Không Thể Thành Người Yêu

Chương 68

Trịnh Bảo Châu không phải minh tinh lưu lượng nhiều người chú ý, cho nên cũng không vì lộ bạn trai mà hạ cánh top 1 hotsearch được. Blogger tung tin đăng ảnh chụp màn hình chat của anh ta với một người trên mạng, còn kèm thêm một bức ảnh chụp lén.

Trong ảnh Trịnh Bảo Châu và một người đàn ông nắm tay nhau, mặc đồ đôi, vừa nhìn là biết quan hệ không phải thường.

Cái này cơ bản chắc như ăn bắp là yêu đương rồi, rất nhanh đã có người nhận ra nam chính.

“Đây không phải nhân viên phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu à? Lần trước dẫn cô ấy thoát khỏi đám phóng viên là anh ta phải không? [ ăn dưa ]”

“Hình như là anh đẹp giai này! Hai người đó còn có topic CP á!”

Fans CP khắp miền tổ quốc nghe tin lập tức hành động, người bình luận trên hot search ngày càng nhiều, xếp hạng cũng chậm rãi lên tới số 10. Trịnh Bảo Châu hôm nay bận ở ngoài cả ngày, vừa đắp mặt nạ nằm lên giường, lại nhận được điện thoại của Chu Hiểu Nam: “Em với Khúc Trực bị đưa tin, xếp hạng hot search còn đang tăng lên.”

Trịnh Bảo Châu sững sờ, cô không ngờ một minh tinh nhỏ như cô mà cũng được mọi người để ý chuyện tình cảm thế cơ??

“Chị xem ảnh, là bị chụp hôm em với Khúc Trực tham gia hôn lễ.” Chu Hiểu Nam ngồi trước máy tính, nhìn hình ảnh phóng đại trên màn hình, “Là ảnh trong nhà, không giống paparazzi chụp, hẳn là khách mời ở hiện trường chụp lén.”

“A này……” Trịnh Bảo Châu mở loa, vào Weibo cũng thấy ảnh blogger đăng. Ảnh không phải bị chụp ở sảnh tiệc, bối cảnh là phòng riêng để đám bạn cấp ba bọn họ ôn chuyện. Trịnh Bảo Châu cạn lời: “Phòng này toàn là bạn cấp ba cả, lúc ấy bọn em có chào nhau, bọn họ chụp lén em hiểu được, nhưng gửi cho blogger thương mại là như nào??”

“Cố ý chỉnh em đấy.” Chu Hiểu Nam nói, “Em có thù với bạn cấp ba nào không?”

“Nói giỡn, em đáng yêu thế này sao lại có thù với ai được.”

“……” Chu Hiểu Nam im mất một lúc, rồi nói, “Thôi truy cứu việc này cũng vô nghĩa, chúng ta thảo luận xem nên đáp lại thế nào đây.”

Trịnh Bảo Châu cho rằng chỉ có minh tinh đang hot mới cần trả lời chuyện tình cảm, không ngờ minh tinh bé tí hin như cô cũng phải làm: “Em thì không sao, nhưng em không chắc Khúc Trực có để ý không, để em hỏi anh ấy trước.”

“Được.” Chu Hiểu Nam biết Khúc Trực làm nghiên cứu khoa học, loại người này thường khá thanh cao, phần lớn không muốn cùng liên quan tới giới giải trí. Nếu Khúc Trực không phải là bạn học của Trịnh Bảo Châu, có lẽ hai người chẳng thể thành đôi được.

Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, chụp màn hình Weibo gửi cho Khúc Trực. Khúc Trực trả lời ngay: “Anh không sao, bên em muốn trả lời thế nào anh cũng phối hợp.”

Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, thoăn thoắt nhập chữ vào khung thoại: “Em là sợ yêu nữ minh tinh, không tốt cho hình tượng nghiên cứu khoa học của anh.”

Khúc Trực: Thời đại nào rồi, không cần lo quan niệm kỳ thị nghề nghiệp này

Trịnh Bảo Châu: Ha ha ha ha ha ha, vậy em thừa nhận?

Trịnh Bảo Châu: Nhưng em sẽ che thông tin của anh!

Khúc Trực:…… Đừng biến anh thành tội phạm truy nã là được

Trịnh Bảo Châu: Nói bậy, tội phạm bị truy nã đẹp trai như anh, trốn không đến hai ngày sẽ bị quần chúng nhân dân phát hiện!

