Di thư của Tô Minh Mỹ Cát Hoằng Nghị chưa từng thấy, chỉ nghe người nhà Tô Minh Mỹ nhắc tới, nghe Trịnh Bảo Châu hỏi vậy, đầu tiên ông hơi sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Sau khi Minh Mỹ tốt nghiệp, thầy với em ấy thật ra không liên hệ mấy. Lúc trước nhà bà ngoại em, cũng hỏi thầy Minh Mỹ hẹn hò với ai, nhưng thầy biết đều là người trong giới, lần trước thầy đã kể với em đấy. Còn người em ấy nhắc tới trong di thư, thầy cũng không biết.”
“Vậy ạ.” Trịnh Bảo Châu nhẹ nhàng gật đầu, cũng không truy vấn thêm. Cô đọc miêu tả trong di thư, cảm thấy người đàn ông nọ có thể là quen dì thông qua bạn bè của dì. Năm đó nếu bọn họ thường xuyên gặp nhau, vậy thì nhân viên công tác bên người không thể không biết chút gì. Không biết bà ngoại lúc ấy có hỏi qua nhân viên công tác chưa?
“Bảo Châu, em hỏi thăm cái này, là định làm gì?” Cát Hoằng Nghị hỏi cô.
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cũng không định làm gì, chỉ là có tí muốn biết người nọ là ai.”
“Biết rồi làm gì được? Chuyện này đã qua lâu rồi, Minh Mỹ cũng không về được, chỉ thêm phiền não thôi.” Cát Hoằng Nghị nói tới đây, khẽ thở dài, “Bà ngoại em năm đó, hẳn cũng muốn nghe ngóng người nọ là ai, nhưng hình như cuối cùng cũng không giải quyết được gì.”
Trịnh Bảo Châu rõ đạo lý ông nói, chẳng qua trong lòng cô không nuốt nổi cục tức này. Người ngoài chỉ biết Tô Minh Mỹ tự sát, lại không biết vào lúc cuối đời, bà gặp phải một gã tồi như vậy!
“Thời gian Minh Mỹ còn đi học, thầy đã phát hiện em ấy rất dễ lún sâu vào nhân vật, khó thoát vai hơn các bạn.” Cát Hoằng Nghị nhớ lại chuyện đã qua, không nhanh không chậm nói, “Thầy cũng tìm em ấy nói vấn đề này, nhưng trước sau không có biện pháp nào tốt để giải quyết. Nếu chỉ diễn một ít vai bình thường, thật ra vấn đề không lớn, nhưng phim điện ảnh Minh Mỹ diễn, đa số đều tương đối văn nghệ hoặc tương đối hiện thực. Sau khi diễn Tú Na, em ấy đã xuất hiện triệu chứng trầm cảm rõ ràng.”
Trịnh Bảo Châu thoáng thất thần, Tú Na chính nhân vật trong bộ điện ảnh cô bốc trúng lần tham gia khảo sát khách mời trước đó. Câu chuyện chủ yếu nói về sự quy huấn và bóc lột của đại gia tộc thời phong kiến đối với nữ giới, là tác phẩm đi đầu về đề tài nữ giới. Nữ chính luôn sống rất áp lực và tuyệt vọng, nhưng không có sức phản kháng.
“Về sau biết em ấy muốn diễn 《 Ngày xuân không về 》, thầy cũng lo lắng, nhưng thầy không nghĩ …… Aiz.” Cát Hoằng Nghị không nói thêm nữa.
Trịnh Bảo Châu đổi đề tài, mọi người hàn huyên một lát, rồi Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đứng dậy tạm biệt. Trên đường ra ngoài, Trịnh Bảo Châu vẫn luôn im lặng, Khúc Trực thấy cô rầu rĩ không vui, mở miệng hỏi cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Trịnh Bảo Châu lấy lại tinh thần, nhìn anh một cái, “Tôi có nghĩ gì đâu.”
Khúc Trực đương nhiên không tin, anh nghĩ nghĩ, rồi hỏi Trịnh Bảo Châu: “Người đàn ông vừa nãy cậu hỏi thầy Cát ấy, ông ta làm sao?”
Nhắc tới gã tồi này, Trịnh Bảo Châu liền hừ lạnh một tiếng: “Ông ta không sao cả, ông ta chỉ là mắc cái lỗi đàn ông khắp thiên hạ đều mắc thôi.”
Khúc Trực: “……”
“Hy vọng phái nam cũng có thể tuân thủ nam đức, đừng kết hôn rồi còn đi cặp kè các cô gái trẻ xinh xắn.”
