Không Thể Nói

Chương 13


Tiêu Hạ An bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hai mắt mở to nhưng dường như vẫn chưa định hình được điều gì.

Gương mặt Thẩm Sơ Phong bỗng dưng hiện ra trước mắt, cậu chưa kịp chống tay ngồi dậy thì đã bị một bàn tay dày nặng đè lại.
“Cậu mơ thấy ác mộng sao?”
Trong bóng đèn mờ mờ ảo ảo, Tiêu Hạ An không cách nào thấy rõ phản ứng của Thẩm Sơ Phong.

Nhưng thông qua chất giọng khàn khàn của anh, cậu chắc mẩm cậu chủ đang hưng phấn vì một điều gì đấy không phải rõ ràng.

Nhưng bỏ qua tất cả điều ấy, cậu vẫn phải trả lời một cách máy móc.
“Không có, thưa cậu chủ.”
Tiêu Hạ An nuốt nước bọt trả lời.
“Nói dối.”
Câu trả lời của người vệ sĩ tất nhiên khiến Thẩm Sơ Phong rất không hài lòng.

Từ những giọt nước mắt, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo của cậu, hắn chắc mẩm cậu đã mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ.

Và tự sâu trong đáy lòng có một giọng nói thôi thúc hắn hỏi về cơn ác mộng đó.
Nhưng đó thật sự là ác mộng sao?
Không.

Tiêu Hạ An chắc chắn đây không phải là một câu nói dối nhưng nó cũng hoàn toàn không phải là một câu nói thật.

Giấc mơ không có gì đáng sợ, nhưng lại làm cậu đau lòng không thôi.
Nhưng dù cho nó là ác mộng hay không thì cũng không quan trọng lắm.

Bởi thực tại khó chịu và giày vò của cậu vẫn ở đây, chút mộng mị đó là gì đâu.
“Cậu khóc.”

Thẩm Sơ Phong ngồi xuống bên cạnh người vệ sĩ của mình, ghé sát tai cậu thầm thì.

Hơi thở nóng bỏng phả vào trong tai khiến lòng cậu ngứa ngáy cả lên, nhưng Tiêu Hạ An không dám nhúc nhích cũng không dám thở mạnh.
Bàn tay lạnh lẽo của cậu chủ đang lau đi những giọt nước mắt còn nóng hổi lăn trên má cậu.

Những khớp ngón tay gân guốc rõ ràng mơn trớn trên gò má, lưu luyến nơi hàng chân mày, khoé mắt, khoé môi.
Không khí này thật kì lạ.

Nếu không biết, còn tưởng cả hai là tình nhân và hành động của Thẩm Sơ Phong rất chi là dịu dàng nữa.
Thẩm Sơ Phong đưa ngón tay cái dính nước mắt của cậu lên miệng liế,m.

Cái vị mặn mặn ươn ướt ấy k.ích thích khát vọng ẩn sâu trong con người hắn.

Cổ họng hắn khát khô, hơi thở trở nên ồ ồ khó nhịn.
Tiêu Hạ An cũng cảm nhận được những biến đổi của thiếu gia cho nên cậu lặng lẽ kiềm nén hơi thở của mình lại.

Cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân.

Từ khi cậu ở Lục gia trở về, thái độ của cậu chủ trở nên vô cùng kì lạ.
Nóng nảy hơn, dễ dàng hưng phấn hơn, và luôn làm ra những hành động thân thiết quá mức với cậu.

Ánh nhìn của ngài nhìn hắn đôi lúc ghét bỏ, đôi lúc nóng như lửa, đôi lúc lại xa lánh lạnh nhạt như băng.
Cậu không dám tránh né cũng không dám chống đối, càng không dám thuận theo.

Tiêu Hạ An biết rõ cậu chủ của mình có cái nhìn hà khắc với gay như thế nào.

Những vết thương trong quá khứ để lại vết sẹo không thể nào lành được, cũng tạo nên ánh nhìn cay nghiệt độc đoán.
Thẩm Sơ Phong sờ sờ đôi mắt xinh đẹp của vệ sĩ, ánh mắt cậu sâu tựa hồ.

Hắn không nhìn ra được bất kì tia cảm xúc nào trong đó, sau đó bàn tay từ từ di chuyển xuống sờ lên đôi môi khô khốc của cậu.
Một đôi môi nứt nẻ như bao thằng con trai không có sự tinh tế chăm sóc, nhưng bằng cách thần kì nào đó nó khiến Thẩm Sơ Phong muốn nếm thử hương vị bên trong đó.

Có phải nó ngọt ngào, hay là đắng chát.

Thẩm Sơ Phong khi làm t.ình ít khi hôn nhưng kĩ thuật hôn của hắn rất tốt.

Đầu óc của hắn lúc này đã tưởng tượng đến cảnh Tiêu Hạ An bị hắn hôn đến thất hồn lạc phách, ánh mắt xinh đẹp ấy sẽ ươn ướt, thậm chí là nước mắt sẽ chảy xuống.