Những lời này vừa gửi đi, di động của Trịnh Bảo Châu liền rung lên, Khúc Trực gọi tới cho cô. Cô bóc mặt nạ trên mặt xuống, tiếp điện thoại: “Khúc Trực?”

“Ừ.” Thanh âm đượm cười của Khúc Trực vang lên từ ống nghe, “Đã trễ thế này còn chưa ngủ? Lúc ăn tối đã buồn ngủ rũ ra rồi.”

“Vì hot search làm em lên tinh thần chứ sao.” Trịnh Bảo Châu ngồi dựa gối tám điện thoại với anh, “Sao anh cũng chưa ngủ?”

Khúc Trực nói: “Anh đang viết luận văn.”

“Oa, không hổ là anh.” Trịnh Bảo Châu tán thưởng, “Vậy anh viết tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa, chuyện hot search em sẽ xử lý.”

“Ừ, em cũng ngủ sớm đi.” Chất giọng lạnh nhạt ban ngày của Khúc Trực, ban đêm nghe lại thấy dịu dàng đến lạ, “Đừng thức muộn quá, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Cô sung sướng mở wechat của Chu Hiểu Nam, nhắn một tin cho chị: “Khúc Trực không ý kiến, hay chúng ta trực tiếp thừa nhận đi, dù sao em cũng không định đi đường lưu lượng, kiếm cơm nhờ fans.”

Trịnh Bảo Châu trước kia tuy chưa vào showbiz, nhưng theo kinh nghiệm hóng dưa của cô, fans dễ tiếp thu chuyện yêu đương của  nữ minh tinh hơn nam minh tinh. May mắn cô là nữ minh tinh.

Trịnh Bảo Châu: Như vậy thì fans của Lâm Tử Khâm fans sẽ không nói em cố ý xào CP nữa! Hơn nữa em thấy fans super topic của em và Khúc Trực tăng vọt, mọi người đều  phóng pháo chúc mừng đó

Chu Hiểu Nam:…… Em nói đúng, nhưng nữ minh tinh cũng có fans sự nghiệp. Bất ngờ chưa, em không chỉ có fans sự nghiệp, mà các em ấy còn bắt đầu công khai thoát fans trên super topic rồi

Trịnh Bảo Châu:……

Cô lanh lẹ ấn vào super topic của mình, nổi trên top là thông báo thoát fan của một bé fan.

Vui sướng hệ dưỡng thành: Trịnh Bảo Châu, chị thật sự làm em thất vọng [ ] từ lúc chị còn làm diễn viên quần chúng ở phim trường em đã chú ý đến chị, nhìn chị đi từ áo rồng đến Diệp Linh, em vui vẻ biết bao [ ] vì bây giờ chị chưa có tác phẩm nào lên sóng, chị bị hắc bao lần chị không biết sao? [ ] vì không có tác phẩm, chị nhận đại diện, chụp ảnh tạp chí cũng bị chê [ ] em muốn chờ tác phẩm của chị lên sóng, đập nát mặt mấy người đó, kết quả thì sao? Xin lỗi người bị vả mặt trước là em [ ] vì sao cố tình phải đâm đầu vào yêu đương? Không làm sự nghiệp cho tốt, lại thích chơi trai hơn [ ] thoát fan, tạm biệt.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Hóa ra thật sự có fan còn chú ý sự nghiệp của cô hơn bản thân cô.

Nhưng cô làm sự nghiệp và chơi trai cũng đâu có xung đột gì! Huống chi trai này cô đã xơ múi được gì đâu!

Người thoát fan bởi Trịnh Bảo Châu “vì yêu cứ đâm đầu” giống vậy còn rất nhiều, super topic cũng có các fans khác khuyên, nói là xem trailer 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 trên trang chủ, Bảo Châu biểu hiện tốt, tương lai nhất định là đầu tư không lỗ.

Sau đó bị những người thoát fan trả lời: “Cổ có tiềm lực thật, nhưng sự nghiệp mới bắt đầu đã vội vàng theo trai, còn trông mong cổ dốc lòng vào sự nghiệp sao bạn?”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Sao cô không chớ! Hôm nay khiến cô đau eo đau lưng, không phải đàn ông, mà là sự nghiệp!

Trịnh Bảo Châu nhắn lại một tin cho Chu Hiểu Nam: “Lấy số fans hiện tại của em, chắc sẽ không vì thoát fan mà lên hot search nhỉ?”

