Không Thể Ngừng Yêu

Chương 10

Đông Phương Lăng dưới sự hướng dẫn của người hầu Phương phủ, đi tới một gian trước sương phòng bài trí trang nhã, bàn tay còn chưa gõ nhẹ cửa, trong phòng liền truyền đến một đạo thanh âm ôn nhu.

“Vào đi”, theo lời đẩy cửa phòng ra, cất bước đi đến bên trong phòng, nhìn thấy trên ghế nhỏ có một phu nhân dung mạo xinh đẹp đang ngồi, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang đứng.

“Dì Huệ, người đã về rồi”.

Người này chính là phu nhân Phương phủ, Phương phu nhân nhận được tin tức đã tìm được nữ nhi liền vội vàng trở về, sau khi xác nhận đúng là nữ nhi đã mất tích mười sáu năm liền vội vàng phái người đến Đông Phương phủ tìm Đông Phương Lăng đến đây nói chuyện.

“A Lăng, dì Huệ cuối cùng đã tìm được Sở Sở, ngươi mau đến xem vị hôn thê của ngươi một chút”, Phương phu nhân vui vẻ kéo tay nữ nhi, đem nàng đẩy tới trước mặt Đông Phương Lăng, nhìn hai người bộ dáng xứng đôi, cười đến toe toét.

“Dì Huệ định để cho hai người các ngươi mau sớm thành thân, hoàn thành tâm nguyện của ta, mặc dù ta cũng không nỡ gả đi Sở Sở mới tìm được về cho ngươi, nhà hai chúng ta cũng gần, ta thỉnh thoảng cũng có thể gặp Sở Sở”.

Đông Phương Lăng lãnh đạm liếc mắt Sở Sở ngượng ngùng cúi đầu ở trước mặt, hắn hiểu được tâm ý dì Huệ, hắn hôm nay đến Phương phủ cũng đang định đem chuyện này giải quyết.

“Dì Huệ, con hôm nay đến đây cũng là vì chuyện này, thật xin lỗi, con không thể cưới Sở Sở”.

“Tại sao? Lời này của ngươi là có ý gì?”

Phương phu nhân nghe vậy giận dữ, nàng thật vất vả mới đưa được nữ nhi trở về nhưng hắn lại muốn hủy hôn, Sở Sở phải làm thế nào đây?

“Con đã sớm đã có người mình thích, con chỉ định cưới Băng Nhi làm vợ”, Đông Phương Lăng không sợ hãi nhìn thẳng trưởng bối hắn kính trọng từ trước đến giờ, tiếc nuối hai nhà ắt phải vì chuyện như vậy mà trở mặt, nhưng ngay cả như vậy hắn cũng không thể không hủy hôn.

“Nghe A Nghĩa nói, ngươi thích một cô nương tên là Lạc Băng Nhi, thì ra đúng là có chuyện này, ngươi vì nàng mà không tiếc phá hủy tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà, ngươi làm như vậy thật khiến dì Huệ thất vọng”.

Phương phu nhân vô cùng đau đớn, Đông Phương gia có bốn huynh đệ, nàng từ trước đến giờ thương yêu nhất đứa nhỏ này, không chỉ vì hắn là con rể tương lai của nàng mà là vì thái độ xử sự của hắn tỉnh táo trầm ổn, từ trước đến giờ luôn làm nàng khâm phục, không ngờ hắn đến cuối cùng lại làm nàng thất vọng.

“Thật xin lỗi, dì Huệ, con cũng không yêu Sở Sở, nếu là ép buộc cưới nàng chỉ có thể làm cả hai thống khổ thôi, tin là người cũng không hy vọng như vậy”.

“Đứa nhỏ này, uy hiếp xong A Nghĩa, bây giờ lại uy hiếp ta”, Phương phu nhân tức giận nói, nàng từ miệng nhi tử sớm biết được hết thảy, chẳng qua là nàng vẫn không tin Đông Phương Lăng thật là vừa gặp đã nói hủy hôn, cái này là từ chính miệng hắn chứng thực, cũng không phải do nàng không tin.

file_big20125244131225

“Mẹ, nữ nhi không thể gả cho chàng”.

Sở Sở vẫn luôn yên lặng, vừa mở miệng không chỉ làm Phương phu nhân kinh ngạc mà Đông Phương Lăng cũng kinh ngạc nhíu mi.

“Sở Sở, con mới vừa nói cái gì?”.

“Mẹ, nữ nhi sớm đã có người mình thích, hơn nữa chúng con đã sớm tự đính ước chung thân, lần này đến đây nhận thân là chàng mang con tới, mục đích là để hoàn thành tâm nguyện của con”, gương xinh đẹp của Sở Sở hiện lên ý xấu hổ, tay nhỏ bé ngượng ngùng nhẹ vặn khăn lụa trong tay, không dám nhìn hai người.

“Con nói người nọ chẳng lẽ là…”, “Là Thiếu Khâm ca, năm đó nếu không phải chàng phát hiện ra con, kiên trì nói cha chàng thu dưỡng con thì bây giờ cũng sẽ không có con đây. Hai người chúng con tình đầu ý hợp, là con yêu cầu chàng thành thân trước, theo ta một chuyến đến Lạc Dương”.

Mười sáu năm trước, phía tây ngoại thành Lạc Dương, hai cha con Trầm gia phát hiện bé gái khóc nỉ non ở trong bụi cỏ, lúc ấy Trầm Thiếu Khâm gần tám tuổi vừa thấy bé gái này liền yêu thích, kiên trì muốn nhận nuôi nàng. Trầm phụ chỉ có một đứa con, vì vậy cũng muốn có một nữ nhi.

