Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version)

Chương 16

* Đáng ra là định sau khi thi học kỳ mới đăng chap này mà sợ các độc giả buồn nên Trúc Linh lén mẹ mở máy tính đăng nè, hjhj*

Trong suốt các tiết học, mặt Di Di cứ đơ ra, chẳng nói, tâm trạng đang kém sôi nổi. Cô vẫn còn nhớ chuyện lúc nãy dưới căn tin, sao có thể không nhớ chứ? In sâu trong đầu là khác, mỗi lần nhớ lại cô cảm thấy mệt nhọc, nặng trĩu, khuôn mặt của Vương Tuấn Khải cứ hiện rõ trong đầu cô

- Ayia! Chán chết đi được! Nhớ hắn thì được cái tích sự gì? - cô lẩm bẩm, Vương Nguyên ngồi sát bên nghe thấy, chau mày lại, biết rõ là cô đang có ý định muốn nói ai

- Kệ hắn đi, nhớ làm gì, người ta không cần cậu mà

- Hửm? - cô giật mik ngẩn đầu lên - cậu nghe thấy gì à?

- Nghe hết

- ... - khôg gian im lặng

.

.

.

- Tớ về trước nhé - cô vẩy tay rồi chạy đi, để Vương Nguyên lại một mình

- Ê ... ê ...

Bước trên con đường dài, Di Di cứ nhíu mày rồi trong tình trạng lẩm bẩm

- Gì chứ? Mik sắp nổ não rồi, nhớ hắn sao? Thiên Tuyết Di, bình tĩnh lại, mày chả là gì của hắn đâu, tại sao phải nhớ đến hắn chứ? Có bao nhiêu Fan nữ ngoài kia sẽ chăm sóc, bồi dưỡng cho hắn thật tốt, cần gì đến mình. Còn Thu Hường nữa, có cô bạn gái tốt thế đấy, vậy mà không báo sớm cho người ta. Nói chung, hắn muốn làm gì là chuyện của hắn, mình đâu có quyền xía vào cuộc đời của người khác chứ? Dừng ảo tưởng đi, chẳng mang lại kết quả gì đâu. Thích hắn? Cho dù mình có thừa nhận như thế thì hắn quan tâm chắc? Trong tim hắn đã dành một vị trí quan trọng cho ai kia rồi. Vậy thì cần gì mình ... ayia

- Xin lỗi - người kia cúi đầu

Di Di ngã xuống đất một cái, được một lần ôm đất mẹ, cô tức giận la lên

- Đuôi àh???

- Lại là nhóc? Sao lúc nào cũng ... - Ngọc Quý trước mặt cô cằn nhằn nhưng chợt nhớ ra gì đó - giúp tôi

- Chuyện gì? - cô trợn mắt

- Thì là ...

- Ngọc Quý, anh định chạy đi đâu nữa, anh là của em - giọng nữ vang lên, một cô gái bước tới gần làm hai người giật bắn mình

- Đây là ... bạn gái tôi - Ngọc Quý bỗng kéo Di Di lên, ôm cô vào lòng

- Hả? - mắt cô tròn xoe

- Sao cơ? Thì ra đúng là anh đã có bạn gái - cô gái kia nhếch môi - vậy được, tôi cũng không theo anh nữa, nhưng hãy nhớ, tôi không có được thứ gì thì người khác cũng đừng mong có thứ đó - cô ta nhếch môi lần nữa rồi đảo mắt sang Di Di - chuẩn bị tinh thần đi, sớm thôi - rồi cô ta bỏ đi

- Ayio - Di Di xô anh ngã xuống - cái gì thế? Bạn gái? Tôi nhớ anh là kẻ thù của tôi mà, làm gì có quan hệ mờ ám ở đây, mà cho dù có chết thì anh cũng đừng mơ cưới được tiểu thư tôi đây nhá? - cô hất mặt

- XÍ! Thèm! - Ngọc Quý đứng dậy phủi quần áo - tôi mà thích nhóc thì trời sập

- Ừ thì thế đi, vậy lúc nãy ai cầu cứu tôi thế nhỉ? - cô nhướn mày

- Ờ ha, tôi quên - anh cười - dù gì thì cũng cảm ơn nhóc, thế là thoát một nạn

- Mà đó là ai thế?

- Chuyện gia đình, hỏi chi?

- Tò mò thôi - cô lắc đầu

- Vậy lỡ giúp rồi thì giúp cho chót nha

- Chuyện gì nữa đây? - cô cảm thấy có mùi mờ ám đang lan tỏa

- Giả làm bạn gái tôi trong 2 tuần

- CÁI GÌ? BẠN GÁI??? - cô giật bắn mình hét lên

- Không được thì thôi, làm gì nghiêm trọng thế

- Đương nhiên là không được, lỡ có người khác hiểu lầm là tôi yêu anh thì sao? ...

Cô đang nói thì bỗng ngưng lại, suy nghĩ gì đó

" Hiểu lầm? Càng tốt chứ sao? Dù gì mình cũng đang muốn xác thực tình cảm của Vương Tuấn Khải, rốt cuộc anh ta có thích mình hay không? Mà chờ đã, không lẽ mình thích anh ta? Thôi, chuyện đó không quan trọng, bây giờ cứ thử xem phản ứng của anh ta thử đã rồi tính sau"

- Tôi đồng ý, nhưng hai tuần thôi đấy

- Hôm nay trời nắng quá làm nhóc suy nghĩ thông minh hẳn đấy. Vậy được, bắt đầu từ bây giờ đi

- Hả? - cô ngạc nhiên, mọi chuyện nằm ngoài dự tính rồi

- Mau đi thôi, bạn tôi đang đợi - anh kéo cô đến một quán kem gần đó

.

.

.

- Cho tôi một ly kem sô cô la, Di Di, em ăn gì? - anh cười hiền nhìn cô

- Ờ ... - cô đơ người - bạc hà

Đợi người phục vụ bước đi, cô liếc anh

- Giả vờ cũng hay đấy, thoáng cái quay mặt 360 độ, đúng là đời người thật lắm nham hiểm

- Quá khen, tại hạ phải học hỏi cô nương đây mới đúng

- Chứ sao? - cô cười, dường như quên mất câu chuyện dưới căn - tin cho đến khi có cặp đôi khác bước vào

- Tiểu Quý, đến sớm thế?

" Là... tiếng của Vương Tuấn Khải? " - theo phản xạ Di Di quay lại

Mắt chạm mắt, cô vội quay đi chỗ khác. Tiểu Khải cũng giật mìh khi thấy cô nhưng cố giữ bình tĩnh như không có chuyện gì rồi vào bàn của Ngọc Quý ngồi, theo sau còn có Thu Hường

- Tôi về - cô định đứng dậy thì Ngọc Quý kéo cô ngồi xuống, thì thầm sát bên - 2 tuần thôi

- Ực! - cô nuốt nước miếng rồi im lặng

- Wa! Di Di cũng ở đây cùng với hội trưởng sao? Đúng là trai tài gái sắc nha - Thu Hường cười

- Vậy hai người ... - Tiểu Khải đang lắp bắp thì

- Quá khen - cô cắt lời - sao có thể sánh với hai vị đây chứ? Đi chung với nhau từ căn tin ra tới trường rồi tới quán kem cơ mà, không biết còn có ý định gì nữa không?

- ... - Tiểu Khải im lặng không nói, biết rõ ý định của Di Di nhưng thôi, người sai có lẽ đúng là anh mà

- Cũng lâu rồi, thôi bon tớ về trước nha, hai người ở lại vui vẻ - Ngọc Quý cười rồi kéo Di Di ra quán, cậu lái xe đạp, cô ngồi sau chả khác nào cặp tình nhân đang hẹn hò

Tiểu Khải đưa mắt nhìn về cái bóng khuất dần rồi cũng chở Thu Hường về

...

Tại nhà Vương Tuấn Khải ...

- Di Di, anh muốn nói... - anh nhìn thấy Di Di liền kéo cô lại

- Thôi giờ tôi nhức đầu lắm, anh ăn cơm đi, tôi nấu rồi - cô hắt tay anh ra, lạnh lùng bước lên phòng - Vương Nguyên nói chiều nay gặp anh ở công viên nước lúc năm giờ, đừng để cậu ta đợi

- Ừm - cậu thờ thẫn gật đầu nhẹ rồi về phía ghế sa lông nằm xuống khá mệt mỏi, cậu suy nghĩ về Di Di với Thu Hường, hai người họ, cậu thật sự rất quý họ, rất thương họ, nhưng cậu đều lưu luyến, ân ái hai người, hai người đều rất quan trọng với cậu, nên níu ai, nên thả ai? Gia đình và bạn bè đều khuyên chọn Di Di, nhưng theo như cậu thấy thì trong tâm trí Di Di đã có bóng hình ai đó rồi, cậu có nên thả cô đi hay níu cô để làm cô thêm mệt mỏi, cậu không muốn phải dày vò hay làm tổn thương ai

Di Di trên phòng cũng có sung sướng gì, cô cũng đang dần suy nghĩ về chuyện nếu không có Vương Tuấn Khải, mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ chúc phúc cho hắn rồi lặng lẽ ra đi cho thanh thãn, tìm một người khác tốt hơn? Đó là điều không thể, cô biết trong tim cô, Vương Tuấn Khải đang giữ một vị trí rất quan trọng, không biết thứ đó là gì nhưng giống như lúc nào nó cũng kêu gọi cô, muốn cô phải lấy được thứ gì đó từ hắn, trái tim của hắn sao? Nó đã sớm thuộc về Thu Hường rồi

Bình Luận (0)
Comment