Chu Hiểu Nam:……

Trịnh Bảo Châu: Thôi thoát fan thì thoát, chúng ta lúc nào đáp lại?

Chu Hiểu Nam: Bên phòng làm việc đang viết bản thảo, viết xong gửi em

Trịnh Bảo Châu: Không thì mai lại viết, thức đêm hại sức khỏe

Chu Hiểu Nam:…… Em nghĩ thoáng thật đấy.

Trịnh Bảo Châu trả cho chị một cái meme, xong phát hiện mình bị kéo vào một nhóm. Nhóm do Ngụy Vũ tạo, bên trong cả thảy mười hai người.

Vừa vặn là mười người tham dự hôn lễ cộng thêm cô dâu chú rể.

Mạnh Nhã Hâm khều riêng Trịnh Bảo Châu: “Tao kéo mày với Khúc Trực vào, Ngụy Vũ nói muốn điều tra rõ là ai gửi ảnh lên mạng.”

Trịnh Bảo Châu: Hả, kể cũng không cần, dù sao sau này cũng chẳng qua lại

Mạnh Nhã Hâm: Thế không được, tao thấy super topic của mày rất nhiều người thoát fan! Ảnh tao xem rồi, đứa chụp ảnh chắc chắn là trong lớp mình!

Cùng lúc đó, trong nhóm cũng rần rần lên, Ngụy Vũ đang hỏi trong nhóm là ai gửi ảnh cho blogger, ngữ khí còn khá lý trí và kiềm chế. Sau khi anh ta hỏi không ai trong nhóm tự thú, tiếp đó cô dâu mới nhảy ra, nói chuyện không ôn hòa như Ngụy Vũ.

“Ảnh rõ ràng là chụp trong phòng riêng, mấy anh chị đều là bạn học cũ của Ngụy Vũ, chúng tôi mời Trịnh Bảo Châu đến tham gia hôn lễ, các anh chị lại đâm một dao sau lưng, có lý không? Chúng tôi phải giải thích với người ta thế nào? Anh chị chụp xong còn gửi blogger thương mại, chẳng phải chơi người ta à, thế này mà bảo là bạn học? A?? Có gan làm thì đừng có hèn, sao giờ không ra nói đi? Tôi mặc kệ đó là ai, làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư!”

Trong nhóm lại im như thóc, Trịnh Bảo Châu vốn định ra hoà giải, Lý Tuệ Hân lại đột nhiên lên tiếng: “Dù sao không phải tôi, tuy là tôi có chút mâu thuẫn với Trịnh Bảo Châu, nhưng không đến mức làm chuyện hèn thế này.”

Sau khi cô ta lên tiếng, liên tục có người +1 phía sau, trong phòng trừ Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, tổng cộng tám người, tám người đều nói không phải mình.

Khúc Trực: Theo như các cậu nói, thì chỉ có thể là bọn tôi tự xào.

Trịnh Bảo Châu: [ che mặt ]

Trịnh Bảo Châu: Không phải anh đang viết luận văn à [ che mặt ] anh cứ viết luận văn đi [ che mặt ]

Khúc Trực: Em cũng không ngủ còn gì? Bảo ngủ ngon lại tiếp tục chơi di động

Mạnh Nhã Hâm:??? Hai bạn từ từ, ở đây mà cũng úm nhau được?

Mạnh Nhã Hâm: Hai bạn cẩn thận nó lại chụp hình gửi blogger đấy [ đầu chó ]

Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt, từ  “nó” này dùng chuẩn thật.

Di động nhận được lời mời kết bạn, Trịnh Bảo Châu mở ra xem, thế mà là Lý Tuệ Hân. Cô thêm bạn Lý Tuệ Hân, Lý Tuệ Hân liền nhắn tới bùm bùm.

“Tôi biết chắc chắn bây giờ cậu đang nghi ngờ tôi nhất, nhưng thật sự không phải tôi xì tin này ra [ ] mặc kệ cậu tin hay không, tôi không làm chính là không làm, tôi làm tôi dám nhận. Chuyện này tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ, sẽ không đội nồi cho nó đâu. [ ]”

Trịnh Bảo Châu: =. = tôi có nói là cậu đâu

Lý Tuệ Hân: Cậu ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng nhất định là nghĩ thế [ ] tôi điều tra được sẽ liên hệ cậu [ ]

Lý Tuệ Hân vẫn luôn là một người tích cực, đặc biệt là khi gặp chuyện liên quan tới Trịnh Bảo Châu. Hồi đi học Trịnh Bảo Châu cũng lờ mờ cảm giác cô ta không thích mình, thậm coi mình là kẻ địch giả tưởng, cho nên cũng không tiếp xúc nhiều với cô ta.

