Không Thể Quên Em

Chương 92

Lâm Uyển thật sự không ngờ cô con gái nhỏ của mình lại được người ta yêu mến đến như vậy.

So với nhóc Tằng Khải, bây giờ ông nội yêu thương cháu gái còn hơn cả tình thương giữa ông cháu bình thường.Phải nói ông nội coi cháu gái như một hòn ngọc quý trên tay vậy, đối với nhóc Tằng Khải, ông chỉ quý cháu một cách đơn thuần, nhưng với nhóc Tằng Di này, có thể coi là cưng chiều đến tận trời.

Tên của Tằng Khải ông nội chỉ nghĩ vài ngày là xong, nhưng lần này ông phải nghĩ đến hai tháng, cuối cùng mới ra được một cái tên là Tằng Di.

Khác biệt với nhóc Tằng Khải chính là, nhóc Tằng Di này từ khi sinh ra đều rất ngoan ngoãn yên tĩnh, quả thật giống như phiên bản thu nhỏ của Tằng Tuấn vậy.Tằng Khải chỉ trừ lúc ngủ ra thì mới bớt nghịch ngợm, nhưng Tằng Di ngay từ nhỏ đã rất ra dáng là một cô bé nho nhã thùy mỵ.

Có thể là do nhà họ Tằng thiếu bóng dáng của phụ nữ, nên đối với ba Tằng Tuấn, có một đứa cháu gái cũng coi như bù đắp lại một phần tiếc nuối trong lòng.

Lúc đầu Lâm Uyển còn sợ là con gái cô sẽ không được cưng chiều, dù sao cô cũng đã lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ như vậy, ai ai cũng coi như không khí.Không ngờ hiện tại trưởng bối lại yêu thương con gái cô đến thế.

Nhưng điều này lại khiến cô cảm thấy hơi lo ngại, không biết nhóc Tằng Khải có thấy buồn hay không.

May là Tằng Khải cũng giống cô hồi nhỏ, căn bản không hề để ý đến chuyện này, vẫn như cũ chơi đùa vui vẻ, còn cực kỳ tốt với em gái.

Hơn nữa vì hình như trong nhà có thêm em gái, cho nên nhóc Tằng Khải cũng trở nên chững chạc lên không ít, mấy lần còn cầm bình sữa trong tay bảo mẫu, muốn tự mình cho em uống nước.

Lúc Tằng Di vừa mới được một tuổi, ba Tằng Tuấn còn đến đón bé qua chỗ ông ở vài ngày.Khi đó, nhóc Tằng Khải rất sốt ruột, ngày nào cũng đi loanh quanh trong nhà, hỏi bảo mẫu rồi lại hỏi ba mẹ là em gái nhỏ đi đâu rồi.

Chờ sau khi Tằng Di được bế về, nhóc Tằng Khải mỗi ngày đều lấy đồ chơi đưa cho em gái nghịch.

Trong khoảng thời gian này, bạn của Lâm Uyển là Triệu Ngọc cũng đến nhà thăm hai đứa nhỏ, song cô còn có một việc nữa, đó là nói với Lâm Uyển về chuyện kết hôn của mình.

Lâm Uyển biết rõ chồng trước của Triệu Ngọc khốn nạn đến thế nào, sau khi ly hôn, Triệu Ngọc cũng đã buồn bã trải qua một quãng thời gian ngắn.Điều kiện của cô rất tốt, nhưng nhất thời chưa thể vượt qua được định kiến của xã hội về việc phụ nữ tái hôn.

Thỉnh thoảng Lâm Uyển cũng có nói chuyện qua điện thoại với cô, vì chuyện hôn nhân tan vỡ, cho nên Triệu Ngọc đã tập trung hết tâm trí vào việc phát triển nghề nghiệp và điều kiện của bản thân.

Không ngờ sau vài năm, Triệu Ngọc sau nhiều lần gặp trắc trở, cuối cùng cũng đã tìm được người thích hợp.Nhưng lần này cô rất thận trọng, muốn quen biết một thời gian để hiểu rõ về đối phương.

Nghe tin Triệu Ngọc sắp kết hôn, Lâm Uyển cảm thấy rất vui vẻ.

Dường như không phải lo lắng nhiều, cho nên nhìn Triệu Ngọc có vẻ trẻ ra không ít.Chồng sắp cưới của cô là một người làm bên ngành IT, tuy công việc bận rộn nhưng luôn biết suy nghĩ cho gia đình, hai người lại có rất nhiều sở thích chung.

Hôn lễ của người khác thì Lâm Uyển có thể không đi, nhưng hôn lễ của Triệu Ngọc thì nhất định cô phải tham dự.

Cô liền chuẩn bị rồi đi tới chỗ Triệu Ngọc sớm hơn một ngày trước hôn lễ.

Vì người đã kết hôn không được làm phù dâu, cho nên việc của Lâm Uyển cũng không có gì nặng nề, mấy cô bạn cùng phòng hồi trước cũng đã đến đây, vừa vặn có dịp tụ họp với nhau.

Mọi người trong ký túc xá đều đã kết hôn, lúc này đang ngồi vây vòng tròn, đánh bài như khi còn đi học.Mấy người cười nói vui vẻ, ai cũng hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia, có người còn nhớ đến một vài chuyện vui.

Một cô bạn nói: “Hồi đấy mình chuyên môn bị muỗi cắn, có lần bị đốt nhiều quá, mình tức giận muốn về nhà, kết quả mọi người biết Triệu Ngọc đã nói gì không, cậu ấy nói làm thế nào bây giờ, cậu mà đi, muỗi cắn tớ thì sao…” Nói xong lập tức quay sang cù Triệu Ngọc một phen.

Triệu Ngọc bị nhột, nằm cười lăn lộn trên giường, nói: “Đừng cù nữa mà, lát nữa tớ sẽ đau họng mất…”

Lâm Uyển rót cho cô cốc nước, sau đó mọi người lại bắt đầu ngồi ăn bánh ngọt, tất cả đều được Lâm Uyển làm ở nhà rồi đem đến.

Cười đùa vui vẻ suốt đêm, hôm sau, mấy người bạn học cùng phòng đã được chuẩn bị riêng một bàn, là do Triệu Ngọc chuẩn bị cho các cô.Nhưng Lâm Uyển còn muốn nhìn tận mắt sân khấu, cho nên tất cả đều thống nhất chạy lên phía trước để xem.

Chiếm được một vị trí đẹp, ai nấy đều mỏi mắt trông chờ cô dâu xuất hiện.

Một lát sau, hôn lễ được bắt đầu, Triệu Ngọc xinh đẹp mặc váy cưới nhẹ nhàng bước ra.

Lâm Uyển biết để đi được đến đây Triệu Ngọc đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, cô có thể nhìn thấy những giọt nước mắt đang trào ra từ đôi mắt cô.

Lâm Uyển cũng không kìm nén nổi mà khóc theo.

Chờ khi Triệu Ngọc đến mời rượu, cô lại đi tới ôm Lâm Uyển một cái, nói: “Cậu đã là mẹ của hai đứa con rồi mà còn khóc nhè như vậy, mình đứng trên khóc, cậu cũng ở dưới này khóc là sao, cười một cái đi, cậu phải vui cho mình chứ.”

“Vui lắm, mình đang rất vui mà.” Lâm Uyển giơ cốc lên uống một ngụm lớn, sau đó lại bật cười.

Lúc trở về nhà, Tằng Tuấn đã ăn cơm xong, anh dắt hai đứa nhỏ lên vườn hoa ở trên cao để chơi đùa.

Lâm Uyển chạy ào vào trong, kết quả vừa mới chạy thì bỗng nhiên bị người ta làm cho giật mình.

Không biết Tằng Tuấn đã đứng ở ngay cửa từ lúc nào, thấy cô tới, anh liền ôm cô vào lòng rồi xoay tròn một cái.

Lâm Uyển kinh ngạc nhìn anh, Tằng Tuấn lại dịu dàng nói: “Anh nhìn thấy em trở về.”

Lâm Uyển lúc này mới phát hiện, ở trên lầu có thể nhìn thấy rõ ràng quang cảnh phía dưới.

Cô mỉm cười vòng tay ôm chặt lấy anh.

Trên lầu hai đứa nhỏ đang bò tới bò lui chơi đùa, mùa hè tuy trời rất nóng, nhưng trên này có nhiều gió nên không khí cũng có phần mát mẻ hơn.Xung quanh không có nhiều thứ che đậy, chỉ có một hàng cây xanh, nhìn xuyên qua còn có thể thấy được con đường quốc lộ cách đó không xa.

Tuy căn nhà của hai người không làm quá cao, nhưng địa thế chỗ này lại cao hơn bình thường, nên đứng ở tầng hai có thể nhìn thấy rất rõ phía dưới.Cũng chính vì vậy, vườn hoa trên không nho nhỏ này là nơi mà bọn nhỏ thích chơi nhất, cho nên biện pháp đảm bảo an toàn đã được chú trọng hơn rất nhiều.

Tằng Tuấn nằm ngửa trên ghế, yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, Lâm Uyển cũng ngồi bên cạnh anh.

Trái lại nhóc Tằng Khải thì đang kéo em gái đi chơi đùa.Trong vườn hoa nhỏ, Lâm Uyển cố ý bảo người chuẩn bị cho cô một bãi cát trắng, lúc này hai đứa nhỏ đang cầm xẻng và xô nhỏ nghịch cát rất vui vẻ.

Phương thức giáo dục con của Tằng Tuấn rất đặc biệt, Lâm Uyển từng nghĩ chắc anh sẽ rất nghiêm khắc, dù sao hồi nhỏ nghe anh học mấy thứ kia cũng đã khiến cô thấy khủng bố lắm rồi.Nhưng sự thật là, anh chỉ hoàn toàn thuận theo một thái độ rất tự nhiên, không hề bắt con phải học tập quá nhiều thứ.

Chỉ có duy nhất việc sinh hoạt là phải thật nghiêm túc.

Cái gì không tốt cho sức khỏe là tuyệt đối không cho ăn, ví dụ như không được ăn quá nhiều đường, thêm nữa là phải đi ngủ sớm, cho dù ban đầu hai đứa không chịu phối hợp với bố, nhưng anh vẫn kiên nhẫn, cuối cùng cũng huấn luyện được nề nếp cho hai đứa nhỏ.

Thật ra hai bé Tằng Khải và Tằng Di rất nghe lời, chỉ cần giảng giải cho hai đứa hiểu là chúng sẽ lập tức nghe lời ngay.

Hơn nữa tuy nhỏ hơn anh ba tuổi, nhưng cô gái nhỏ Tằng Di lại tỏ ra khá chững chạc, mới ba tuổi nhưng đã tỏ ra là một cô bé rất ngoan ngoãn và điềm tĩnh.Nhưng tâm hồn của cô nhóc lại có phần mềm yếu, lần trước ngồi xem phim hoạt hình, đến đoạn con thỏ nhỏ bị lạc mẹ, bé Tằng Di còn khóc đến đỏ cả mũi, quay sang ôm mẹ rồi nói: “Thỏ con thật đáng thương…”

Song đến đoạn cuối thỏ con lại tìm được mẹ, bé Tằng Di lúc đó mới tươi cười vui vẻ trở lại.

Theo quá trình lớn lên của con, vấn đề giáo dục cũng phải được mở rộng, không còn gói gọn trong việc huấn luyện ăn cơm đi ngủ nữa.

Có một người bạn của Lâm Uyển, vì phương pháp dạy của hai vợ chồng mâu thuẫn với nhau, nên đứa nhỏ không chịu nghe lời, nhưng cô và Tằng Tuấn thì khác.Bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa trước đó cũng không cần phải bàn bạc với nhau, cứ thuận theo tự nhiên mà giải quyết các vấn đề cho bọn nhỏ.

Tằng Tuấn lập ra quy củ cho bọn nhỏ, Lâm Uyển thì quan tâm đến sinh hoạt, chú ý đến những thay đổi của con, ví dụ như chiều cao này, thay răng này…

Nếu thấy các con thích gì đó, Tằng Tuấn sẽ thật nghiêm túc dạy cho bọn trẻ.Có thể nói Lâm Uyển là người để ý đến các sở thích của con, còn Tằng Tuấn sẽ là người dạy bảo.Ví như Lâm Uyển phát hiện thường xuyên thấy nhóc Tằng Khải xếp những khối gỗ thành một hàng dài.

Hai nhóc Tằng Khải và Tằng Di rất thích chơi trốn tìm với ba mẹ, lần nào nhóc Tằng Khải cũng trốn rất kỹ, nhưng Tằng Di thì lại không như thế, mỗi lần không phải lộ đầu thì chính là lộ mông.

Mỗi lần bị tìm thấy bé lại tỏ ra ngốc nghếch một cách đáng yêu, buồn bực khó hiểu như thể đang nghĩ ‘sao con lại bị bắt chứ’, nhưng cuối cùng bé vẫn bị mẹ phát hiện đang trốn sau cây vì lộ ra lớp váy nhỏ.

Tóc của Tằng Di cũng càng lúc càng dài.Lâm Uyển thường xuyên thay đổi kiểu tóc cho con, còn chuẩn bị rất nhiều váy áo nhỏ xinh cho con nữa.Có váy công chúa điệu đà, có váy nhỏ xinh xinh nữa, Tằng Di mặc cái nào cũng đều tỏa ra một hương vị khác nhau, hơn nữa giày nhỏ ở chân bé cũng có thể đi, không bao giờ đá ra.

Song do bản tính, tuy Tằng Di tỏ ra ngoan ngoãn hơn, nhưng chung quy thì vẫn còn là một đứa trẻ.Có một lần Lâm Uyển đưa hai con ra bãi cỏ chơi, không biết Tằng Di tìm đâu ra được một đóa bồ công anh.Bé rất cố gắng cố gắng thổi, nhưng vì miệng quá nhỏ, nên đóa bồ công anh không hề động đậy.

