Không Thể Ký Hiệu

Chương 72



Edit: Nhật Nhật

...

Trong năm cô gái có bốn người rất cao, nhìn phải cao tầm mét bảy trở lên, còn một người hơi thấp hơn chút thì cũng phải hơn một mét sáu. Trong thời đại chỉ nhìn mặt như bây giờ, năm cô gái không thể tính là nhóm nhạc xinh đẹp nhất, nhưng cũng không phải là kém, mỗi người có một đặc điểm riêng, không đến nỗi người khác nhìn vào thấy ai cũng giống hệt nhau.

"Chào mọi người." Túng Phồn lịch sự nói, năm cô nàng đều là beta, cái này giúp Túng Phồn ở chung một chỗ với họ cũng thuận tiện hơn không ít.

Mấy cô gái cười hì hì tự giới thiệu mình. Giống như hầu hết các nhóm nhạc nữ khác, họ cũng được chia thành main vocal, vocal, main dancer, dancer cùng visual.

Vừa mới gặp mặt đã bàn chuyện công việc thì đôi bên sẽ không thể thân thiết hơn được, nên main vocal của nhóm lên tiếng trước: "Thầy Túng, có thể nhờ thầy xin chữ ký của thầy Phí giúp em được không? Em là fan bự của anh ấy!"

Túng Phồn cười nói: "Được chứ, chờ về tôi sẽ xin cho cô."

Đây không phải việc khó, hơn nữa nghệ sĩ trong giới hâm mộ Phí Hành Phong không phải số ít, gặp phải cũng không quá bất ngờ —— Người yêu quá thu hút, biết làm sao được đây.

Visual tiếp lời ngay: "Thầy Túng, bộ lễ phục hoa tươi của cô Diêu thật sự quá là đẹp luôn, trang phục của bọn em lần này có thể làm kiểu như vậy không?"

Túng Phồn không định lừa các cô, bèn nói thẳng: "E là không được, dự toán kinh phí làm trang phục của mọi người có hạn."

Nhắc đến dự toán, năm cô nàng lập tức héo rũ như cà tím gặp sương, người này so với người kia còn ủ rũ hơn.

Hải Tuy làm việc với năm cô nàng đã nhiều năm, biết họ có thể hiểu cho khó khăn của công ty, bèn tiện thể nói: "Mấy đứa cố gắng lên, chờ nổi tiếng rồi sẽ cho mấy đứa tự chọn trang phục."

Khóe miệng của visual giật giật, không thèm khách khi nói: "Giám đốc, anh nói vậy chả thà để bọn em mua hai bông hoa tự may vào váy của mình nghe còn đáng tin hơn đó."

Hải Tuy vươn ngón tay mập mạp của mình dí trêи trán cô nàng: "Phải tự tin lên chứ!"

"Dạ." Năm cô nàng đồng thanh đáp, nhưng giọng điệu nghe rất đối phó. Không phải thái độ tiêu cực, nhưng hi vọng quá nhiều rồi mỗi lần đều phải thất vọng, bọn họ cũng không dám mong chờ nhiều nữa.

Kỳ thật đây là tâm lý chung của rất nhiều người, trải qua nhiều lần thất bại, họ thường có xu hướng tự khuyên răn mình "Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều", không hi vọng gì trái lại trở thành một phương pháp tự bảo vệ bản thân.

Hải Tuy cũng thấy bó tay toàn tập, y không muốn mấy cô nàng này kéo Túng Phồn vào trạng thái tiêu cực, bèn quay sang nói với cậu: "Không cần để ý mấy cô nhóc này, bọn họ còn nhỏ, khả năng chịu đựng không tốt. Nào, tới đây, tới đây, chúng ta nói chuyện chính sự."

Túng Phồn gật đầu, bởi vì mấy cô nàng đều không ôm kỳ vọng lớn với lần này, thành ra Túng Phồn lại thấy mình đỡ áp lực hơn nhiều.

"Anh Hải, tôi có thể nghe ca khúc chủ đề lần này của nhóm trước được không?" Cậu định căn cứ vào phong cách của ca khúc chủ đề để thiết kế trang phục cho từng người.