Đây cũng lý do tại sao nàng lại cố ý tới Lạc Dương một chuyến, vốn chỉ là đi tìm vận may, không ngờ thật đúng là làm cho nàng tìm được người nhà thất lạc nhiều năm. Dựa vào miếng ngọc bội chim điểu trên người nàng và ngực phải có một nốt ruồi son đã xác nhận nàng chính là nữ nhi Phương gia thất lạc mười sáu năm. Phương phu nhân trầm ngâm hồi lâu, khẽ thở dài.

Thôi! Có lẽ là hai người bọn họ nhất định vô duyên, hai người đều có người yêu, việc hôn sự này xem ra không thể không hủy bỏ. Nhân phẩm và gia thế Trầm Thiếu Khâm cũng không kém, đối với Sở Sở lại là một tấm chân tình, nàng cũng thật hồ đồ, lại không phát giác tình ý hai đứa.

“Mẹ, người cũng biết vị cô nương hôm qua cứu người chứ, nàng đã từng đã cứu con, mà nàng lại chính là vị cô nương Băng Nhi mà Đông Phương đại ca thích kia”.

Sở Sở rất sợ mẹ nàng vẫn hờn trách trong lòng liền cuống quít nói ra chuyện này. Thì ra Sở Sở chính là Tiểu Liên mà hôm đó Băng Nhi ở kỹ viện cứu được cùng những cô nương khác, không có Băng Nhi nói gì đến tìm người thân, chỉ sợ cả đời nàng đều hủy hoại. Nàng hôm qua nhìn thấy Băng Nhi bị thương nặng liền thất kinh hồn vía, Băng Nhi xem như là ân nhân hai mẹ con nàng.

“Cái gì?”, Phương phu nhân kinh hô, hôm nay rốt cuộc là thế nào, liên tiếp nhận được tin tức chấn động làm nàng cảm thấy chịu không nổi.

“Hãy nói rõ ràng, Băng Nhi tại sao lại ở đây, nàng làm sao?”, Đông Phương Lăng mới vừa mất tỉnh táo, gương mặt tuấn tú lòng như lửa đốt, kích động cầm lấy cánh tay Phương Sở Sở.

Tìm kiếm suốt hai ngày, từ trong đến ngoài thành Lạc Dương đều tìm không thấy người, hắn đã định sau khi giải trừ hôn ước liền lên núi một chuyến, có lẽ nàng trở về nhà, không ngờ lại gặp nàng ở Phương phủ. Sở Sở bị bộ dáng kích động của hắn làm cho sợ, nuốt ngụm nước miếng, cuống quít nói: “Mẹ muội trên đường trở về Lạc Dương bị thổ phỉ chặn lại, bởi vì bọn chúng quá đông nên hộ vệ ứng phó không nổi. May mà lúc nguy cấp thì Băng Nhi xuất hiện, nhưng nàng vì cứu mẹ ta mà ngực trái bị dao găm đâm trúng, đại phu nói nếu như lệch một tấc nữa thì Băng Nhi liền mất mạng, nhưng thương thế nàng bây giờ thật sự cũng rất nặng, còn sốt cao không giảm, người vẫn chưa tỉnh”.

Đông Phương Lăng thân hình chấn động, gương mặt tuấn tú âm trầm kinh người, thân hình cao lớn chuyển động, đang muốn rời khỏi phòng khách đi ra thì ngoài cửa vào lúc này lại chạm mặt một thân hình nhỏ xinh chạy đến vẻ bối rối, mà lời của nàng lại càng làm cho thân hình cao lớn của Đông Phương Lăng bất động tại chỗ, thật lâu vẫn không thể nhúc nhích:

“Không xong rồi phu nhân, vị cô nương trọng thương trong phòng kia bị một nam nhân trung niên mặc áo màu xám tro mang đi”.

_______________________

Lông mi như điệp khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra nhìn cảnh vật trước mắt, cho đến khi một trận đau đớn tê liệt ở ngực trái nàng như nổ tung thì đôi mắt đẹp thống khổ mới đóng chặt lần nữa, cánh môi không có chút máu phát ra âm thanh kêu đau.

“Băng Nhi, tỉnh rồi?”, cửa gỗ bị đẩy ra, thân hình màu xám tro hướng vào người bên trong phòng, nhanh chóng đi tới giường, hai mắt khẩn trương nhìn nàng.

“Cha… Người làm sao lại ở nơi này?”, đột nhiên nghe thanh âm quen thuộc khiến nàng đã quên ngực trái đau đớn, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn chăm chú người vẻ mặt lo lắng trước mặt.

“Nha đầu ngươi còn dám nói, ta gọi ngươi xuống núi tìm cơ hội báo ân, kết quả ngươi làm ngươi ra thành bộ dạng này. Ngươi có biết ngươi nóng rần, hôn mê ba ngày, nếu như dao găm kia nhích thêm một tấc, cái mạng nhỏ này của ngươi sẽ không còn nữa”. Lạc Huyền thấy nữ nhi tỉnh lại cũng thực thở phào nhẹ nhõm, hắn từ Phương phủ đem nàng mang đi, không ngờ nàng lại bị thương nặng như vậy. Sau khi đến khách điếm này lại nóng sốt kéo dài, may mà đến sáng nay cuối cùng thuyên giảm, nhưng thiếu chút nữa đem hắn hù chết, chỉ sợ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

“Cha, chúng ta tại sao lại ở nơi này?”, vết thương truyền đến đau nhức làm nàng không dám lộn xộn nữa, nằm ở trên giường, hơi thở mong manh suy yếu hỏi.

