Sáng sớm hôm sau.
Tia sáng rực rỡ xuyên thấu qua bức màn, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, có lẽ do không chịu được nhiệt độ đó, mí mắt chàng trai giật giật, từ từ mở ra. . . . . .
“Ao. . . . . .”
Khẽ động, đầu đau muốn nứt ra như đang bị cưa, đầu óc choáng váng, cả người mệt mỏi.
Ngửi ngửi, toàn mùi rượu bốc lên, làm chính hắn cũng có cảm giác bị sặc, trí nhớ đã ngủ say bắt đầu tua lại. . . . . .
Tối hôm qua quả thật quậy tưng bừng, vừa tan ca, liền cùng một đám đàn em đi KTV, cụng hết ly này tới ly kia. Chẳng nhớ nổi uống bao nhiêu ly, hình như còn làm không ít chuyện điên rồ. . . . . . Tỷ như lên sàn với mấy người đẹp, lớn tiếng hát mấy bài đang thịnh hành thật buồn cười, biểu diễn tư thế siêu nhân cho mọi người xem, cười khẩy nói tào lao những chuyện chả đáng cười tí nào. . . . . .
Sau đó. . . . . . Hắn nhìn thấy Du Duy Thu. . . . . .
Hình dáng thon dài của người con trai ấy xẹt qua trong đầu, Lôi Khiếu chợt mở to mắt, ngồi phắt dậy, vì động tác quá mạnh, lại kích thích một cơn đau đầu, hắn hít sâu một hơi, ngồi trên giường ôm lấy đầu mình. . . . . .
Tất cả hình ảnh như ánh đèn lấp lóe, liên tục lướt qua trong đầu. . . . . .
Hắn uống không ít, vừa nôn vừa lè nhè, giày vò quá sức, nhưng vô luận thế nào, hắn vẫn chưa say tới mức cả người mình ôm là ai cũng không biết.
Từng mảnh từng mảnh nhỏ dần dần được ghép lại. . . . . .
Hắn và cậu trong toilet, hắn viện cớ say ôm cậu không buông, ánh lệ đau xót trong mắt cậu, làm bỏng rát trái tim hắn . . . . . . Cậu đưa hắn về nhà, hắn như lọt vào màn sương, không biết nói những lời khốn nạn gì, hình như lại làm cậu khóc, hắn đau lòng khó nén, vô thức hôn cậu, theo bản năng âu yếm thân thể cậu. . . . . .
Cậu yếu đuối trong lòng hắn, khe khẽ thở dốc, phát ra tiếng rên rỉ khêu gợi, mùi vị đôi môi khiến hắn thần hồn điên đảo; da thịt cậu mềm mại ấm áp, như có ma lực cực mạnh, đã sờ lên là khó có thể dừng tay; đôi mắt cậu phản chiếu hình bóng hắn, vì hắn thiêu đốt, bởi hắn trầm mê, cảm giác ôm cậu vào lòng đẹp đẽ đến thế, tuyệt đến mức khiến hắn cả đời chẳng muốn buông tay. . . . . .
Hắn đã không nhớ nổi sắc màu của đêm qua, chỉ nhớ rõ một mảnh u tối mờ mịt, hắn và cậu say sưa âu yếm, *** nồng nhiệt dậy lên lửa rực mỹ lệ, khiến tình cảm trong lòng hắn tựa như phượng hoàng vút cao, càng không thể vãn hồi.
Vẻ đẹp chưa từng có, tình cảm cuồng nhiệt chưa từng có, bất cứ ai cũng không thể cho hắn cảm giác ghi lòng tạc dạ như thế.
Chỉ có cậu. . . . . .
Chỉ có cậu!
Vì sao lại là cậu?
Không, căn bản ngay từ đầu chính là cậu!
Lôi Khiếu từ từ ngẩng đầu, phát hiện tay mình đang run rẩy không ngừng. . . . . . như bị sốt rét vậy, run rẩy không thểức chế. . . . . .
Hắn rên rỉ một tiếng, mười ngón cắm thật sâu vào tóc, túm chặt tóc mình. . . . . .
Lúc này đây, hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ không biết, mà có thể lấy cái cớ “Kích thích giới tính giữa nam sinh” đi lừa mình dối người, làm như hết thảy chưa từng xảy ra.
Lúc này đây, hắn đã không thể xem nhẹ cơn sóng tình cảm mãnh liệt trong lòng nữa. . . . . .
Hắn nhất định. . . . . .
Nhất định phải tìm cậu nói chuyện rõ ràng!
Thứ hai.
Sáng sớm, Lôi Khiếu ôm tâm tình bất an tới văn phòng từ rất sớm.
UNIS bình thường theo thông lệ có cuộc họp vào sáng thứ hai, lần này chủ trì cuộc họp không phải ai khác, là Du Duy Thu.
Nghe nói Tạ Ngôn nghỉ phép, đi Úc. Gần đây thành tích công ty vững bước lên cao, mọi việc đều đã được sắp xếp, cũng không có việc quan trọng, anh không cần thiết phải túc trực suốt, vì thế, nắm lấy khoảng thời gian hiếm hoi này, Tạ Ngôn cho mình một kì nghỉ.
Toàn công ty trên dưới không khỏi xôn xao kì quái.
Tạ Ngôn là người ra sao?
Một kẻ điên cuồng công tác kiêm siêu nhân, gần như lấy công ty làm nhà, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, làm luôn không nghỉ, có tinh lực và nhiệt tình khủng bố. Trong tự điển của anh, tựa hồ căn bản không có hai cụm từ “Mệt mỏi” và “Nghỉ ngơi”, cũng chưa bao giờ thấy anh nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Bây giờ anh đột nhiên cho mình nghỉ phép, nhân sĩ bát quái trong công ty không khỏi đều đoán động cơ cùng mục đích của vụ việc lần này, chỉ tiếc Tạ Ngôn tính tình thần bí, mặc cho người ta nghĩ muốn nổ đầu, cũng đoán không ra duyên cớ.
Chín giờ đúng, Du Duy Thu đúng giờ xuất hiện ở phòng họp.
Vừa thấy cậu, Lôi Khiếu nhất thời tim đập điên cuồng, hình ảnh đêm đó hai người uống rượu rồi an ủi nhau, hết thảy tràn đầy đầu hắn. . . . . .
Du Duy Thu thì vẻ mặt bình thường, hồ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hình như cậu mới cắt tóc, ngắn hơn trước kia rất nhiều, nhìn rất có sức sống, mặc áo sơmi trắng cùng quần tây sẫm màu, phối với một chiếc caravat màu xanh xám, trang phục vô cùng đơn giản, lại như ngọc thụ lâm phong, ôn nhã bất phàm.
Lôi Khiếu chợt thấy rung động trong lòng, hắn rõ ràng biết, thân hình được lớp áo trắng bao bọc ấy, là thon thả rắn chắc đến mức nào, mà da thịt cậu, lại mềm mại ấm áp đến mức nào. . . . . .
“Quản lí Lôi. . . . . .”
“Quản lí Lôi?”
Ngẩng đầu thấy Du Duy Thu ánh mắt không vui, Lôi Khiếu chấn động, như vừa tỉnh mộng, “Có chuyện gì?”
Du Duy Thu nhíu nhíu mày, “Tôi biết quản lí Lôi cuối tuần cuồng hoan thâu đêm với nhân viên, nhưng bây giờ là thời gian làm việc, mong cậu kiềm chế một chút.”
“Tôi xin lỗi.” Lôi Khiếu ngượng ngùng nói.
Chẳng biết có phải hắn hiểu lầm không, thái độ của Du Duy Thu đối với hắn, nghiêm khắc lạnh lùng khác thường.
“Được rồi, kế tiếp là thảo luận về đề tài chỉnh hợp. Để đề cao hiệu suất công ty, những khâu dư thừa phải loại bỏ hoặc chỉnh hợp, chúng ta phải nhanh đề ra kế hoạch và quy tắc mới. . . . . .”
Sau khi hội nghị kết thúc, không nhìn ánh mắt rực lửa của Lôi Khiếu, Du Duy Thu là người đầu tiên đi ra ngoài. Đám người tản đi, Lôi Khiếu không quay lại bộ phận của mình, ngược lại xoay bước thẳng đến văn phòng Du Duy Thu.
“Mời vào.”
Nghe được câu đáp ngắn gọn, Lôi Khiếu khẩn cấp đẩy cửa ra.
Du Duy Thu chăm chú nhìn màn hình máy tính, mười ngón như bay, đang gõ cái gì đó, biết có người vào, nhưng cũng không nhìn một cái. (ta mãi vẫn chưa biết gõ 10 ngón mà ko nhìn bàn phím a, anh Thu giỏi hơn ta =..=)
Lôi Khiếu đi đến bên cạnh cậu, do dự, không biết nên mở miệng thế nào.
Không khí hơi xấu hổ.
“Có việc gì sao?” Du Duy Thu rốt cuộc ngừng tay, nhìn hắn.
Thái độ đối phương như chưa có chuyện gì xảy ra, khiến Lôi Khiếu hơi lùi bước.
Tuy rằng hắn thật sự khẳng định, tất cả chuyện đêm qua không phải cảnh trong mơ, nhưng dù sao hắn uống cũng nhiều, cũng có khả năng bị nhầm lẫn, bằng không, sao trên mặt cậu lại không chút biểu cảm như thế? Hay là, bản lĩnh che giấu của cậu quá mức cao thâm?
“Du Duy Thu, cuối tuần tôi uống nhiều. . . . . . Là cậu đưa tôi về hả?” Lôi Khiếu thử hỏi.
“Anh còn nhớ rõ?” Du Duy Thu thản nhiên nói.
“Tôi có một chút ấn tượng. . . . . . Hôm đó uống say bét nhè, tôi không có làm chuyện gì không nên làm đấy chứ?” Lôi Khiếu sờ sờ đầu.
“Không có.” Du Duy Thu đứng lên, “Quản lí Lôi, hôm nay tôi bận lắm, nếu không có việc gì, có thể để tôi yên tĩnh một chút được không?”