Không Thể Nói

Chương 11


Thẩm Sơ Phong tuy không nói nhưng có thể cảm nhận được sự khác biệt của người đi sau lưng mình.

Dường như cậu lạnh nhạt và ít nói ít cười hơn nhiều, hơn nữa, cậu còn cố tình tránh né ánh mắt của hắn nữa.
Lúc này đây, trong khi hắn đang ngồi trong thư phòng xử lý việc trong công ty, nhìn qua tấm gương, có thể thấy người đứng sau hoàn toàn chăm chú nhìn sàn nhà trắng bóng, không chút để ý nào đến người chủ nhân là Thẩm Sơ Phong hắn đây.
Cậu định đối đầu với hắn - đó là suy nghĩ thốt ra trong đầu ngay lúc này.

Nhưng thái độ dạo này của Tiêu Hạ An quả thực rất ngoan ngoãn, bảo gì làm nấy, hoàn toàn không tìm ra chút lỗi lầm nào.
Giá như cậu cứ như ngày xưa thỉnh thoảng mắc lỗi, hắn sẽ cảm thấy bên cạnh mình là con người ấm áp chứ không phải là một cỗ máy lạnh lùng không chút cảm xúc.
Tiêu Hạ An đang cúi đầu đếm từng giây thì bỗng nhiên nghe tiếng chửi thề của chủ nhân mình, sau đó là tiếng vứt bút giấy sột soạt.

Một chiếc bút máy đắt tiền lăn đến bên chân của cậu.
Tiêu Hạ An như thoát khỏi cơn mê của mình, cậu đang suy nghĩ có nên nhặt cây bút không nhỉ.

Nhưng thôi, vẫn nên đợi lệnh của cậu chủ mà thôi.

Nếu cậu chủ muốn vứt nó đi cậu cũng không có quyền nhặt lại.
Rầm….
“Aaa… aa…”
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Hạ An bị Thẩm Sơ Phong quặp cổ nằm trên bàn.

Mặt cậu đập xuống mớ tài liệu trên bàn, cổ bị người ta nắm chặt, khó khăn hít thở.

Cậu mở miệng thở d.ốc, la mấy tiếng nhưng sợ cậu chủ giận nên cuối cùng cũng thôi.

Hai bàn tay nắm chặt, cố gắng tĩnh tâm lại.
Nếu hôm nay cậu bị bóp cổ chết ở đây, có ai sẽ khóc cho cậu không nhỉ? Cậu chủ có thể chôn cậu ở đâu nhỉ?
“Aahh…”
Thẩm Sơ Phong tăng lực cánh tay, rất nhanh đã khiến người bên dưới mặt mày tái mét.


Hai bàn tay theo quán tính quơ quào lung tung.
Thẩm Sơ Phong cũng không hiểu hành động của mình lúc này.

Hắn căm ghét thái độ của Tiêu Hạ An.

Cậu tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời hắn nhưng trong tâm thì sao, chắc chắn là chống đối hắn.
Cậu càng cun cút nghe lời, hắn càng thấy chướng mắt.

Cậu càng ngoan ngoãn hiền lành ít nói, hắn càng thấy cậu như con ngựa bất kham.
Thẩm Sơ Phong muốn gi.ết chết Tiêu Hạ An.

Người chết mới là người ngoan ngoãn nhất.

Phải không?
Lúc này hạ thân của Thẩm Sơ Phong vô tình chạm vào phần mông của Tiêu Hạ An.

Một luồng điện nóng nảy lan truyền khắp thân thể của Thẩm Sơ Phong.

Đầu óc hắn bỗng nhiên rối loạn, hai tai nóng phừng phừng.

Máu toàn thân như dồn xuống hạ thân, khiến cho vật dưới thân có dấu hiệu muốn nhảy ra khỏi quần.
Thẩm Sơ Phong nóng máu, chỉ một cái tiếp xúc nhẹ đã khiến hắn ***** *** rồi.

Mẹ nó.
Rầm…
Thẹn quá hoá giận, Thẩm Sơ Phong nắm lấy cổ áo của Tiêu Hạ An quăng mạnh vào giá sách gần đó.
“Khụ… khụ… khụ….”
Phần lưng của cậu đau đớn như muốn gãy đi, cổ cũng nóng bừng bừng và đau đớn, xuất hiên vệt đỏ đáng sợ.

Cậu chỉ có thể ôm cổ ho khụ khụ, muốn giải toả nỗi khó chịu trong người.

Cổ chân trái hình như gập xuống nên càng đau dữ dội.
“Cút đi..

cút…”
Nghe lời giận dữ của cậu chủ, Tiêu Hạ An chỉ có thể vội vàng đứng dậy cun cút đi ra ngoài thư phòng.

Không biết tại sao dạo này cậu chủ trở nên nóng nảy vô cùng, động một chút là bóp cổ đánh người.

Trên người Tiêu Hạ An các vết bầm chưa kịp tiêu bớt thì đã có thêm, nhưng cậu lại không thể mở miệng cầu xin, cũng không thể hỏi lý do.
Cậu chủ vẫn vĩnh viễn như thế, mà cậu chỉ có thể mãi mãi ngậm miệng chịu đòn mà thôi.