Nàng rõ ràng nhớ được sau khi rời Đông Phương phủ, vốn là định trực tiếp quay về ngày tháng sống trên núi, nhưng trên đường lại gặp phải một đám thổ phỉ chặn cỗ kiệu, cũng cùng hộ vệ đối phương đánh nhau, nàng thấy đối phương tình huống nguy cấp liền xuất thủ tương trợ, không ngờ lại vì cứu người phu nhân trang phục cao quý kia mà thay nàng ta trúng một dao, chuyện sau đó nàng cũng không biết.

Lạc Huyền trợn mắt nhìn nàng một cái, kéo băng ghế ngồi cạnh giường nữ nhi, bắt đầu quở trách nàng: “Nha đầu ngươi, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần, rảnh rỗi cũng bớt can thiệp vào chuyện người khác, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác vẫn không nghe”, bất đắc dĩ thở dài, rồi nói tiếp: “Ngươi cũng đã biết người ngươi cứu là người nào? Bà ta chính là có hôn ước với Đông Phương phủ, phu nhân Phương phủ”.

Hắn không thôi thương tiếc khẽ vuốt khuôn mặt nữ nhi trắng như tờ giấy, hắn đau lòng a!

Nghĩ lại nữ nhi hắn vốn là một đứa vui vẻ, thích lo chuyện bao đồng, như vậy mà lại hấp hối nằm ở trước mặt hắn, bảo hắn làm sao lại không oán không hận chứ! Nếu là nữ nhi có gì không hay xảy ra vậy khi hắn chết xuống làm sao đối mặt với vợ yêu của hắn chứ.

“Cha làm sao biết, cha không phải là đang ở trên núi sao? Như thế nào lại tới Lạc Dương?”, Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, làm sao nàng vừa tỉnh lại mà mọi chuyện cha dường như đều biết hết.

“Còn không phải là không yên lòng vì ngươi sao, thấy ngươi ba tháng chưa trở lại, sợ ngươi lại ở bên ngoài gây ra chuyện gì cho nên mới đi theo xuống núi. Vậy mà dọc đường lại không thấy được bố cáo truy nã chúng ta nhiều năm, tò mò hỏi thăm mới biết được là ngươi giúp Ngọc Diện Thần Bộ phá án, lấy công đền tội. Đến thành Lạc Dương, đang định tới Đông Phương phủ tìm ngươi, không ngờ liền thấy một cái kiệu gấp gáp chạy liều mạng trên đường, phía sau lại dẫn theo đại phu, ta thấy quái dị liền theo sau nhìn, không ngờ lại thấy từ bên trong kiệu khiêng ra là ngươi cả người máu me, thiếu chút nữa làm cho ta sợ đến hồn phi phách tán. Ta ở Phương phủ đợi hai ngày, hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, liền thừa dịp không ai chú ý, đem ngươi mang đi”.

Hắn sau khi nghe lén được toàn bộ Đông Phương Lăng và mẹ con Phương phủ nói chuyện với nhau liền quyết định đem Băng Nhi mang đi. Băng Nhi cứu hai mẹ con Phương phủ, mà Phương phủ lại cùng Đông Phương phủ có hôn ước, chẳng khác gì là gián tiếp trả Đông Phương phủ một cái ân tình.

Như vậy, bọn họ không thiếu nợ lẫn nhau, phần ân tình này chẳng khác gì là dùng tính mạng Băng Nhi đổi lấy, vậy là đủ rồi! Nếu là sớm biết như thế, hắn tuyệt không để cho nữ nhi tới đây một chuyến, dù sao Đông Phương lão ông đã chết, hắn cần gì phải hết lòng tuân thủ lý luận ‘có ân phải trả’ trên giang hồ chó má kia, bất luận kẻ nào cũng không bằng nữ nhi bảo bối duy nhất của hắn.

“Cha, chúng ta quay về sống như những ngày tháng trên núi đi, nữ nhi không muốn lưu lại nơi này nữa”, khẽ thu lại đôi mắt đẹp có chút âm u, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt lộ vẻ đau thương.

Lạc Huyền hai mắt suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú vào nữ nhi hồi lâu, đáy lòng hắn hiểu được tình cảm giữa nữ nhi và Đông Phương Lăng có gút mắt, lúc ở Phương phủ nghe lén lời nói của hắn càng rõ ràng Đông Phương Lăng thề nhất định phải ở cùng với nữ nhi của hắn.

Nhưng chẳng lẽ Đông Phương Lăng muốn Băng Nhi thì hắn sẽ dâng hai tay lên sao? Chưa đơn giản như vậy, còn phải xem người làm cha này có đồng ý hay không rồi hãy nói.

“Trước khi trở về, ngươi trước tiên phải dưỡng thương cho tốt, chờ ngươi khỏe lại, chúng ta lập tức trở về”, khẽ thương tiếc vuốt gương mặt tái nhợt của nữ nhi, một cơn tức giận không lý do dâng lên, hắn quyết định không nói cho Băng Nhi chuyện Đông Phương Lăng và tiểu thư Phương phủ đã hủy bỏ hôn ước. Hắn biết mình không nên trách tội Đông Phương Lăng nhưng lại không nhịn được đổ tội lên hắn, nếu hắn chiếu cố tốt nữ nhi của mình thì sao lại phát sinh chuyện như vậy? Ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không trông coi tốt thì bảo hắn làm sao yên tâm đem nữ nhi giao cho.

Cửa gỗ từ bên ngoài nhẹ nhàng được mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào, cước bộ trầm ổn hướng đi tới bên giường, cho đến khi thấy rõ người nằm ở trên giường, cả thân hình cao lớn liền sững sờ.

