Gia Tuệ Mẫn thực sự không muốn đi, cô cảm thấy rằng bản thân mình mắc nợ quá nhiều với Duẫn Tiêu Dương, khi ba cô bệnh anh ấy cũng là người gọi bác sĩ tới, khi cô gặp khó khăn anh ấy luôn là người xuất hiện cho dù thế nào đi nữa. Cô và anh gặp nhau quá bình thường, cho nên không có gì gọi là kỉ niệm đầu cả. Cô chỉ sợ trái tim cô yếu đuối khi nhìn anh, cô sợ cô yếu lòng trước những cử chỉ quan tâm của anh.
- Gia tiểu thư.
Nghe tiếng gõ cửa cô đi ra ngoài trong bộ dạng nửa tỉnh nửa mơ.
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ Triệu tiểu thư dặn tôi tới đây dón tiểu thư đi ạ.
- Hả?!
Cô tròn mắt, cô vẫn chưa đồng ý mà.
- Tiểu thư sắp xếp đồ đi ạ, 8h sáng nay máy bay sẽ khởi hành.
- À, vâng.
Cô bối rối, thực sự cô không nên mang ơn của họ quá nhiều. Nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra rằng đây chỉ là một mối quan hệ chóng vánh, bởi vì mỗi khi nhìn anh cô lại say mê vào ánh mắt đấy không lối thoát.
Gia Tuệ Mẫn thu xếp đại vài bộ qua loa rồi đi ra, thực sự cô còn chút ngại ngùng. Tới sân bay, họ kéo hành lý tới tận nơi cho cô, cô lặng lẽ lên máy bay, ánh mắt không ngừng tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc. Đến cả passport anh cũng lo cho cô, thực sự bán cả đời này cô trả nợ cho anh không hết.
- Gia Tuệ Mẫn.
Triệu Vân Du vẫy tay, cô cười mỉm rồi đi tới.
- Ở trong đây.
Triệu Vân Du đưa cô vào khoang máy bay nhìn rất sang trọng, đẹp hơn khoang ngoài kia rất nhiều.
- Cô ở đây nhé.
Thấy Triệu Vân Du bỏ đi, cô rụt rè níu tay cô lại.
- Bổn phận của tôi không phải ở đây.
- Hết việc rồi cô đi ra đi.
Duẫn Tiêu Dương xuất hiện, giọng nói có vẻ nhàn nhạt lười biếng.
- Tôi đi nhé.
Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, làm cô có chút bối rối mặc dù cô và anh không phải là không có những hành động thân mật.
- Đây là chuyến đi xa đầu tiên của chúng ta đấy.
Anh tháo kính mát, khuôn mặt hoàn hảo hiện rõ hơn, hôm nay nay anh vẫn mang phong cách thoải mái hằng ngày, vẫn là hình ảnh bình thường hằng ngày nhưng tại sao cô vẫn không lãng quên được nó. Đưa đôi mắt có chút mỏng manh hơi sương lên nhìn anh, môi dưới không ngừng bị môi trên dày xéo.
Anh ngưng ánh mắt trên khuôn mặt cô, khuôn mặt anh điềm tĩnh như chẳng có gì xảy ra.
- Em ngưng làm hành động đó đi nếu không muốn anh hôn em ở trên máy bay.
Giọng anh khàn nhẹ, khiến cô giật mình, cô chợt ngưng lại tất cả các hành động mình đang làm, ngồi im thin thịt không dám cử động.
- Haha...
Anh bật cười sảng khoái, lúc nào cô cũng bị anh trêu như thế, nhưng thật sự cô chẳng làm được gì anh cả. Cô nhìn ra sau thấy Triệu Vân Du đang ngồi cạnh một chàng trai nhìn có vẻ rất bụi bặm, phong trần không lịch lãm như Duẫn Tiêu Dương.
- Anh ta là người tình từ hồi đại học của Vân Du.
Anh chợt giải thích, mối tình từ hồi đại học sao? Thật là một mối tình đẹp nhưng liệu họ còn yêu nhau khi hôn nhân của Triệu Vân Du và Duẫn Tiêu Dương sắp cận kề.
- Em đang suy nghĩ gì vậy?
