Không Thể Nói

Chương 7


Hành lý Tiêu Hạ An mang theo thật ra chẳng có bao nhiêu.

Một ít quần áo cùng vật dụng cá nhân.

Trong lúc sắp xếp lại, cậu bỗng nhận ra hoá ra bao nhiêu năm sống cứ vật vờ như vậy.

Cậu thậm chí còn không có một sở thích thuộc về mình riêng biệt.
Tất cả những thứ này đều là cậu chủ cho phép mua.
Ngày cậu đi, Thẩm Sơ Phong không ra tiễn.

Phải rồi, chỉ là một người hầu luân chuyển vị trí công tác thì cần gì chủ nhân phải lo lắng chứ.

Nhưng Tiêu Hạ An vẫn mong ngóng nhìn vào gương chiếu hậu.
Chỉ tiếc là phía sau không có ai đứng tiễn cậu cả.

Khô cằn như chính trái tim của cậu vậy.
Nhà họ Lục thế gia lâu đời, sống cách trung tâm thành phố khá xa.

Tiêu Hạ An theo danh nghĩa là đi theo Lục An Bình làm vệ sĩ nhưng bên cạnh cậu ấy đã có quá nhiều vệ sĩ rồi nên Lục An Bình đã sắp xếp cho Tiêu Hạ An đến ngoại ô Lục gia phụ việc ở đây.
“Cậu chỉ cần ở đây một thời gian thôi.

Chừng nào tên đó bình thường trở lại sẽ tìm tôi đòi lại cậu thôi.”
“Vâng thưa cậu Lục, tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Cậu Lục gì chứ.

Cứ gọi tôi là An Bình được rồi.

Thôi, tôi đi về thành phố đây.


Tạm biệt.”
Tiêu Hạ An cũng không biết bao giờ bản thân có thể được đón về Thẩm gia.

Có thể là nhanh chóng hoặc cũng có thể cậu phải sống nơi này vất vưởng cả đời mà không ai nhớ đến.

Có lẽ cậu chủ cũng quên mất có một người như cậu vậy.
Khu nhà thuốc này của Lục gia là kiểu nhà truyền thống.

Hương thơm không khí tràn ngập mùi thuốc đông y.

Công việc cũng không nhiều.
Bất tri bất giác Tiêu Hạ An đã sống ở đây được một tháng.

Quả thực tinh thần luôn căng cứng của cậu đã được thả lỏng không ít.

Buổi sáng cậu nhận chân chạy vặt phụ giúp mọi người, buổi tối lại nằm trên chiếu, mở cửa sổ phòng ngẩng ngơ ngắm ánh trăng.
Có đôi lúc cậu lại hoài niệm những ngày tháng đi theo Thẩm Sơ Phong, nhưng lại không dám nhắn tin hỏi thăm.

Bởi cậu biết, dù cậu có nhắn thì cũng không nhận được hồi đáp.

Có lẽ ngài ấy cho cậu vào quên lãng rồi cũng nên.
Một người vệ sĩ như cậu bỏ tiền ra là có một đống, chắc chủ nhân cũng chẳng bỏ sức bận lòng nhiều.
Không phải cậu tự ti nên mới nghĩ vậy, chỉ là Thẩm Sơ Phong đã từng một lần nói như thế năm cả hai mười hai tuổi.

Điều này làm Tiêu Hạ An khắc cốt ghi tâm.

Nếu bỏ đi công việc vệ sĩ này, Tiêu Hạ An có lẽ cũng không biết phải làm gì.

Cậu cũng nên tính toán cho bản thân thôi.
Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặt thật đẹp, cũng chỉ có ở ngoại ô mới có thể nhìn thấy.

Nhưng mà, không biết bây giờ cậu chủ đang làm gì ấy nhỉ?
Tiêu Hạ An chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, trái tim và đầu óc không tự chủ nhớ về con người tàn nhẫn kia.

Cậu quả thực cũng không muốn nhớ đến.

Bất quá, đã quen thuộc hơn mười năm nay, không phải muốn bỏ là bỏ được.
Trung tâm thành phố, trên tầng cao nhất của quán bar Thiên Thần, Thẩm Sơ Phong đang vật lộn với sự khao khát trong người mình.

Roc ràng tối nay đã làm tì.nh với hai người con gái nhưng hắn lại không thể nào đạt được ngưỡng thoả mãn mong muốn.

Hắn không chút nào cảm nhận được hưng phấn như trước kia.
Chết tiệt, chẳng lẽ vì thằng khốn trong giấc mơ mà hắn từ trai thẳng thành cong rồi hay sao.

Mẹ kiếp.
Thẩm Sơ Phong hai mắt đầy tia máu đỏ vì mất ngủ, đấm thật mạnh vào trên giường làm mấy nữ nhân kia phát khiếp.

Chưa bao giờ thấy cậu chủ Thẩm gia kia tức giận đến nhường này, mà người chịu trách nhiệm khuyên nhủ mọi ngày cũng không thấy đâu.

Quả thực là áp lực khủng khiếp mà.
Thẩm Sơ Phong trần tru.ồng nằm trên giường, nhắm mắt lại là khung cảnh kiều diễm rực rỡ đầy động tì.nh trong giấc mơ.

Tiếng rên ngọt nị, tấm lưng săn chắc, xương cánh bướm nhô lên như tuyệt tác của thời đại.


Nếu rải một hàng dài dấu hôn lên đó thì còn gì bằng.

Vòng eo nhỏ gọn nhưng khoẻ mạnh.

Cả nốt ruồi đỏ như máu kia nữa.
Thẩm Sơ Phong mở mắt nhìn trần nhà.

Một điều kinh khủng hắn nhận ra được là hắn cương rồi.

Chỉ nghĩ đến thôi mà đã đủ khiến hắn hưng phấn như uống thuốc kích d.ục, rốt cuộc nếu gặp được, hắn còn có thể làm được đến mức nào chứ.
Ghê tởm… thật ghê tởm….

Tất cả những gì trong đầu của Thẩm Sơ Phong lúc này là hình ảnh người đàn ông đó hôn môi một người con trai, mẹ đã thấy, mẹ ngã xuống rồi.
“CHẾT TIỆT… CÚT… CÚT ĐI… MỘT LŨ GỚM GHIẾC.

CÚT HẾT ĐI.”
Thẩm Sơ Phong như phát điên lên ném gối vào đám nữ nhân đang đứng thành hàng đó khiến bọn họ sợ chết khiếp ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.
Anh ôm đầu chui vào trong góc, hai tay run rẩy.

Anh không thể như thế được.

Anh không thể nào giống như người đàn ông đó được.

Thứ dòng máu dơ bẩn tanh tưởi này chảy khắp cơ thể anh.

Anh thế mà lại có cảm xúc với mấy thằng đàn ông.
Thẩm Sơ Phong liên tục lắc đầu nguầy nguậy.

Hắn phải tìm ra người trong giấc mơ đó, sau đó giế.t ch.ết đi, như thế tình trạng này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Thẩm Sơ Phong thà rằng cả đời bất lực cũng không muốn nổi lên hứng thú với đàn ông.

Hắn căm ghét điều đó.
Nơi đô thị phồn hoa khó nhìn thấy ánh trăng.

Nhưng trên tầng cao nhất của Thiên Thần thì có thể.


Ánh trăng chiếu vào căn phòng rộng rãi nhưng tối om tràn ngập cô độc, tựa hồ muốn ôm ấp con người đang run rẩy kia.
Chỉ có những giây phút ở một mình hay ở bên Tiêu Hạ An, Thẩm Sơ Phong mới có thể bỏ đi lớp gai nhọn xù xì trên người, trở thành một con người cũng có cảm xúc như biết bao người bình thường khác.

Nếu có Tiêu Hạ An lúc này ở bên, thì cậu đã ôm anh vào lòng an ủi rồi.
Thẩm Sơ Phong vò đâu bứt tai, hai mắt thất hồn lạc phách.

Một tháng qua hắn ăn không ngon ngủ không yên, những giấc mộng xuân và cả những cơn ác mộng cứ lần mò kéo đến.
Hắn nhiều lần mở cửa phòng của Tiêu Hạ An để hòng tìm kiếm chút an ủi từ cậu nhưng căn phòng lạnh lẽo vắng tanh, không chút hơi ấm làm trái tim của Thẩm Sơ Phong như rơi xuống hầm băng.
Nếu có Tiêu Hạ An ở đây thì tốt biết mấy.

Cậu ấy không chỉ bảo vệ được hắn mà còn trở thành nơi hắn trút bầu tâm sự nữa.
Thẩm Sơ Phong như điên như dại gục đầu vào chiếc gối đầu của Tiêu Hạ An mà hắn đem theo, hắn hít một hơi dài tựa như muốn lưu lại chút hương vị của chủ nhân nó.

Nhưng đã qua hơn một tháng, chiếc gối phần nào cũng nhạt phai hương vị, điều này làm cho Thẩm Sơ Phong cực kì bất mãn.
Hắn ghét việc bản thân nảy sinh ham mu.ốn với đàn ông, nhưng lại tham luyến chút ấm áp duy nhất mà Tiêu Hạ An đem lại cho hắn.
Thẩm Sơ Phong gục đầu.

Hai tay bám chặt vào chiếc gối bạc màu.

Nếu cậu ấy không phải là đàn ông thì tốt biết mấy.
Cổ họng hắn khàn khàn, liên tục nuốt nước miếng, lầm bẩm những điều không rõ.

Tay nhanh chóng đưa xuống hạ thân bên dưới tuốt một cách nhịp nhàng nhanh chóng, mặt vẫn vùi vào chiếc gối ấy, cả cơ thể vì hưng phấn mà gồng chặt cả người, giọng nói trầm đục đi.
Một lúc sau, tay Thẩm Sơ Phong dính nhớp, cơ thể cũng không còn căng cứng nữa.

Nhưng trong phòng lại vang lên tiếng cười điên điên dại dại mang theo chút đau đớn.
“Tôi ước gì cậu không phải đàn ông.

Tiêu Hạ An, tại sao….”.

Bình Luận (0)
Comment