Nếu không phải nhìn thấy bộ ngực nàng còn phập phồng, hắn nghĩ là nàng đã chết, ngay tại đây trong lòng tan nát. Khuôn mặt thanh lệ tinh tế không có một chút hồng hào, không có một chút máu, trắng bệch; cánh môi khô khốc tựa như đóa hoa tàn, mất đi màu sắc mỹ lệ ban đầu; mà đôi mắt đẹp trong suốt động lòng người kia giờ phút này lại đang đóng chặt.

Bộ dáng an ổn bình thản kia lại làm cho đáy tâm hắn sợ hãi dựng lên, giống như là nóng lòng muốn xác định cái gì, bàn tay khẽ run muốn xoa gương mặt tái nhợt của nàng ——

“Không được phép đụng nó!”, một thanh âm trầm thấp cảnh cáo vang lên. Bàn tay dừng ở giữa không trung chậm chạp thu hồi, thân hình cao lớn xoay người lại đối mặt với nam nhân trung niên mặc áo bào tro đang đứng ở cửa.

“Đi ra ngoài rồi hãy nói, Băng Nhi uống thuốc xong vừa mới thiếp đi, đừng đánh thức nó”.

Lạc Huyền liếc hắn một cái, xoay người đi ra ngoài hành lang khách điếm chờ hắn. Đông Phương Lăng lo lắng liếc nhìn người trên giường, xác định nàng còn đang ngủ say lúc này mới đi ra bên ngoài, nhân tiện nhẹ nhàng đóng kín cửa lại.

“Đông Phương Lăng, ta đây nói cho ngươi rõ, Băng Nhi hai lần cứu người của Phương phủ, tương đương gián tiếp trả ân tình đã thiếu của Đông Phương phủ các ngươi, từ đây chúng ta không thiếu nợ nhau, vậy hy vọng ngươi đừng đến tìm Băng Nhi nữa”, Lạc Huyền đi thẳng vào vấn đề, bất kể Đông Phương Lăng rốt cuộc muốn thành hôn cùng Phương phủ hay không, hắn chỉ muốn mang Băng Nhi trở về, tóm lại hắn sẽ không đáp ứng cho Băng Nhi ở chung một chỗ với Đông Phương Lăng.

“Lạc tiền bối, ta đối với Băng Nhi là thật lòng, kính xin tiền bối thành toàn”, Đông Phương Lăng ôm quyền hành lễ, trong giọng nói thành khẩn có sự kiên trì. Hai ngày trước, Băng Nhi ở Phương phủ mất tích, lúc ấy hắn gắng ép mình tỉnh táo lại, nhiều lần cân nhắc rốt cuộc là vị nam nhân trung niên đem Băng Nhi mang đi kia là ai, cuối cùng hắn đoán được là phụ thân của Băng Nhi – Khoái Thủ Thần Thâu Lạc Huyền, chỉ bất quá lần này không phải trộm kỳ trân dị bảo mà là người.

Hắn suy đoán dưới tình huống Băng Nhi đang trọng thương, Lạc Huyền không thể nào mang nàng đi xa, nhất định là còn đang trong thành Lạc Dương. Sai người lần tìm tất cả các khách điếm tửu lâu lớn nhỏ bên trong thành, cuối cùng hắn đã hỏi ra, hai ngày trước, có một nam nhân trung niên ôm một cô nương bị thương nặng hôn mê đến khách điếm Duyệt Lai tìm nơi ngủ trọ.

Vừa bắt được tin tức, hắn liền hoả tốc chạy tới, sự thật chứng minh hắn quả nhiên không đoán sai, là Lạc Huyền đem Băng Nhi mang đi.

0a504eafa40f4bfbe17b96f3034f78f0f63618bb

“Ngươi và Phương phủ đã giải trừ hôn ước?”, hai tròng mắt Lạc Huyền sắc bén nhìn chăm chú hắn, không khách khí nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới. Một nam nhân cao lớn, hắn mấy ngày gần đây hỏi thăm tin tức ở thành Lạc Dương, hắn không phải không thừa nhận, Đông Phương Lăng đích xác là một nam nhân xuất sắc bất phàm, cũng khó trách Băng Nhi gặp hắn liền khuynh tâm.

“Đúng vậy”, mày rậm chau lên, xem ra Lạc Huyền đã sớm hỏi thăm chuyện có liên quan đến hắn.

“Cho dù ngươi đã mất hôn ước ta cũng sẽ không đem Băng Nhi giao cho ngươi, ngươi đi đi”, nói xong, không hề quan tâm đến phản ứng của hắn nữa, tiến lên muốn đẩy cửa bước vào bên trong phòng.

“Tại sao? Tiền bối”, thân hình cao lớn chợt lóe, ngăn chặn ở trước cửa, ánh mắt hắn nhìn với vẻ bất mãn hết sức, vô luận như thế nào, hắn hôm nay tuyệt đối không thể tay không mà quay về.

“Lý do rất đơn giản, chính là ta không muốn đem nữ nhi gả cho ngươi, ngươi đây cũng nên nghe hiểu đi”, Hừ! Tiểu tử này không đơn giản, nhìn ra được võ công tu luyện của hắn rất cao, hơn nữa là sau khi nghe lời cự tuyệt lại vẫn có thể giữ tĩnh táo, chỉ bất quá đôi mắt đen đồng của hắn híp lại còn cả người tản ra một khí thế giật mình, cũng có mấy phần dọa người. Nhưng hắn đoán chừng Đông Phương Lăng không dám động đến hắn, ai bảo tiểu tử này mơ ước đến nữ nhi bảo bối của hắn.

“Ta cùng Băng Nhi đã có vợ chồng chi thực”.

