Không Thể Quay Đầu

Chương 15

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Lăng Khiếu người ngồi chờ trên băng ghế tỉnh táo hoàn toàn, liếc mắt đã thấy người đang nằm trên ghế, đầu thì gác lên đùi mình là Duy Thu.

Cho dù đang ngủ, mắt cậu cũng nhíu chặt lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, dáng vẻ tiều tụy, trông rất đáng thương, khiến hắn không thể bỏ mặc cậu một mình, thế nên mới cùng cậu điên rồ suốt một đêm, Lôi Khiếu cũng không ngờ mình lại tỉ mỉ và kiên nhẫn như vậy.

Vẫn ngồi trên băng ghế lạnh như băng, xương cốt cả người hắn đều mỏi kinh khủng, bị cậu gác đầu lên đùi làm tê đến mất hết cảm giác, nhưng Lôi Khiếu vẫn không dám cử động, sợ động đến giấc ngủ của cậu.

Một cơn gió thổi đến, mang theo hơi lạnh, Lôi Khiếu rụt vai lại, trên người hắn chỉ có độc nhất một chiếc áo sơ mi, chiếc áo khoác thể thao dày đã choàng lên người Duy Thu.

Từ phía xa có một cụ ông đang tập thể dục đi tới, trong tay ôm một chú chó nhỏ trắng như tuyết, đi ngang qua hắn, ánh mắt nghi ngờ quét tới quét lui khắp người hắn……….

Nhìn cái gì vậy!

Chưa thấy qua hai thằng đàn ông dính nhau sao?

Mặc dù trong lòng thầm kháng nghị, nhưng Lôi Khiếu vẫn nhếch môi cười, tặng cho ông cụ một gương mặt cười tươi sáng lạn.

Lại một trận gió thổi qua, cuối cùng thì Lôi Khiếu cũng không nhịn nổi nữa, đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa, làm Duy Thu cũng bừng tỉnh.

“Tỉnh rồi sao người đẹp ngủ của ta?”

Khuôn mặt tươi cười của Lôi Khiếu phủ trước mắt mình, Du Duy Thu dụi dụi mắt, ngây người nửa ngày, mới từ đùi hắn ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”

“Tám rưỡi.” Lôi Khiếu nhìn đồng hồ.

Vừa cử động, áo khoác trên người liền rơi xuống đất, Du Duy Thu nhặt lên, trả lại cho hắn, “Cậu mau mặc vào đi, bị cảm đó.”

“Không sao đâu, hắt xì thôi mà.” Lôi Khiếu vỗ vỗ ngực, “Thân thể bổn đại gia rất là tốt, muốn bị cảm cũng không dễ đâu.”

“Đừng nói linh tinh.” Du Duy Thu trừng mắt liếc hắn một cái, “Lát nữa lại cảm thật cho xem, mặc vào đi.”

“Không cần không cần, người thật sự cần mặc, là cậu, không phải tôi. Nhìn cậu nhỏ nhắn như thế, gió thổi nhẹ cũng bay. Rủi sao cậu cảm thật, chạy ngược chạy xuôi, hầu hạ cậu chắc chắn vẫn là tôi thôi, cậu không cần phải đứng đây giả làm hảo hán.”

Lôi Khiếu nhanh tay lẹ chân, khoác áo khoác vào cho cậu, không lay chuyển được hắn, Du Duy Thu chỉ có thể để mặc. Lòng thật sự cảm động, nhưng đương nhiên ngoài miệng vẫn nói, “Cái gì mà người nhỏ nhắn, tố chất cơ thể tôi cũng chả kém gì với cậu, đừng có mà khi dễ.”

“Hứ, đã già yếu, còn muốn khoe sức trước mặt tôi?”

Lôi Khiếu cười nhạt, kéo dây kéo áo khoác lên đến cùng, giúp cậu dựng thẳng cổ áo để tránh gió xong mới hài lòng.

“Cậu thật biết chăm sóc người khác đấy.” Du Duy Thu cười nhìn hắn.

