên liệu mới yên tâm. Có lẽ bên kia đông người ồn ào, cậu ấy lại đang vội nên mới không nghe điện thoại của ngài, chờ cậu ấy thấy sẽ gọi lại thôi."
Chuyện Thang Giai Đóa giới thiệu khách hàng cho Túng Phồn tra chút là ra, nhà họ Túng cũng không thể nói gì được.
"Thì ra là vậy à. Thế..." Túng Sĩ Lương vốn còn định xem mình có thể bàn bạc với Phí Hành Phong thêm một chút để cứu vãn chuyện hợp tác giữa hai nhà lần này.
Nhưng Phí Hành Phong đã nói luôn: "Nếu không có chuyện gì khác thì xin phép cúp máy trước, tôi vẫn còn đang làm việc."
Túng Sĩ Lương không biết Phí Hành Phong có phải đang làm việc thật hay không, chỉ biết công tác trong ngành giải trí thì không phân biệt ngày hay đêm, lúc này nói đang còn công việc thì cũng là chuyện thường, cho nên đành đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
Gọi cho Túng Phồn không được, cũng không biết cụ thể là người đang ở chỗ nào, ba người già trẻ nhà họ Túng chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng kết thúc cuộc họp gia đình lần này bằng động tác quăng chén trà của Túng lão.