Bố Trịnh hôm nay vốn là đi ra ngoài xử lý việc công ty thật, nhưng trên đường nhận một cuộc điện thoại, bèn đi khu phố cổ đón thầy Cát.
Trịnh Bảo Châu mời họ vào nhà, rót chén trà nóng cho họ, có phần kỳ quái nhìn họ: “Bố, sao bố lại tới cùng thầy Cát thế ạ?”
Bố Trịnh cười gượng hai tiếng nói: “À, tình cờ gặp dưới lầu.”
Thầy Cát cũng phối hợp lý do thoái thác của ông: “Đúng vậy, tình cờ gặp. Thầy nghe nói bà ngoại em bị thương, cho nên cố ý tới thăm.”
Trịnh Bảo Châu có chút nghi ngờ hỏi: “Thầy quen bà ngoại em ạ?”
Sau khi hỏi xong, cô lại thấy vấn đề này có hơi thừa, thầy Cát cũng là thầy của dì nhỏ hồi đó, có quen bà ngoại cô cũng không lạ.
Cát Hoằng Nghị cười nói: “Đúng là có quen, hồi Minh Mỹ còn đi học, chúng ta đã gặp qua, về sau có lần Minh Mỹ đi nơi khác đóng phim, không liên lạc được, bà ngoại em cũng tìm đến chỗ thầy……”
Sau nữa, chính là lúc Minh Mỹ xảy ra chuyện.
Dường như nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Tô Minh Hỉ từ phòng ngủ đi ra, khi thấy Cát Hoằng Nghị ngồi trên sô pha, bà cũng sửng sốt một chút: “Ngài là, thầy Cát?”
“Cô chắc là mẹ của Bảo Châu?” Cát Hoằng Nghị gật đầu, nhìn Tô Minh Hỉ nói, “Hôm nay tới đột xuất, quấy rầy.”
“Nào có, nào có.” Tô Minh Hỉ ngoài miệng nói lời khách sáo, trong lòng lại nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn sự tình. Thầy Cát là ân sư của Minh Mỹ, nhưng sau khi Minh Mỹ qua đời, bọn họ đã lâu không thăm hỏi, hiện giờ chuyện Bảo Châu đóng phim vừa bại lộ, cụ Cát đã tìm lại đây, khẳng định là viện binh do nhà họ Cao kia tìm.
Cụ Cát lớn tuổi hơn bọn họ, lại là người thầy đức cao vọng trọng, họ có thế nào cũng không dám hô to gọi nhỏ với cụ ấy.
“Tôi nghe nói bà ngoại của Bảo Châu bị gãy chân? Hiện tại thế nào?” Cát Hoằng Nghị quan tâm hỏi một câu.
Tô Minh Hỉ nói: “Không đáng ngại, bác sĩ nói ở nhà tĩnh dưỡng là được. Mẹ tôi đang ở trong phòng nghỉ ngơi, để tôi dẫn thầy vào thăm bà ấy.”
“Được được.” Cát Hoằng Nghị gật đầu, theo Tô Minh Hỉ đi vào phòng.
Bọn họ vừa đi, Tô Giai Oánh liền tò mò sáp lại gần Trịnh Bảo Châu, hỏi cô: “Thầy Cát này, có phải là thầy của cô Minh Mỹ năm đó không? Chị đã từng nghe tên tuổi của ông ấy, rất nhiều ảnh đế ảnh hậu của showbiz, đều do ông ấy dạy ra.”
“Vâng.” Trịnh Bảo Châu gật đầu. Tô Giai Oánh lại hỏi: “Thế sao e cũng biết cụ Cát?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Lúc trước đạo diễn Cao giới thiệu em đến chỗ ông ấy học biểu diễn.”
Tô Giai Oánh thoáng trợn tròn hai mắt, rất là kinh ngạc: “Thầy Cát tự mình dạy em á? Cơ hội này rất khó được à nha, em phải học cho tốt!”
“Em biêt.”
“Ấy, thế hôm nay thầy Cát tới đây, có phải tới nói giúp em không?”