“Tôi xem, cậu đúng là coi tôi như người hầu? Đúng là có phúc không biết hưởng, đổi lại là người khác, tôi đã mặc kệ, ngay cả Sa Bội Oanh tôi còn chưa chiều như thế lần nào.” Lôi Khiếu trừng cậu một phát, dùng hai bàn tay to chà xát đôi tay lạnh lẽo của cậu, sau đó là nắm chặt lấy.

Khóe môi Du Duy Thu khẽ nhếch lên, nhìn dáng vẻ hắn cố gắng giúp mình suởi ấm, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng tự nhiên.

“Chúng ta về bây giờ chứ?” Lôi Khiếu hỏi cậu.

“Ừ”.

Du Duy Thu gật đầu, lặng lặng bước sau hắn. Biết rõ hai người thanh niên, cước bộ tay trong tay nhìn thật kỳ quái, nhưng cậu thật sự không muôn buông bàn tay này ra.

Đón lấy ánh vàng từ mặt trời, phủ lên khắp người cậu, tay hắn vững chắc hữu lực, vô cùng ấm áp, rất chắn chắn, khiến cậu có cảm giác thật an toàn.

“Cậu đó, biết rõ bản thân có thương tích, lúc này thời tiết cũng chuyển lạnh rồi, mặc nhiều áo một chút, chú ý giữấm, đừng có ngày nào cũng chỉ có mỗi cái áo sơ mi mỏng manh thế này.” Lôi Khiếu vừa đi vừa cằn nhằn liên miên.

“Lôi Khiếu, chưa gì cậu đã biến thành bà mẹ già.”

“Chó cắn Lã Động Tân, lão tử đây là muốn tốt cho cậu, người khác là tôi mặc kệ.” Lôi Khiếu cả giận nói.

“Cậu để ý cũng ít quá nhỉ? Cái đồ cây củ cải hoa tâm! Nếu có một ngày, phải chọn một trong ba người Sa Bội Oanh, Úy Tư Tư và tôi, cậu chọn ai?”

“Không thể chọn cả ba sao?” Lôi Khiếu cười hắc hắc.

“Cút mẹ cậu đi, làm gì có chuyện tốt như vậy, chỉ được chọn một!” Du Duy Thu vờ đá mông hắn.

“Ặc…….cái đó………đương nhiên là cậu.” Lôi Khiếu nháy nháy mắt với cậu, nhéo nhéo tay cậu.

“Ơ? Lý do?”

“Huynh đệ như tay chân, bà xã như quần áo. Cậu nói đi, quần áo làm sao có thể so với tay chân?” Lôi Khiếu cợt nhả nói.

“Khẩu thị tâm phi, đợi lát nữa nhìn thấy hai bộ quần áo xinh đẹp kia, chắc quăng tôi lên đến chín tầng mây.” Du Duy Thu cười nói, cậu đương nhiên không thật sự tin tưởng hắn, nhưng nghe nói như thế, trong lòng cũng thấy ấm áp.

Đi qua quãng đường thật dài giữa hai hàng cây, cổng trường ngay trước mặt.

Đôi bàn tay đang nắm lấy nhau, cứ thế mà tự nhiên buông ra.

Du Duy Thu bỗng thoáng thấy lạnh, vì thế đưa tay vào trong túi quần, áo khoác trên người vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn, để hắn vây lấy cả người cậu……

Không ít lá khô trải khắp trên con đường, đạp lên liền phát ra những tiếng vang nhỏ vụn, không khí tràn ngập vị trong lành nhưng lạnh lẽo đặc trưng của cuối thu, còn có loại hương vị trống trải xa xăm.

Du Duy Thu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, chăm chú nhìn phía trước……

Con đường dù có rộng lớn thế nào, thì cũng có cuối đường, hết đêm lạnh thì sẽ là bình minh; mặc kệ lòng có hình ảnh khát khao khôn cùng đến thế nào, thì sự thật cũng không thể như mong muốn.

Cậu nghĩ, ngày sau thế sự bể dâu, vật đổi sao dời, cậu chỉ cần nhớ rõ phần tốt đẹp này, nhớ rõ hắn đã cho cậu sựấm áp, cùng cậu vượt qua một đêm dài lạnh lẽo.

Ngày sau trong ngàn người vạn người, trong cuộc đời của cậu, có lẽ có thể sẽ xuất hiện rất nhiều người, nhưng mãi mãi sẽ không có Lôi Khiếu thứ hai, cũng sẽ không có một đêm như thế nữa.

Có đôi khi, vì một chuyện, vì một bước ngoặc nào đó, mà ta thật sư yêu sâu đậm một con người, nhưng không thểở cạnh hắn, thì không cần phải oán giận số mệnh không công bằng. Bởi vì, cho dù không phải là người này, thì cũng là người khác, mà ta sẽ vĩnh viễn yêu hắn, yêu sâu đậm, yêu đến đau khổ, chịu mọi dày vò; nhưng cũng vì tình yêu đó mà thay xương đổi thịt, mà nếm được mùi vị hành phúc và vui vẻ.

Nhân sinh đắng cay chua ngọt, vì biết được khoảnh khắc tình yêu kia mà bắt đầu bước vào một con đường dài không có lối về.

Từ xa xa, nhìn thấy dáng người xinh đẹp đứng trước cổng trường, Du Duy Thu từ từ dừng chân lại, huých khuủy tay vào người Lôi Khiếu, “Cậu nhìn đi, là Sa Bội Oanh.”

“Ơ? Sao cô ấy lại đứng ngay cổng?” Lôi Khiếu cũng dừng lại.

“Chắc là đang lo vì thấy cậu đi cả đêm không về, mau đi dỗ cô ấy đi.” Du Duy Thu lấy tay đẩy hắn, “Nhanh đi!”

“Ơ…..” Lôi Khiếu sờ sờ đầu, nhìn cậu, “Cậu đi một mình, có sao không?”

“Có gì đâu, tôi về ngủ lại thêm một chút, sau đó đi học. Cậu đừng lo cho tôi, làm gì thì làm đi, đừng cứ như bà mẹ già vậy, phiền chết được.”

“……….Tim của tên tiểu tử nhà cậu đúng là bị chó ăn mất rồi, đúng là trao tình lầm người mà.”

Lôi Khiếu tức giận mắng một câu, bước đến chỗ Sa Bội Oanh………

Du Duy Thu chỉ vẫy tay với Sa Bội Oanh chứ không bước đến đó.

Sa Bội Oanh không hờn không giận, tay cầm chiếc di động xinh xắn, như đang hỏi vì sao Lôi Khiếu lại không gọi điện về. Lôi Khiếu khẽ cười, chỉ tay về phía Du Duy Thu, nói nhỏ một lúc, sắc mặt Sa Bội Oanh cũng dần tốt hơn, cuối cùng bị Lôi Khiếu làm cho bật cười…….

Thấy ‘nguy cơ’ đã được giải trừ, Du Duy Thu quay đầu đi về phía phòng ngủ của mình.

Sau lưng là đôi tình nhân đang yêu, Kim Đồng Ngọc Nữ bên nhau, hoàn toàn không có chỗ cho cậu, người thông minh như cậu, ngay từ đầu cậu đã hiểu đuợc điều này.

Chỉ là, có một số chuyện, bản thân hiểu được cũng không có nghĩa là có thể khống chế được.

Có khi, càng thận trọng, ngược lại càng lún sâu hơn.

Trên lưng bỗng nhiên nhói đau, đau đến khiến mặt cậu biến dạng, Du Duy Thu nhẫn nại, đi thẳng về phòng ngủ, ngã mạnh lên giường, lấy chăn phủ kín người, đem cơn đau cùng với bóng tối, bao phủ hoàn toàn lấy mình.
Bình Luận (0)
Comment