Đông Phương Lăng bình tĩnh, hiểu được tiền bối cố ý gây khó khăn, lãnh đạm ném ra một câu làm sắc mặt Lạc Huyền đại biến. Giống như một đạo tiếng sấm bổ ra ở trên đầu Lạc Huyền, sau khi chấn động, hắn giận đến quát lên như sấm, không nói lời gì hướng Đông Phương Lăng phát ra một chưởng.

“Đáng chết! Tên tiểu tử này! Lại dám đụng đến nữ nhi của ta, ngươi muốn chết a!”

Đông Phương Lăng chỉ thủ chứ không tấn công, hai tay chắp sau lưng, tư thế nhẹ nhàng né tránh, thấy vậy Lạc Huyền càng thêm tức giận không dứt. “Ta và Băng Nhi là lưỡng tình tương duyệt (hai bên nguyện ý), van xin tiền bối thành toàn”, “Không bàn nữa, đợi Băng Nhi dưỡng thương tốt, ta liền mang nó quay về lại ngày tháng sống trên núi, ngươi sau này mơ tưởng gặp lại được nó”.

Lạc Huyền phút chốc thu chưởng, nhìn hắn mới chỉ thủ mà không tấn công cũng đã làm gân cốt hắn mỏi mệt kiệt lực, nếu là đánh nhau thật, hắn căn bản không có một chút phần thắng, ngoài đáy lòng khâm phục nhưng vẫn là không có cam lòng.

“Lạc tiền bối, Băng Nhi cho dù là thương thế tốt lên thì thân thể cũng cần có một khoảng thời gian điều dưỡng, nếu là lập tức theo tiền bối trở về, dọc đường bôn ba mệt nhọc chẳng phải là sẽ làm thân thể nàng bị hao tổn? Kính xin nghĩ lại”.

Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Lăng hơi trầm xuống, ẩn nhẫn tức giận, hắn tuyệt đối không thể có thể để cho Băng Nhi biến mất trước mắt hắn lần nữa, nhìn Lạc Huyền thái độ kiên quyết, hôm nay coi như là đoạt, hắn cũng muốn đem Băng Nhi cho mang về Đông Phương phủ.

Lạc Huyền thấy thế rốt cục sắc mặt thiểu biến, ngược lại còn cười, hắn cũng không tin tiểu tử này còn có thể nhịn được nữa, xem ra nếu tiếp tục ép hắn thì tên tiểu tử này thật là sẽ dám đoạt cả nữ nhi của mình.

“Thôi! Tiểu tử ngươi coi như cũng có lòng, Băng Nhi ta đây liền giao cho ngươi chiếu cố, ba tháng sau, ta sẽ trở về xem nó, nếu là đến lúc đó ngươi trả cho ta một nữ nhi khỏe mạnh hoạt bát, ta sẽ đáp ứng hôn sự của các ngươi”, từng chữ rơi xuống, thân hình từ từ đi xa, trên vẻ mặt vui mừng cười, hắn cuối cùng đã thay nữ nhi tìm được một nam nhân để bảo vệ nàng, tin tưởng thê tử trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

“Tạ tiền bối thành toàn. ” Đông Phương Lăng cảm tạ, theo gió bay xa, cho tới giờ khắc này trên mặt hắn mới lộ ra vẻ mừng rỡ cười.

_________________________

Băng Nhi tỉnh lại lần nữa, đôi mắt đẹp nhìn thấy bày biện bên trong phòng khác một khách điếm đơn sơ, kinh ngạc trợn to đôi mắt đẹp nhìn kỹ. Đây… không phải là ngủ phòng Đông Phương Lăng sao? Nàng sao lại trở về Đông Phương phủ?

Cố hết sức đứng dậy mà nghĩ , nhưng mới động vào vết thương một chút nàng đau đến nước mắt ròng ròng, thân thể vô lực lần nữa ngã xuống giường mềm mại.

“Băng Nhi ngươi tỉnh rồi! Thật tốt quá, ta đi gọi Đại thiếu gia”, Tiểu Thanh đẩy cửa phòng ra, trong tay đang cầm một chén thuốc, sau khi nhìn thấy nàng tỉnh lại liền tranh thủ đặt chén thuốc xuống bàn, vui vẻ chạy ra ngoài.

“Tiểu Thanh… “, Băng Nhi vô lực thở dài, xem ra nàng chỉ có thể đợi Đông Phương Lăng tới mới có thể nhận được lời giải đáp.

Chỉ trong chốc lát, thân hình cao lớn hiện ra tại cửa phòng, đáy đen đồng thâm thúy có chút nóng bỏng nhìn chằm chằm dung nhan nàng, từng bước đi tới gần nàng.

Tầm mắt của hai người trên không trung nhìn nhau, nàng thấy đáy mắt hắn tương tư muốn điên lên, còn hắn thấy rõ đáy mắt nàng đau đớn bất đắc dĩ rồi hóa thành một luồng thở dài nhẹ.

“Tại sao thở dài, nàng không muốn gặp ta?”, Đông Phương Lăng ngồi xuống cạnh giường, bàn tay thương tiếc khẽ vuốt gương mặt gầy gò của nàng, mới mấy ngày không gặp nàng gầy đi nhiều, vốn là đã mảnh khảnh nay lại càng gầy đến nổi gió thổi qua dường như cũng sẽ bị thổi đi.

“Gặp nhau chi bằng không gặp”, Băng Nhi đôi mắt đẹp khẽ thu lại, che dấu đáy mắt ảm nhiên, hắn vốn là không thuộc về nàng a.