Trịnh Bảo Châu hơi lắc đầu, không lên tiếng. Thầy Cát đột nhiên xuất hiện ở đây khẳng định không phải trùng hợp, cô cảm thấy khả năng lớn là tới làm thuyết khách giúp cô, nhưng làm sao thầy ấy biết được?
Cô nghĩ nghĩ, cầm di động gửi tin nhắn cho Cao Bác Vân: “Chuyện của tôi anh nói cho thầy Cát à?”
Cao Bác Vân cứ như đang đợi tin nhắn của cô, đáp ngay tắp lự: “Tôi không, nhưng tôi nói với bố tôi, ông ấy nói sẽ nhờ người tới hỗ trợ, không phải là cụ Cát chứ??!”
Trịnh Bảo Châu:…… Chắc vậy, giờ ông ấy đang ở nhà tôi, tâm sự với bà ngoại tôi.
Cao Bác Vân: À thì
Xem ra bố anh ta vẫn đáng tin một lần ha, còn mời được cụ Cát tới.
Cao Bác Vân: Có thầy Cát ra tay, sự tình cơ bản là ổn, xem ra thầy Cát cũng rất luyến tiếc cô rời khỏi showbiz đó
Trịnh Bảo Châu: Hy vọng ông ấy có thể thuyết phục bà ngoại tôi_(:з” ∠)_
Cao Bác Vân: Không vấn đề. Đúng rồi, vết thương của bà ngoại cô thế nào?
Trịnh Bảo Châu: Không vấn đề
Cao Bác Vân:……
“Dì họ, dì lại nhăn tin với anh trai nào đấy?” Dao Dao âm thầm sáp lại, muốn nhìn lén di động của Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu cố ý đưa điện thoại ra sau, không cho con bé xem, nhưng cô lại quên động tác này chả khác nào đưa điện thoại tới trước mặt Khúc Trực.
Khúc Trực hơi rũ mắt, liền thấy màn hình di động của cô. Dao Dao ngẩng đầu nhìn sang Khúc Trực, gọi anh: “Anh Khúc Trực, anh thấy chưa?”
“Ừ.” Khúc Trực khe khẽ lên tiếng, thu hồi ánh mắt.
Trịnh Bảo Châu: “?”
Hoá ra đôi này còn chơi đánh phối hợp??
“Nhìn lén nội dung di động người khác là không đạo đức!” Trịnh Bảo Châu khóa màn hình di động, quay đầu chỉ trích Khúc Trực. Khúc Trực trước sau như một tỏ vẻ bình tĩnh, cứ như người vừa rồi nhìn trộm di động người khác không phải anh: “Là tự cậu đưa di động tới, tôi sơ sẩy cái là thấy.”
“…… A!”
Khúc Trực đưa quýt đường đã bóc trong tay cho Trịnh Bảo Châu, làm bộ lơ đãng nói một câu: “Cao Bác Vân quan tâm cậu thật nhỉ.”
Trịnh Bảo Châu một phát ăn hết quả quýt đường nho nhỏ, phun hạt bên trong ra rồi nói với Khúc Trực: “Chứ gì nữa, anh ta còn nói mấy ngày nữa muốn tôi đi quay bù một cảnh, nếu tôi không đi được thì anh ta phiền to.”
“Ờ.” Khúc Trực lên tiếng, lại cầm lên một quả quýt đường, “Muốn nữa không?”
Dao Dao từ bên cạnh chen lại: “Dao Dao cũng muốn ăn!”
Tô Giai Oánh thấy thế, vẫy tay với con bé: “Dao Dao, qua chỗ mẹ, đừng quấy rầy người ta yêu đương.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Khúc Trực: “……”
Trong phòng, Cát Hoằng Nghị ngồi trên ghế trước giường, đầu tiên hỏi thăm sắc khỏe bà ngoại Trịnh Bảo Châu một chút, sau đó đi vào vấn đề chính: “Hôm nay tôi tới, kỳ thật muốn tâm sự với bà về chuyện của Bảo Châu. Thật không dám giấu, Bảo Châu cũng học diễn xuất ở chỗ tôi, đã mấy tháng.”
Tô Minh Hỉ sửng sốt một chút, lúc trước bà nghe Trịnh Bảo Châu nói nó có thầy dạy, nhưng không ngờ lại là cụ Cát lão.
Bà ngoại nom lại không quá bất ngờ, bà nhàn nhạt mà cười, nói với Cát Hoằng Nghị: “Tôi đoán được đại khái, nếu Bảo Châu không phải học trò của thầy, sao thầy có thể chạy chuyến này vì nó được.”
Cát Hoằng Nghị đẩy cặp kính lão trên sống mũi, ngữ khí không nhanh không chậm mà bảo với bà: “Cô bé Bảo Châu này rất có thiên phú, học nhanh, ngộ tính cũng cao, tôi rất coi trọng con bé. Trên người con bé đúng là có chút bóng dáng của Minh Mỹ, nhưng nó cũng không phải Minh Mỹ, hai người họ vẫn khác nhau nhiều.”
Bà ngoại Trịnh Bảo Châu thở dài một tiếng: “Thầy Cát, tôi biết hôm nay thầy tới có ý gì, nhưng hoàn cảnh nhà chúng tôi thầy cũng biết……”
“Tôi biết, mấy năm nay mọi người cũng khổ sở.” Cát Hoằng Nghị nói, tự ông cũng thở dài, “Nhưng Bảo Châu không nên gánh tất cả, tôi thấy được, con bé thật sự rất đam mê diễn xuất, nếu không nó cũng không có khả năng trong tình huống mọi người đều phản đối như vậy mà vẫn không chịu từ bỏ. Tôi biết mọi người đang lo lắng gì, nhưng làm như vậy, phải chăng ngược lại sẽ tạo áp lực lớn cho con bé?”
Ánh mắt bà ngoại giật giật, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thầy Cát, hôm nay ở bệnh viện, bọn Bảo Châu cũng nói với bọn tôi rất nhiều, vừa nãy tôi còn đang thảo luận với Minh Hỉ, nhiều năm như vậy có phải chúng tôi thật sự đã sai? Nhưng chúng tôi thật sự lo lắng cho Bảo Châu.”
Cát Hoằng Nghị lý giải mà cười, nhẹ giọng trấn an bà: “Tôi cũng là trưởng bối, tôi hiểu tâm trạng làm trưởng bối của mọi người. Nhưng nếu thật sự muốn nhọc lòng chuyện của con cháu, vậy thì chả bao giờ hết, bà không lo lắng vì chuyện này, cũng sẽ lo lắng vì chuyện khác. Còn nữa, chúng ta cũng không quản được chúng nó cả đời, chờ chúng ta qua đời, còn chả phải chúng nó muốn thế nào thì làm thế ấy à? Chẳng qua khi đó lại muốn làm việc mình thích, có lẽ đã chậm. Cho nên cứ yên tâm, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Bà ngoại im lặng nhìn chằm chằm nơi vô định, Cát Hoằng Nghị thấm thía mà nói với bà: “Tới tuổi chúng ta, đã coi như cuối cuộc đời, chúng ta thế nào kể cũng chẳng khác biệt bao lăm, nhưng thanh niên không giống vậy, Bảo Châu mới 25 tuổi, tương lai của con bé còn dài, những năm tháng ấy con bé đều phải tự đi, chúng ta không thay nó được. Nếu cứng rắn bắt chúng nó sống theo ý tưởng của chúng ta, chúng ta vui vẻ ngắn ngủi, nhưng chúng nó có thể không vui cả đời, đến cuối cùng không chừng còn mang theo nỗi uất hận với chúng ta ra đi. Đây thật sự là thứ ta muốn sao?”
Sau khi ông dứt lời, trong phòng rơi vào im lặng, nhất thời chẳng ai nói chuyện. Cát Hoằng Nghị ngồi một lát, lại dặn dò vài câu kêu bà ngoại của Trịnh Bảo Châu giữ gìn sức khỏe, liền đứng lên khỏi ghế: “Tôi biết chuyện này người ngoài có nói nhiều cũng vô ích, vẫn phải tự mình nghĩ thông suốt. Hôm nay tôi không quấy rầy nữa, bà nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
“Vâng.” Bà ngoại của Trịnh Bảo Châu gật đầu, nhìn ông nói, “Thầy Cát, tôi biết vừa rồi thầy nói đều là những lời tận đáy lòng, tôi sẽ nghĩ kĩ lại. Minh Hỉ, con tiễn thầy Cát đi.”
