Không Thể Thành Người Yêu

Chương 36

Từ chỗ thầy Cát trở về, Trịnh Bảo Châu phân tích lại màn biểu diễn hôm nay lần nữa, ghi chép sửa sang lại. Số lần cô tới chỗ thầy Cát đếm được bằng một bàn tay, nhưng mỗi lần quay về, đều cảm giác có thu hoạch mới.

Đương nhiên, luyện tập căn bản cũng không thể bỏ bê, đó cũng là yêu cầu bắt buộc của thầy Cát đối với cô. Trịnh Bảo Châu mỗi ngày đều dùng hai tiếng luyện thoại và hình thể, việc này đối với mỗi diễn viên mà nói, có lẽ là thứ công bằng nhất—-vì mặc kệ anh có là thiên tài dường nào, kỹ năng căn bản chỉ có thể tích lũy từ việc luyện tập hàng ngày, sẽ chẳng vô duyên vô cớ mọc ra trên người anh.

Trịnh Bảo Châu đang tập luyện, Mạnh Nhã Hâm gọi điện đến, Trịnh Bảo Châu vẫn duy trì  cảm xúc và ngữ khí mới nãy, bưng điện thoại lên bấm nghe: “A, lại là đứa oan gia nhà mi, hôm nay tới tìm chụy, lại có chuyện gì muốn xin chụy giúp đỡ?”

Mạnh Nhã Hâm: “…”

“Xin lỗi đã quấy rầy, hình như tôi gọi nhầm số.” Mạnh Nhã Hâm nói đoạn liền cúp điện thoại. Trịnh Bảo Châu buông di động, đợi hai giây, Mạnh Nhã Hâm lại gọi tới.

Trịnh Bảo Châu vuốt màn hình một cái, tiếng của Mạnh Nhã Hâm vang lên trong loa: “Tao vừa kiểm tra rồi, tao không gọi nhầm, nên chắc chắn là đầu óc mày có vấn đề.”

“…” Trịnh Bảo Châu hắng giọng một cái, dùng giọng bình thường nói, “Tao đang luyện thoại, mày có việc gì?”

Mạnh Nhã Hâm chẹp chẹp hai tiếng, bảo cô: “Hôm 31 có show thời trang, tao lấy được hai vé, mày muốn đi xem không?”

“Show thời trang?” Trịnh Bảo Châu thấy hơi lạ, “Nhãn hiệu nào thế, lại mở show tầm này?”

Mạnh Nhã Hâm đáp: “Không phải nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, Sâm Thụy ra một IP liên doanh với truyện tranh, đặc biệt mở show công bố bộ sưu tập xuân-hạ.”

Sâm Thụy mà Mạnh Nhã Hâm nhắc tới quả không phải nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, nhưng cũng là một nhãn hiệu lâu năm trong nước, chiếm thị trường rất lớn trong nước. Lúc Trịnh Bảo Châu còn nhỏ thì nhãn hiệu này rất hot, về sau bị vài nhãn hiệu khác chèn ép, dần dần xuống dốc, hai năm nay đã cải biến phong cách và con đường tiêu thụ, lại lần nữa về tới tầm mắt của đại chúng. Dưới cờ của Sâm Thụy có ba thương hiệu, trong đó cao cấp nhất là nhắm vào đối tượng tiêu phí cao, giá một bộ đồ rất xa xỉ.

Trịnh Bảo Châu vốn hứng thú với thứ này, cô nghĩ nghĩ, rồi nói với Mạnh Nhã Hâm: “Ok, mày gửi thời gian địa điểm cho tao, đến lúc đó mình gặp nhau.”

“Được, làm ngay ở trung tâ m hội nghị của công viên Ánh Sao, gần chỗ mày á.”

“…Đúng thật.”

Trung tâ m hội nghị của công viên Ánh Sao từ khi xây xong, đã từng tổ chức rất nhiều triển lãm, show diễn thời trang cũng chẳng phải chuyện mới lạ. Trịnh Bảo Châu nghĩ đi xem show của Sâm Thụy, còn cố ý chọn một bộ quần áo của Sâm Thụy trong phòng để đồ, mặc vào đi xem show.

Lúc cô lái xe tới, chỗ đậu xe gần như đã hết, xem ra mọi người rất nhiệt tình với show này. Đậu xe xong, cô đến cửa số ba tìm Mạnh Nhã Hâm, lúc này ở cửa rất đông người, có cơ man là hot face trên mạng, cũng có cánh truyền thông được mời tới.

Trịnh Bảo Châu gửi tin nhắn cho Mạnh Nhã Hâm: “Tao không tìm được mày, hay là mày tìm tao đi, tao thấy tao có vẻ dễ tìm hơn á.”

Mạnh Nhã Hâm: ….

Chị em ruột.

Cô nàng cất di động, nhìn một vòng đằng trước…Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Trịnh Bảo Châu quả thật rất bắt mắt, cô nàng nhìn cái là thấy cô. Lúc cô nàng tới gọi Trịnh Bảo Châu, còn có bên truyền thông tưởng Trịnh Bảo Châu là hotface nào đó, muốn phỏng vấn cô.

“Không phải, tôi chỉ là một khán giả bình thường tới xem show thôi.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười từ chối phỏng vấn, nhìn thấy Mạnh Nhã Hâm đang tới bên này, “Bạn tôi đến rồi, xin phép đi trước”

Cô đi về phía Mạnh Nhã Hâm, Mạnh Nhã Hâm cầm vé mời trong tay, miệng còn không quên cà khịa: “Chồ ôi, khí chất siêu sao của mày không giấu được nữa rồi.”

“Bình tĩnh.” Trịnh Bảo Châu đưa tay vén tóc bên tai, khẽ cười với Mạnh Nhã Hâm, “Tao tưởng là quen tao lâu vậy, mày đã quen với sắc đẹp của tao rồi chứ.”

“…Xí.” Mạnh Nhã Hâm đưa một tấm vé mời cho cô, cùng cô đi vào hội trường.

Show thời trang này tuy không phải show quốc tế lớn, nhưng hội trường vẫn bố trí xa hoa thời thượng, Trịnh Bảo Châu và Mạnh Nhã Hâm tìm được vị trí ngồi xuống, liền không nhịn được móc di động ra tự sướng. Bên cạnh có rất nhiều hotface đang live stream, nghe nói lát nữa còn có người đại diện tới. Trịnh Bảo Châu nghĩ một lát, rồi đập bộp lên vai của Mạnh Nhã Hâm: “Tao vừa mới nhớ ra, người đại diện của Sâm Thụy không phải Lâm Tử Khâm sao??”

“Giờ mày mới nhớ à?” Mạnh Nhã Hâm cầm lọ kem nền, ưu nhã dặm lại lớp trang điểm của mình, “Không thì mày nghĩ tao tích cực như thế làm gì?”

“…” Trịnh Bảo Châu im lặng một lát, “Tới xem show á.”

Mạnh Nhã Hâm cất lọ kem nền đi, dường như rất thất vọng về cô: “Quần áo nào đẹp bằng người!”

“….”

“Nhưng người đại diện của Sâm Thụy không chỉ có mình Lâm Tử Khâm, cũng không biết hôm nay là sao nào đến.” Mạnh Nhã Hâm có chút phê bình kín với cái kiểu không công bố chính xác ai tham dự này, “Hi vọng đồ của bọn họ đẹp, bằng không lại mất công tao tới.”

Khán giả vào chỗ xong xuôi, buổi biểu diễn đúng giờ khai mạc, người mẫu Sâm Thụy mời không phải người mẫu quốc tế, nhưng ở trong nước cũng có ít danh tiếng, tổng thể mà nói, hiệu quả khá tốt. Bộ sưu tập lần này cũng rất có điểm nhấn, nhất là bộ váy Xuân-Hạ dáng liền, vừa nghệ thuật vừa lãng mạn, Trịnh Bảo Châu ngồi bên dưới đã ưng mấy bộ.

“Sâm Thụy hai năm nay được quá ta, quần áo thiết kế ngày càng đẹp.” Trịnh Bảo Châu nói với Mạnh Nhã Hâm một câu.

Mạnh Nhã Hâm đáp: “Cao tầng của bọn họ được tái cơ cấu, nhà thiết kế cũng thay máu hết, quả thật phong cách khác xưa hoàn toàn. Mặt kinh doanh cũng ngày càng thông minh, đầu tiên là mời lưu lượng làm đại diện, giờ lại khuếch trương mua truyện tranh IP làm liên danh, có thể thấy là đã hạ quyết tâm để chơi lớn một phen.”

“Cũng thấy được là có tiền, chắc chắn là có nhà đầu tư mới.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, show diễn thời trang cũng tới gần cuối, người đại diện mà mọi người kiễng chân mong ngóng rốt cuộc cũng lên đài.

“Lâm Tử Khâm, là Lâm Tử Khâm a a a!” Mạnh Nhã Hâm túm tay Trịnh Bảo Châu lắc mạnh, “Hôm nay lời to rồi!”

Khi Lâm Tử Khâm mặc bộ nam trang mẫu Xuân Hạ mới xuất hiện trên sàn catwalk, cả hội trường sôi trào, nhất là những hotface đang livestream kia, đồng loạt chĩa điện thoại vào anh ta. Lâm Tử Khâm không phải model chuyên nghiệp, nhưng chân dài eo nhỏ, khí chất xuất chúng, tùy tiện đứng trên sàn cũng đã có cảm giác.

“Lâm Tử Khâm mặc đồ hiện đại cũng ngon mắt quá, ai nói anh ấy chỉ có thể diễn cổ trang, đánh chết luôn!” Khi Mạnh Nhã Hâm nói, Lâm Tử Khâm cũng đi một vòng đơn giản trên sàn, lại gây ra một đợt thét chói tai.

Đèn flash ở khu truyền thông lóe lên không ngừng, vất vả lắ m host mới ổn định lại không khí trong hội trường, làm một cuộc phỏng vấn đơn giản với Lâm Tử Khâm. Vì Lâm Tử Khâm còn phải về đoàn quay phim, nên chỉ ở lại hơn mười phút, lúc anh ta rời đi còn có rất nhiều fans đi theo.

Trịnh Bảo Châu nhìn Lâm Tử Khâm rời đi với đám đông vây quanh, nói với Mạnh Nhã Hâm bên cạnh: “Tao đi toa lét tí.”

“Đi đi.” Mạnh Nhã Hâm còn nhìn theo hướng Lâm Tử Khâm đi ra, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc Trịnh Bảo Châu một cái. Trịnh Bảo Châu bẹp miệng, tự đứng dậy đi.

Bao nhiêu năm rồi, Mạnh Nhã Hâm vẫn chẳng thay đổi gì, nó vẫn là con bé Mạnh Nhã Hâm vì nhìn đàn ông, mà không thèm đi toa lét với mình.

Có lẽ vì mọi người đều  đi xem Lâm Tử Khâm, nên toa lét ít người đến bất ngờ. Lúc Trịnh Bảo Châu dặm lại lớp trang điểm trước gương, thì ngoài cửa có người đi vào. Cô nhìn qua gương, người tới là một cô gái cao gầy, dáng người rất tốt, trông khí chất và trang điểm, chính là người mẫu lúc nãy biểu diễn trên sân khấu.

Trịnh Bảo Châu chỉ nhìn cô gái một cái, liền dời mắt, tiếp tục tô son, đối phương lại bước tới đứng cạnh cô. Cô gái nhìn Trịnh Bảo Châu một lúc, hơi không chắc chắn hỏi một câu: “Cậu là Trịnh Bảo Châu phải không?”

Trịnh Bảo Châu tay cầm son hơi khựng lại, cô xoay cây son vào, cất vào túi, nghiêng đầu nhìn đối phương: “Cô biết tôi à?”

Đối phương nghe cô nói thế, nhìn cô mỉm cười: “Đúng là cậu? Tôi là Miêu Tư Vũ, lúc trước học lớp 9, ngay cạnh lớp cậu.”

Trịnh Bảo Châu nhìn mặt cô gái, cẩn thận nhớ lại: “Miêu Tư Vũ?”

Dường như thấy được vẻ nghi ngờ trên mặt cô, Miêu Tư Vũ có chút xấu hổ: “Có lẽ cậu không có ấn tượng về tôi, dẫu sao lúc đi học tôi không mấy nổi bật.”

“A, không phải, là do trí nhớ của tôi không tốt lắm.” Trịnh Bảo Châu nói đoạn, bỗng nhớ ra gì đso, “A tôi nhớ ra rồi, tôi từng nghe mấy bạn nữ trong lớp nhắc tới cậu, hình như là cậu với Khúc Trực…”

Trịnh Bảo Châu nói tới đó thì dừng, trong ấn tượng của cô, cô đã từng nghe các bạn nữ trong lớp nhắc tới cái tên Miêu Tư Vũ, nói cô ấy theo đuổi Khúc Trực, còn cùng đi học cùng về gì gì đó.

Những chuyện đó Trịnh Bảo Châu cũng chẳng quan tâm, nhưng nói thẳng trước mặt người ta thì không tốt lắm.

May mà cô kịp thời phanh xe.

Cô xấu hổ nhìn Miêu Tư Vũ cười cười, đang định đổi đề tài, Miêu Tư Vũ lại nói: “Việc đó kỳ thật mọi người đều hiểu lầm, hôm ấy Khúc Trực thấy tôi khóc, bèn an ủi một chút, không ngờ lại bị đồn ra như vậy.”

Trịnh Bảo Châu ngớ ra, thời đi học rất nhiều nữ sinh thích Khúc Trực, tiết mục thổ lộ xong bị từ chối các thể loại là chuyện thường ở huyện, Trịnh Bảo Châu căn bản không lòng dạ đâu mà quan tâm chuyện tình cảm của Khúc Trực. Nhưng chuyện Khúc Trực an ủi nữ sinh này, là lần đầu cô nghe được.

Miêu Tư Vũ thấy cô có vẻ mờ mịt, khẽ cười, nói với cô: “Thật ra tôi bị mù màu, vì không phân biệt được màu sắc, nên lúc đi học hay bị các bạn trêu chọc. Hôm đó tôi khóc, cũng vì như thế, lúc sau Khúc Trực tới an ủi tôi, cho tôi rất nhiều dũng khí, tôi vẫn luôn cảm ơn cậu ấy.”

Cô ấy nói xong, Trịnh Bảo Châu cũng nhớ ra, hình như cô quả có nghe các bạn nói, lớp bên cạnh có một nữ sinh bị mù màu. Hóa ra người bọn họ nói là Miêu Tư Vũ?

“Thật sự không ngờ sẽ gặp cậu ở đây, cậu vẫn xinh đẹp như hồi đi học.” Miêu Tư Vũ nói một câu. Trịnh Bảo Châu mới hoàn hồn, mỉm cười nói với cô ấy: “Nào có, cậu mới đẹp chứ, bây giờ cậu là người mẫu rồi, quá siêu!”

Miêu Tư Vũ cong môi cười thẹn thùng, nhìn Trịnh Bảo Châu nói: “Cái này phải cảm ơn Khúc Trực, cũng cảm ơn cậu.”

Trịnh Bảo Châu có chút khó hiểu: “Cảm ơn tôi?”

Miêu Tư Vũ lại không nói tiếp: “Không có gì, chuyện đã qua không nhắc lại nữa, bây giờ mọi người đều trở nên tốt hơn, thế là đủ rồi.”

Trịnh Bảo Châu cũng không truy hỏi thêm nữa, nhưng trong bụng cứ để ý mãi. Cô tán gẫu đôi câu với Miêu Tư Vũ, thuận tiện add wechat của người ta, rồi không làm trễ nải cô ấy nữa.

Lúc về tới hội trường biểu diễn, người đã đi hơn nửa, Mạnh Nhã Hâm đứng ở kia chờ cô, thấy cô tới bèn đi lại: “Sao mày đi lâu thế? Tao còn tưởng mày rớt béng vào hố xí rồi.”

“…Tao vừa gặp một người.” Trịnh Bảo Châu nói đoạn, rồi hỏi Mạnh Nhã Hâm bên cạnh mình, “Mày có nhớ hồi cấp ba, có một nữ sinh tên là Miêu Tư Vũ không?”

“Nhớ á.” Mạnh Nhã Hâm gật đầu, “Hình như vì cậu ấy bị mù màu, nổi tiếng ra phết, à, có người còn đồn cậu ấyvới Khúc Trực nữa.”

Cô nàng nhìn Trịnh Bảo Châu: “Sao mày lại hỏi cậu ấy?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “À, vừa nãy gặp cậu ấy ở phòng vệ sinh, cậu ấy là người mẫu biểu diễn.”

“Gì cơ?” Mạnh Nhã Hâm cực kỳ bất ngờ, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt, “Vậy cậu ấy giỏi thật! Vừa nãy mẫu nào là cậu ấy? Tao hoàn toàn không nhận ra.”

“Tao cũng vậy, bọn họ trang điểm khá đậm.”

“Ừ, nhưng phải nói, lúc cậu ấy còn đi học hình như đã rất cao rồi, trách gì làm được người mẫu.” Mạnh Nhã Hâm nói xong thì có chút hưng phấn, “Cậu ấy đang ở đâu? Tao cũng đi xem xem.”

“Ở hậu trường, người ta còn có việc mày đứng đi quấy rầy.”

“Ờ…vậy bọn mình về nông trường đi, tao đi xem vườn rau!”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cô theo Mạnh Nhã Hâm chỉnh lý vườn rau ở nông trường Ánh Sao một lúc. Mạnh Nhã Hâm vốn định bảo cô đi countdown, nhưng trong lòng Trịnh Bảo Châu cứ nhớ về chuyện của Miêu Tư Vũ, bèn không đi.

Tới cửa phòng, cô nhìn sang phòng của Khúc Trực một cái. Ngày cuối cùng của năm, đại tiến sĩ Khúc đang tăng ca, hay là đang countdown ở ngoài?

Cô cứ đứng ngoài cửa như thế, nhìn chằm chằm cửa phòng của Khúc Trực một lúc, sau đó đi tới giơ tay gõ cửa.

Bên trong nhất thời không có động tĩnh, Trịnh Bảo Châu lại ấn chuông cửa: “Khúc Trực, cậu có đó không?”

Rất nhanh có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên trong phòng, Trịnh Bảo Châu đứng ở ngoài, nghe” Cạch” một tiếng, cửa mở ra từ bên trong.

Khúc Trực mặc áo ngủ màu tím than, một tay đặt trên tay nắm cửa, nhìn cô với chút ngạc nhiên: “Trịnh Bảo Châu? Tìm tôi có việc à?”

Trịnh Bảo Châu hơi mất tự nhiên mím môi, gật đầu một cái, nói: “Có tí việc muốn hỏi cậu.”

Ánh mắt của Khúc Trực lần chần trên người cô một giây, rồi khẽ nghiêng người dành ra một lối đi: “Vào nói?”

“Ừ.” Trịnh Bảo Châu xách túi, bước vào.

Khúc Trực đóng cửa xong, thuận tay cầm áo khoác vắt trên sô pha mặc vào. Trịnh Bảo Châu nhìn động tác của anh, không nhịn được mà giật khóe môi: “Làm gì á? Cậu còn sợ tôi có âm mưu xấu xa với cậu chắc?”

Hiện tại là cô vào phòng anh cơ mà! Có lo lắng cũng phải là người đẹp cô đây mới phải!

“…” Khúc Trực im lặng mím môi, rồi nói: “Không, tôi chỉ thấy hơi lạnh thôi.”

“Ha.” Trịnh Bảo Châu cười lạnh một tiếng, không chấp nhặt với anh, cô đi tới sô pha ngồi xuống, đặt túi sang bên. Khúc Trực ngồi xuống trên sô pha chéo với cô, không nhịn được mà đánh giá cô mấy lượt: “Cậu vừa ở bên ngoài về hả?”

“Ừ, đi xem show thời trang, còn gặp được Lâm Tử Khâm.”

“Ờ.” Khúc Trực khẽ cười, “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh, nhất thời im lặng, Khúc Trực nhìn lại cô, tự dưng thấy hơi mất tự nhiên….

May là lúc này Trịnh Bảo Châu cuối cùng cũng nói: “Cậu còn nhớ hồi cấp ba, khóa bọn mình có một bạn học tên Miêu Tư Vũ không?”

Trịnh Bảo Châu nhạy cảm phát hiện, khi cô nói ra cái tên “Miêu Tư Vũ” này, sắc mặt Khúc Trực thay đổi.

Ố, e là lời đồn khi đó không chỉ là lời đồn nhỉ? Cô thấy Khúc Trực còn nhớ kĩ người ta lắm.

Khúc Trực lặng đi một lát, rồi mới đưa mắt nhìn Trịnh Bảo Châu: “Nhớ, sao lại hỏi cái này?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Vừa nãy tôi đi xem show còn gì, cậu ấy giờ làm người mẫu, show này cũng tham gia.”

Khúc Trực như khá bất ngờ, vẻ mặt đó không giống giả vờ: “Cậu ấy giờ làm người mẫu?”

“Ừa.” Trịnh Bảo Châu quan sát anh, “Cậu không biết hả?”

“Không biết.” Khúc Trực nói, “Bao năm rồi tôi có liên lạc với cậu ấy đâu.”

“Hả? Không liên lạc cậu còn nhớ kỹ người ta thế? Hóa ra cậu là loại “tẩm ngẩm tầm ngầm” nhỉ?”

Khúc Trực: “…”

Anh trầm mặc một lúc, cũng chẳng giải thích gì, mà hỏi cô: “Hai cậu nói chuyện gì rồi?”

“Cũng chẳng có gì, chỉ tùy tiện nói đôi câu, nhưng cậu ấy nói một câu tôi thấy rất lạ.” Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực, “Cậu ấy nói cậu ấy có thể trở thành người mẫu, phải cảm ơn cậu, cũng cảm ơn tôi.”

Trịnh Bảo Châu bây giờ vẫn nghĩ không ra điểm này: “Cậu ấy muốn cảm ơn cậu tôi còn hiểu, cậu ấy nói với tôi lúc ấy cậu ấy ngồi khóc, cậu ra an ủi cậu ấy, cho cậu ấy nhiều dũng khí. Nhưng vì sao cậu ấy lại muốn cảm ơn tôi? Trước khi chia lớp với sau khi chia lớp, bọn tôi đều không cùng lớp, kỳ thật tôi chẳng có ấn tượng gì với cậu ấy. Nhưng hình như cậu ấy lại biết tôi, hôm nay trong phòng vệ sinh, cậu ấy nhìn một cái là nhận ra tôi, lẽ nào tôi xuất sắc thế cơ?”

Ngẫm lại hồi trước cô Trương cũng nhìn cái là nhận ra cô, hôm nay Miêu Tư Vũ cũng thế, xem ra cô đúng là đẹp tới mức người ta nhớ mãi không quên.

Khúc Trực nghe cô nói xong, khó được một lần không cà khịa cô, mà chỉ có ánh mắt trầm đi một chút. Anh khẽ mím môi, đường cong nơi cằ m hơi banh ra, cứ yên lặng như thế một lúc, mới nhìn Trịnh Bảo Châu hỏi: “Cậu thật sự không nhớ chút gì sao?”

Trịnh Bảo Châu bị anh hỏi khiến tim cô lệch một nhịp: “Ý cậu là gì?”

Khúc Trực nói: “Cậu ấy có nói vì sao lúc ấy lại khóc không?”

Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Cậu ấy bảo bị bạn học giễu cợt.”

Khúc Trực nhìn cô, miệng khẽ mấp máy: “Bạn học đó chính là cậu.”
Bình Luận (0)
Comment