Khúc Trực đại khái đã hiểu chuyện là như thế nào: “Cậu định tìm ra ông ta, sau đó tròng bao tải đánh một trận hả?”
“……” Cô cũng muốn thế đấy, “Tôi muốn lên án đạo đức của ông ta!”
“…… Được.”
Hai người đang tám chuyện, một con xe riêng từ ngõ phía sau lái qua. Ngõ ở đây đều rất hẹp, cũng chỉ đủ một chiếc xe đi qua, lại không đủ cho Trịnh Bảo Châu cùng Khúc Trực đi hàng hai ở trước. Xe ở đằng sau bíp bíp vài tiếng, lại không hề giảm tốc độ, Khúc Trực túm cổ tay Trịnh Bảo Châu, kéo cô vào sát tường, mình cũng tiến lên một bước, chắn trước người cô.
Con xe riêng trúc trắc lái qua sau lưng Khúc Trực, lại đi bíp bíp những người phía trước.
Trịnh Bảo Châu sau lưng dán tường, phía trước là gương mặt gần trong gang tấc của Khúc Trực. Không thể không nói, da của Khúc Trực thật đẹp, nhìn gần như vậy, cũng chả có tỳ vết gì, hơn nữa vì cách gần, vẻ đẹp còn được phóng đại.
Hơi thở của anh khẽ khàng thổi trên mặt cô, Trịnh Bảo Châu hơi nhấc mắt, liền đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh. Trái tim cô mất khống chế đập như nổi trống, bàn tay đặt trên eo cô, rõ ràng là cách quần áo dày mùa đông, lại khiến da cô nóng hầm hập.
Trịnh Bảo Châu cứng người, thoáng cái đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng tim đập đặc biệt rõ ràng bên tai.
“Không có việc gì chứ?” Khúc Trực đã buông cô ra từ khi nào, kéo khoảng cách với cô một chút. Trịnh Bảo Châu âm thầm bình phục sóng lòng, quay qua Khúc Trực lắc đầu: “Không, không sao, cảm ơn.”
“Ừm.” Khúc Trực lên tiếng, tiếp tục đi với cô ra ngoài ngõ. Trịnh Bảo Châu im lặng cả quãng đường, nhịp tim cô rốt cuộc chậm rãi khôi phục bình thường, nhưng cô lại cảm thấy mình không bình thường lắm.
Vì sao lúc nãy cô lại phản ứng lớn vậy nhỉ? Khúc Trực chỉ gần cô một chút, đỡ eo cô một chút thôi mà! Vì sao cô lại biểu hiện quê thế nhỉ, trái tim suýt nhảy khỏi cả lồng ngực!
Giống hệt cô bé con vừa mới biết yêu! Cíu với!
Trịnh Bảo Châu chỉ nghĩ vậy thôi, mặt lại chậm rãi nóng lên.
Trịnh Bảo Châu: “……”
Tuyệt vọng.:)
“Sao mặt cậu đỏ thế? Có phải khó chịu ở đâu không?” Khúc Trực thấy cô đỏ hết cả mặt, bèn khẽ hỏi thăm một câu. Trịnh Bảo Châu thấy anh muốn dùng mu bàn tay để thử nhiệt độ trên trán mình, đột nhiên ngửa ra sau: “Không!”
“……” Tay Khúc Trực khựng giữa không trung, rồi thu về, “Không thì tốt.”
“Ha ha.” Trịnh Bảo Châu cười gượng hai tiếng, thấy trong đôi mắt đen của anh toát lên chút mất mát, tự dưng lại nghĩ có phải động tác của mình vừa nãy đã làm anh tổn thương.
“……” Trịnh Bảo Châu cạn lời với bản thân, “Thế bây giờ chúng ta qua nhà cậu đi.”
Khúc Trực theo cô ngồi lên xe, nghĩ một lúc lại sửa chủ ý: “Không thì mình hẹn mai đi, hôm nay chạy nhiều chỗ như vậy, chắc cậu cũng mệt rồi.”
“Ok, thế nào cũng được” Trịnh Bảo Châu không nghĩ nhiều, đồng ý cái rụp.
Khúc Trực nói: “Ngày mai đến giờ xuất phát tôi lại qua tìm cậu.”
“Ừ.” Trịnh Bảo Châu cài dây an toàn, lái xe ra ngoài.
Sau khi về khách sạn, Trịnh Bảo Châu về thẳng phòng mình, không chung một chỗ với Khúc Trực nữa. Cô cảm thấy thời gian này mình ở cạnh Khúc Trực nhiều quá, đã bắt đầu thành không bình thường!
