Không Thể Thành Người Yêu

Chương 40

Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu đều quay qua nhìn hướng phát ra âm thanh. Một cô gái trẻ mặc áo len màu lông lạc đà, tay bưng một đĩa hoa quả nhỏ, mặt mày hớn hở nhìn Khúc Trực.

Cô ta trông rất xinh, lớp trang điểm trên mặt cũng tinh xảo, Khúc Trực im lặng nhìn cô ta, ngược lại Trịnh Bảo Châu nhận ra, ngồi trên ghế gọi một tiếng: “Lí Tuệ Hân?”

Lí Tuệ Hân như mới phát hiện ra ở đây còn có một người nữa, quay sang nhìn cô: “Cô là…?”

“…” Trịnh Bảo Châu thoáng cạn lời, cong môi cười với cô ta, “Tôi là Trịnh Bảo Châu, chúng ta là bạn cùng lớp cấp ba.”

“À…Hóa ra là Trịnh Bảo Châu à.” Lí Tuệ Hân cũng cười với cô, “Tôi không nhận ra cậu đó.”

Trịnh Bảo Châu cười khẽ: “Không sao, có lẽ trí nhớ của cậu không được tốt, người bên kia cũng không phải Khúc Trực, cậu nhận nhầm rồi.”

Lí Tuệ Hân: “…”

Khúc Trực im lặng nhìn Trịnh Bảo Châu một cái, không lên tiếng. Lí Tuệ Hân tự cười hai tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ: “Cậu hài hước thật đấy, đây là Khúc Trực còn gì, nhân vật phong vân của trường chúng ta, sao tôi nhận nhầm được.”

Cô ta tiện tay đặt đĩa hoa quả lên bàn, nhìn Khúc Trực nói: “Cậu về nước khi nào thế?”

Khúc Trực đáp: “Vừa về chưa lâu.”

“Sao cậu không nói gì với bạn học cũ chúng tớ vậy?”

“Bận quá.”

Người phục vụ mang đồ lên cho họ, nhìn Lí Tuệ Hân đang chắn trước bàn, nói: “Thưa cô, phiền cô nhường đường, bàn này đang lên món ạ.”

Lí Tuệ Hân liếc nhìn đồ họ gọi, quay qua Trịnh Bảo Châu cười cười: “Cậu dịch vào kia tí.”

Trịnh Bảo Châu mỉm cười dịch vào trong, cũng cười với Lí Tuệ Hân: “Một mình cậu đi ăn hả?”

“Đương nhiên không rồi, bạn tôi đều ngồi bên kia.” Lí Tuệ Hân nói xong, lại mỉm cười bổ sung một câu, “Nhưng chẳng phải gặp được bạn học cũ à, tôi nói chuyện với bọn cậu một tí.”

“Ờ.” Trịnh Bảo Châu cười khẽ gật đầu.

Lí Tuệ Hân nói với cô xong, lại nhìn sang Khúc Trực ở đối diện: “Khúc Trực, cậu đang công tác ở đâu?”

“Vườn công nghệ.”

Lí Tuệ Hân nghĩ nghĩ, rồi hỏi anh: “Là vườn công nghệ chỗ công viên Ánh Sao à?”

“Ừ.”

“Oa, cậu thật sự làm nhà khoa học nhỉ?” Lí Tuệ Hân vừa cười vừa bắt chuyện, “Tớ nhớ bố mẹ cậu cũng làm nghiên cứu phải không? Hình như là kỹ thuật nano? Nói ra cũng khéo, hai ngày trước tớ đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, bác sĩ cũng nói là dùng kỹ thuật nano gì đso, nghiên cứu của bố mẹ cậu, đúng là tạo phúc cho con người.”

Trịnh Bảo Châu hờ hững cầm cốc nước chanh trên bàn, khẽ nhấp một ngụm: “Tuy nhiên là, bố mẹ Khúc Trực nghiên cứu là về hàng không vũ trụ.”

“…” Lĩ Tuệ Hân nghiêng đầu liếc cô một cái, trên mặt lại treo nụ cười, “Đúng rồi, Trịnh Bảo Châu cậu còn nhớ Ngụy Vũ chứ? Năm đó lời đồn về cậu với Ngụy Vũ cứ gọi là rần rần, bây giờ cậu còn liên lạc với cậu ta không?”

Chân mày Trịnh Bảo Châu nhướng lên, đưa mắt nhìn cô ta: “Ngụy Vũ nào?”

“Chính là Ngụy Vũ mà cậu viết thư tình cho ấy, nhưng mà nghe nói hình như cậu ta không nhận?”

Khóe miệng Trịnh Bảo Châu giật giật, đang định nói gì đó, Lí Tuệ Hân lại nói tiếp: “Lúc ấy ai cũng kinh ngạc, không ngờ cậu ta lại từ chối. Nhưng Ngụy Vũ cũng coi là nam sinh đẹp trai nhất trường sau Khúc Trực rồi, làm kiêu tí cũng bình thường.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Đây đúng là mẹ thái quá mở cửa cho thái quá, thái quá đến nhà rồi.

“Lí Tuệ Hân, tôi tưởng người từng làm ủy viên học tập như cậu, phải có sức phán đoán của mình chứ, chí ít đầu óc không quá ngu. Không ngờ ngay cả tin vịt  mà cậu cũng chẳng phân biệt được, thảo nào học kì hai lớp chúng ta lại đổi ủy viên học tập.”

Lí Tuệ Hân: “…”

Phải rồi, ủy viên học tập học kỳ hai chẳng phải đổi thành Trịnh Bảo châu cậu sao?

Cô ta cười cười với Trịnh Bảo Châu: “Haiz, chuyện quá khứ, cậu không thích thì chúng ta không nhắc nữa. Nhưng Ngụy Vũ sắp kết hôn rồi, đến lúc ý hai người có tham gia không?”

“Đến lúc đấy lại nói.” Trịnh Bảo Châu chẳng mấy hào hứng uống miếng nước, nhìn Khúc Trực phía đối diện, “Sao cậu còn chưa nướng?”

“…” Khúc Trực đang ngồi hóng drama bị ép phải cầm kẹp nướng, bắt đầu sự nghiệp nướng thịt.

Lí Tuệ Hân thấy họ chuẩn bị ăn, còn hoàn toàn chẳng có ý mời cô ta ăn chung, cứ kì kèo ở lại cũng không hay. Cô ta lấy di động ra, nói với Khúc Trực ở đối diện: “Chúng ta thêm bạn đi, có chuyện gì cũng tiện liên lạc.”

Khúc Trực nói: “Không phải đều có trong nhóm lớp à? Có chuyện nói luôn trong nhóm là được.”

“….Cũng được.” Lí Tuệ Hân mỉm cười đứng dậy, “Vậy tớ qua đó trước đây, bạn tớ đang chờ rồi.”

“Ừ.”

Lí Tuệ Hân bưng đĩa hoa quả của cô ta lên, bỏ đi không một lần quay đầu.

Trịnh Bảo Châu nhìn đĩa hoa quả cô ta bê đi, bĩu môi: “Hoa quả cậu ta còn mang đi! Ầy, tự tôi đi lấy!”

Cô bảo Khúc Trực một tiếng, rồi chạy ra khu tự chọn lấy ít hoa quả và mấy món phụ, đi đi về về lấy được mấy đĩa, trên bàn sắp không còn chỗ đặt nữa.

“Đủ rồi, cậu ăn hết mấy thứ này, còn ăn được thịt không?”

Trịnh Bảo Châu nghĩ một lúc, thấy Khúc Trực nói có lý, ăn thịt vẫn quan trọng hơn.

Rốt cuộc cô cũng chịu ngồi yên.

Thịt ba chỉ Khúc Trực nướng đợt đầu đã chín, anh gắp thịt chia đều vào bát anh và Trịnh Bảo Châu, rồi hỏi: “Cậu còn gửi thư tình cho Ngụy Vũ à? Cuộc sống trung học phong phú thật ha.”

“Xì!” Trịnh Bảo Châu lấy rau sống gói thịt, còn không quên xì một tiếng, “Ai viết thư tình cho cậu ta? Rõ ràng là cậu ta viết thư tình bị tôi từ chối! Không ngờ, cậu ta lại trả đũa như thế, ra tay trước phát tán tin đồn!”

Thời cấp ba học tập căng thẳng, bình thường mọi người vốn chẳng có nhiều thứ tiêu khiển, tin drama kiểu đó là loại mọi người thích nghe nhất. Lúc Trịnh Bảo Châu nghe Mạnh Nhã Hâm kể lại, tin đồn bên ngoài đã chẳng thể bác bỏ được nữa.

Cũng may sau chuyện đó vài ngày là thi tháng, lực chú ý của mọi người nhanh chóng bị thành tích cuộc thi và cuộc họp phụ huynh sau đó chiếm cứ.

Khúc Trực nghe cô nói xong, khẽ gật đầu: “Nói thế còn nghe lọt.”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh một cái: “Cái gì mà nghe lọt?”

“…Không có gì.” Khúc Trực ho khẽ một tiếng, kẹp thịt lợn cỏ lên nướng, “Tin đồn cũng không nhất định là do Ngụy Vũ phát tán, cũng có thể là các bạn học khác cắt câu lấy nghĩa, đồn lung tung.”

“Nhưng cậu ta vẫn im lặng thừa nhận, không đứng ra giải thích.” Trịnh Bảo Châu ăn miếng ba chỉ trong tay, “Quả nhiên, đàn ông đều chẳng ra gì.”

“…” Khúc Trực vừa lật thịt lợn trên vỉ nướng, vừa bảo cô: “Thịt cậu đang ăn, là do đàn ông nướng đó.”

“À, cảm ơn cậu.”

“…”

Hai người ăn thịt nướng xong, lại xuống thiên đường bánh ngọt tầng B1 mua bánh, rồi về thẳng nông trường Ánh Sao. Lúc Khúc Trực vào khách sạn còn đặc biệt chú ý, tốt, không so bốn đã không ở đây nữa.

Anh xách đặc sản dì Tiêu cho tới cửa phòng Trịnh Bảo Châu, rồi tính đi về phòng. Trịnh Bảo Châu cúi đầu nhìn bao lớn bao nhỏ trước cửa, kêu anh lại: “Cậu cho tôi toàn bộ thật à?”

Khúc Trực quay đầu nhìn nhìn, nói: “Dì Tiêu đã nói cho cậu hết mà.”

“…” Trịnh Bảo Châu có chút cạn lời, “Cậu không cần thành thật thế đâu.”

“Không sao, cậu ăn hay tôi ăn đâu có khác gì mấy.”

“…” Không hở?

Trịnh Bảo Châu còn suy nghĩ vấn đề này, Khúc Trực đã quay về phòng. Trịnh Bảo Châu đành phải xách hết đặc sản dì Tiêu cho vào phòng mình.

Cô mở cái bánh ngọt vừa mua ở bách hóa Ánh Sao ra, ngồi xuống gửi tin nhắn cho Mạnh Nhã Hâm: “Vừa nãy tao gặp Lí Tuệ Hân ở quán nướng Lilith á.”

Mạnh Nhã Hâm: A, mày với Khúc Trực ra ngoài ăn thịt nướng hả? Quyết định rồi, tối nay tao cũng ăn thịt nướng!

Trịnh Bảo Châu:??? Trọng điểm là cái đó hả?

Trịnh Bảo Châu: Không phải chứ, sao mày biết tao đi cùng Khúc Trực?

Mạnh Nhã Hâm: Không thể nào, không thể nào, mày còn không biết trong nhóm hôm nay có đến mấy trăm tin nhắn à?

Mạnh Nhã Hâm: Sầm Đồng Đồng bán bàn phím trên vòng bạn bè rồi đó.

Trịnh Bảo Châu:…….

Cô thoát ra, quả nhiên nhìn thấy Sần Đồng Đồng gửi cho cô lịch sử chat.

Cô lại ấn vào avatar của Sầm Đồng Đồng, thấy ngay bài đăng bán bàn phím của cô nàng.

“…” Trịnh Bảo Châu hạn hán lời. Sầm Đồng Đồng vì bình thường thích chơi game và viết tiểu thuyết, cho nên thu thập rất nhiều bàn phím, hơn nữa còn dùng game riêng, đánh máy riêng. Mỗi lần thấy bàn phim đẹp đẹp, cô nàng lại không nhịn được mà đặt hàng, lâu dần, bàn phím trong nhà cô nàng cũng chẳng đếm được hết.

À không đúng, cô vừa đếm trên vòng bạn bè, tổng cộng mười bảy cái, đến hiện tại, chưa bán được cái nào sất.

Tim đau quá man.

Trịnh Bảo Châu: Tao đã bảo chúng mày thoát nhóm đi, chúng mày cứ không nghe.

Mạnh Nhã Hâm: Phàm phu tục tử như bọn mày, không hiểu sự vui sướng khi gặm CP. Mày vừa bảo mày gặp Lí Tuệ Hân hả?

Trịnh Bảo Châu: Phải

Trịnh Bảo Châu: Mày nói xem Lí Tuệ Hân có thích Khúc Trực không? Tao cứ thấy cậu ta như kiểu bất mãn tao lắm.

Mạnh Nhã Hâm: Cậu ta đúng là bất mãn với mày, nhưng không nhất định là vì Khúc Trực.

Mạnh Nhã Hâm: Lớp 10 tao với Lí Tuệ Hân chung lớp, mày không biết nhỉ, lớp 10 cậu ta là hoa hậu lớp tao đó!

Trịnh Bảo Châu: Sau đó thì sao?

Mạnh Nhã Hâm: Sau đó lớp 11 phân lớp, cậu ta với mày chung lớp, hoa hậu lớp thành mày.

Trịnh Bảo Châu:….

Mạnh Nhã Hâm: Cái đó cũng thôi, mày còn cướp chức ủy viên học tập của cậu ta!

Trịnh Bảo Châu:? Ủy viên học tập không phải do mọi người bỏ phiếu bầu ra à?

Mạnh Nhã Hâm: Mày đi hỏi mấy người không trúng cử tổng thống ở nước ngoài xem, có ghim người làm mình rớt không

Trịnh Bảo Châu: ….ok

Cô vừa gửi xong hai chữ này, thì Cao Bác Vân nhắn tin cho cô.

Cao Bác Vân: Tuần tới có thể cô phải vào đoàn sớm, thời gian bên cô sắp xếp được không?

Trịnh Bảo Châu: Được á, tôi làm bà chủ mà, thời gian khá là linh hoạt [ok]

Cao Bác Vân: Ồ, sếp Trịnh nói vậy thì tôi yên tâm rồi [Cười mỉm] kịch bản lại sửa một chút, tôi gửi lại cho cô một bản, thời gian vào đoàn cụ thể xác định xong sẽ báo cô [Cười mỉm]

Trịnh Bảo Châu: ok, đạo diễn Tiểu Cao [Cười mỉm]

Cao Bác Vân: ….

Anh ta cảm thấy diễn viên này hơi bị kiêu ngạo đấy.

Chẳng bao lâu đã có người bên đoàn làm phim gửi thông báo thời gian biểu mới cho cô, thời gian đẩy lên thứ Tư tuần sau. Lần này vào đoàn không giống như lần trước cô nhận vai khách mời, quay xong còn về nhà, đoàn phim yêu cầu trong thời gian quay cô sẽ ở trong đoàn, ở cũng phải ở khách sạn đoàn làm phim sắp xếp.

Vì thông báo khá đột ngột, Trịnh Bảo Châu nắm chặt thời gian… chuẩn bị đồ ăn vặt cho qua ngày tháng sống trong đoàn. Quần áo cô cũng mang mấy bộ, nhưng chủ yếu là đồ lót và đồ ngủ, lúc quay phim toàn mặc đồ diễn, đoán chừng cũng chẳng có mấy cơ hội mặc đồ cá nhân.

Chuẩn bị những thứ đó, đồng thời cô còn xem qua kịch bản đã sửa. Ngoại trừ một đoạn diễn sửa khá nhiều, những phần khác đều điều chỉnh nhỏ, không có vấn đề lớn. Hơn nữa lần này Diệp Linh được thiết lập là một nữ thần y không có tình cảm, cho nên lời thoại của cô không nhiều,

Trịnh Bảo Châu nhanh chóng thuộc hết lời thoại, còn qua chỗ thầy Cát học một buổi. Sau đó sẽ bị giữ trong đoàn phim, đoạn thời gian này không đi học được.

Một ngày trước khi đi, Trịnh Bảo Châu kiểm lại đồ đạc cần mang, điện thoại bỗng vang đinh đinh đang đang. Trịnh Bảo Châu cầm lên nhìn, phát hiện là Mạnh Nhã Hâm kéo bọn họ vào một nhóm.

Trịnh Bảo Châu:? Nhóm gì đây?

Mạnh Nhã Hâm: Nhìn tên nhóm! Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu của tôi!

Trịnh Bảo Châu: …..

Mạnh Nhã Hâm: Sau khi mày vào đoàn nhớ chụp nhiều ảnh Lâm Tử Khâm cho tao nhé!

Sầm Đồng Đồng: Ảnh giai đẹp motto motto!

Trịnh Bảo Châu:….đạo lý thì tao hiểu, nhưng sao Khúc Trực cũng trong nhóm?

Khúc Trực: Tôi cũng muốn hỏi câu đó.

Mạnh Nhã Hâm: Thế này mới thú vị chứ [doge]

Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, cô thấy Mạnh Nhã Hâm công tác mất cân bằng. Cô không để ý họ nữa, đặt di động xuống tiếp tục xếp đồ.

Hôm sau khi cô xách hành lý ra khỏi phòng, vừa vặn gặp được Khúc Trực. Trịnh Bảo Châu sửng sốt, tầm này trời còn chưa sáng, Khúc Trực ngày nào cũng đi làm sớm thế sao??

Lúc cô ra ngoài cũng chưa trang điểm, may có mang khẩu trang.

Cô nhìn Khúc Trực đi tới, hỏi anh một câu: “Cậu đi làm sớm thế à?”

Vườn công nghệ rất gần chỗ này, đi bộ cũng chẳng mất nhiều thời gian, tiến sĩ Khúc có vẻ liều mạng quá ta?

Đối mặt với nghi vấn của cô, Khúc Trực chỉ bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

Anh và Trịnh Bảo Châu cùng tới cửa thang máy, cúi đầu nhìn vali đồ của cô: “Một mình cậu đi tới đó được không?”

“Được mà, phòng thì đạo diễn Cao đã đặt cho tôi rồi, tôi đến thẳng đoàn làm phim điểm danh, xong việc sẽ đi cùng họ luôn.” Trịnh Bảo Châu Kéo hành lý, vào thang máy cùng Khúc Trực.

Khúc Trực ấn nút xuống sảnh, nghiêng đầu nhìn Trịnh Bảo Châu: “Đạo diễn của các cậu còn tự đặt phòng cho cậu à?”

“Đoàn làm phim cũng có người khác liên hệ tôi, nhưng rất nhiều việc vẫn do đạo diễn Cao bàn với tôi á.” Trịnh Bảo Châu hướng Khúc Trực cười một cái, “Có lẽ anh ấy khá thích tôi.”

Khúc Trực: “…”

Vậy cậu không thấy có gì sai sai à?

“Tôi nói với cậu nhé…” Trịnh Bảo Châu sáp lại gần Khúc Trực, thấp giọng nói, “Cao đạo diễn của bọn tôi, là con trai của Cao Thiên Minh, Cao Thiên Minh lại là người quen của dì tôi.”

“…Ồ.” Khúc Trực làm bộ hắng giọng, “Anh ta biết dì nhỏ của cậu là Tô Minh Mỹ?”

“Ừ.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, thang máy mở ra, “Vậy tôi đi trước nhé.”

Trịnh Bảo Châu kéo hành lý ra ngoài, Khúc Trực đi bên cạnh cô, gọi cô một tiếng: “Cậu không ăn sáng à?”

“Không, tôi gọi xe rồi, lát nữa tôi ăn ít bánh mì trên xe là được.”

“Vậy cậu mang theo sữa đi.” Khúc Trực thuận tay mua một chai sữa bò từ máy bán hàng tự động, đưa cho Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu cúi đầu nhìn bình sữa anh đưa, lại đưa mắt nhìn anh, đại tiến sĩ Khúc hôm nay…không phải cố ý dậy sớm tiễn cô đấy chứ?

Cô nghĩ thầm trong bụng, ngoài miệng lại không nói gì, cầm bình sữa Khúc Trực mua: “Cảm ơn.”

“Ừ.” Khúc Trực trầm trầm đáp một tiếng, theo cô đi ra ngoài, “Nếu cậu gặp phải chuyện gì trong đoàn làm phim, lúc nào cũng có thể…nói trong nhóm.”

“Biết rồi.” Giữa lúc nói, Trịnh Bảo Châu cũng vừa vặn thấy xe cô gọi đi tới, “Xe tôi gọi tới rồi, tôi đi trước nhé!”

Cô kéo vali chạy chậm qua, bác tài thấy cô xách hành lí, bèn xuống xe mở cốp, giúp cô đặt vali vào trong. Khúc Trực đứng tại cửa nhìn cô lên xe, đợi xe lái đi mới quay vào nhà hàng.

Trịnh Bảo Châu tới đoàn làm phim, trước tiên đi hóa trang thay trang phục, sau đó kéo vali đi tìm Cao Bác Vân. Phần diễn của cô được xem như nhiệm vụ đơn tuyến của cô với nam chính, cơ bản không giao thoa với các nhân vật chính khác, cho nên đoàn làm phim trực tiếp chia thành hai tổ quay. Hôm nay nữ chính cũng ở bên này, tính quay đoạn kết lúc nam chính quay lại tìm Diệp Linh.

Trong nguyên tác đoạn này Diệp Linh thương tâm thất vọng, vì trong nguyên tác nàng thích nam chính, không ngờ y lại mang một người con gái khác tới tìm nàng. Nếu quay theo nguyên tác, độ khó khẳng định nhiều hơn, nhưng kịch bản sau khi chỉnh sửa, Diệp Linh không có tình cảm nam nữ với nam chính, cho nên cũng không tồn tại thương tâm thất vọng. Phân đoạn này đối với Trịnh Bảo Châu không có gì khó, kể cũng rất thích hợp quay hôm đầu tiên mới vào đoàn chưa có nhiều cảm giác.

Trịnh Bảo Châu vừa tới, có không ít người quay qua nhìn cô, Cao Bác Vân phát hiện cô tới, bèn kêu dừng: “Mọi người nghỉ một lát.”

Anh ta nói xong đi về phía Trịnh Bảo Châu, quan sát cô một lượt: “Trạng thái không sai, tạo hình này nhìn ngoài trời còn đẹp hơn.”

Trịnh Bảo Châu ngoan ngoãn đáp: “Cảm ơn đạo diễn Cao khen ạ.”

Cao Bác Vân nhìn vali cô kéo theo, bảo: “Tôi thấy cô không có trợ lý, vậy để vali lên xe tôi đi, lát nữa mất đoàn làm phim không chịu trách nhiệm đâu.”

“A, vậy cảm ơn đạo diễn Cao!” Trịnh Bảo Châu đang định hỏi xe anh ta ở đâu, Cao Bác Vân lại gọi một nhân viên công tác tới, đi cất hành lí giúp Trịnh Bảo Châu, làm Trịnh Bảo Châu cũng ngại.

“Thầy Lâm, cậu cũng qua nhìn Diệp Linh của chúng ta xem.” Cao Bác Vân kêu cả Lâm Tử Khâm qua. Trịnh Bảo Châu nhìn về phía Lâm Tử Khâm, hôm nay trang phục diễn của anh ta là một bộ đồ trắng toàn thân, trái lại khá hợp với bộ đồ của cô. Lâm Tử Khâm quay không ít phim cổ trang, áo trắng cũng mặc không ít, nhưng trước kia đều tiên khí bồng bềnh, lần này lại có chút hiệp khí.

Vóc dáng của anh ta rất tốt, lúc nào cũng đứng thẳng, cả người trông rất khí chất, lại thêm khuôn mặt cũng đẹp, khó trách bao nhiêu nữ sinh mê tạo hình cổ trang của anh ta.

Thấy Lâm Tử Khâm tới, Trịnh Bảo Châu chủ động chào anh ta: “Chào thầy Lâm ạ!”

“Chào cô.” Lâm Tử Khâm nhìn cô, “Tôi còn nhớ cô, bộ phim lúc trước của tôi, cô tới đóng diễn viên quần chúng hai lần phải không?”

“Đúng đúng, thầy Lâm trí nhớ tốt quá!”

Cao Bác Vân ở bên cạnh nói: “Có lẽ chủ yếu vì người đẹp, thầy Lâm của bọn tôi nhớ người đẹp kỹ lắm.”

Lâm Từ Khâm nhìn anh ta một cái: “E là đạo diễn Cao đang nói mình nhỉ?”

Trịnh bảo Châu đứng bên cạnh xem hai người họ khịa nhau, không chen lời, Cao Bác Vân lại vòng chủ đề về cô: “Thầy Lâm xem xem, Diệp Linh của chúng ta, cậu thấy sao?”

“Rất đẹp.” Lâm Tử Khâm nhìn Trịnh Bảo Châu, bảo cô: “Về sau sẽ cùng làm việc một thời gian, còn hi vọng cô Trịnh chiếu cố hơn.”

“Không dám, không dám, thầy Lâm chiếu cố nhiều hơn mới phải ạ.”

Ba người hàn huyên xong, Cao Bác Vân lại kêu Lâm Tử Khâm về quay tiếp. Phần diễn hôm nay của Trịnh Bảo Châu không nhiều, phần lớn thời gian là chờ, chờ không phải khó chịu nhất, khó chịu nhất là thời tiết hiện tại quá lạnh.

Trang phục diễn của cô tuy có ba lớp, nhưng mỗi lớp đều mỏng cả, hoàn toàn không có tác dụng giữ ấm. Tuy lúc thay đồ cô đã cố tình dán miếng giữ nhiệt, nhưng tác dụng cực kì hữu hạn. Cô khoác áo lông vũ ngồi ở khu nghỉ lộng gió, lạnh đến nỗi cô vừa ôm bình giữ nhiệt vừa uống từng ngụm nước ấm.

Uống nước ấm có thể giữ ấm, nhưng đi vệ sinh ở đoán làm phim không tiện, Trịnh Bảo Châu không muốn lúc nào cũng chạy nhà xí, hơn nữa trang phục của cô còn trắng như thế.

Cơm trưa xong, Cao Bác Vân lại kêu cô đi quay, đoạn này là nam chính không chết tâm đi tìm cô, hỏi cô vì sao không chịu theo y đi. Trịnh Bảo Châu nói thầm, vì sao trong lòng anh còn không rõ hử?

Cô theo kịch bản diễn vài lần với Lâm Tử Khâm, Cao Bác Vân cuối cùng cũng vừa ý: “Cảnh này qua.”

Anh ta nói xong, Trịnh Bảo Châu và Lâm Tử Khâm đều chụm vào máy theo dõi xem thử. Trịnh Bảo Châu nhìn mấy ống kính, không nhịn được nói: “Đạo diễn Cao, anh thật sự quay tôi đẹp quá! Đạo diễn thần tiên!”

Ngay cả Lâm Tử Khâm cũng không nhịn được mà nói: “Đúng thật, tôi cảm thấy cậu rất biết cách quay Trịnh Bảo Châu đấy.”

Cao Bác Vân đáp: “Tôi đây là biết cách quay người đẹp, chẳng lẽ tôi quay cậu không đẹp hả?”

Trịnh Bảo Châu cướp lời: “Lâm Từ Khâm cũng đẹp lắm!”

Lâm Tử Khâm đứng ngay cạnh cô, tuy bình thường cũng có nhiều người khen anh, nhưng lời khen của Trịnh bảo Châu vẫn khiến anh thoáng ngại ngùng: “Cảm ơn.”

Cao Bác Vân ở cạnh đó cười một tiếng, nói với Trịnh Bảo Châu: “Bản lĩnh đi thoại của cô tiến bộ hơn lần trước tôi gặp rồi đó, biểu diễn cũng tự nhiên hơn, có phong cách riêng hơn, xem ra thời gian này không bõ công học nhỉ.”

“Đương nhiên, nếu tôi học kém, đâu chỉ mình tôi mất mặt.”

“Được rồi, tiếp theo không có việc của cô nữa, đi nghỉ đi.”

“Ồ…”

Trịnh Bảo Châu đang chuẩn bị đi, Lâm Tử Khâm bên cạnh lại gọi cô: “Cô qua chỗ tôi ngồi nghỉ đi, chỗ tôi có máy sưởi mặt trời nhỏ, cô có thể dùng cho ấm.”

Trịnh Bảo Châu ngớ người, quả thật không dám tin có chuyện tốt như thế: “Thật ạ??”

Tuy cô đi diễn chưa lâu, nhưng là diễn từ quần chúng từng bộ từng bộ đi lên, cô hiểu rất rõ tính giai cấp trong đoàn phim nghiêm ngặt thế nào. Đừng nói là khu nghỉ ngơi của Lâm Tử Khâm, cho dù là không cẩn thận đụng vào đồ của diễn viên ở vị thế này, cũng có thể bị mắng đầy đầu máu chó.

Cô còn nhớ đoàn phim lần trước của Lâm Tử Khâm, người trong đoàn còn dặn đi dặn lại các cô không được bất cẩn ngồi vào ghế của Lâm Tử Khâm nữa là.

Lâm Từ Khâm phản ứng lại rất bình tĩnh: “Cái này có gì mà giả? Cô đem ghế qua đó đi.”

“Dạ, cảm ơn thầy Lâm! Anh đúng là người tốt!” Trịnh Bảo Châu bị lạnh cả buổi sáng, lúc này bừng bừng phấn khởi kéo ghế mình qua đó. Cao Bác Vân nhìn Lâm Tử Khâm, mở miệng chọc ghẹo: “Eo ôi, thầy Lâm được phát thẻ người tốt à?”

Lâm Tử Khâm trợn mắt với anh ta: “Nhanh quay đi, xong sớm về sớm.”

“Ơ kìa, rốt cuộc cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Cậu còn ra lệnh cho tôi à?”

Đoàn làm phim nhanh chóng khởi động máy, Trịnh Bảo Châu đã ngồi trước ‘mặt trời nhỏ’ của lâm Tử Khâm, cảm động chụp một bức ảnh gửi vào nhóm “Nhật ký đóng phim cùng đỉnh lưu của tôi”.

Trịnh Bảo Châu: Hiu hiu hiu, Lâm Tử Khâm là người tốt lắm lắm ý! Còn cho tao sưởi mặt trời nhỏ của anh ấy nữa! [Ảnh]
Bình Luận (0)
Comment