“Không, ta nói rồi, dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ nhất định tìm được nàng”, bàn tay nhẹ nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, không cho phép nàng trốn tránh nữa, nàng có biết nhờ nàng mà hắn hai mươi lăm năm qua mới được nếm trải cảm giác lo sợ, tất cả đều chỉ vì cô gái hắn yêu trước mắt này.

“Đừng làm khổ mình nữa, chúng ta chung quy cũng là vô duyên”, đôi mắt đẹp ngưng mắt nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn, môi phấn cười khổ sở.

“Ai nói, ta đã sớm cùng Phương phủ giải trừ hôn ước, chẳng lẽ cha nàng chưa nói cho nàng biết sao?”

Khá lắm Lạc Huyền, nếu không phải hắn kịp thời tìm được Băng Nhi thì hai người chẳng phải bởi vì hiểu lầm này mà cứ như vậy bỏ lỡ ư.

“Chàng nói thật? Phương phủ làm sao có thể đồng ý?”, Băng Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nàng biết Phương Nghĩa đối với em rể này hài lòng đến cỡ nào, làm sao có thể nguyện ý buông tha.

Bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, giống như sẽ không bao giờ buông tay nữa, đôi đen đồng không thôi nhìn chăm chú vào nàng hồi lâu, nói nhỏ: “Bởi vì ta và Sở Sở đều có người yêu, cả nhà Phương gia không thể không buông tha; đằng sau còn có đều kinh ngạc, nàng còn nhớ chứ, nàng đã từng cứu một vị cô nương tên là Tiểu Liên ở trong Di Hồng viện, nàng ta chính là Sở Sở mà Phương gia tìm kiếm mười sáu năm; hơn nữa nàng lại cứu Phương phu nhân, nàng xem như là đại ân nhân của Phương gia rồi”.

Nghe vậy, Băng Nhi cả kinh sửng sốt, cũng thật quá trùng hợp. “Chàng nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật, vốn là dì Huệ cũng chính là Phương phu nhân đối với ta vẫn có chút không tha thứ, nhưng sau khi biết được nàng là ân nhân mẹ con họ thì cũng không nói gì nữa”.

Mọi thứ đều có ý trời, nhất định hai người kiếp này có duyên, trên tấm nhân duyên đã sớm ghi lại tên của hai người, nàng đừng mơ tưởng chạy khỏi nữa.

“Được rồi, mọi chuyện đều đã giải thích rõ, hiện tại nên xem hai chúng ta nên tính sổ ra sao”.

Đôi mắt đẹp trợn tròn, sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú của hắn hơi trầm xuống, nghi ngờ hỏi: “Ách… Xin hỏi ta có thiếu tiền chàng sao?”. Đôi đen đồng nguy hiểm nheo lại, không chịu được nàng giả bộ ngốc, cười lạnh nói: “Không biết là người nào đã đáp ứng ta sẽ không để cho mình lâm vào nguy hiểm nhưng lại liên tiếp hai lần thất hứa, lần này lại suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, nàng nói ta nên phạt nàng như thế nào cho phải đây?”

Băng Nhi thấy không cách nào trốn tránh, chỉ có thể cười khan, đôi mắt đẹp linh quang chói lọi xoay một vòng, vẫn là không dám nhìn thẳng.

“Vậy chàng muốn phạt như thế nào?”, nàng không tình nguyện nói.

“Gả cho ta”.

”Ta có thể cự tuyệt không?”, dung nhan tái nhợt nhưng hai má bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, đôi mắt đẹp cụp xuống, không dám nhìn thẳng đen đồng nóng rực của hắn.

“Mơ tưởng, ta không chấp nhận cự tuyệt”, lời nói bá đạo vừa phát ra, thân hình cao lớn khẽ cúi, cẩn thận không áp đến vết thương của nàng, môi lửa nóng chiếm lấy cánh môi mất máu của nàng, quyết định lấy một cách khác làm cho môi phấn của nàng lần nữa khôi phục màu sắc mê người.

Cửa phòng cẩn thận được đóng lại, Tiểu Thanh lén thấy bóng người dây dưa bên trong phòng liền tiện tay để cho hai người có không gian riêng. Trong phòng xuân ý tràn ngập.

_________________________

“Băng Nhi, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tiểu Thanh đẩy cửa phòng ra nhìn thấy tay nàng vỗ về vết thương ngực trái, cố hết sức muốn rời khỏi giường, liền vội vàng chạy tới đem thân nàng lần nữa áp trở lại giường.

”Tiểu Thanh ngươi đừng la to như vậy, ta đã nằm trên giường bảy ngày, vết thương đã tốt hơn nhiều, ngươi cho ta đi ra ngoài dạo một chút đi”.

Còn nằm nữa nàng sẽ mốc meo mất, nếu không thừa dịp Đông Phương Lăng đến cửa hàng nhân cơ hội này ra ngoài đi hóng mát một chút, suốt ngày trốn ở trong phòng nàng đều rất buồn bực.

“Không được, Đại thiếu gia có dặn dò ta phải cẩn thận chăm ngươi, chính là sợ ngươi cử động mạnh. Vết thương của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khép lại, lỡ như lại rách ra thì làm như thế nào?”

Băng Nhi lần này bị thương rất nặng, vết thương rất sâu, cộng thêm mất máu quá nhiều, còn kết hợp với sốt cao, không chỉ có thể cốt gầy gò mà vết thương khép lại rất chậm cũng làm Đại thiếu gia lo lắng.

Trừ thuốc bôi ngoài đại phu cho còn có điều trị bằng dược thiện cũng không ít, một ngày năm bữa ăn tẩm bổ nhưng cũng không thấy nàng nở thịt, tuy vậy sắc mặt có tốt hơn chút ít, không còn tái nhợt dọa người như trước.

“Ta chẳng qua là muốn đến Cổ Nguyệt đình ngồi một chút mà thôi”, nàng nhìn lên người cố chấp đứng ở trước mặt, có chút kinh ngạc thân thể suy yếu của bản thân, chẳng qua chỉ nói vài lời mà làm cho nàng có chút thở nhẹ.

“Vậy càng không được, với thân thể hiện tại của ngươi tuyệt đối không thể đi hóng gió; hơn nữa ngươi xem bộ dáng hiện tại ngươi kìa, mới nói vài lời thôi mà khí sắc ngươi lại kém đi như vậy. Băng Nhi tốt của ta, ngươi vẫn nên biết điều một chút nằm xuống đi, đừng hại ta bị Đại thiếu gia mắng”.

“Ta không muốn”.

Đang lúc hai người giằng co, Tiểu Thanh định cưỡng ép nàng trở về giường, ngoài cửa liền truyền tới thanh âm ho nhẹ, tiếp theo thanh âm Khương tổng quản cung kính vang lên: “Lạc cô nương, Phương cô nương tới thăm cô”.

Từ lúc Đại thiếu gia đem Lạc cô nương mang về phủ chữa thương thì vẫn ngủ tại phòng Đại thiếu gia, hai người chung giường chung gối nhiều ngày, việc lần này tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, tin rằng không bao lâu nữa Lạc cô nương sẽ trở thành Đại phu nhân Đông Phương phủ.

“Phương cô nương? Chẳng lẽ là Sở Sở? Khương bá mau mời nàng vào đi”.

Tiểu Thanh thừa dịp nàng đang nói chuyện, đỡ nàng nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, tỉ mỉ đắp kín mền, sau đó lại hướng về phía nàng cười một tiếng đắc ý. Băng Nhi thấy hành động như vậy buồn cười không dứt, chỉ đành phải tức giận liếc nàng một cái.

Phương Sở Sở đi thẳng tới bên trong phòng, sau khi nhìn thấy người trên giường, mừng rỡ cười một tiếng, Tiểu Thanh đồng thời đem ghế ngồi kéo ra để cho hai người có thể hảo hảo mà hàn huyên một chút.

Ngồi xuống ghế ở bên giường, Sở Sở đầu tiên là hướng Tiểu Thanh gật đầu nói tạ ơn, lúc này mới chủ động cầm tay Băng Nhi, cười nói: “Băng Nhi, còn nhớ rõ ta chứ? Không ngờ từ biệt ở Di hồng viện, chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau”.

“Đúng vậy a, chỉ là ta nằm mơ cũng không ngờ ngươi lại là nữ nhi mất tích nhiều năm của Phương gia”.

Băng Nhi cầm lại tay nàng, nhớ tới chuyện hai người lúc ở Di hồng viện hợp lực đánh bất tỉnh hai gã to lớn, thế sự biến hóa thật đúng là nằm ngoài dự liệu.

Sở Sở bất an liếc nhìn nàng trên giường, gương mặt tú lệ có chút áy náy, cảm kích nói: “Băng Nhi, ta lần này tới chủ yếu là cám ơn ngươi, ngươi trước sau đã cứu ta và mẹ ta, ngươi là ân nhân Phương gia chúng ta! Nhưng ngươi vì cứu ta mẹ mà suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, ta thật sự không biết nên làm sao biểu đạt cảm tạ và xin lỗi đối với ngươi”.

Băng Nhi trong ấn tượng nàng là người hoạt bát hiếu động, nhưng bây giờ nàng lại bị nằm ở trên giường, mặc dù khí sắc tốt hơn nhiều nhưng nàng vẫn có cảm giác băn khoăn.

“Đừng nói như vậy, thương thế ta đã tốt hơn nhiều, ngươi nếu là không tin ta có thể cùng ngươi nơi đi dạo một chút”.

Không đành lòng để cho nàng tự trách nữa, Băng Nhi liền làm bộ muốn xuống giường, bên cạnh có một đôi tay nhanh hơn ngăn nàng lại: “Băng Nhi, ngươi nếu dám đi ra khỏi phòng, ta nhất định sẽ đi nói cho Đại thiếu gia”.

Tiểu Thanh cảnh cáo nói, đừng tưởng rằng nàng không biết Băng Nhi đang suy nghĩ gì, còn không phải muốn tìm cơ hội chuồn đi hay sao, một chút cũng không chịu suy nghĩ cho thân thể của mình.

Băng Nhi không vui trợn mắt nhìn nàng một cái, Tiểu Thanh lúc nào cũng mang Đông Phương Lăng ra dọa nàng khiến nàng nghiến răng tức giận.

Sở Sở liếc nhìn hai người không khỏi buồn cười ra tiếng, tin rằng Băng Nhi ở Đông Phương phủ có thể được chiếu cố rất tốt, có Đông Phương Lăng tự mình coi chừng, nàng xác thực không có gì không yên lòng.

Nhớ tới lần đầu gặp Đông Phương Lăng, thái độ tỉnh táo trầm ổn kia làm nàng ấn tượng khắc sâu, nhưng khi nghe Băng Nhi gặp chuyện không may lại mất đi tỉnh táo nhất quán ban đầu. Bộ dáng kinh hãi ấy, hôm nay nàng nhớ lại vẫn còn sợ hãi.

“Đúng rồi Sở Sở, nghe nói ngươi đã có người mình thích, có muốn nói cho ta biết không?”, Băng Nhi đột nhiên nhớ tới người làm Phương phủ nguyện ý giải trừ hôn ước, không khỏi tò mò hỏi.

