Trịnh Bảo Châu không thèm quản Khúc Trực, cô chuyển hợp đồng Cao Bác Vân gửi cô lúc trước cho luật sư. Luật sư của Trịnh Bảo Châu là cô quen từ khi mở nhà hàng, về sau rất nhiều hợp đồng trù bị để mở khách sạn cũng nhờ anh ta nghĩ cho. Hai người quen biết lâu năm, Trịnh Bảo Châu cũng khá tin tưởng anh, nhưng dù sao ngành nào chuyên ngành đó, chẳng biết anh ta có quen với loại hợp đồng giải trí này không.
Luật sư Hàn ngược lại trả lời cô rất nhanh, chẳng qua là gửi liền ba dấu chấm hỏi.
Luật sư Hàn:???
Luật sư Hàn: Cô muốn vào showbiz hả????
Trịnh Bảo Châu: Dạo này đúng là đang suy xét ngành này [Đỏ mặt]
Luật sư Hàn:….
Bà chủ Trịnh quả nhiên không phải người thường.
Luật sư Hàn: Tôi xem trước giúp cô, nhưng hợp đồng mặt này tôi tiếp xúc không nhiều, nếu cô thật muốn mở rộng sang ngành này, tôi tiến cử cho cô một người bạn, cậu ta khá là lành nghề trong phương diện này
Trịnh Bảo Châu: Tốt quá, luật sư Hàn quả là đáng tin [Vỗ vai]
Luật sư Hàn: …
Luật sư xem hợp đồng cần một thời gian, vì có khi nội dung bẫy anh lại nằm ở chỗ không bắt mắt nhất. Phía anh ta còn chưa trả lời Trịnh Bảo Châu, bên Cao Bác Vân lại có chút sốt ruột.
Cao Bác Vân: Hợp đồng chưa xem xong à? Không vấn đề gì thì chúng ta nhanh ký đi, sắp khai máy rồi
Trịnh Bảo Châu: Chờ tí! Luật sư của tôi còn chưa phản hồi!
Cao Bác Vân:?
Cao Bác Vân: Gì cơ? Cô không có người đại diện, nhưng lại có luật sư?
Trịnh Bảo Châu: Phải á, ý thức pháp luật của tôi mạnh lắm
Cao Bác Vân:….Tiền đóng vai này đủ trả phí luật sư hả?
Tuy bây giờ showbiz hở tí là lộ ra cát-xê siêu khủng, nhưng đó đều là diễn viên danh tiếng, hơn nữa cát-xê cũng có mờ ám. Đoàn phim của bọn họ ngay cả Lâm Tử Khâm cũng chẳng có cát-xê khủng, chứ nói chi Trịnh Bảo Châu diễn vai bé tí này, đất diễn của cô tổng cộng chẳng đến năm tập, tổng lại cũng chẳng được bao nhiêu tiền.
Trịnh Bảo Châu: Vẫn đủ, cát xê của các anh cũng không thấp đâu, tự tin lên!
Cao Bác Vân:….
Cao Bác Vân: Xem xong thì nhanh ký hợp đồng nhé, sau đó còn tới thử trang phục trước, chụp tạo hình. Đúng rồi, tốt nhất cô nên ký một người đại diện, không sau này chuyện gì cũng phải tự làm, không cân hết được đâu
Trịnh Bảo Châu: (⊙-⊙) sau này có việc gì nữa đâu, tôi quay xong Diệp Linh không phải lại về phim trường dọn gạch à
Cao Bác Vân:….Cô mới phải tự tin lên! Lỡ cô nổi luôn thì sao!
Trịnh Bảo Châu: (⊙-⊙) nhưng phim này phải đến cuối năm sau mới chiếu mà?
Cao Bác Vân:…Cô nói cũng đúng
Cao Bác Vân: Những lỡ năm sau có cơ hội khác thì sao
Trịnh Bảo Châu: Vậy đợi cơ hội tới rồi nói, nếu không tôi còn phải nuôi cả người đại diện
Cao Bác Vân:….
Cao Bác Vân: Vậy cô có muốn ký với studio của tôi không?
Trịnh Bảo Châu ngẩn ra, ký với studio của đạo diễn Cao? Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, tuy Cao Bác Vân giờ chỉ là một đạo diễn nhỏ chẳng có mấy tiếng tăm, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai của Cao Thiên Minh, quan hệ và tài nguyên tiếp xúc được chắc chắn nhiều hơn người bình thường.
Trịnh Bảo Châu: Đạo diễn Cao đánh giá tôi cao thế à?? Có thể vào dưới trướng của đạo diễn Cao tương lai phát triển ắt sẽ không tệ, nhưng tôi ký với anh thì chẳng phải anh sẽ thành ông chủ của tôi à?
Cao Bác Vân: Không thì sao?
Trịnh Bảo Châu: Vậy cái gì tôi cũng phải nghe anh rồi? Tương lai muốn diễn gì không muốn diễn gì, đều chẳng làm chủ được?
Cao Bác Vân: ….Chỉ cần cô ký với công ty, thì chắc chắn sẽ có những hạn chế nhất định.
Trịnh Bảo Châu: ORZ vậy à, thế thì không được, tôi tự thành lập một công ty cho rồi.
Cao Bác Vân:???
Trịnh Bảo Châu không phải một diễn viên nhỏ anh nhặt được ở phim trường à?? Sao anh cứ thấy khó hiểu thế này?
Trịnh Bảo Châu: Thôi, trước không nói chuyện viển vông, làm tốt công tác hiện tại mới là quan trọng nhất.
Ký người đại diện đối với Trịnh Bảo Châu bây giờ chẳng cháy nhà chết người, làm diễn viên là ước mơ từ nhỏ tới lớn của cô, cô không muốn tới bước này rồi, lại ký vào một công ty để bó buộc mình.
May là bây giờ đâu đâu cũng có minh tinh tự mở studio, mình tự làm chủ, cớ sao mà không làm?
Phía luật sư xem xong hợp đồng cho Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu bèn tìm Cao Bác Vân ký hợp đồng chính thức. Rất mau đoàn làm phim đã liên hệ cô đi thử trang phục, hôm Trịnh Bảo Châu đi không có vai chính, chỉ có vài vai nhỏ như cô đi thử trang phục.
Lúc cô đến thì trong phòng trang điểm có một nữ diễn viên vừa trang điểm xong, Trịnh Bảo Châu ngồi xuống cạnh cô ta, bắt đầu trang điểm tạo hình.
Diệp Linh trong nguyên tác là một nữ thần y không màng thế sự, cho nên tạo hình của cô chắc sẽ siêu phàm thoát tục một tí. Chỉnh thể trang dung của Trịnh Bảo Châu khá là nhã, chỉ có trâm cài trên tóc điểm một chút đỏ. Trang điểm xong cô đổi một bộ váy trắng linh động, cõng cái gùi hái thuốc mà đoàn làm phim chuẩn bị cho cô.
Cái gùi này được làm rất tinh xảo, phối với thân trang phục của Diệp Linh cũng rất hài hòa, Trịnh Bảo Châu cõng cái gùi lên, liền cảm thấy như mình đã biến thành cô bé hái nấm.
“Được rồi, cô qua kia để đạo diễn xem thử xem.” Thợ trang điểm khá là hài lòng với tạo hình này, vốn cô ta còn lo sẽ hơi nhạt, không đủ hấp dẫn, nhưng khuôn mặt của diễn viên rất đẹp, cho dù trang điểm nhạt như phù dung trong nước, vẫn cứ linh động xuất trần, hoàn toàn không cần lo không bắt mắt.
Trịnh Bảo Châu theo thợ trang điểm sang phòng cách vách, Cao Bác Vân và mấy người phụ trách sáng tạo của đoàn làm phim đang nghỉ ngơi và thảo luận trong đó. Cửa phòng không đóng, Trịnh Bảo Châu đi tới cửa vẫn giơ tay gõ hai cái, rồi mới đi vào.
Cô vừa vào thì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô, còn có người kìm lòng không đậu thốt lên khen ngợi: “Đẹp quá, rất xinh đẹp, không tồi không tồi!”
Cao Bác Vân đứng đối diện cô, nhìn cô nói: “Cô quay một vòng tôi xem.”
Trịnh Bảo Châu quay một vòng tại chỗ, triển lãm đa chiều tạo hình của mình cho họ xem.
“Rất đẹp đó, nhưng tôi thấy có thể đậm hơn chút, bây giờ hơi nhạt quá, toàn nhờ vào giá trị nhan sắc của diễn viên mới cân được.” Cao Bác Vân bàn với thợ trang điểm bên cạnh Trịnh Bảo Châu, “Khí chất của cô ấy vốn rất tốt, cho dù trang điểm đậm cũng không tục, nên cô có thể thêm cho cô ấy một ít, không phải ngại. Rồi cái khuyên tai này, cũng đổi bộ khác mà chúng ta đã chuẩn bị.”
“Vâng, tôi sẽ sửa lại.” Thợ trang điểm và Trịnh Bảo Châu lại quay về phòng, tiến hành sửa đổi. Cô ấy không cải biến quá nhiều, chỉ đổi màu mắt và màu son sang màu có độ bão hòa cao hơn một chút, má hồng cũng thêm một tí, lộ vẻ hồng hào hơn.
Lại lần nữa cho đội phụ trách sáng tạo xem, Cao Bác Vân gật đầu: “Thế này rất tốt, cứ vậy đi. Đi chụp ảnh tạo hình thôi.”
Ảnh tạo hình chụp ở một phòng khác, lúc Trịnh Bảo Châu đi vào, nhiếp ảnh gia đang ngồi uống nước. Thấy có diễn viên mới vào, anh ta ngớ người, rồi mới đặt chai nước trong tay xuống, đứng dậy: “Đẹp quá, cô cũng là vai phụ hả?”
“Vâng.” Trịnh Bảo Châu vừa cười vừa gật đầu, bước tới trước tấm phông.
“Quá là phí phạm của trời rồi.” Anh nhiếp ảnh điều chỉnh thiết bị xong, kêu Trịnh Bảo Châu đứng lùi ra sau một chút, “Đúng, chỗ đó, đổi tư thế.”
Dựa vào nền tảng vũ đạo của mình, Trịnh Bảo Châu pose dáng nhịp nhàng tự nhiên, anh nhiếp ảnh chụp đến cao hứng, thêm cho cô mấy pô. Bận bịu xong, trời cũng tối, Trịnh Bảo Châu thay quần áo của mình, rồi sang phòng cách vách ngó Cao Bác Vân một cái.
Cao Bác Vân thấy cô lén la lén lút ngoài cửa, tự đi ra: “Làm gì vậy? Tìm tôi à?”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta cười cười, kéo anh ra một bên: “Cái đó, đạo diễn Cao, có một việc muốn nhờ anh.”
“Chuyện gì?” Cao Bác Vân nhìn cô, “Thần thần bí bí thế, à—hay là nghĩ thông rồi muốn ký với studio của tôi?”
“…Cái đó thì không.”
Cao Bác Vân khẽ cười: “Vậy cô có chuyện gì, nói ra tôi suy nghĩ xem.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Chính là lúc trước đạo diễn Cao, à, tôi không nói anh, tôi nói là bố anh, giới thiệu cho tôi một thầy giáo…”
“Cô từ từ.” Cao Bác Vân không nhịn được mà cắt ngang, “Cô với bố tôi gặp nhau khi nào?”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta còn quái hơn: “Sao, anh không biết à? Chính là hôm tôi đi phỏng vấn đoàn phim đó.”
“…” Mí mắt Cao Bác Vân giật một cái, “Hôm đó bố tôi cũng đến?”
“Ừ, ông ấy ngồi ngoài ban công, che kín mít.” Trịnh Bảo Châu xua tay, “Việc đấy không quan trọng, quan trọng là ông ấy giới thiệu cho tôi một thầy giáo, tôi đã gặp thầy rồi, người ta cũng đồng ý dạy rồi, nhưng học phí thì thế nào, quả tình là tôi ngại hỏi, cứ thấy tôi hỏi người ta chuyện này, giống như khinh nhờn người ta vậy…”
Cao Bác Vân nghe mà cạn lời, anh đè mối nghi hoặc trong lòng xuống, nói với Trịnh Bảo Châu: “Cái này có gì mà ngại? Thầy giáo của cô là vị tiên nhân nào không ăn khói lửa nhân gian à?”
“Ặc, không khác là bao, chủ yếu là người ta cũng không thiếu tí tiền này của tôi….”
Cao Bác Vân lại cắt ngang lần nữa: “Thầy của cô là ai?”
Trịnh Bảo Châu ngẫm nghĩ, vẫn nói thật với anh ta: “Cát Hoằng Nghị, cụ Cát.”
Cao Bác Vân: “???!”
Cô gái, cô còn bao nhiêu ‘kinh hỉ’ mà tôi chưa biết vậy?
Trầm mặc một lúc lâu, rồi Cao Bác Vân mới mỉm cười nói: “Ý cô là, bố tôi, đem cụ Cát, giới thiệu cho cô?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Cô quen bố tôi à?”
“Tôi không quen, có thì tôi đã liên hệ trực tiếp ông ấy, chả phải giờ chỉ có thể tìm anh sao?”
“…” Cao Bác Vân cảm thấy quan hệ cha con của anh và bố đang gặp phải thử thách cực lớn, cớ gì bố anh lại lén làm nhiều chuyện sau lưng anh vậy?? Trịnh Bảo Châu là do anh phát hiện ở phim trường, giờ bố anh không định cướp trên giàn mướp đấy chứ!
“Đạo diễn Cao, anh có thể giúp tôi hỏi bố anh không? Tôi nghĩ là do ông ấy giới thiệu, nên vẫn hỏi qua ông ấy trước, tôi đỡ phải hỏi trực tiếp cụ Cát, thật sự hơi đường đột, nhưng tôi cũng không thể để người ta dạy miễn phí ha?”
Cao Bác Vân nhìn cô: “Học phí của cụ Cát chắc là rất đắt.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Tiền không phải vấn đề.”
“…” Cao Bác Vân rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Cô thật sự chỉ là diễn viên quần chúng hả?”
Trịnh Bảo Châu lặng đi một lát, rồi nói: “Thật ra tôi còn làm nghề phụ nữa.”
“Làm gì?”
“Mở nhà hàng với khách sạn.”
Cao Bác Vân: “…”
Cao Bác Vân vuốt mặt một cái, mỉm cười hỏi cô: “Sếp Trịnh, ngài xem bộ phim của chúng ta, ngài có muốn đầu tư ít tiền không?”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Tuy tam quan của Cao Bác Vân đều bị chấn động, nhưng anh ta vẫn giúp Trịnh Bảo Châu hỏi ông bố nhà mình. Lúc ấy trên Weibo vừa chính thức công bố tin《Tâm nguyệt vấn tâm kiếm 》khai máy, ảnh khai máy của đoàn làm phim được đăng lên, fans của Lâm Tử Khâm lập tức chiếm hết hot comment.
Không bao lâu thì fans của nữ chính cũng chạy tới, thật vất vả mới đẩy hai cái bình luận của nhà mình lên trên. Trịnh Bảo Châu còn chưa vào đoàn, đương nhiên cũng không tham gia nghi thức bấm máy, cô mở ảnh khai máy lên xem, tạo hình của nam nữ chính đều rất đẹp, nhất là Lâm Tử Khâm, không hổ là tiểu sinh cổ trang top đầu của thế hệ mới, trong bức ảnh tập thể như này mà giá trị nhan sắc vẫn ổn định.
Cô đang xem vui vẻ, tin nhắn của Cao Bác Vân gửi tới.
Cao Bác Vân: Cô là cháu gái của Tô Minh Mỹ??
Trịnh Bảo Châu:”…”
Cô tạm thời thoát weibo, trả lời Cao Bác Vân: Bình tĩnh, giữ bí mật nha [Suỵt]
Cao Bác Vân: ….
Anh ta cho rằng anh ta tiện tay nhặt ở phim trường, không ngờ nhặt được một đứa lai lịch cũng không kém anh ta là bao.
Chuyện này làm anh ta lại lần nữa nghi ngờ bản thân, vì anh ta còn định bồi dưỡng Trịnh Bảo Châu, hỗ trợ cho nhau thành tựu? Cho đến khi ảnh tạo hình sau chỉnh sửa của 《Tâm nguyệt vấn tâm kiếm 》ra lò, anh ta thấy ảnh tạo hình của Trịnh Bảo Châu, lại thấy mình có thể.
Anh ta bừng bừng khí thế đăng vòng bạn bè.
Cao Bác Vân: Nhặt được bảo rồi, diễn viên của chúng tôi thật là đẹp. [Ảnh]
Theo kế hoạch của bọn họ, ảnh tạo hình phải chờ sau khi ‘hơ thẻ’ (1) xong mới công bố, cho nên anh ta không để lộ hoàn toàn gương mặt của Trịnh Bảo Châu, mà che đi một bộ phận, chỉ lộ mũi và miệng. Ngũ quan của Trịnh Bảo Châu đều cực tinh xảo, ảnh một phần thế này không chỉ đẹp, mà còn để lại cho người ta không gian tưởng tượng vô hạn.
Rất nhiều người trong vòng bạn bè đều hóng hớt hỏi Cao Bác Vân đây là diễn viên nào, Cao Báo Vân giấu kín như bưng, chẳng tiết lộ quá nhiều cho bọn họ.
Hôm đó vừa khéo là lễ Noel, người show yêu đương rất nhiều, nhưng đạo diễn Cao có thể nói là “một dòng suối mát”(2), anh ta show diễn viên.
Khách sạn của Trịnh Bảo Châu hôm nay rất bận, đến tối lúc ăn cơm cô mới có thời gian lướt vòng bạn bè. Thấy ảnh Cao Bác Vân đăng, hai mắt cô sáng lên, mau mắn pm anh ta: “Đạo diễn Cao, ảnh tạo hình có rồi hả? Có thể cho tôi xem với không!”
Cao Bác Vân: [Ảnh] Đừng share ra ngoài
Cao Bác Vân: Đây vẫn chưa phải là bản cuối, đến lúc đó có thể có thay đổi
Trịnh Bảo Châu: Oa!! Tôi xinh quá đi mất!
Cao Bác Vân:…
Cao Bác Vân: Cô học tập chỗ thầy Cát thế nào rồi?
Trịnh Bảo Châu: Vừa khởi động còn đang s.ờ soạng, nhưng tôi thấy được lợi không ít! Với cả chuyện học phí chúng tôi thương lượng xong rồi, còn phải cảm ơn anh đó
Cao Bác Vân: Khỏi khách sáo, học cho giỏi, vào đoàn rồi tôi sẽ không khách khí với cô đâu
Trịnh Bảo Châu: Ok…
“Cô Bảo Châu, anh Đàm tới rồi!” Lương Tuệ Tuệ ở phía sau đi tới, cúi người xuống cạnh Trịnh Bảo Châu nói, “Anh ta đang chơi gắp thú ngoài sảnh ạ!”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Nghe anh Đàm lại chơi gắp thú, Trịnh Bảo Châu cũng chẳng còn thiết ăn cơm, lấy khăn giấy lau miệng, rồi theo Lương Tuệ Tuệ ra ngoài. Đàm Diệu đúng là đứng trước máy gắp thú, đang chống eo mày mò. Hôm nay anh ta ăn mặc cực kỳ đỏm dáng, như để phối hợp với không khí của lễ Noel, nên cố ý phối một bộ đỏ xanh.
Trịnh Bảo Châu đi tới bên cạnh, nhìn anh ta cười cười: “Anh Đàm, giáng sinh vui vẻ.”
Đàm Diệu nghe thấy tiếng cô, tủm tỉm quay đầu lại: “Cô Bảo Châu, lâu rồi không gặp! Hôm nay rốt cuộc tôi cũng có thời gian sang thăm cô rồi!”
Trịnh Bảo Châu giữ nụ cười: “Anh muốn gắp con nào? Hay để tôi giúp anh nhé?”
Thú bông trong máy đã đổi một loạt, còn có búp bê noel bản limited. Đàm diệu đang gắp con búp bê đó, nhưng dù đã lâu thế rồi, kỹ thuật của anh ta vẫn chẳng cải thiện tí nào.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, vì hôm nay anh ta tới không phải để gắp thú, mà để mời Trịnh Bảo Châu đi chơi Noel.
“Cô Bảo Châu tối nay có rảnh không?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Không, anh cũng thấy đấy, hôm nay khách sạn bận lắm.”
“…” Đàm Diệu im lặng một lát, co được dãn được nói, “Vậy cũng không sao, chúng ta có thể hẹn hò ở đây luôn.”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta: “Hẹn hò?”
“Ừ.” Đàm Diệu nói đầy hùng hồn, “Lúc trước cô đã hứa sẽ dạy tôi gắp thú, còn chưa thực hiện, hay hôm nay dạy tôi gắp thú trước?”
“….Được.” Trịnh Bảo Châu tới bên cạnh máy gắp thú, hỏi, “Anh muốn gắp con nào?”
Đàm Diệu chỉ con búp bê bản Noel limited: “Chính là nó, tôi muốn gắp để tặng cô.”
Trịnh Bảo Châu nghiên cứu vị trí của búp bê, giải thích này nọ với Đàm Diệu một lúc, Khúc Trực vừa về, liền thấy hai người họ châu đầu ghé tai trước máy gắp thú, hoa tay múa chân.
“Cô nói vậy tôi không hiểu lắm, hay là cô cầm tay để tôi thể nghiệm xem?” Đàm Diệu nhìn Trịnh Bảo Châu, ý bảo cô đặt tay lên.
Trịnh Bảo Châu nhướng mày, còn chưa kịp đáp, tiếng Khúc Trực đột nhiên vang lên ở ngay sau: “Hai người đang làm gì thế?”
Đàm Diệu và Trịnh Bảo Châu đồng thời quay đầu lại, Đàm Diệu vừa thấy Khúc Trực, mặt đổi sắc ngay. Thời gian này tuy anh ta không có cơ hội tới gặp Trịnh Bảo Châu, nhưng thủ hạ của anh ta nghe ngóng hầu hết tin tức về Khúc Trực. Nghe nói gã trai đẹp này là tiến sĩ vừa về nước, đi làm ngay ở Vườn Công Nghệ gần đây, là nhân tài cấp cao gì gì đó.
Bực nhất là, hắn ta ỷ mình là thanh mai trúc mã của Trịnh Bảo Châu, đường hoàng vào ở khách sạn, ngày ngày gặp Trịnh Bảo Châu!
Anh ta còn tưởng biện pháp trơ trẽn này chỉ có anh ta nghĩ ra cơ!
“À, là anh Khúc phải không?” Đàm Diệu cười với Khúc Trực, lại dịch vào gần Trịnh Bảo Châu, “Cô Bảo Châu đang dạy tôi gắp thú.”
Khúc Trực nhíu mày nhẹ như không, nhìn máy gắp thú sau lưng họ, sau đó mở miệng nói với Đàm Diệu: “Kỳ thật bí quyết gắp thú rất đơn giản, đó là vấn đề về xác suất, chỉ cần anh gắp đủ nhiều, thì anh có thể gắp trúng một lần.”
Đàm Diệu: “….”
Thật là một bí quyết tuyệt vời ông mặt zời.
Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh lại rất là tin, gật đầu theo: “Cậu ấy nói đúng đấy, chính là thế.”
Cánh môi Đàm Diệu giật giật, còn chưa kịp nói, Lương Tuệ Tuệ đã chạy tới: “Cô Bảo Châu, bên vườn hoa có khách tìm cô đấy ạ!”
Trịnh Bảo Châu theo cô nàng đi mất, Đàm Diệu duỗi tay định gọi cô, cuối cùng vẫn ngượng nghịu thu lại. Anh ta lườm Khúc Trực một cái, cười khiêu khích: “Tôi ở đây chờ cô Bảo Châu quay lại, nhìn thấy con búp bê kia không? Lát nữa tôi sẽ gắp cho cô ấy.”
Khúc Trực nhìn con búp bê trong máy gắp thú, hừ lạnh một tiếng: “Ồ, bằng vào kỹ thuật không so bốn của anh ư?”
Đàm Diệu: “…”
Nỗi đau này không bao giờ phai!
“Anh sẽ biết sự lợi hại của tôi ngay thôI.” Đàm Diệu hậm hực đe một câu, rồi xắn ống tay áo bắt đầu gắp thú. Khúc Trực đứng bên cạnh thờ ơ quan sát, thấy anh ta gắp con búp bê lên, sau đó lúc lắc hai cái lại rớt xuống: “Ờ, nó rớt xuống rồi, quả nhiên lợi hại.”
Đàm Diệu: “…”
“Anh!” Anh ta vừa định cự cãi với Khúc Trực, thì di động trong túi áo lại vang lên. Anh ta cầm ra, thấy tên người gọi trên màn hình, mày nhíu lại: “Bố…”
“Mày còn biết tao là bố mày à? Mày lại chạy đi đâu chơi bời rồi!”
Đàm Diệu mất hứng nói: “Hôm nay là lễ Noel mà, bố cho con đi đón Noel không được à!”
“Mày là người nước ngoài à mà đòi đón tết Tây? Mau cút về cho tao!”
Đàm Diệu bực bội cúp điện thoại, anh ta nhìn Khúc Trực ở đối diện một cái, hếch cái đầu cao ngạo, hừ với anh một cái, sau đó nhanh chân đi mất.
Khúc Trực nhìn anh ta rời đi, bước tới trước máy gắp thú, lấy di động quét mã QR.
Trịnh Bảo Châu xong việc, rồi quay về sảnh, phát hiện Đàm Diệu và Khúc Trực đều chẳng ở đó. Cô cũng không hỏi Đàm Diệu đi đâu, dù sao tiễn được tôn đại phật đó đi là tốt rồi. Cô lên thẳng phòng, tính ngâm bồn thư giãn một tí, vừa mở nước lên, đã nghe tiếng máy cố định trong phòng reo vang.
Cô chạy tới nhấc điện thoại lên, một giọng nói máy móc truyền ra từ ống nghe: “Kính chào quý khách hàng thân mến, tôi là người máy đưa đồ ăn, đồ ngài gọi đã đến rồi.”
Trịnh Bảo Châu ngơ ngác, cô gọi đồ ăn khi nào? Cô đi ra mở cửa, người máy đưa đồ ăn quả nhiên đứng ở ngoài. Cô ấn mở hộp đồ, phát hiện thứ người máy đưa cho cô không phải đồ ăn, mà là một con búp bê và một đóa hoa hồng.
Búp bê lại đúng là phiên bản Noel limited trong máy gắp thú ấy.
– – – – – –
Hơ khô thẻ tre: Hoàn thành xong tác phẩm
NV ‘Nhất cổ thanh lưu’: ngôn ngữ mạng, dùng để ca ngợi điều gì đó hoặc ai đó có nét duyên dáng đặc biệt.