Có khi cậu còn trúc trắc mà đáp lại nụ hôn của hắn nữa.

Hoặc là cậu sẽ không cho hắn hôn mà cố ý đẩy hắn ra.

Đủ thứ viễn cảnh xảy ra trong đầu của Thẩm Sơ Phong.
“Cậu… cậu..

chủ…”
Ầm…Ầm….

Ầm

Tiếng gọi của Tiêu Hạ An đánh thức Thẩm Sơ Phong đang lạc trong chính tưởng tượng của mình.

Hắn ngay lập tức đứng bật dậy bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ánh mắt mười phần hung ác nhìn người đang nằm cứng đơ trên sô pha, tựa hồ nhìn một thứ gì đó dơ bẩn rác rưởi lắm.
Sau đó Thẩm Sơ Phong không nói thêm lời nào, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Hắn nhìn gương mặt vốn dĩ nhợt nhạt của mình trong gương, bàn tay để dưới vòi sen liên tục kì cọ chà rửa đến đỏ bừng, tựa hồ một lát nữa thôi mười ngón tay sẽ phải bật máu ra vậy.
“Mày vừa làm cái hành động gì thế, Thẩm Sơ Phong.

Mày điên rồi sao?”
Bàn tay này vừa sờ mó một thằng con trai, lại mang đến cảm xúc lâng lâng khó tả.

Thẩm Sơ Phong chỉ hận không thể chặt đứt cảm xúc này đi nhưng hắn ngày càng không nhịn được.

Đặc biệt là khi đối diện với Tiêu Hạ An.
Rõ ràng cậu không có một hành động nào quyến rũ hay câu dẫn hắn nhưng vẫn làm cho ánh mắt của hắn không thể dời đi được.

Thẩm Sơ Phong không cách nào gọi tên những thứ cảm xúc trong lòng mình, càng không cách nào bình ổn nhịp tim đập liên hồi của mình.
Hắn vốc lấy nước lạnh rửa mặt, muốn dập tắt đi lửa nóng cháy phừng phừng trong lòng, nóng cháy đến ruột gan.
“Thật vô dụng.”
Tiêu Hạ An thấy cậu chủ đã vào nhà vệ sinh liền thở phào nhẹ nhõm.

Người ở đây gây ra áp lực quá lớn cho cậu, khiến cậu thở không nổi.

Chỉ một ánh mắt của chủ nhân cũng khiến cậu bủn rủn tay chân, không tự chủ co rúm người lại.
Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ là phục tùng và sợ hãi.

Thẩm Sơ Phong và Tiêu Hạ An đều muốn duy trì nó, cho nên tiếp theo tất cả đều trật tự diễn ra như mọi lần.
Thẩm Sơ Phong yên lặng nằm trên giường mở to hai mắt.

Hắn không cách nào đi vào giấc ngủ được.

Một phần hắn rất sợ hãi những cảnh trong mơ kia sẽ tới.

Hắn không ngờ có một ngày lại xuất hiện điều khiến hắn sợ.


Một kẻ cao cao tại thượng nhìn đời bằng nửa con mắt như hắn cũng có lúc sợ những thứ mà bản thân không thể khống chế được.
Hắn sợ bản năng của mình.

Bản năng khao khát ái tình xấu xa.

Một thứ không nên tồn tại.
Tiêu Hạ An cũng không ngủ được.

Nhưng không giống như cậu chủ mình, cậu sợ giấc mơ tù túng kia lại đến thêm lần nữa.

Cảm giác nghẹn ứ bí bách vẫn còn trong cổ họng.

Tuy đã nhiều lần ở chung phòng với cậu chủ nhưng lúc nào Tiêu Hạ An cũng không thể đối mặt với cảm xúc của mình.
Cậu nhìn cánh cửa cách sô pha mình nằm chỉ có mấy bước chân.

Bây giờ cậu chỉ cần tông cửa, chạy ra ngoài, chạy ra khỏi cổng đến đường lớn là có thể thoát khỏi cảm giác tù túng vây hãm này.
Tưởng tượng cả ngàn lần nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

Cậu biết bản thân không có khả năng trốn thoát vận mệnh đã được an bài, mà cậu chủ cũng không có khả năng buông tha cho một món đồ sở hữu.
Tiêu Hạ An bỗng nhiên mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện hai năm trước.

Khi ấy vì có Thẩm lão gia muốn cậu chủ bỏ chiếc siêu xe cũ của ngài ấy đi mà cậu chủ nhân lúc vắng người đã dùng gậy bóng chày đập nát chiếc siêu xe đắt tiền ấy.
“Thứ tôi bỏ đi, không ai có thể dùng được nữa.”
Chẳng hiểu sao lúc đấy, Tiêu Hạ An đã biết số phận mình cũng sẽ giống như chiếc xe ấy.

Ngày có thể rời khỏi Thẩm gia, chỉ có thể là ngày chết mà thôi..

Bình Luận (0)
Comment