Cô nghĩ tới nghĩ lui, rồi vẫn gửi tin nhắn cho người có kinh nghiệm tình yêu phong phú – Mạnh Nhã Hâm: “Có phải một người độc thân lâu rồi, nhìn thấy anh chàng nào cũng mặt đỏ tim đập không?”
Mạnh Nhã Hâm:……? Cái đó chắc chắn là không nhá
Mạnh Nhã Hâm: Mày nhìn ai mà mặt đỏ tim đập?
Trịnh Bảo Châu: Không ai
Mạnh Nhã Hâm: Nếu hỏi tao, mày phải đem tình hình thực tế nói cho tao, không thì tao phân tích giúp mày thế nào được!
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, cảm thấy nó nói hình như có vài phần đạo lý, bèn bảo cô bạn: “Cũng không ai, chính là Khúc Trực.”
Mạnh Nhã Hâm:……
Mạnh Nhã Hâm: Mày chờ tao tí
Trịnh Bảo Châu: Mày làm gì?
Mạnh Nhã Hâm: Tao đi xem bàn phím của Đồng Đồng đã bán đi chưa.
Trịnh Bảo Châu:……[ mỉm cười ]
Cô tìm Mạnh Nhã Hâm, đã nói lên rằng đầu óc cô hiện đang không tỉnh táo mất rồi.
Ừ, không sai, nhất định là vì chuyện gần đây khiến đầu óc cô không tỉnh táo, cho nên cô mới mặt đỏ tim đập với Khúc Trực.
Nghĩ như vậy tất cả đều có thể giải thích được, Trịnh Bảo Châu yên tâm tắt đi khung chat với Mạnh Nhã Hâm.
Nhớ hôm nay Cao Bác Vân đặc biệt gọi điện, bảo cô nhanh mở một weibo diễn viên, cô lại ngồi lên sô pha, mở APP ‘mắt to’ ra. Cô vẫn luôn dùng Weibo này, dấu vết cuộc sống riêng tư quá nhiều, khẳng định phải đăng ký lại cái mới. Cô ngồi đó vọc một lát, rốt cuộc đã chuẩn bị xong tài khoản mới.
Tài khoản mới mở thành công xong, cô share thông tin tài khoản cho Cao Bác Vân: “Báo cáo đạo diễn Cao, Weibo đã chuẩn bị xongt!”
Cao Bác Vân có vẻ chẳng hề có cuộc sống riêng gì cả, trả lời cô ngay: “Ok, để tôi xem.”
Tài khoản của Trịnh Bảo Châu được đặt là Trịnh Bảo Châu, avatar cô chọn ảnh quảng bá của Diệp Linh, còn chỉnh rất nhiều lần, chọn cái đẹp nhất.
Có thể thấy gánh thần tượng rất nặng.
Cao Bác Vân: Được rồi, xin thêm tích V chứng thực, có thể tag tôi với nhà sản xuất xác nhận giúp cô.
Trịnh Bảo Châu: ok
Cao Bác Vân:…… Vì sao một đạo diễn như tôi, còn phải phụ trách chuyện này [ Cười mỉm ] đây là đạo diễn level bảo mẫu ấy nhở [ Cười mỉm ]
Trịnh Bảo Châu: [ Vỗ vai.jpg]
Lúc Trịnh Bảo Châu đi xin chứng thực, Cao Bác Vân kêu weibo chính thức của phim edit ảnh tạo hình Weibo lần nữa, tag cả weibo của Trịnh Bảo Châu Weibo vào, còn gào một câu ở phần bình luận.
Cuối cùng, sợ dân mạng không phát hiện được, còn bảo em gái quản lý weibo chính thức: “Thôi, em vẫn đăng thêm cái Weibo, báo với mọi người Trịnh Bảo Châu mở Weibo đi. Dù sao lúc trước chẳng phải có nhiều dân mạng hỏi weibo của Trịnh Bảo Châu đó sao?”
Em gái phụ trách weibo chính thức: Ông chủ tuyệt zời!
Em gái phụ trách weibo chính thức chịu thương chịu khó đăng thêm một bài Weibo, còn không quên sửa cả bài ghim trên đầu weibo.
Trịnh Bảo Châu xin chứng thực xong, phát hiện mình đã có hơn một nghìn fans! Trời ui chăng cô sắp nổi, Weibo cá nhân cô dùng nhiều năm rồi, cũng chỉ có hơn một nghìn fans!