“Dạ.” Tô Minh Hỉ lên tiếng, theo thầy Cát ra ngoài. Vừa ra tới, liền thấy mọi người đều lén lút nhìn về phía họ, bà chẳng nói gì, chỉ liếc bố Trịnh một cái: “Đi thôi, đưa thầy Cát về.”
“Được được.” Bố Trịnh lấy áo khoác, rồi theo họ đi ra phía ngoài. Trịnh Bảo Châu theo sau, không yên tâm hỏi một câu: “Hay để con đưa thầy Cát về?”
“Không cần, con ở lại chơi với Dao Dao đi, kỹ thuật lái xe của bố con cũng không kém đến thế đâu.”
“…… Dạ được.” Trịnh Bảo Châu tạm biệt Cát Hoằng Nghị xong, lại ngồi lại sô pha. Tô Giai Oánh hỏi coo: “Sao mẹ em thần bí vậy, tí tiếng gió cũng không lộ?”
“Em cũng không rõ.” Trịnh Bảo Châu cũng tò mò bọn họ hàn huyên những gì trong đó, nhưng cô không dám hỏi.
“Bảo Châu.” Tiếng bà ngoại bỗng từ trong phòng truyền tới, “Cháu vào đây tí.”
Trịnh Bảo Châu sửng sốt, trong mắt toát lên vẻ hoảng hốt. Tô Giai Oánh vỗ vỗ mu bàn tay cô, dùng ánh mắt an ủi cô “Đừng hoảng, bình tĩnh”!
Khúc Trực đứng lên theo Trịnh Bảo Châu, thấp giọng hỏi cô: “Có muốn tôi vào với cậu không?”
Trịnh Bảo Châu đang định gật đầu, lại nghe bà ngoại gọi cô một tiếng: “Một mình cháu vào.”
“……” Trịnh Bảo Châu nhìn mọi người trong phòng khách lưu luyến không thôi, một mình đi vào. Bà ngoại không biết đã tự xuống giường bằng cách nào, đang ngồi trên xe lăn, làm Trịnh Bảo Châu hoảng đến vội vàng chạy lại: “Bà ngoại, sao bà lại tự xuống giường thế ạ?”
“Bà không sao.” Bà nói, tự đẩy xe lăn về phía cái tủ quần áo xưa cũ. Trịnh Bảo Châu đuổi theo bà, thấy bà muốn mở cửa tủ, liền giúp bàmở ra: “Bà ngoại, bà muốn tìm cái gì? Cháu tìm giúp bà.”
“Chính là hộp sắt ở dưới cùng ấy, cháu lấy ra cho bà.” Bà ngoại vươn ngón tay chỉ tủ dưới đáy tủ quần áo.
Trong tủ còn để một ít quần áo cũ, Trịnh Bảo Châu khom lưng lục lọi một hồi, mới tìm được hộp sắt mà bà ngoại nói. Trên hộp có một cái khóa cũ, đã hơi rỉ sắt, thấy được là đã lâu không ai dùng.
Trịnh Bảo Châu đưa hộp cho bà ngoại cô, có chút tò mò hỏi: “Bà ngoại, có gì trong này vậy?”
Hộp khá là to, không giống như để vật nhỏ.
Bà ngoại lục từ ngăn kéo bàn trang điểm ra một cái chìa khóa, c ắm vào khóa, dùng sức xoay vài cái, mới mở được khóa ra: “Quả nhiên thứ này để lâu không xài, sẽ bị rỉ.”
Bà phàn nàn một câu, gỡ khóa xuống, mở hộp ra. Trịnh Bảo Châu nhìn thoáng qua bên trong, phía trên cùng là một tấm ảnh chụp Tô Minh Mỹ.
