Không Thể Quay Đầu

Chương 41

Thì ra là thế!

Tầm mắt đột nhiên thoáng đãng, tâm trạng vốn nôn nóng bất an lập tức trở nên sáng trong rộng mở, tình yêu ẩn sâu nơi đáy tim cuối cùng đã không thể áp chế, thời khắc này bỗng ào ạt tuôn trào. . . . . .

Hận không thể mở rộng vòng tay, ôm chặt cậu vào lòng, không bao giờ nỡ làm cậu khổ sở, nói ra những lời bất đắc dĩ như vừa rồi nữa.

Tình cảm khắc sâu đến mức khiến cậu nhói đau lại đối lập rõ ràng với hành vi của cậu.

Còn cần do dự nữa sao?

Nếu còn bỏ lỡ cậu thì chính là sai lầm lớn nhất đời mình!

Lôi Khiếu lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng người, vội vàng đi tới cửa. . . . . .

Sau khi cùng Tạ Ngôn tiễn các nhân viên cấp cao của “Tập đoàn Vân Duy”, Du Duy Thu lấy điện thoại ra, ấn một dãy số. . . . . .

Mới reo một tiếng đã có người bắt máy, nghe được giọng nói sang sảng từ đầu bên kia, khóe môi Du Duy Thu hơi hơi cong lên, “Kent, tôi xong việc rồi, cậu đang ở đâu?”

Nghe chàng trai trả lời, Du Duy Thu mỉm cười, “Thì ra cậu sắp tới rồi à? Tốt lắm, tôi đứng dưới lầu chờ cậu.”

Đi thang máy xuống lầu một, ra đại sảnh công ty, thoáng cái đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu bên ngoài, quả nhiên là tính nết trẻ mới lớn, cứ thích phô trương. Vừa thấy cậu, anh chàng đeo kính râm mốt mới mắt sáng rỡ lên, lập tức bước ra, kích động chạy tới, ôm chầm lấy cậu, “Đàn anh, em nhớ anh quá chừng.”

Bị gã làm cho hô hấp khó khăn, Du Duy Thu hơi hơi cười khổ, “Được rồi được rồi, Kent, Cậu không đói bụng sao? Chúng ta đi ăn cơm trước.”

“Chẳng đói chút nào! Cứ nghĩ tới đây là buổi hẹn hò đầu tiên của em và đàn anh, tim người ta đã đập bịch bịch, hồi hộp muốn chết rồi!” (sặc, 2 thụ gặp nhau thì mần ăn cái chi? =..=)

Kent lộ ra nụ cười sáng chói, hàm răng trắng sáng tràn ngập sức mạnh.

Đàn em thời đại học của cậu, nhỏ hơn một tuổi, biết tiếng Anh và tiếng Trung lưu loát, lai Singapore. Mẹ là người Singapore gốc Hoa, cha người Canada, dáng vẻ cực kì tuấn mỹ, ngũ quan lập thể, tóc màu rám nắng sậm, hợp với đôi mắt màu nhạt, đi ngoài đường khiến bao người chú ý.

Sau khi qua Singapore nhập học không lâu, trong hội ái hữu, cùng so cao thấp với gã một lần, đối phương lập tức nhiệt liệt theo đuổi.

Ngay lúc đó Du Duy Thu, căn bản không có tâm trí bắt đầu một mối tình mới, tuy rằng Kent là đối tượng khá tốt, thái độ nhiệt tình săn sóc, có khiếu hài hước, ở bên gã vô cùng thoải mái, nhưng cậu vẫn không thể tùy tiện chấp nhận.

Kent thật cũng không nổi giận, chỉ cười tủm tỉm nói, hắn có thể chờ, chờ đến một ngày Du Duy Thu tự nguyện mở rộng cửa lòng. Hai người từ đó vẫn duy trì liên hệ, lần này nhân dịp tới N thị công tác, người đầu tiên Kent liên lạc chính là cậu, biết Du Duy Thu đồng ý đi ăn với gã, càng vui vô cùng.

“Câu này đâu có giống anh chàng Kent đẹp trai tung hoành bụi hoa, bạn gái như mây nói chứ hả?” Du Duy Thu trêu.

“Đó là trước khi em gặp đàn anh, từ sau khi gặp anh, em đã trở nên vô cùng trong sáng lành mạnh, đàn anh đừng có chụp mũ em oan uổng vậy chứ.” Kent vội vàng biện giải.

“Được rồi, cậu cũng không cần giải thích nhiều thế. Lên xe đi, cậu là khách, tôi là chủ, bữa này tôi mời.” Du Duy Thu rất ra dáng chủ nhân.

“Vậy sao được!”

“Không được? Thế khỏi cần ăn uống gì nữa.”

“Được rồi, đàn anh là lớn nhất, em nghe lời anh.” Kent tuy có hơi bất mãn, nhưng vẫn đồng ý, ân cần mở cửa xe cho cậu.

Ngay lúc sắp bước vào, Du Duy Thu nghe được tiếng vang lớn sau lưng, “Chờ chút!”

Cậu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của một người đàn ông.

“Quản lí Lôi?” Du Duy Thu nhíu nhíu mày, “Có việc gì sao?”

“Cậu định đi đâu?”

Lôi Khiếu đến gần hai người họ, sắc mặt âm trầm, rõ ràng không có ý tốt, ngay cả Kent cũng cảm giác được bầu không khí bất thiện, lộ vẻ mặt đề phòng.

“Tôi đi đâu cũng không cần báo cáo cho cậu đấy chứ? Bây giờ đã tan ca.” Du Duy Thu không rõ, hắn tức giận như vậy là do đâu?

“Cậu đi hẹn hò với thằng này chứ gì?” Lôi Khiếu chỉ vô Kent, gây sự hỏi.

“Phải thì thế nào?” Sắc mặt Du Duy Thu cũng trầm xuống, ánh mắt gay gắt nhìn hắn.

Không biết Lôi Khiếu lại bị cái gì, trông chẳng khác nào ông chồng trách móc vợ ngoại tình.

“Người cậu thích rõ ràng không phải gã.” Lôi Khiếu lại phun ra một câu.

“Nè. . . . . .”

Lúc này, ngay cả Kent cũng không đứng yên được, sải bước tới trước mặt hắn, đang tính cãi, lại bị Du Duy Thu ngăn cản.

“Lôi Khiếu, chắc anh lại uống nhiều rượu rồi ra đây nói nhảm? Thời gian của tôi rất quý báu, không rảnh lề mề với anh.”

Du Duy Thu lãnh đạm nói rồi bước vào trong xe.

Cậu ta rõ ràng yêu mình, nhưng vì sao đến tận bây giờ, vẫn có thể bình thản, không lộ chút sơ hở? Nếu không phải mình chính tai nghe thấy, có lẽ cả đời mình sẽ chẳng hay biết gì, bỏ lỡ mất cậu.

Lôi Khiếu cuối cùng không kềm được nữa, vọt bước tới, lớn tiếng nói: “Cuộc đối thoại giữa cậu và Tạ Ngôn vừa rồi trên sân thượng, tôi đã nghe hết.”

Mới dứt lời, thân thể Du Duy Thu cứng đờ, bàn tay đặt trên cửa xe đột nhiên nắm chặt, toàn thân bỗng dưng phát ra khí thế lạnh lẽo, nhưng không quay đầu lại.

Lôi Khiếu cảm thấy có phần chột dạ, thanh âm vô tình thấp đi, “Ờ. . . Chuyện đó. . . không phải tôi cố tình nghe lén. . . tại vì đang ăn trưa ở góc phía Tây sân thượng thì hai người đi lên, lúc đó tôi tưởng người khác, lười chào hỏi, cho nên không lên tiếng. . . Những gì hai người nói. . . tôi đã nghe thấy hết. . .”

Chưa kịp nói xong, Du Duy Thu quay ngoắt đầu, Lôi Khiếu từ từ nghẹn giọng.

Đôi mắt đối phương, sáng như lưỡi dao sắc bén, chỉ cần đưa nhẹ là có thể cứa rách trái tim hắn.

“Anh đã nghe thấy hết?” Du Duy Thu lạnh lùng nặn ra mấy từ.

“Ừ, nghe thấy hết.”

Lôi Khiếu bất an sờ sờ ót.

Quái lạ, kẻ chột dạ phải là cậu mới đúng chứ, sao lại là hắn?

“Tốt lắm. . . . . . Tốt lắm. . . . . .” Du Duy Thu gật đầu thật mạnh, biểu cảm trên mặt không thể nắm bắt, “Đây là nguyên nhân anh đột nhiên phát điên? Nếu đã vậy, anh cũng nghe được mấy câu cuối tôi nói. Lôi Khiếu, trên đời này không có ai thiếu ai mà không sống nổi, tôi đã quyết định cho mình một cơ hội, thử bắt đầu với Kent. Anh yên tâm, tôi sẽ không tới dây dưa với anh nữa, anh hoàn toàn không cần để trong lòng. Tạm biệt.”

“Nè. . . . . .”

Không đợi hắn chạy tới, Du Duy Thu đã đóng sầm cửa lại.

“Du Duy Thu, cậu đi xuống cho tôi, tôi còn có chuyện chưa nói xong mà!” Lôi Khiếu tức đến lệch cả mũi, cố sức đập cửa xe.

“Đàn anh?” Kent nhìn nhìn Du Duy Thu.

“Đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi.”

Kent gật gật đầu, đạp chân ga, chiếc xe phóng ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment