Edit: Sal
Trịnh Bảo Châu lần đầu gặp dì nhỏ Tô Minh Mỹ, là vào dịp Tết năm cô bé sáu tuổi.
Lúc đó Tô Minh Mỹ mặc một bộ sườn xám ôm người màu nhạt, để kiểu đầu cuộn sóng lọn to thịnh hành nhất bấy giờ. Một bên tóc của dì nhỏ tùy ý vén sau tai, lộ ra một bông tai ngọc trai óng ánh, tóc bên còn lại thả trước ngực, che khuất nửa chiếc vòng ngọc trai nơi cổ áo. Dì ấy ngồi trước một bức họa báo cực lớn, ngón tay kẹp một điếu thuốc dài mảnh dành cho phái nữ, khói thuốc mỏng manh vấn vít bay lên từ những móng tay được chăm sóc tinh xảo vô biên.
Dì ấy và cảnh náo nhiệt của ngày Tết hoàn toàn không hợp nhau, nhưng lại đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.
Trịnh Bảo Châu ngơ ngác đứng ở cửa nhìn dì ấy, hoàn toàn quên mất là bà ngoại dặn cô bé tới kêu dì nhỏ ăn cơm.
Phát hiện ánh mắt của Trịnh Bảo Châu, Tô Minh Mỹ quay đầu sang, nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng trước cửa, cong môi cười.
Nụ cười ấy khớp một cách hoàn hảo với tấm áp phích phía sau dì ấy.
Đó là áp phích của Tô Minh Mỹ, Trịnh Bảo Châu gần sáu tuổi đã nghe vô số người lớn nói, dì nhỏ Tô Minh Mỹ của cô bé, là nữ minh tinh nổi tiếng nhất bấy giờ.
Trên đường cái chỗ nào cũng có thể thấy áp phích điện ảnh của dì, trên ti vi cũng phát đi phát lại quảng cáo trang sức của dì, người hâm mộ cuồng nhiệt của dì ấy nối tiếp nhau có thể vòng hai vòng quanh Trái Đất.
Thế nhưng một Tô Minh Mỹ như vậy, lại tự sát lúc dì hai lăm tuổi.
Trịnh Bảo Châu vạn lần không nghĩ tới, ngày mà cô gặp Tô Minh Mỹ lần đầu tiên, cũng là ngày ly biệt.
Xuân năm ấy nắng đẹp đến lạ, bộ điện ảnh 《Ngày xuân không còn nữa 》do Tô Minh Mỹ thủ vai chính lên rạp đúng mùa xuân. Bộ phim kể về một họa sĩ u sầu bất đắc chí, sau khi trải qua một loạt khúc chiết và gút mắc yêu hận, cuối cùng sử dụng thuốc màu kịch độc có tên “Paris Green” tự sát. Sau khi cô chết, giá tranh của cô lại tăng vọt, nhất là tác phẩm cuối cùng cô sáng tác《Ngày xuân không còn nữa 》, càng bán ra với giá trên trời.
Người họa sĩ ấy chết vào mùa xuân, Tô Minh Mỹ cũng chết vào mùa xuân.
Có người nói dì ấy không thoát được vai diễn, cũng có người nói đường tình của dì ấy không như ý, nhưng mặc kệ người ngoài nói gì, ba từ Tô Minh Mỹ, từ đó trở thành cấm kị của nhà họ Tô.
Liên đới ba từ “Nữ minh tinh”, cũng thành những từ kiêng kị nhất.
Trịnh Bảo Châu lại dưới tình huống ấy, ngược gió làm bậy, viết vào vở bài tập ba từ “Nữ minh tinh” này.
“Bảo Châu, Khúc Trực, sao hôm nay lại ra muộn mười phút thế?” Mẹ của Trịnh Bảo Châu – Tô Minh Hỷ tới đón Trịnh Bảo Châu tan học, thuận tiện đón cả bạn cùng bàn của Trịnh Bảo Châu là Khúc Trực về. Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu ở cùng một tiểu khu, bố mẹ cậu đều làm nghiên cứu khoa học, có lúc bận lên không chăm cậu được, liền nhờ quý cô hàng xóm nhiệt tình Tô Minh Hỷ, trông giùm Khúc Trực.
Khúc Trực tuy là một cậu bé, nhưng vì bộ dáng xinh đẹp, đầu óc thông minh, Tô Minh Hỷ vô cùng thích cậu.
Khúc Trực ngửa đầu trả lời câu hỏi của Tô Minh Hỷ: “Tiết cuối hôm nay là tập làm văn, thầy Trương bảo chúng cháu làm văn, viết xong mới được tan học.”
“À, là vậy hả.” Tô Minh Hỷ tay trái dắt Trịnh Bảo Châu, tay phải dắt Khúc Trực, đi về phía xe nhà mình đang đỗ, “Đề bài làm văn là gì thế?”
Khúc Trực nói: 《Ước mơ của em 》.
Tô Minh Hỷ tò mò hỏi: “Khúc Trực viết là gì?”
“Nhà khoa học.” Lúc Khúc Trực nói lời này lưng ưỡn thẳng, nhìn qua ngay ngắn y như chữ viết của cậu trong vở bài tập, “Cháu muốn thành nhà khoa học giống papa mama, cống hiến cho sự phát triển của Tổ quốc.”
Trịnh Bảo Châu ở bên kia âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng “Xí~” một tiếng.
Khúc Trực đúng là biết làm màu, không hề giống các bạn nhỏ khác—-đặc biệt là cô bé— ngây thơ đáng yêu.
Tô Minh Hỷ lại vô cùng hưởng thụ, khen Khúc Trực một hồi, mới quay đầu hỏi Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu viết gì nha?”
“Con…”
“Trịnh Bảo Châu viết là nữ minh tinh.” Trịnh Bảo Châu vừa há miệng, Khúc Trực đã cướp lời, “Cháu thấy mà.”
Trịnh Bảo Châu cảm giác rõ bàn tay đang dắt mình của quý cô Tô Minh Hỷ bóp chặt lại.
Trịnh Bảo Châu thấy tay đau nhói, còn chưa kịp nặn vài giọt nước mắt kiếm đồng tình, Tô Minh Hỷ đã nhướng mày quắc mắt với cô bé: “Trịnh Bảo Châu—–! Con còn muốn làm nữ minh tinh hả?”
Trịnh Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, phản xạ có điều kiện rút tay mình ra, co cẳng chạy. Tô Minh Hỷ đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa quát: “Muốn làm nữ minh tinh phải không, xem hôm nay mẹ có đánh chết mày không!”
“Con nào có, Khúc Trực nó nói điêu đấy!” Trịnh Bảo Châu chạy trối chết qua cổng trường, các phụ huynh đi ngang qua không ai vươn tay giúp cô bé, ngược lại cười hi ha đứng bên cạnh hóng chuyện. Khúc Trực cũng đứng một bên nhìn, tựa như sứ giả của chính nghĩa: “Tớ không nói điêu, dì Tô cứ hỏi cô Trương là biết liền.”
“Được lắm, còn biết nói dối rồi đấy!” Tô Minh Hỷ tóm được Trịnh Bảo Châu, mắng tối mắt tối mũi, “Mày ngày càng lớn gan nha con, chiều nó quen thân! Còn muốn làm nữ minh tinh à? Mày có dám nói với ông bà ngoại mày không?”
“Ô oa—” Trịnh Bảo Châu bị quát đến khóc thét, vừa khóc vừa không quên mắng Khúc Trực, “Chó Khúc Trực! Trịnh Bảo Châu tôi với cậu không đội trời chung!”
Có lẽ là câu này hét lên quá khí phách, Trịnh Bảo Châu giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Điện thoại trên tủ đầu giường đang liều mạng rung lên, Trịnh Bảo Châu đưa tay hủy đồng hồ báo thức, ngồi dậy khỏi giường.
Trời ạ, cô thế mà lại mơ thấy…Khúc Trực?
Phì! Đúng xui!
Cô thuận tay vò mái tóc dài hai cái, xỏ dép lê kéo rèm cửa, ánh mặt trời hơi chói bỗng chốc ùa vào. Trịnh Bảo Châu đứng trước cửa sổ sát đất duỗi lưng một cái, vừa quay đầu liền nhìn thấy bài tập làm văn mình dán trên tường—–
《Ước mơ của em 》.
Đó là bài tập làm văn năm cô lớp ba, chẳng qua lúc sau bị mẹ cô xé thành từng mảnh. Trịnh Bảo Châu nho nhỏ lòng không phục, dùng nghị lực ngoan cường ghép lại, dùng băng dính trong xiêu xiêu vẹo vẹo dán vào, luôn bảo tồn đến bây giờ.
“Ước mơ của em “. Trịnh Bảo Châu đối mặt với bài tập làm văn dán trên tường, diễn cảm đọc lên, “Ước mơ của em là trở thành một nữ minh tinh xinh đẹp như dì nhỏ của em. Em muốn để tóc cuộn sóng lọn to thời thượng như dì, đeo bông tai vòng cổ lấp lánh nhất, làm móng tay xinh đẹp nhất. Em còn muốn đóng phim giống dì nhỏ, em muốn mọi người đều đi xem phim em đóng, các cửa hàng sẽ phải treo những áp phích lớn của em ở nơi bắt mắt nhất, ai nhìn cũng sẽ thốt lên, oa, là Trịnh Bảo Châu, cô ấy thật là xinh đẹp! Hy vọng ngày nào đó, em có thể tỏa sáng như dì nhỏ, khắp người từ trên xuống dưới đều sáng lấp lánh!”
Dưới bài tập làm văn, là lời nhận xét bằng bút đỏ của cô giáo.
“Minh tinh không chỉ có sự nổi tiếng và đẹp đẽ bề ngoài, còn có những gian nan khổ cực lúc đóng phim. Chúng ta không thể chỉ nhìn một mặt đẹp đẽ của họ, còn phải hiểu mặt vất vả và ý nghĩa của công việc này. Hy vọng Bảo Châu về sau có trải qua khó khăn, không dễ dàng bỏ cuộc, như vậy thì ngày nào đó em có thể trở thành một nữ minh tinh tỏa sáng lấp lánh, cố lên!”
Viết nghe xúc động thật đấy, nhưng chấm điểm lại thành thật cho cô một con B-.
A.
Cô nhớ bài tập làm văn hôm đó của Khúc Trực được A+.
Từ nhỏ thành tích của Khúc Trực đã rất tốt, tốt nghiệp cấp ba xong thuận nước đẩy thuyền ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, từ đó cách xa cuộc sống của Trịnh Bảo Châu. Từ khi Khúc Trực cút xéo, Trịnh Bảo Châu liền có cảm giác đời mình bắt đầu vươn tới đỉnh cao.
Tuy năm tốt nghiệp cấp ba cô không được dự thi Học viện Điện ảnh như ý muốn, nhưng cô lại có thiên phú dị bẩm trong việc làm ăn— hoặc phải gọi là cực kỳ may mắn. Bắt đầu từ đại học, cô làm gì, thì cái đó kiếm ra tiền, còn thuận buồm xuôi gió đem việc làm ăn mở rộng phát triển.
Chẳng qua giấc mộng làm nữ minh tinh này, cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi. Đại học năm ba Trịnh Bảo Châu lặng lẽ đặt một mục tiêu nho nhỏ trong lòng, chờ cô kiếm đủ một trăm triệu, cô sẽ (giấu gia đình) theo đuổi ước mơ của mình!
Mà hôm nay, ước mơ vĩ đại đó rốt cuộc sắp bước một bước đầu tiên rồi!
Trịnh Bảo Châu biết với cái tuổi hai lăm lẻ một tháng khá dừ của mình, mới bắt đầu xông pha giới giải trí là rất khó, nhất là bây giờ idol ra mắt ngày càng trẻ tuổi, loại như cô mà đi chắc sẽ bị gọi thẳng là bà dì. Nhưng không sao, cô vốn cũng không tính làm idol, vào cái thời của dì nhỏ Tô Minh Mỹ, rất nhiều siêu sao đều từ diễn viên áo rồng[1] đi lên, Trịnh Bảo Châu cũng định thử con đường này.
[1] Diễn viên áo rồng: Là tên gọi chung cho các vai diễn quần chúng như binh lính, tạp dịch trong kịch truyền thống. Do trang phục đều là các bộ áo rồng với màu sắc khác nhau nên có tên này.
Cô không xuất thân chính quy, chỉ tự tìm thầy học diễn xuất vài tháng, làm từ tầng đáy lên không chỉ có thể rèn dũa kỹ thuật diễn, học được nhiều thứ hơn, còn có thể giấu gia đình đến mức tối đa, dù sao thì đây cũng là cách dấn thân vào showbiz ít gây động tĩnh nhất.
Hôm nay cô dậy từ sáng sớm, là để chuẩn bị đi thành phố phim ảnh tìm hiểu trước, nghe ngóng thị trường.
Trịnh Bảo Châu tắm một cái trước, sau đó vừa lau tóc vừa đi vào phòng thay đồ chọn trang phục. Phòng thay đồ của cô lớn vô cùng, bên trong phân loại bày quần áo, giày dép, túi xách với đủ loại kiểu dáng đủ loại màu sắc, cô thậm chí còn đặt một con ma nơ canh, chuyên dùng để trưng bày bộ lễ phục váy dài màu hoàng kim mà cô yêu nhất.
“Màu may mắn hôm nay là xanh lá…” Trịnh Bảo Châu dựa theo kết quả mà APP Tử Vi hiển thị, chọn một cái áo sơ mi cổ nhọn kiểu Pháp, phối với một chiếc váy dài màu xanh lá kiểu cổ. Lúc đóng APP, cô liếc thấy “Tử vi hàng ngày” trên chóp.
—– Bạn có chờ mong một cuộc gặp lại?
Trịnh Bảo Châu nhướng đôi mày dài mảnh, tắt APP xuống lầu ăn sáng.
Hiện tại thành phố A phát triển mạnh về phía Nam, công viên Ánh Sao và nông trường Ánh Sao xây xong, càng mang lại cho thành Nam lượng lớn danh tiếng. Khách sạn Điền Viên Phong của Trịnh Bảo Châu mở ở ngay nông trường Ánh Sao, tuy quy mô không so được với khách sạn được đánh sao ở trung tâm thành phố, nhưng khá có tiếng ở nông trường Ánh Sao, rất nhiều du khách nghe tiếng lành mà đến.
Trịnh Bảo Châu ở lại trong khách sạn của mình, cơm ba bữa mỗi ngày ăn chực ở nhà bếp.Trong khách sạn có một sảnh đồ Tây tự phục vụ và một sảnh đồ Trung, có thể ăn pizza, bò bít tết, cũng có thể ăn những món dân dã. Lương Tuệ Tuệ thấy cô đi xuống, tay chân lanh lẹ bưng bữa sáng lên bàn cho Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, bữa sáng đây ạ!”
“Cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu nhìn cô gái vừa cười vừa nói cảm ơn, dùng ngón tay được chăm chút đẹp đẽ tinh xảo cầm thìa lên.
Hôm nay Lương Tuệ Tuệ vẫn bị lóa mắt bởi sắc đẹp của Trịnh Bảo Châu y như trước, sau đó có chút hóng hớt đứng bên cạnh cô, nói: “Cô Bảo Châu, nghe nói bên vườn công nghệ sắp treo bảng một công ty mới, làm về trí tuệ nhân tạo đấy.”
“À…” Trịnh Bảo Châu gật đầu kiểu sao cũng được, vườn công nghệ cũng là một hạng mục trọng điểm mà chính phủ dồn lực phát triển cho phía Nam thành phố, khu vườn đầu năm mới hoàn thiện, xây rất đẹp, lục tục có các công ty khoa học kỹ thuật đến đặt chân.
Lương Tuệ Tuệ hỏi cô: “Trí tuệ nhân tạo có phải là làm người máy không nhỉ?”
“Chắc cũng tựa tựa vậy.”
Vẻ mặt của Lương Tuệ Tuệ bỗng trở nên kỳ quái: “Lúc trước em có thấy trên thời sự, trong nước đã có khách sạn với nhà hàng đầu tư sử dụng người máy làm người phục vụ, bọn họ nghiên cứu cái này, chẳng phải là cướp bát cơm của chúng em sao?”
Trịnh Bảo Châu cuối cùng cũng hiểu lý do hôm nay cô nàng này ‘bà tám’ đến vậy, hóa ra là lo thất nghiệp? Cô bị suy nghĩ của Lương Tuệ Tuệ chọc đến bật cười khe khẽ, đưa mắt nhìn cô nàng: “Có thể à nha.”
“….Thế, thế đâu được ạ, người máy nó không có cảm xúc!”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “Được rồi, trong thời gian ngắn người máy không thể hoàn toàn thay thế công việc của con người đâu.”
Lương Tuệ Tuệ nghe cô nói vậy, dường như thoáng yên tâm, cô nàng thu dọn mâm cơm xong đi mấy bước, lại quay đầu bổ sung một câu: “Người máy có được như em, vừa cười vừa chào mừng khách hàng không chứ!:
Vừa nói, Lương Tuệ Tuệ vừa nở nụ cười sáng lạn nhất trong đời, cùng hai cái răng cửa trắng tinh.
“…..” Trịnh Bảo Châu bị nụ cười đó làm lóa cả mắt, Tuệ Tuệ để tránh thất nghiệp, cũng liều mạng thật đấy.
Vì có nguy hại đến bát cơm của mình, mọi người rất có thành kiến với công ty công nghệ mới tới này. Trịnh Bảo Châu nghe bọn họ ở bên kia rì rà rì rầm, cười cười mở weibo.
Làm một người đẹp quyết chí xông pha giới giải trí, mỗi ngày Trịnh Bảo Châu đều đăng nhập weibo, hấp thụ tri thức của quý giới. Việc đầu tiên đương nhiên là xem hot search.
Hot search hôm nay ngoại trừ một số cái tên quen thuộc và mấy tin thời sự ra, khiến Trịnh Bảo Châu chú ý nhất chính là——
Điểm nhan sắc của người bình thường rốt cuộc cao bao nhiêu?
Trịnh Bảo Châu bừng bừng hứng thú ấn vào xem.
“Mặt Đẹp Mới Là Chân Ái V: #Điểm nhan sắc của người bình thường rốt cuộc cao bao nhiêu? # Tới tới tới, dưới bài này mọi người đăng ảnh những anh đẹp trai ngoài đời đã từng thấy nha [sắc]”
Những bình luận nóng đều thuần một sắc ảnh trai đẹp, nhưng bắt mắt nhất tuyệt đối phải kể đến hạng nhất—-dù sao đó cũng là một anh chàng chỉ dựa vào nửa khuôn mặt đã chiếm ưu thế với lượng like hơn hẳn hạng hai!
“Tránh ra hết! Đây là người tôi thấy ở sân bay sáng nay, trai đẹp chân chính chỉ cần nửa khuôn mặt là có thể điên đảo chúng sinh! [Ảnh chụp]”
Anh chàng trong bức ảnh mang khẩu trang, mái tóc đen ngắn mềm mại có phần lười biếng, lộn xộn, nhưng đôi mắt khi anh nghiêng đầu nhìn vào ống kính ấy, lại vô cùng sắc bén.
Trịnh Bảo Châu bị ánh mắt này nhìn đến nỗi tăng nhịp tim, hoóc môn mà người đàn ông này tỏa ra quả thực sắp tràn ra khỏi màn hình rồi.
Hình như anh phát hiện có người chụp trộm mình, cho nên ánh mắt ẩn chứa sự không vui, tuy khẩu trang che mất nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét ưu việt từ độ cong.
“ĐM, đẹp trai quá đẹp trai quá, tôi tuyên bố anh ấy là quán quân ngày hôm nay!”
“A a a a a, ánh mắt của anh đẹp trai quá dữ, cách ống kính đâm thẳng vào tim!”
“Chồng ơi!!!!!”
“Tôi để lại cái lồng gà ở đây [doge]”
“Tôi không thể cho phép giới giải trái để lọt con cá này, anh đẹp trai ra mắt cho tôi!”
“Sân bay quốc tế thành phố A? Sáng nay tôi cũng ở sân bay, thế mà lại lỡ duyên với trai đẹp?!!! [Hộc máu]”
Trịnh Bảo Châu xoa cằm, nhíu mày, chằm chằm nhìn người đàn ông trên màn hình điện thoại.
Đúng là gặp quỷ rồi, sao cô cứ cảm thấy người này càng nhìn càng giống Khúc Trực nhỉ???