Cô đang ngây người tại chỗ, bà cô đã đem đồ bên trong từng cái từng cái lấy ra: “Thời điểm Minh Mỹ nổi tiếng, còn chưa có internet hay Weibo, lúc ấy mọi người vẫn chỉ xem báo, tạp chí, mỗi lần có tin của nó, bà luôn thích cắt xuống, gom lại với nhau. Xem, tất cả là ở đây.”
Trên mỗi trang giấy ố vàng đều có ảnh và tên của Tô Minh Mỹ, có cái về điện ảnh của dì, có cái là phỏng vấn, có cái đưa tin hội trường gặp mặt fan điện ảnh của dì hot cỡ nào, cũng có ảnh quảng bá phim mà dì đóng. Cuối cùng, là năm dì tự sát, đầu đề trang nhất của các tờ báo lớn, che trời lấp đất đưa tin tức này.
“Lúc ấy giao thông cũng không phát triển, nó đi nơi khác đóng phim, chúng ta cũng rất khó đi thăm nó.” Bà ngoại vuốt v e Tô Minh Mỹ trên ảnh chụp, hốc mắt dần dần đã ướt, “Bà vẫn luôn thấy rất xin lỗi Minh Mỹ, nó còn nhỏ đã hàng năm đóng phim ở ngoài một mình, khổ không ít, mà thời gian bà ở cạnh nó lại ít. Có lần nó bị thương ở nơi khác, bà phải đọc báo mới biết được. Bà muốn đi thăm con bé, nhưng thời gian đó mãi chẳng liên hệ với nó được, cuối cùng vẫn phải nhờ thầy Cát, mới nhờ quan hệ đưa bà với mẹ cháu tới đoàn phim được. Cái chân của nó khi ấy, còn ghê hơn bà bây giờ.”
Trịnh Bảo Châu trong lòng trăm mối tơ vò, không biết phải nói gì để an ủi bà ngoại, bà ngoại nghiêng đầu nhìn về phía cô, như xuyên qua cô nhìn thấy Tô Minh Mỹ: “Cháu và Minh Mỹ tiếp xúc ít, có lẽ không có nhiều ấn tượng với nó, nhưng cái tên ‘ Bảo Châu ’ này, vẫn là con bé đặt cho cháu. Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá, hòn ngọc quý trên tay.”
Hốc mắt Trịnh Bảo Châu cũng có chút đỏ, rất ít khi có ai kể chuyện dì nhỏ cho cô, cô cũng đến giờ nghe bà ngoại nói mới biết, hóa ra tên cô là dì nhỏ đặt.
“Chúng ta chưa từng nghĩ, có một ngày nó sẽ lựa chọn phương thức cực đoan như vậy rời khỏi chúng ta.” Bà ngoại nói tới đây, cảm xúc mất khống chế mà kích động lên, ngay cả thanh âm cũng đầy nghẹn ngào, “Con gái bà tự sát, nó không chỉ chối bỏ đời mình, nó còn chối bỏ đời làm mẹ của bà! Nhiều năm như vậy, ngoại trừ đau lòng, bà đối với nó càng có nhiều áy náy, bà luôn nghĩ, nếu bà có thể dành thời gian với nó nhiều hơn, phải chăng nó sẽ không làm việc ngốc như thế?”
“Bà ngoại, bà đừng như vậy, dì nhỏ khẳng định không có ý đó.” Trịnh Bảo Châu thấy bà ngoại thương tâm như vậy, cũng khổ sở tiến lên ôm bà an ủi, “Bà ngoại, bà đừng đau lòng quá, phải giữ gìn sức khỏe.”
Bà ngoại giơ tay xoa nước mắt trên mặt, đợi cảm xúc ổn định hơn chút, rồi đem thứ cuối cùng trong hộp sắt ra: “Trước lúc Minh Mỹ tự sát, đã viết một bức di thư. Bức di thư này ngoại trừ cảnh sát và nhân viên công tác cạnh Minh Mỹ lúc ấy, chỉ có mấy người nhà chúng ta xem qua.”
Bà mở bức thư trong tay, lấy một tờ giấy viết thư ố vàng từ bên trong ra.