Kết quả nhóc Tằng Khải tưởng rằng em gái đang cần giúp đỡ, xung phong nhận việc chạy tới, dùng một hơi thổi bay đóa bồ công anh kia.

Bé Tằng Di lập tức tủi thân khóc òa lên, hai mắt đỏ hồng, trong tay cầm cây bồ công anh đã bị thổi trơ trọi.May là Lâm Uyển đã nhanh chóng tìm được một cây bồ công anh khác cho bé, lần này bé Tằng Di mới hít một hơi sâu, tự mình thổi bay đóa bồ công anh.Sau đó cô bé vui vẻ như một con thỏ nhỏ, chạy khắp nơi đuổi theo đóa bồ công anh kia.

Không riêng gì mùa xuân và mùa hè, mà mùa thu cũng có rất nhiều thứ để chơi.

Vào mùa thu, châu chấu trong sân rất nhiều, nhóc Tằng Khải thường dùng tay để bắt châu chấu, nhưng nhóc Tằng Di thì không làm thế, bé chỉ học theo dáng vẻ của châu chấu, châu chấu nhảy thế nào thì bé sẽ nhảy y như thế.

Xuân đi đông đến, chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, Lâm Uyển lại phát hiện là Tằng Di đang đi nhặt lá cây để làm tiêu bản.Hơn nữa bé còn thật nghiêm túc nói với mẹ: “Mẹ, mẹ biết không, con người không phải được biến hóa từ khỉ đâu, mà là từ gấu đó, bởi vì gấu có thể đứng lên i lại, gấu lại không có đuôi, còn thích ăn động vật.Còn thú mỏ vịt thì được lai giữa vịt và hải ly.”

Khác với Tằng Di yêu thích thiên nhiên, Tằng Khải lại rất thích những thứ liên quan đến thủ công, ví dụ như làm chong chóng, làm hộp giấy, hơn nữa còn cực kỳ có hứng thú với quả địa cầu, lần nào cũng xem đến mê mẩn.

Lâm Uyển thì không hiểu địa cầu có cái gì đẹp, chỉ biết có một lần cô vào phòng gọi ba người ra ăn cơm, kết quả lại thấy Tằng Tuấn đang ngồi trên sô pha hỏi đố Tằng Khải: “Tại sao Anh và Bắc Kinh đều ở bắc bán cầu, nhưng ở Anh lại ấm hơn ở Bắc Kinh?”

Nhóc Tằng Khải không chút do dự trả lời luôn: “Vì chịu ảnh hưởng của dòng nước ấm ở bắc Đại Tây Dương ạ.”

Nghe thấy câu trả lời, Tằng Tuấn lại quay sang hỏi Tằng Di đang ngồi bên cạnh: “Vì sao hoa hòe trắng lại thơm, mà hoa hòe đỏ lại không thơm?”

Tằng Di mơ hồ suy nghĩ, có vẻ như không biết đáp án.

Tằng Tuấn nhẹ nhàng nói cho con: “Bởi vì hoa hòe trắng thu hút ong mật bằng mùi hương, còn hoa hòe đỏ thì thu hút ong mật bằng màu sắc.”

Tằng Di lập tức nói tiếp: “Cho nên hoa càng trắng thì càng thơm, hoa sen trắng cũng thơm…”

“Thêm một câu nữa, nếu ấn đầu châu chấu xuống nước thì nó có bị chết đuối không?”

Tằng Di lắc đầu nói: “Không ạ, phải ấn bụng nó xuống nước thì nó mới chết, bởi vì châu chấu hô hấp bằng bụng…Nhưng làm vậy thì sẽ không phải là bé ngoan…Bé ngoan không được làm châu chấu chết…Cũng không được để các động vật nhỏ khác bị thương…”

Tằng Tuấn lại quay sang hỏi Tằng Khải: “Một quả dưa hấu, cắt ba lần thì sẽ được mấy miếng?”

Lâm Uyển nghe xong, cũng bắt đầu suy nghĩ theo.

Tằng Khải nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tám miếng ạ.”

“Vậy cắt bốn lần thì sao?”

Lâm Uyển đang tính toán thì đã nghe Tằng Khải trả lời: “Mười lăm miếng ạ, bởi vì nhát dao cuối không thể cắt hết toàn bộ tám miếng kia được.”

Tằng Tuấn không lên tiếng khen ngợi, chỉ nhẹ gật đầu một cái.

Lâm Uyển cười đi tới, thúc giục mấy bố con: “Đi ăn cơm thôi.”

Ánh mắt của cô và Tằng Tuấn chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng nở một nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment