Trịnh Bảo Châu vừa thắt dây an toàn, đã thấy Khúc Trực mở cửa ngồi vào. Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, Khúc Trực như không phát hiện ánh mắt cô, ung dung cài dây an toàn cho mình.
Quả nhiên chỉ cần da mặt đủ dày, sẽ không thấy xấu hổ.
Trịnh Bảo Châu “hừ” một tiếng trong bụng, điều chỉnh dây an toàn, rồi lái xe đi.
Dọc đường cô và Khúc Trực chẳng nói gì, nhưng Lương Tuệ Tuệ ngồi hàng sau lại kích động cực—-cô nàng đang ngồi ghế VIP gặm CP nha!
Công viên Ánh Sao nổi tiếng vì có diện tích lớn trồng các loại hoa cỏ và các kiến trúc đặc sắc, chợ hoa mở ở gần biển hoa, hàng ngày người đến người đi, trừ du khách, cũng có không ít dân địa phương đến đó mua cây mua hoa.
Trịnh Bảo Châu vất vả tìm một chỗ trống, đỗ xe vào, ba người bắt đầu cùng dạo chợ hoa. Tuy bây giờ chưa vào mùa xuân, nhưng hoa cỏ trong chợ vẫn phong phú chủng loại, từ những cây mọng nước nhỏ xinh đến những cây to giá trị cả vạn, đều có thể tìm được ở đây. Khúc Trực chọn hai chậu cây ở một cửa hàng, Trịnh Bảo Châu cố ý ngó qua, quả nhiên lại là loại tươi mát đáng yêu.
Cậu ta đúng là cực yêu thích loại cây này nhỉ.
Hai chậu cây ông chủ hét giá bảy mươi, Lương Tuệ Tuệ vừa nghe đã phật ý: “Ông chủ, một chậu ông bán ba lăm cũng đắt quá?! Hai chậu bốn mươi tôi lấy.”
Lần này ông chủ cũng phật ý: “Cô trả giá ác quá nhỉ, giá này thì không được đâu em gái.”
“Ôi, ông chủ, tôi đâu phải tới đây lần đầu, chậu có hoa bán ba lăm còn nghe được, ông bán đắt quá, bốn mươi tệ là được rồi.”
“Bốn mươi tệ thật sự không được, thế thì tôi lỗ vốn.”
“Sao thế được, ông chủ chớ hù tôi. Như này đi, tôi thêm năm tệ, bốn lăm.”
Cô nàng lại cò cưa với ông chủ vài hiệp, cuối cùng ông chủ đồng ý bán hai chậu với giá năm mươi tệ. Lương Tuệ Tuệ thấy ông ta không chịu bớt nữa, bèn nói: “Vậy ông cho tôi thêm mấy cái bệ đi.”
“Một chậu hoa chỉ kèm một cái.”
“Ấy đừng keo kiệt thế, đế có bao nhiêu tiền đâu.”
Ông chủ nói: “Sao lại không đáng tiền, đế năm hào một cái đấy!”
“Đấy là không đáng còn gì, có mấy đồng!”
“….” Cô còn chẳng phải vì mấy đồng mà đấu võ mồm cả buổi với tôi đấy thôi!
Cuối cùng Lương Tuệ Tuệ dùng năm mươi tệ lấy được hai chậu cây và bốn cái đế chậu, miễn cưỡng hài lòng với chiến tích của mình. Khúc Trực bê chậu cây anh mua đi trước nhất, tiếp tục xem chung quanh, Trịnh Bảo Châu cùng Lương Tuệ Tuệ đi phía sau, không nhịn được mà nói một câu: “Tuệ Tuệ à, bản lĩnh trả giá của em không tồi, lúc nào chị mua đồ em cũng trả giá giúp chị nhé?”
“Dạ được.” Lương Tuệ Tuệ gật đầu đồng ý, “Nhưng cô Bảo Châu nè, chỗ cô mua đồ, không được trả giá mà?”
“,,,” Hình như là vậy.