"Đương nhiên là được rồi." Hải Tuy lấy điện thoại di động ra, bật cho Túng Phồn nghe thử ghi âm giai điệu.

Nhóm của họ vẫn chưa chính thức ghi âm, bản ghi âm này là do nhạc sĩ sáng tác tự mình ngâm nga, sau này sẽ làm lại phần phối khí, nhưng ca từ đã viết xong hết, có thể coi giai điệu bài hát đã là bản hoàn chính.

Ca từ cùng giai điệu vẫn đi theo concept nữ tính trưởng thành mà Rose Color đang theo đuổi, giai điệu rất bắt tai, ca từ nói về ước mơ cùng quá trình trưởng thành, dựng thành câu chuyện tiếp nối giữa ngày và đêm.

Sau đó, Túng Phồn cùng Hải Tuy và mấy cô nàng trò chuyện thêm về chủ đề của bài hát, cùng với lời đề của album lần này, từ đó xác định phong cách trang phục biểu diễn.

Sau khi thống nhất được phương án thiết kế, Túng Phồn yêu cầu được nói chuyện riêng với từng người trong nhóm một, cậu muốn biết sở thích của từng người, xem họ có yêu cần gì khác nữa không, do đó cần tìm hiểu kỹ về họ một chút, để trang phục làm ra có thể khiến người nhìn cảm thấy đây chính là cái mà các cô ấy nên mặc, cho dù có là phong cách tương phản cũng phải là kiểu tương phản phù hợp nhất.

Hải Tuy không có ý kiến gì, vì thế y cùng năm cô nàng đi ra trước rồi để từng người một đi vào nói chuyện với Túng Phồn.

Người đầu tiên đi vào chính là cô nàng thấp nhất nhóm, bộ dáng trông rất ngoan ngoãn, trong sáng, khiến cô trông có vẻ nhỏ tuổi hơn so với những người khác, nói chuyện cũng toàn dùng giọng mũi.

"Ngồi đi." Túng Phồn lấy ra một tờ giấy trắng, ở trêи đầu viết "Vocal", chính xác, cô gái này chính là vocal của nhóm.

Sau khi vocal ngồi xuống, cô hỏi Túng Phồn: "Thầy Túng có phải có yêu cầu gì muốn nói không?"

"Đương nhiên, cô nói cho tôi biết những suy nghĩ thật lòng của mình sẽ giúp tôi có nhiều linh cảm để thiết kế hơn. Hơn nữa tôi cảm thấy phụ nữ khi được mặc vào trang phục yêu thích của mình mới càng cảm thấy tự tin hơn, đối với biểu hiện của mọi người trong lúc biểu diễn cũng sẽ có trợ giúp nhất định." Túng Phồn nghĩ thiết kế trang phục cho một nhóm nhạc nữ không giống với việc thiết kế trang phục cho một sự kiện thười trang. Cái trước quan tâm là sự phù hợp, cho dù thế nào thì trang phục vẫn phải xếp sau bản thân người ca sĩ. Mà nếu là sự kiện thời trang, việc cần làm chính là biểu diễn ra sự sáng tạo cùng thẩm mỹ của nhà thiết kế, cái này hoàn toàn không phù hợp cho một nhóm nhạc nữ, giọng khách át giọng chủ thì lại thành kiểu nửa nạc nửa mỡ.

"Vậy em nói thật nhé?" Vocal lần nữa xác nhận lại với Túng Phồn, đôi mắt vừa tròn vừa to không cố sức trông cho trong sáng dễ thương nữa.

Túng Phồn gật đầu.

Giọng nói của vocal lập tức thay đổi, không nghe nũng nịu như vừa rồi nữa, cô nói: "Thầy Túng, em nói thật nhé, em không điệu đà bánh bèo một tí nào đâu, chỉ là lớn lên mặt mũi trông trẻ con thôi. Với cả lúc mới ra mắt, nhóm bọn em theo concept ngây thơ trong sáng, hình tượng thiết lập cho em mới là như vậy, ai mà biết đổi thành phong cách trưởng thành rồi, cái kiểu bánh bèo của em vẫn không được sửa lại, sửa thì người ta nói em ngày xưa giả vờ yếu đuối, không sửa thì lúc nào em cũng phải đóng giả như vậy, khó chịu chết được!"

Túng Phồn bị sự thay đổi đột ngột này làm cho cạn lời —— Cái cô nhóc này, giả vờ còn y như thật vậy. Nói thật, mới này gặp mấy người bọn họ, ấn tượng của Túng Phồn với vocal này là kém nhất, cậu không thích mấy cô nàng quá bánh bèo, nhưng không ngờ sau khi cô nhóc lộ cá tính thật, cậu lại thấy cô nhóc này rất đáng yêu, cho dù cô có nói chuyện bằng giọng mũi tiếp thì cậu cũng không thấy ghét nữa.

Thấy Túng Phồn cúi đầu nhịn cười, vocal mở to đôi mắt tròn xoe xoe nhìn cậu, giả vờ hung dữ nói: "Thầy Túng, thầy làm ơn nghiêm túc một chút!"

Túng Phồn vội hắng giọng một cái: "Xin lỗi, xin lỗi, vậy nhà thiết kế trang phục cũ của mọi người có biết suy nghĩ này của cô không?"

Vocal bĩu môi: "Nào có ai hỏi bọn em đâu, thầy Túng chính là người đầu tiên đấy."

Được rồi, ít nhất thiết lập tính cách của vị này còn chưa nát hết.

"Vậy cô đối với trang phục của mình có kiến nghị gì không? Hoặc là có yếu tố nào yêu thích cũng được?" Túng Phồn hỏi.

Vocal nghĩ một hồi rồi nói: "Em muốn thoát khỏi hình tượng "Bánh bèo" bây giờ, muốn trang phục có thể kiểu cool ngầu một chút. Thầy Túng không biết đấy thôi, bình thường em thích nhất chính là lái xe máy phân khối lớn đổ đèo hóng gió đấy."

Túng Phồn nhìn cô nàng vài lần, thật sự không thể liên hệ người đang ngồi trước mặt mình với cái người hay phóng xe máy đi đổ đèo trong tượng tưởng được, lẽ nào đây chính là kiểu người nhìn nhỏ bé chứ sức lực thì vô biên trong truyền thuyết à?

Vocal cười nói: "Có cơ hội em dẫn thầy Túng đi thử một vòng nhé, tay lái của em hơi bị lụa đấy, ai đi với em rồi cũng nói là cực tốt."

Túng Phồn cười gượng, một cô nhóc nho nhỏ ngồi phía trước khởi động xe máy, đàn ông con trai như cậu lại nem nép ngồi ở đằng sau, tưởng tượng thôi đã thấy hình ảnh vô cùng không hài hòa rồi.

Sau đó vocal còn đưa ra thêm một vài ý kiến khác nữa, Túng Phồn note lại từng cái một, cũng nói cho cô biết những yếu tố này chỉ có thể xuất hiện một đến hai lần, quá nhiều sẽ bị loãng, hi vọng lúc nhận được trang phục cô có thể hiểu.

Vocal hớn hở gật đầu, còn nói mình rất mong chờ.

Sau khi cô đi ra, lần lượt từng thành viên khác cũng tiến vào, Túng Phồn phát hiện tính cách của nhóm bọn họ đều khác xa so với hình tượng được thiết lập.

Visual, cũng chính là leader của nhóm, mỗi lần lên sân khấu đều mặc váy dài, tóc uốn xoăn sóng lớn kiểu như nữ thần băng giá vậy. Nhưng thực tế, bình thường cô nàng cực kỳ cực kỳ lười trang điểm, mỗi chuyện đắp mặt nạ dưỡng da thôi cũng phải có người đại diện nhìn chằm chằm cô mới chịu làm, khi nào mà mệt quá thì có khi đầu cũng không muốn gội, nhiều khi tóc bết quá, chuyên viên make-up còn phải rắc phấn rôm lên cho tóc cô nàng đỡ bết. Cái hình tượng nữ thần này đối với cô mà nói chính là một trách nhiệm quá mức nặng nề, cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi.

Cá tính của dancer lại càng thẳng thắn hơn, nói là để phối hợp với mọi người trong nhóm, người đại diện lần nào cũng phải nhắc cô cư xử nền nã hơn một tí, nhưng bản thân cô chính là kiểu tính đàn ông. Không giống với trưởng nhóm lười trang điểm, cô vẫn thích làm đẹp cho mình, mỗi tội là thỉnh thoảng quên mất sẽ ngồi dạng háng, hoặc là vắt chân lên ghế, khi nào vui vẻ còn thích học theo Crayon Shin – Chan làm mặt quỷ nữa, hoàn toàn không biết giữ hình tượng cho bản thân. Cô thấy mình như vậy rất tốt, rất chân thực, phải tuyên dương ra cho mọi người cùng biết, đánh vỡ quan niệm cố hữu, cứ là con gái thì phải hiền lương thục đức của một số người. Phụ nữ thế nào chỉ cần họ thích là được rồi.

Trong số mấy cô gái này thì main vocal tính ra chính là người bình thường nhất, chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi đã thấy thanh tuyến của cô rất tốt rồi, cực phù hợp với tiêu chuẩn của quốc tế, hát lên chắc chắn là cũng rất hay. Một giọng ca chính có thực lực như vậy, trong giới âm nhạc trong nước lại không nổi. Nói thế nào thì cho dù nhóm không nổi thì main vocal chỉ cần có giọng hát đủ hay là vẫn có thể tìm được đường ra khác, dù sao bây giờ số vở nhạc kịch cùng phim ca nhạc được sản xuất không ít. Nhưng vì nhóm của mình không hot, bộ dáng cô lớn lên cũng không phải quá xinh đẹp, ở trong cái thời mà sắc đẹp lên ngôi này, chắc chắn là sẽ sớm bị lãng quên. Cô nhìn rất ôn hòa, nhẹ nhàng, có kiểu cảm giác như là em gái hàng xóm, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực ra lại rất thích xem phim hoạt hình với đọc tiểu thuyết xuyên không, xem đến đoạn gay cấn còn muốn hét toáng lên để kỷ niệm cho mối tình nóng bỏng của nhân vật chính, nốt cao của cô cũng chính là được luyện ra từ đây. Túng Phồn tán gẫu với cô xong, cảm thấy cô chính là người dễ nổi tiếng nhất trong nhóm.

Người cuối cùng cậu gặp chính là main dancer, cô bé này từ khi sáu tuổi đã bắt đầu tập khiêu vũ, bản thân cũng rất thích nhảy, nói về thế mạnh của cô thực sự là không thể ý kiến ý cò gì, nhưng bỏ qua vấn đề vũ đạo, thì những cái khác so với các thành viên khác đều chênh lệch không ít, nghe giọng nói lúc bình thường của cô là biết khi hát sẽ như thế nào rồi, hoặc là phải nói không có gì nổi bật, vóc dáng không mập, nhưng cũng không phải quá cân đối, là kiểu người lưng dài chân ngắn, vóc người này đối với nhà thiết kế mà nói chính kiểu là khó nhằn nhất.

Tìm hiểu kỹ càng xong, Túng Phồn cảm thấy lần thiết kế này vẫn rất có tính thách thức, bên OceanWide yêu cầu mỗi thành viên trong nhóm có một bộ trang phục riêng, trang phục nhóm thì ít nhất là hai bộ. Giá cả thì Hải Tuy đã bàn bạc xong với Túng Phồn từ lúc nói chuyện điện thoại.

Sau đó, Túng Phồn lại họp nhanh với Hải Tuy, chính thức ký hợp đồng, bao gồm cả hiệp định bảo mật.

Về đến nhà, Túng Phồn nằm bẹp dí trêи ghế salon, lười biếng nghĩ, cậu bây giờ có không ít bản vẽ nhưng mà không có cái nào thực sự nổi bật có thể chọn dùng ngay. Nhưng cậu không muốn rút lui, cho dù là vì lòng kiên trì của Hải Tuy hay là của nhóm nhạc, cậu cũng thấy mình cần phải nhận công việc này, giống như dì Chân giúp đỡ cậu trong lúc cậu khó khăn nhất, nếu cậu đã có năng lực, vậy cậu cũng muốn giúp những người đang cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Đồng thời, sự kiên trì nỗ lực này cũng truyền cảm hứng cho cậu, để cậu có động lực vươn lên, đối mặt với khó khăn!

______________________
Bình Luận (0)
Comment