Anh nhíu mày nhìn cô.
- Không, không có gì.
- Em đang bối rối vì anh ta đó sao?
Anh gần sát ngay mặt cô, giọng khàn khó chịu.
- Sao? Nói bậy gì vậy, không có.
- Không có thì thôi, em làm gì quýnh lên vậy?
- Không có gì.
- Anh cảnh cáo em, người yêu em đang ngồi bên cạnh đây này, đừng để ý tới người khác.
- Anh đang ghen đó sao?
Cô buột miệng chọc lại anh, thấy anh nghiêm mặt cô cũng nhận ra mình đã giỡn hơi quá. Những người sĩ diện như anh ta, làm gì có biết ghen tuông với ai bao giờ. Một phần vì anh ta đã đầy đủ.
- Ừ, anh đang ghen đó. Lần này là cảnh cáo lần sau là chết với anh.
Cô tròn mắt quay sang nhìn anh, thực sự cô không hề tin những gì mình đang nghe thấy. Duẫn Tiêu Dương nói anh ta ghen sao? Anh ta ghen cô để ý tới người sao?
Anh nói hôm nay sẽ đi Paris, cô cũng nghe thành phố lãng mạng ấy lâu rồi nhưng chưa có dịp ghé. Sau thời gian dài ngồi trên máy bay, cuối cùng cũng đáp xuống ở sân bay thuộc trung tâm Paris.
Không khí ở đây có vẻ mát mẻ, rất dễ chịu. Anh đẩy dùm cô vali, cô thong thả đi theo anh nhìn hai người như một cặp tình nhân thực thụ.
- À quên giới thiệu với cô, đây là Trịnh Khải, người yêu của tôi.
- Chào cô.
Trịnh Khải là chàng trai công tử, nhưng anh theo phong cách bad-boy, là một phong cách Triệu Vân Du đã gục đổ ngay từ lần đầu gặp mặt.
- Chào anh tôi là Gia Tuệ Mẫn.
Thấy cuộc trò chuyện có vẻ quá lâu, Duẫn Tiêu Dương cố tình ho khan rồi cầm tay Tuệ Mẫn kéo đi. Mặc dù anh biết Gia Tuệ Mẫn sẽ không có ý đồ ý với cái người gọi là Trịnh Khải, nhưng cái cách hai người nói chuyện với nhau là anh khó chịu, anh thực sự không muốn có tiếp xúc với ai cả, chỉ nói chuyện với một mình anh thôi.
Về đến khách sạn, cô thấy anh đi nói với cô tiếp tân kia bằng tiếng Anh, cả Trịnh Khải và Triệu Vân Du cũng sử dụng tiếng Anh, mặc dù có có hiểu nhưng khả năng ngoại ngữ của cô chưa đủ để giao tiếp.
- Đi.
Anh lại kéo tay cô đi, cho đến khi cô và anh cùng đi vào một phòng.
- Em tắm chút đi.
Anh thản nhiên đặt va li cô xuống rồi còn đi vào bếp, nhìn anh tự nhiên như nhà của mình.
- Em và anh ở cùng một phòng sao?
- Ừ. Có chuyện gì sao?
- Nhưng em và anh...
- Còn ngại gì nữa.
Anh mỉm cười rồi bỏ vào phòng ngủ để cô đứng đơ ngay đó, thực sự mặt cô đã đỏ rồi. Anh và cô ở cùng một phòng trong vài ngày sao? Làm sao cô có thể chứ?
Lấy quần áo, cô ngại ngùng đi vào phòng tắm. Cô ngại đến nỗi mở nước cũng không dám mở to. Lau người vội rồi cô đi ra ngoài, thấy anh đang ngồi ban công bấm điện thoại, cô nhẹ giọng.
- Anh vào tắm đi.
- Ừ.
Anh đáp lại rồi đứng dậy, nhìn cách anh cư xử như rất bình thản, không như cô rụt rè như đã làm chuyện gì xấu. Nhìn đồng hồ là đã khuya, nhưng mắt cô vẫn mở to như trái bóng.
- Anh ngủ ở trên giường đi, em ra ghế sofa.
Nói xong cô ôm chăn và gối nhảy phóc ra ghế.
- Em lên giường ngủ cùng với anh.
- Thôi, anh ngủ đi.
Anh cúi xuống, bế cô lên đi vào phòng. Vài giọt nước trên tóc anh rớt xuống mặt cô, làm dây thần kinh cô căng cứng. Anh nằm xuống giường, thu nhỏ cô vào lồng ngực của anh.
- Sao anh không lau đầu rồi hãy ngủ.
Thấy anh để đầu ướt như thế mà ngủ, cô có chút khó chịu. Anh nổi tiếng sạch sẽ và cẩn thận mà tại sao những việc thế này anh không quan tâm cơ chứ?
- Vì em làm anh không kịp lau đầu.
Lời nói anh rất nhẹ kèm theo sự yêu thương.
- Thôi để em lau đầu cho anh nhé.
Rồi cô và anh ngồi dậy, cô đi lấy khăn rồi lau đầu cho anh, cô nghịch ngợm làm đầu tóc anh rối xù cả lên. Và cô cũng là người đầu tiên được đụng vào đầu anh như thế.
- Này.
Anh kéo tay cô, làm cô ngã xuống. Nhưng khuôn mặt cô vẫn còn đọng lại những nụ cười sảng khoái. Anh nhìn cô bằng ánh mắt si mê, anh thích khuôn mặt đấy, anh thích cả giọng nói đấy, cả nụ cười mê hoặc đấy nữa. Tất cả đều làm anh nhớ nhung nó, một vẻ đẹp bình thường không sắc sảo, mặn mà.
Anh hôn lên mái tóc mềm mại, anh hôn lên đôi mắt to nhưng có chút buồn bã, anh hôn lên đôi má phúng phính, anh hôn lên chiếc mũi xinh xắn, anh hôn lên chiếc cằm ngắn nằm ở trên khuôn mặt tròn kia. Cuối cùng anh hôn lên đôi môi đỏ tươi như đánh dấu chủ quyền tất cả là của anh. Gia Tuệ Mẫn đang cố gắng tận hưởng cái gọi là ngọt ngào kia, khi yêu người ta cảm xúc của mình thật khó tả, tim đập nhanh vì một người nào đó, hành động bối rối vì một ai kia.
Anh ôm cô vùi trong chăn ấm, vì thời gian hai đầu trái đất khác nhau nên thực sự bây giờ mắt cô còn đang mở rất to.
- Duẫn Tiêu Dương, sao anh lại khó tính thế nhỉ?
- Anh cũng không biết nữa. Từ nhỏ anh rất hay bị bệnh, hầu như là bệnh suốt. Vì lo lắng sức khoẻ của anh nên ba mẹ đưa anh qua nước ngoài điều trị, ở bên đấy anh một ngày hầu như chỉ nói được vài lời, anh cảm nhận được bản thân anh ngày càng khó tính khắt khe. Khi về nhà, tính anh đã vậy rồi nên kéo dài tới giờ.
- Vậy anh mém nữa bị tự kỉ rồi?!
- Chỉ là mém thôi anh chưa mà.
- Mấy người tự kỉ hay nguy hiểm lắm đó.
- Đã nói anh chưa có tự kỷ mà.
- Ai biết được. Haha...
- Hôm nay em gan lớn quá đấy.
Cô ước thời gian này có thể dừng lại để cô ở bên anh, khoảng thời gian hạnh phúc này biết bao giờ mới được cảm nhận.
- Thôi ngủ đi mai chúng ta đi chơi nhé.
- Vâng.
Anh càng ôm cô chặt hơn, Paris đêm xuống rất lạnh, nhưng trong căn phòng đấy tràn ngập sự hạnh phúc và ấm áp.
- Tiêu Dương à?!
- Sao?!
- Em yêu anh nhiều.
Lời yêu đó là thật lòng cô nói ra, nhưng chỉ sợ mọi thứ ngăn cách không cho cô thực hiện nó.
Có một câu nói thế này: “ Chúng ta từng yêu nhau rất chân thành, đã từng hạnh phúc bên nhau. Chúng ta đã từng có tình yêu thật sự. Nhưng cuối cùng tình yêu vẫn thua, thua hiện thực, thua thời gian, thua vật chất, thua áp lực ''.