Lương Tuệ Tuệ nhìn cô, không nén nổi tò mò hỏi: “Cô Bảo Châu, ngoài miệng chị bảo không hợp với anh Khúc, nhưng cơ thể lại thành thật ghê.”
Trịnh Bảo Châu: “?”
Lương Tuệ Tuệ: “Đừng giả vờ nữa, anh Khúc muốn mua cây, chị còn đặc biệt đưa anh ấy đi, còn nói hai người không phải….”
“Ngừng.” Trịnh Bảo Châu vội cắt lời Lương Tuệ Tuệ, “Chị đi chẳng phải vì anh ta, mà vì em được không hả?”
“Vì em?” Lời này lại khiến Lương Tuệ Tuệ ngơ, cô nàng khó hiểu nhìn Trịnh Bảo Châu,
Trịnh Bảo Châu giải thích: “Chị đã bảo em cách xa Khúc Trực cho an toàn, em lại không nghe, sao chị yên tâm để mình em đi cùng anh ta! Em vẫn bị sắc đẹp của anh ta mê hoặc, không nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta!”
“….” Lương Tuệ Tuệ nghĩ một lát, sau đó kinh hoàng nhìn cô, “Cô Bảo Châu, chị không nghĩ em thích anh Khúc đấy chứ?”
“Chẳng lẽ không phải?” Thấy Tuệ Tuệ từ sáng tới tối cười nhiệt tình với Khúc Trực, còn chủ động đề xuất tới giúp anh trả giá. Cô lớn lên từ nhỏ với Khúc Trực, biết rõ có bao nhiêu nữ sinh bị Khúc Trực gây họa, Tuệ Tuệ ngây thơ đơn thuần như thế, thích cậu ta là quá bình thường!
Lương Tuệ Tuệ hoảng hốt xua tay mù mịt: “Em không thích anh Khúc đâu, em chỉ gặm CP thôi!”
“….Hở?”
“….Ý em là, em đã có bạn trai rồi!” Lương Tuệ Tuệ nhìn Trịnh Bảo Châu, sợ Trịnh Bảo Châu nghĩ nhiều, “Cô Bảo Châu, chị đừng hiểu lầm!”
Một hồi im lặng thật dài qua đi, Trịnh Bảo Châu rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Sao? Em có bạn trai rồi? Là ai? Sao chị chưa từng nghe em nói?”
“Ấy…..” Chuyện có bạn trai này, Lương Tuệ Tuệ quả thật trước nay chưa từng nói với ai, chẳng qua hôm nay đến nước này, cô sợ Trịnh Bảo Châu hiểu lầm mới kể, “Đó là nam sinh lúc trước ở cùng thị trấn với em, anh ấy đang học đại học ở thành phố H, cho nên các chị chưa từng gặp.”
Quê Lương Tuệ Tuệ là một huyện nhỏ, điều kiện gia đình không tốt, cô nàng học hành cũng bình bình, tốt nghiệp cấp ba xong trong nhà bảo cô ra ngoài làm việc. Những chuyện đó Trịnh Bảo Châu đều biết, tuy Lương Tuệ Tuệ không học cao, nhưng thông minh lại chịu khó, làm việc rất có trách nhiệm, bà chủ cô đây vẫn rất xem trọng cô ấy.
Chẳng qua chuyện cô nàng có anh bạn trai cùng quê, đúng là lần đầu cô nghe thấy: “Tuệ Tuệ em nói thật với chị đi, có phải vì cấp ba em yêu đương với anh chàng kia nên thành tích học tập mới không tốt?”
“…” Lương Tuệ Tuệ không ngờ cô đã ra đời làm công rồi, vẫn bị bà chủ túm lại hỏi vấn đề yêu sớm, “Không phải ạ, là do em ngốc thôi, Lý Dật Phàm học đâu bị kém đâu, còn thi đỗ đại học thành phố H á!”
“….” Như vậy càng quá đáng biết không! “Tuệ Tuệ em không ngốc, em học mọi thứ rất nhanh.”
“Cảm ơn cô Bảo Châu khen ạ, hì hì.”
“Cho nên là vì yêu mới ảnh hưởng, trường học không cho yêu sớm là có cái lý của nó!”
“….”
“Bạn trai của em, tên Lý Dật Phàm? Cậu ta chưa tốt nghiệp à?”
“Không ạ, anh ấy học giỏi lắm, sắp lên cao học ạ!”
“Ồ…Vậy chắc điều kiện nhà cậu ta cũng được nhỉ?” Tuy đều ở trấn thỏ, nhưng cũng có vài gia đình có tiền, nhà Lý Dật Phàm nếu duy trì cho cậu ta học lên, hẳn cũng đủ điều kiện kinh tế để cậu ta đi học.
Lương Tuệ Tuệ lại lắc đầu: “Không ạ, chỉ tốt hơn nhà em một tí.”
“Thế học phí với phí sinh hoạt của cậu ta ở đâu ra? Thành phố H tiêu phí không thấp, cậu ta vừa đi làm vừa đi học à?”
“Anh ấy có tiền trợ cấp và học bổng của trường, lúc trước cũng ra ngoài làm thêm, nhưng năm nay bận chuẩn bị thi cao học, không phân tâm được.”
“Thế….” Trịnh Bảo Châu nói tới đây, bỗng ngộ ra gì đó, “Không phải chứ, Tuệ Tuệ bình thường em nhịn ăn nhịn mặc, liên hoan cũng chẳng đi, đừng bảo là tiết kiệm tiền cho cậu ta đấy!”
Trịnh Bảo Châu trả lương cho nhân viên không thấp, nhưng sinh hoạt hàng ngày của Lương Tuệ Tuệ vẫn túng thiếu, bình thường tiết kiệm được là tiết kiệm, cô cứ tưởng cô nàng tự tiết kiệm, giờ nghĩ lại, cô nàng sẽ không đưa tiền cho bạn trai đó chứ??
Lương Tuệ Tuệ gãi đầu, ngượng nghịu nói: “Em vốn cũng có dùng tiền mấy đâu, Lý Dật Phàm sắp thi, cần bổ sung dinh dưỡng, mà chị cũng nói thành phố H chi tiêu nhiều mà….”
“….Cho nên em đưa tiền cho cậu ta thật?”
Lương Tuệ Tuệ gật đầu.
Trịnh Bảo Châu trầm mặc một chốc, rồi nói: “Không thì em qua thích Khúc Trực đi.”
Lương Tuệ Tuệ: “….”
Khúc Trực ở đằng trước đến trước một chậu cây rồi dừng lại, quay người chỉ một bồn hoa cho Lương Tuệ Tuệ xem. Lương Tuệ Tuệ lập tức hiểu ý, chạy lên trả giá giúp anh.
Nghĩ đến sau này còn phải chuyển nhà, Khúc Trực rất khắc chế, chỉ mua ba chậu cây, trước khi rời chợ hoa anh lại vừa mắt một chậu cỏ đồng tiền nho nhỏ, mua để đặt lên bàn làm việc.
Trịnh Bảo Châu thì khác, cô mua cây bạc hà kim tiền ở bên cạnh.
Ba người sắp ra khỏi chợ hoa, Khúc Trực bỗng dừng lại. Lương Tuệ Tuệ tưởng anh lại nhìn trúng cây gì, thuận theo ánh mắt anh, lại thấy một con chó cỏ nằm trước một cửa hàng. Chủ cửa hàng không ở, con chó dường như ở đây để trông hàng.
“Sao thế anh Khúc?” Lương Tuệ Tuệ khó hiểu nhìn Khúc Trực, chẳng lẽ anh Khúc chấm con chó này? Cái này người ta đâu có bán.
Trịnh Bảo Châu cũng thấy con chó nằm sấp ngoài cửa hàng, bỗng cười ra tiếng: “Ha ha ha ha không phải chứ, bao năm rồi, Khúc Trực cậu còn sợ chó à?”
Khúc Trực: “….”
Trịnh Bảo Châu thấy anh đanh mặt không nói gì, càng kiêu ngạo: “Bao nhiêu năm rồi, có người chỉ lớn tuổi, chứ gan không lớn, lịch sử luôn giống nhau đến lạ.”
Khúc Trực: “….”
Trịnh Bảo Châu ghi thù thật đấy.
Lương Tuệ Tuệ bấy giờ cũng hiểu ra, không phải anh Khúc chấm con chó, mà là sợ chó.
“Anh Khúc, con chó bị buộc rồi, không cắn đâu.” Cô nàng an ủi Khúc Trực.
Khúc Trực:”….”
Bị an ủi như vậy càng xấu hổ.
Trịnh Bảo Châu đứng một bên nhìn Khúc Trực, cười bảo: “Sợ thế cơ à? Có muốn giống hồi bé, để tôi dắt tay cậu qua không?”
Khúc Trực mím môi, anh nhìn Trịnh Bảo Châu một cái, bê chậu cây trong tay tiến lên trước. Con chó vẫn ngoan ngoãn nằm ở kia, không động đậy cũng không sủa, chỉ tò mò nhìn bọn họ.
Khi sắp qua cửa hàng nọ, Trịnh Bảo Châu thừa dịp Khúc Trực không phòng bị, đột ngột lại gần tai anh hét lên: “Gâu gâu gâu!”
Khúc Trực nhảy dựng lên, chậu cây trên tay cũng bắ n ra xa cả mét.
Trịnh Bảo Châu đứng yên tại chỗ, cười gập cả người: “Ha ha ha ha ha cười chết tôi, cậu nhảy cao thật đấy ha ha ha ha.”
Khúc Trực: “….”
“Trịnh Bảo Châu cậu có bệnh hả?!” Khúc Trực rốt cục hết nhịn nổi văng một câu. Lương Tuệ Tuệ theo sau bọn họ cũng thấy phức tạp cực, đây là thanh mai trúc mã à?
Quả nhiên không giống các CP bình thường.
“Gâu gâu gâu!” Lần này con chó sủa lên thật, Khúc Trực cũng không thèm nổi giận với Trịnh Bảo Châu nữa, mau mắn bỏ đi. Lúc về Khúc Trực nhanh tay nhanh mắt chọn ghế sau, để Lương Tuệ Tuệ ngồi cạnh Trịnh Bảo Châu.
Trịnh Bảo Châu vừa lái xe, vừa cười ha ha nói với Lương Tuệ Tuệ: “Em biết không, lúc nhỏ Khúc Trực bị một con chó nhỏ dọa khóc, giờ nhớ lại vẫn buồn cười, con chó đó nhỏ xíu à…”
“Chó càng nhỏ càng hay cắn càn, cậu không biết hả?” Khúc Trực ở hàng sau lạnh giọng chen vào.
Trịnh Bảo Châu à một tiếng: “Đó là lý do cậu khóc hẳn nửa tiếng hả?”
“…Tôi khóc nửa tiếng lúc nào?”
“Ồ, vậy thì hai mươi phút?”
Khúc Trực: “…”
Anh từ chối nói chuyện tiếp với Trịnh Bảo Châu.
Lúc về tới khách sạn, Trịnh Bảo Châu vẫn còn cười, Khúc Trực lấy cây trong cốp xong là bỏ đi, không muốn ở gần cô thêm giây nào. Trịnh Bảo Châu và Lương Tuệ Tuệ đi sau anh, vừa vào sảnh, liền nghe thấy tiếng tranh chấp.
“Sao vậy?”
Trịnh Bảo Châu tiến về khu nghỉ ngơi cạnh quầy lễ tân, quản lý Ngụy tự tay cô đề bạt thấy cô đã về, đẩy mắt kính trên mũi, nhìn cô nói: “Cô Bảo Châu, cô về đúng lúc, vị khách này không gắp được thú bông trong máy, đang định khiếu nại chúng tôi.”