Không Thể Ký Hiệu

Chương 92

25/04/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Trở về phòng, Túng Phồn trèo vào ngâm mình trong bể suối nước nóng, cả người thả lỏng, giống như là công việc tuần sau, tuần sau nữa, đều đã xong xuôi đâu vào đó rồi.

Nhiệt độ của nước rất vừa vặn, trêи người Túng Phồn hiện ra một tầng màu hồng phấn, ở trong bể nước màu đen càng thêm mấy phần xinh đẹp.

Trong đầu cậu lặp đi lặp lại mấy lời Đường Á nói, cậu có thể nhận ra Đường Á không phải có ác ý, nhưng mà lý giải như vậy về chuyện tình yêu có vẻ không được ổn lắm, cậu không nghĩ là do EQ của Đường Á quá thấp hay cậu ta là kiểu người nói chuyện không suy nghĩ, nếu là vậy thật thì Geoff Studio đã không để một người như vậy làm người mẫu cho họ nhiều năm như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, Túng Phồn càng nghiêng về suy đoán, Đường Á có lời muốn nói với cậu, nhưng mà vẫn chưa đi vào trọng điểm thôi.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Phí Hành Phong đi vào.

"Sao không chờ anh?" Lúc hắn ở quán café đã nhận được tin nhắn của Túng Phồn, nói cậu lên phòng trước, còn nhắn cả số xếp lượt massage vào điện thoại.

Nếu Túng Phồn đã về phòng, hắn cũng lười đi massage tốn thì giờ, nói chuyện xong bèn quay về phòng luôn.

"Em thấy anh đang nói chuyện với người ta nên không qua làm phiền. Với lại massage xong, em chỉ muốn nằm ườn ra giường luôn thôi." Túng Phồn xoay người, nằm nhoài bên thành bể.

Phí Hành Phong ngồi xuống cạnh bể ngâm: "Cũng được, hôm nay đi ngủ sớm một chút vậy. Có muốn anh gọi rượu với đồ ngọt cho em không?"

"Để một lát nữa đi, giờ em chưa muốn uống." Túng Phồn ôm lấy cánh tay Phí Hành Phong đang chống cạnh bể, hỏi: "Anh không xuống ngâm với em luôn à?"

Phí Hành Phong mỉm cười, nhéo cằm Túng Phồn, rồi hôn một cái lên môi cậu, nói: "Em ngâm trước đi, anh sợ nếu anh xuống ngâm cùng thì tối nay em khỏi phải ngủ luôn đấy."

Nghe thế, mặt Túng Phồn đỏ bừng, còn rực rỡ hơn sắc hồng trêи người cậu lúc này, thể lực của Phí Hành Phong thì không còn gì để nghi ngờ cả, cậu cũng không mời đối phương nữa, thay vào đó cậu hỏi: "Em thấy lúc trong quán café anh nói chuyện với người khác, là bạn à?"

Phí Hành Phong rời ngón tay mình xuống khỏi cằm Túng Phồn, trả lời: "Có thể coi như vậy. Anh ta là đàn em học đại học khóa dưới của chị anh, tên là Roy Nigel, sau khi tốt nghiệp thì tự mình mở một công ty đầu tư ở nước ngoài, có không ít hạng mục hợp tác với chị anh. Anh cũng có gặp anh ta mấy lần, nhưng mà không thân lắm. Lần này anh ta có ý chuyển công ty về hoạt động cho nước, dự định đầu từ vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, hôm nay trùng hợp gặp được nên tán gẫu với nhau vài câu."

Đúng lúc kịch bản hắn mới chọn còn đang trong giai đoạn kêu gọi đầu tư, Roy là một lựa chọn rất tốt, nhân phẩm đối phương không có vấn đề gì, mắt đầu tư lại độc đáo. Quan trọng nhất là làm một nhà đầu tư, tài chính của Roy đủ mạnh, cái này đối với bất cứ một hạng mục hợp tác đầu tư nào cũng là vấn đề mấu chốt. Dĩ nhiên, có lợi thì có hại, khuyết điểm là đổi với chuyện đầu tư, các mục khảo sát của Roy rất hà khắc, hắn có thể đứng giữa làm trung gian giới thiệu, nhưng chuyện đoàn phim có thể nhận khoản đầu tư này thì không phải chuyện hắn có thể đảm bảo.

"Người đó nhìn không dễ ở chung lắm, anh ta là alpha à?"

"Ừ, là alpha. Làm một nhà đầu tư, lý trí luôn được đặt lên hàng đầu cho nên nhìn qua không hòa đồng lắm, mà thực ra anh ta cũng không dễ ở chung thật, quá nguyên tắc, nhưng cùng hợp tác thì có thể hoàn toàn yên tâm."

"Đánh giá của anh với anh ta cũng cao đấy chứ."

"Thật ra là chị anh đánh giá cao người này, họ hợp tác với nhau rất nhiều, chưa từng thất bại lần nào."

Vẻ mặt Túng Phồn khi nghe chính là "Thì ra là vậy", nghĩ sau này mà cậu có tiền dư cũng có thể đem đi đầu tư. Nếu mà lợi nhuận không tệ, cậu có thể mở xưởng thêu, không sợ lỗ vốn, tiền để quay vòng vốn cũng không có vấn đề gì nữa.

Ngày hôm sau, Túng Phồn tỉnh dậy rất sớm. Hôm nay cậu không bị nóng tỉnh, có thể là do thay đổi hoàn cảnh nên khó ngủ, dù sao giờ cũng rạng sáng rồi, cậu nhắm mắt lại cố ngủ thêm mà không tài nào ngủ được nữa.

Chơi điện thoại một chốc, thấy Phí Hành Phong vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh, Túng Phồn bèn rón rén xuống giường, chuẩn bị đi ăn sáng, tiện thể xem bổ sung mấy tập phim của Tống Hưởng mới chiếu hôm qua.

Đi xuống nhà hàng ở tầng một, lúc này cũng không có nhiều người nhưng đầu bếp đã nấu nướng luôn tay luôn chân, bữa sáng phong phú, đủ các thể loại, không nói đến mùi vị thế nào, chỉ nhìn chủng loại và hoàn cảnh nhà hàng thôi là biết dịch vụ của khách sạn rất tốt rồi.

Lấy mấy món mình thích ăn, lại rót thêm một tách café, Túng Phồn chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, mở ipad ra, cắm tai nghe bắt đầu xem phim.

Hôm nay thời gian dư dả, Túng Phồn không xem nhảy cóc nữa, cậu xem bộ phim này không chỉ là để ủng hộ cho Tống Hưởng mà còn muốn xem cách phối trang phục của các diễn viên khác, tiện thể học hỏi thêm kinh nghiệm.

"Chào buổi sáng." Ghế đối diện được kéo ra, đối phương chào hỏi với Túng Phồn.

Túng Phồn ngẩng đầu, thấy khuôn mặt đẹp trai của Đường Á đang mỉm cười với mình.

"Chào buổi sáng." Túng Phồn ấn nút tạm dừng, tháo tai nghe xuống, "Cậu dậy sớm vậy?"

"Tỉnh rồi nên dậy luôn, cậu dậy cũng sớm thật đấy. Anh Phí không xuống ăn với cậu luôn à?"

"Anh ấy vẫn còn chưa dậy." Túng Phồn thản nhiên nói.

"Vậy tôi đi lấy đồ ăn trước, chúng ta cùng ăn với nhau luôn, anh họ tôi với ngài Geoff cũng chưa dậy."

Túng Phồn vui vẻ đồng ý.

Đường Á lấy rất nhiều đồ ăn, hoàn toàn là trạng thái "Không có người ngoài, mình muốn ăn bao nhiêu cũng được".

Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy màn hình ipad của Túng Phồn, Đường Á mỉm cười nói: "Tôi cũng đang xem phim này."

Túng Phồn ngạc nhiên, cậu cứ tưởng Đường Á không có hứng thú mấy với phim truyền hình trong nước chứ.

Ăn một quả trứng hấp lòng đào, Đường Á nói: "Tôi thấy trêи hotsearch nói bộ phim này có trợ lý của anh Phí đóng, cậu lại là thiết kế tạo hình của đối phương, tôi thấy tò mò nên mới tìm xem. Cũng là muốn có thêm chủ đề chung để nói với cậu."

Nếu như câu trước còn rất bình thường, thì câu cuối này nghe mùi mục đích lại quá rõ ràng. Nói thế nào nhỉ? Hai người nếu chỉ là bạn bè bình thường, có chủ đề chung đương nhiên là tốt, nhưng mà nếu không có cũng không cần miễn cưỡng, giữa bạn bề với nhau đâu cần tính toán mấy chuyện này, có chủ đề cùng quan tâm thì trò chuyện, còn không có thì có thể tán gẫu về những vấn đề nhỏ khác, chỉ cần tính cách hợp nhau là được.

Túng Phồn nhìn Đường Á, không vội đáp lời.

Đường Á thì không nhìn Túng Phồn, chỉ cúi đầu ăn bữa sáng của mình.