Dù sao đây là một phần trong cuộc sống của cậu, không thể mất đi được.
Thẩm Sơ Phong nhìn người kia quần áo xốc xếch cúi người đi ra khỏi phòng, cơn nóng giận cũng vì đó mà bị dập tắt.

Hắn ngồi phịch xuống ghế, thứ giữa h.ai chân vẫn hưng phấn bừng bừng tựa hồ kêu gào chủ nhân mau giải phóng cho nó.
Thẩm Sơ Phong chưa bao giờ mong bản thân bị bất lực như lúc này cả.

Hắn chán ghét bản thân mình quá đỗi.


Cuối cùng, cũng không chiến thắng nổi dụ.c vọng, chỉ một lát sau, trong thư phòng vang lên tiếng thở d.ốc kì lạ khiến người khác phải ngượng ngùng.
Tiêu Hạ An sau khi ra khỏi phòng thì cứ như được giải thoát, cậu tập tễnh đi về phòng, lấy tuýp thuốc trong tủ ra bôi qua loa lên chân và cổ.

Cũng không biết là có mích xương ở đâu không nhưng mà chân đau quá.

Cậu cứ bôi thuốc vào trước đã.
Bỗng nhiên Tiêu Hạ An cảm thấy tủi thân cực độ.

Cậu có làm gì sai đâu.

Cậu chủ sao lại trút giận lên cậu.

Lúc này cả người cậu đều đau, phần chân lúc nãy gập xuống nên càng đau đớn hơn.
Tiêu Hạ An vốn dĩ không định khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tự động rơi.

Rõ ràng trước kia có đau đớn cách mấy cậu cũng không khóc, thế nhưng bây giờ lại không thể kiềm chế được.
Cảm giác bị vây hãm một cách khốn đốn cực kì đáng sợ.

Xung quanh tối om, chỉ có cậu ở nơi đó một mình chịu đựng những đau đớn về thể xác và tinh thần.

Cực kì khó chịu, nhưng lại không cách nào giải toả, cũng không thể phản kháng chạy đi.

Tựa như có một sợi dây xích trói hãm cậu lại nơi đó.
Cậu cũng không thể tự tiện uống rượu như ngày trước nữa.

Có lẽ đó là lần duy nhất uống rượu giải sầu của cậu trong đời mất.
Thật thảm hại.
Nước mắt như vòi nước tiếp tục rơi, dù cho Tiêu Hạ An cố gắng lau chùi đến mức nào cũng không thể ngừng được.

Cậu biết được bản thân nếm được ngon ngọt nên yếu đuối nhiều rồi, nhưng ở đây sẽ không có ngon ngọt cho cậu nếm nữa.
Bất lực thật.

Ha ha ha
Trên chiếc giường lớn, Tiêu Hạ An vừa bôi thuốc vừa mỉm cười, nhưng nước mắt đã ướt đôi gò má.


Chết mất thôi.
Nguyên cả ngày hôm đó, Thẩm Sơ Phong không tìm Tiêu Hạ An nữa nên cậu được phép nghỉ ngơi.

Đúng hơn là cậu nhận lệnh từ quản gia là không được xuất hiện trước mặt cậu chủ nữa cho đến khi có lệnh mới.
Cho nên nguyên cả chiều, Tiêu Hạ An đều chui vào trong chăn mà ngủ.

Dạo này cậu rất thích ngủ, ngủ có thể làm con người ta quên đi rất nhiều việc, đau đớn tủi hổ buồn bực gì đó đều có thể giải quyết hết.
Hơn nữa cơn đau ở chân âm ỉ cũng không khiến cậu đi đâu được thì đành làm một giấc thôi.
Bảy giờ là giờ cơm tối của Thẩm Sơ Phong, hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn vị trí trống sau lưng mình.
“Đã đem cơm cho Hạ An chưa?”
Quản gia đứng sau nơm nớp lo sợ.
“Thưa cậu chủ, cậu Tiêu có nói là không muốn ăn cơm tối, hơn nữa lúc nãy tôi có cho người gọi rồi nhưng cậu ấy không trả lời ạ.”
Thẩm Sơ Phong nhíu mày, tất nhiên là không hài lòng với câu trả lời này.

Bất quá, hắn cũng không nói gì thêm, hiện giờ hắn cũng không muốn gặp mặt Tiêu Hạ An.

Việc sáng nay hắn ***** *** với cậu ta đã trở thành vết nhơ trong cuộc đời hắn.
Nhưng hắn lại không muốn như lần trước đuổi cậu đi cho nên chỉ đành ra lệnh không gặp mặt nhau.

Bất quá, tám giờ hơn, thấy người kia vẫn không ra ngoài ăn tối, Thẩm Sơ Phong ngồi trên sô pha vẫn có chút bồn chồn.

Trong thâm tâm hắn vừa lo lắng vừa giận dữ.
“Quản gia, Hạ An vẫn chưa xuống ăn cơm sao?”
“Dạ cậu chủ, có gọi cửa nhưng cậu ấy vẫn không trả lời ạ.”
Choang…
Thẩm Sơ Phong ném vỡ chiếc cốc trên tay, hùng hùng hổ hổ đến mở cửa phòng.
“Mẹ kiếp, muốn chống đối đúng không?”.

Bình Luận (0)
Comment