Gương mặt xinh đẹp của Sở Sở đỏ bừng, hai tròng mắt sáng ngời nở rộ ánh sáng động lòng người, ôn nhu nói nhỏ: “Nói ra rất dài dòng…”.

Bên ngoài cửa sổ đóng chặt truyền tới tiếng mưa rơi tí tách, còn bên trong phòng thỉnh thoảng truyền ra thanh âm cười đùa vui vẻ đan vào tạo ra thanh âm hài hòa nhàn nhã sau giờ ngọ.

____________________

b674dcd38b6c39c23f1b3a3264fd798c

Trăng tròn trong như gương, hắt ra ánh sáng màu vàng lấp lánh chiếu rọi vào hai bóng dáng kề nhau bên trong Cổ Nguyệt đình.

Băng Nhi ngồi ở trên lan can, thoải mái để cho lồng ngực to lớn phía sau đem nàng ôm thật chặt, bàn tay nhỏ bé tinh nghịch đùa giỡn bàn tay đặt bên hông nàng. Nhớ tới chuyện phát sinh trước và sau khi đến thành Lạc Dương lại tựa như một giấc mộng, không nhịn được thở dài một tiếng.

“Tại sao lại thở dài?”, mày rậm Đông Phương Lăng chau lên, ngửi mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người trong ngực không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh lúc hai người mới quen, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ thương yêu.

“Không có gì, chẳng qua không ngờ một chuyến hành trình báo ân đơn giản lại biến thành nhiều chuyện phức tạp như vậy”.

Nhớ tới chuyện nàng bị thương nặng suýt nữa mất mạng, hai cánh tay càng ôm chặt nàng vào trong ngực. Trải qua mấy ngày điều dưỡng, thân thể của nàng cuối cùng cũng hồi phục như cũ, lại khỏe mạnh hồng nhuận như xưa.

“Chờ cha nàng tới, chúng ta có thể bái đường thành thân”.

Nếu không phải Lạc Huyền đã nói trước, hắn ngay từ lúc thân thể Băng Nhi hồi phục như cũ liền lập tức cùng nàng thành thân. Mặc dù hai người bây giờ chung giường chung gối nhưng nàng còn chưa chân chính gả cho hắn thì hắn vẫn chưa yên lòng, ai bảo nàng không có lương tâm cứ hay bỏ trốn.

“Nói đến cha ta, ta thật tức chết, một câu cũng không dặn dò với ta, cứ như vậy đem ta giao cho chàng, cứ như vậy mà tin tưởng chàng”.

Nhắc tới chuyện này, nàng không nhịn được oán giận, môi phấn khẽ vểnh. Đông Phương Lăng hắng giọng cười to, ngón tay thương yêu nhẹ sờ môi phấn cong lên của nàng. Từ trong lồng ngực lấy ra một vòng tay bằng bạc, đem nó đeo vào cổ tay mảnh khảnh của nàng, điều chỉnh kích cỡ khiến nó không thể tháo ra được.

“Đây là cái gì?”, Băng Nhi tò mò giơ cổ tay lên nhìn kỹ, vòng bạc tinh xảo có khắc tranh hoa điểu (hoa và chim), đặc biệt nhất chính là chỗ móc cài có một khối ngọc thạch, phía trên có điêu khắc một chữ “Lăng”.

Đông Phương Lăng cưng chìu kéo tay nàng, hôn lên bàn tay đeo vòng bạc, nói nhỏ: “Đây là tín vật của Đông Phương gia, phía trên có chữ ‘Lăng’ đại biểu nàng là thê tử Đông Phương Lăng ta”.

Hôm đó ở Phương phủ, sau khi hắn và Sở Sở giải trừ hôn ước tại chỗ, dì Huệ liền đem tín vật trả lại cho hắn, mà bây giờ hắn đích mang vào cho nàng. Từ khoảnh khắc đó, trên dưới Đông Phương phủ thấy vòng bạc này sẽ biết được thân phận của nàng.

“Có chuyện ta quên hỏi nàng, như thế nào nàng biết thuật dịch dung và có những phấn độc kia?”, cái vấn đề này mắc ở trong lòng hắn đã lâu mà luôn quên hỏi.

“Nói ra rất dài dòng, chàng có nghe qua ba đóa hoa ở thành Phan Dương chứ? Đó là ba vị cô nương thanh lệ động lòng người, xinh đẹp thanh nhã, có một không hai, tất cả đều là hảo tỷ tỷ của ta. Ba người các nàng đều có sở trưởng riêng, ta học thuật dịch dung từ Ngân Song tỷ, nhưng vẫn là bị chàng phát hiện; còn xích hạt phấn là Vô Song tỷ cho ta để phòng thân. Thật ra đứng đầu vẫn là y thuật của Thu Song tỷ, chỉ tiếc là ta quá tham chơi, không nhẫn nại học”.

Nhắc tới các nàng, nét mặt tuyệt mỹ nở nụ cười chói lọi, nàng còn rất nhớ các nàng.

“Chờ sau khi chúng ta thành thân, ta có thể dẫn nàng đi tìm nhóm của nàng”, cho dù Đông Phương Lăng không thấy được vẻ mặt trên mặt nàng, nhưng từ khẩu khí cũng biết nàng đang suy nghĩ gì.

“Một lời đã định!”

Băng Nhi cao hứng cười, mười ngón tay và bàn tay bên hông đan vào nhau, mỉm cười ngoái đầu nhìn người phía sau.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt thâm tình say sưa lẫn nhau.

Đông Phương Lăng ôm chặt lấy người yêu trẻ con trong ngực, ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh.

Trăng tròn, người đoàn viên.

~~~ Toàn văn hoàn ~~~
Bình Luận (0)
Comment