Túng Phồn từ trước đến giờ đều là người thẳng thắn, trực tiếp, nhất là khi không phải trường hợp có dính dáng đến lợi ích. Vì thể cậu mở miệng nói: "Tôi luôn cảm thấy lời cậu nói với mình có ý gì đó khác nữa, trạng thái kiểu này tôi rất không thích, nếu cậu muốn kết bạn với tôi, tôi hi vọng nếu có chuyện gì thì cậu cứ thẳng thắn nói ra."

Động tác ăn cơm của Đường Á dừng lại, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Đã đến nước này rồi, Túng Phồn cũng đơn giản nói thẳng toẹt ra luôn: "Mới đầu, cậu dùng mức chiết khấu để hỏi chuyện giữa tôi và Phí Hành Phong, tôi coi đó là do cậu đang hiếu kỳ, hoặc chỉ đơn giản là muốn hóng chuyện thôi. Ngày hôm qua cậu vòng vo đề cập đến chuyện phải tìm hiểu thêm nhiều người khác nữa, chỉ quen có một người thì quá đáng tiếc, tôi cũng chỉ coi như cậu sống ở nước ngoài lâu, tư tưởng thoáng. Nhưng giờ cậu lại nói là muốn có chủ đề chung với tôi mới xem bộ phim này, tôi không nghĩ mình cần một người bạn đặc biệt làm thế cho mình."

"Xin lỗi, tôi không hề có ý xúc phạm cậu."

Đường Á mở miệng xin lỗi trước, sự khó chịu trong lòng của Túng Phồn cũng giảm đi phân nửa, lập tức cảm thấy liệu có phải là do cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không, hoặc là đây chính là cách Đường Á làm thân với người khác? Nhưng thử dùng lý trí phân tích lại một lượt, người ở trước mặt người ngoài giữ đặc biệt giữ kẽ như Đường Á sao có thể dùng cách này để làm thân với người khác.

"Vậy cậu thử nói xem, cái mà cậu thực sự muốn biểu đạt là gì? Trước để tôi nói thật với cậu một câu, tôi thực sự rất muốn kết bạn với cậu, nhưng tôi cực kỳ không thích kiểu nói chuyện lập lờ hay là có ý thăm dò như thế này."

Đường Á bỏ dao nĩa trong tay xuống, uống một ngụm café, không động đến đồ ăn sáng nữa, sắp xếp lại ngôn từ của mình một lúc, rồi nói: "Tôi rất tán thưởng năng lực thiết kế của cậu, quần áo cậu làm ra tôi cũng rất yêu thích, nó có vẻ đẹp rất khác biệt. Ngoài ra, chắc cậu cũng phát hiện rồi, tin tức tố của chúng ta khá tương tự, cái này khiến tôi tự nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc với cậu, cũng muốn kết bạn với cậu, đây có lẽ chính là duyên phận giữa chúng ta."

"Tôi biết có mấy lời nói ra khi chúng ta mới quen biết như thế này là không thích hợp cho lắm, tôi cũng thừa nhận, có thể cách diễn đạt của tôi không được ổn thỏa, nhưng tôi hi vọng cậu có thể tin tưởng, tôi thực sự không có ác ý." Đường Á nói đến đây mới nâng mắt nhìn về phía Túng Phồn, "Tôi vừa rồi nói có cảm giác thân thiết với cậu, ngoại trừ nguyên nhân về tin tức tố thì còn bởi vì cậu là người AO đồng thể."

Túng Phồn khó hiểu nhìn Đường Á, sao AO đồng thể lại làm cậu ta thấy có cảm giác thân thiết được vậy?

"Chú của tôi cũng là người AO đồng thể như cậu, sau khi tôi sang bên kia với ba mẹ, bởi vì ngoại ngữ của tôi không được tốt lắm, cho nên một thời gian dài sau đó đều là chú dạy tiếng cho tôi. Chú ấy rất tốt, rất dễ mến, cũng thích trẻ con nữa, nhưng mà bản thân chú ấy không thể sinh con được nên chú coi tôi như là con trai của mình vậy. Chú ấy có một người bạn trai, hai người ở bên nhau rất nhiều năm, là mối tình đầu của nhau. Vốn tất cả mọi chuyện đều rất tốt đẹp, nhưng đến năm tôi học lên cấp ba, thì bạn trai của chú ấy có người khác bên ngoài."

"Bởi vì chú ấy không thể bị ký hiệu, giữa chú ấy là người bạn trai alpha kia không có sự ràng buộc chung thủy của việc dấu hiệu, cho nên lúc hai người tốt thì thực sự rất tốt, lúc nào cũng như hình với bóng, nhưng khi đối phương có người khác thì không thèm kiêng dè gì cả, thậm chí còn không có lấy một tí áy náy nào. Hơn nữa, còn đẩy mọi trách nhiệm lên đầu của chú tôi, nói là vì chú ấy là người nửa A nửa O như vậy, nên mới không khiến mình có cảm giác an toàn, người đó nói, trước kia cũng cho là sẽ cùng chú tôi sống đến đầu bạc răng long với nhau, nhưng hiện thực nói cho ông ta biết, không thể ký hiệu sẽ không có cái gì gọi là "Mãi mãi". Tôi khi đó ở ngay bên cạnh, nhưng lời này tôi một từ cũng không quên."

"Chia tay người kia chưa được hai năm, chú tôi quá buồn bã mà qua đời." Giọng Đường Á rất trầm, tựa như dù chuyện đã trôi qua nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ đến, cậu ta vẫn không thể nào quên đi cảm giác đau buồn khi đó, "Cho nên khi nhìn thấy cậu, tôi không thể không nghĩ đến chú mình, hi vọng cậu không ngây thơ như ông ấy, cuối cùng rơi vào kết cục bị người khác làm tổn thương. Hơn nữa mấy năm nay, tôi vẫn đang tham gia các tổ chức phi lợi nhuận, hỗ trợ cho những người phân hóa dị dạng ở nước ngoài, từng thấy rất nhiều trường hợp đau buồn khác, cho nên càng không hi vọng cậu dẫm vào vết xe đổ như họ."

Ở trong nước, tình huống như cậu, hồ sơ đều được bảo mật, không ngờ ở nước ngoài đã có các tổ chức phúc lợi liên quan rồi. Túng Phồn cảm thấy đây không phải chuyện xấu, như vậy có thể giúp đỡ thêm càng nhiều người, dù sao, dẫu việc phân hóa dị dạng này xác suất xảy ra là rất nhỏ nhưng không phải là không có.

Mà nghe những lời này, cậu cũng có thể hiểu được tại sao Đường Á lại làm vậy. Lúc ấy, Đường Á đang trong giai đoạn trưởng thành, tính tình vốn nóng nảy lại nhạy cảm, tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy, cuối cùng người thân của mình còn u uất mà qua đời, lớn lên không có suy nghĩ phản xã hội đã tốt lắm rồi.

Túng Phồn nở mụ cười: "Cám ơn cậu đã nói với tôi những lời này, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn làm gì đó cho những tổ chức phi lợi nhuận này."

Đường Á cũng cười theo, có điều nụ cười không được tươi tắn, tựa hồ còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc buồn bã của chuyện cũ.

"Cậu nói như vậy, tôi tin cậu thực sự coi tôi là bạn, tôi cũng rất vui khi được bạn mình quan tâm." Túng Phồn nhẹ giọng nói, "Dù cho bây giờ tôi có nói cái gì, chỉ cần tôi vẫn là người nửa A nửa O, thì trong mắt cậu, nhân phẩm của Hành Phong vẫn còn là điều cần nghi vấn. Nhưng tôi vẫn muốn nói là, cậu yên tâm đi, Hành Phong không phải người như vậy. Nói thực tế một chút, anh ấy là ca sĩ, là diễn viên, còn cần giữ gìn thanh danh của mình, là một người của công chúng, ngoại trừ thực lực, thì thanh danh cũng rất quan trọng. Tôi tin tưởng anh ấy, hi vọng cậu cũng có thể như vậy."

Đường Á im lặng một lát rồi mới nói: "Trong thời gian ngắn, tôi thực sự không có cách nào hoàn toàn tin tưởng anh ta. Nhưng mà là bạn của cậu, tôi có thể từ từ thử xem sao."

Túng Phồn cười gật đầu: "Vậy thì cậu từ từ xem đi, không cần vội." Dứt lời, cậu giơ tách café của mình lên, "Nào, chúng ta cụng ly, chúc mừng tình bạn."

Dưới cái nhìn cảu cậu, Đường Á là một người rất tốt bụng, chỉ là cách diễn đạt có hơi luẩn quẩn mà thôi, thực ra rất nhiều người khác cũng là như vậy, chí có điều so với thắng thắn, cùng Đường Á vòng vo tam quốc có hơi mệt mỏi. Chẳng qua không cần biết như thế nào, Túng Phồn thực sự rất tán thưởng vai chính thụ này, dù là bây giờ trong chuyện tình cảm của Phí Hành Phong sẽ không có sự có mặt của Đường Á.

Đường Á nhoẻn miệng cười, cụng nhẹ tách café của mình vào tách của Túng Phồn.
Bình Luận (0)
Comment