Bây giờ cô chỉ có một bài Weibo xin chứng thực, dân mạng theo dõi cô xong, đều bình luận dưới bài Weibo này. Trịnh Bảo Châu lật lật, rất nhiều người kêu cô up ảnh selfie. Trịnh Bảo Châu nghĩ bây giờ là Tết Âm Lịch, nên vui vẻ đỏ đắn, bèn vào phòng để quần áo tìm cho mình cái váy dài màu đỏ ra thay.
Lại trang điểm lần nữa, phối đồ trang sức, Trịnh Bảo Châu cuối cùng chụp một bức selfie, đăng lên Weibo.
Trịnh Bảo Châu: Chào mọi người, tôi là diễn viên là đóng vai Diệp Linh – Trịnh Bảo Châu, cảm ơn mọi người đã theo dõi tôi. ^^[ hình ảnh ]
Lần đầu tiên dùng thân phận diễn viên công khai giới thiệu bản thân, Trịnh Bảo Châu còn có chút hồi hộp.
Dân mạng cứ như đang nằm vùng ở weibo của cô, ảnh selfie của cô vừa đăng, năm trăm anh em đã nhiệt tình nhắn lại ở dưới.
“Vợ ơi!!!!”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Không đến mức, không đến mức.
“Ngao ngao ngao ngao, vợ đẹp quá! Đồ hiện đại nhìn cũng xinh!”
“Mị tới đây là để ôm ấp người đẹp [ đầu chó ]”
“Đã gặp chị bé ở phim trường, đẹp thật sự á!! Chị bé nhất định phải hot nha!”
“Bảo Châu còn có ác phẩm khác không, muốn xem, Hèn mọn.jpg”
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, tác phẩm của mình…… Kể ra rất nhiều, dẫu chỉ tính diễn vai quần chúng, cũng coi như tham dự còn gì. Nhưng dù là những bộ phim cô đóng vai quần chúng, cũng không phát sóng nhanh thế được, nhanh nhất cũng phải chờ đến sáu tháng cuối năm.
Trịnh Bảo Châu đang muốn trả lời một bạn may mắn, Cao Bác Vân đã nhắn tin cho cô: “Đừng lộ quá nhiều với mọi người, chờ sau khi phim chiếu, để cho họ tự đi khai quật!”
“Ờ……” Trịnh Bảo Châu xóa đi câu trả lời, sau đó hỏi Cao Bác Vân, “Vậy là đạo diễn Cao, anh vẫn luôn giám sát Weibo của tôi à?”
Cao Bác Vân: Tôi sợ cô không có người đại diện, ngây ngốc chả biết gì!
Trịnh Bảo Châu: “……”
Tôi thấy anh mới ngây ngốc.
Nhưng đạo diễn Tiểu Cao tạm thời vẫn là đạo diễn của cô, cô không nên quá kiêu ngạo thì hơn.
Cao Bác Vân: Cô thật sự cần người đại diện đó, Weibo chính là nơi cô phô diễn bản thân, mỗi tiếng nói hành động mọi người đều sẽ tìm hiểu
Trịnh Bảo Châu: Ờ, tôi biết rồi, chính là xây dựng hình tượng hả
Nếu chỉ là lập hình tượng, cô cảm thấy có thể mời Khúc Trực qua đây làm người đại diện cho cô.
Đương nhiên, Tiến sĩ Khúc chắc hẳn không có thời gian.
Trịnh Bảo Châu: Chuyện người đại diện tôi sẽ suy nghĩ, trước khi quyết định tôi sẽ không nói lung tung trên Weibo, xin đạo diễn Cao yên tâm [ Cười mỉm ]
Cao Bác Vân: Cô không nói, tôi đã quên mình chỉ là đạo diễn [ Cười mỉm ]
Cao Bác Vân: Bên tôi vừa lúc có một người bạn phù hợp, có thể giới thiệu cho cô, ngày mai cô có bận không? Tôi xếp lịch hẹn cho các cô
Trịnh Bảo Châu: Hả? Giờ không phải Tết Âm Lịch à, bạn anh không nghỉ sao?
Cao Bác Vân:…… Cho nên cô có chuyện gì, nói thẳng đi [ Cười mỉm ]
Trịnh Bảo Châu: Ngày mai tôi hẹn Khúc Trực đi xem nhà
Cao Bác Vân:??? Hai người muốn mua nhà tân hôn? Không phải cô nói hai người không có gì à??
Trịnh Bảo Châu: Không phải! Không muốn mua nhà, cậu ấy đã mua rồi!!
Cao Bác Vân: Cái gì??? Hai người hành động nhanh vãi [ Cười mỉm ]
Trịnh Bảo Châu:……
Mệt, không muốn giải thích nữa.