Cô nói việc này cho Khúc Trực nghe, Khúc Trực trả lời: “Muốn điều tra kỳ thật cũng dễ, căn cứ góc độ chụp ảnh, có thể suy ra vị trí ngồi của người chụp lúc ấy. Anh nhớ lúc ấy ngồi ở hướng đó là Trương Lỗi.”

Trịnh Bảo Châu:??? Anh nhớ rõ vị trí ngồi của từng người?

Khúc Trực: Lúc vào cửa nhìn lướt qua

Trịnh Bảo Châu:…… A, đây là cái ý hả? Chính là cái ý.

Khúc Trực cười khẽ một tiếng, trả lời cô: “Tinh tướng.”

Trịnh Bảo Châu: Đúng đó [ ] nhưng người chụp ảnh cũng không nhất thiết là ngồi ở chỗ mình chụp

Khúc Trực: Góc chụp ảnh hẳn là ngồi chụp, nhưng không loại trừ cậu ta đổi chỗ. Nhưng trong ấn tượng của anh thì vị trí của mọi người cơ bản không thay đổi.

Khúc Trực: Đương nhiên anh chỉ suy đoán, không khẳng định là cậu ta, chỉ là nếu muốn điều tra, có thể bắt đầu từ cậu ta

Khúc Trực: Có phải Trương Lỗi yêu thầm em không? [ ] viết thư tình cho em hả? [ ]

Trịnh Bảo Châu:??? Anh ghen ghê thế, sao không nói là cậu ta yêu thầm anh đi?

Khúc Trực: Thôi, vấn đề này mai ta gặp rồi nói, em ngủ trước đi [ ]

Trịnh Bảo Châu gửi cho anh một trăm cái emo cười mỉm: “Đêm nay em đã nhận được vô số cái mặt cười rồi, đừng gửi em [ ] nữa, trả cho anh [ ].”

Khúc Trực cầm di động, cúi đầu mỉm cười.

Trịnh Bảo Châu: Họ còn nói em chơi trai [ ] em có chơi được gì đâu!

[ Trịnh Bảo Châu thu hồi một tin nhắn ]

Khúc Trực: Anh thấy rồi

Trịnh Bảo Châu giả chết.

Một lát sau, cô nghe tiếng chuông cửa reo vang, cô sửng sốt, di động nhận được tin nhắn của Khúc Trực.

“Mở cửa.”

“……” Trịnh Bảo Châu dẫm dép lê xuống giường, ra mở cửa cho Khúc Trực. Trên người Khúc Trực cũng đi dép lê mặc áo ngủ, cúc áo ngủ còn chỉ gài một cái ở giữa.

Trịnh Bảo Châu đứng ở cửa, nuốt nước miếng: “Khuya rồi, anh làm gì á?”

Khúc Trực nói: “Ngủ.”

“…… Hả?”

Trịnh Bảo Châu không biết vì sao chuyện lại thành ra như vậy, Khúc Trực mặc áo ngủ ngồi trên giường cô, nom dáng vẻ chuẩn bị đi ngủ: “Anh tắm rồi, ngủ đi.”

“???”Trịnh Bảo Châu chả hiểu ra sao, “Sao anh lại muốn ngủ ở chỗ em?”

Khúc Trực dựa vào đầu giường, nhìn cô cười như không cười: “Không phải em bảo em chưa xơ múi……”

“A a a a a!” Trịnh Bảo Châu thét chói tai ngắt lời anh, “Anh đừng nói!”

“Rồi, anh không nói.” Khúc Trực vẫn cong khóe miệng, dù bận vẫn ung dung nhìn Trịnh Bảo Châu đứng ở mép giường, “Thế em không tính ngủ à?”

“……” Anh ở đây thì ai ngủ nổi! Trịnh Bảo Châu lại có nhận thức mới về độ mặt dày của Khúc Trực, sao anh không đỏ mặt tí nào vậy? “Không phải anh phải viết luận văn à?”

“Ừ, ngày mai viết tiếp, hôm nay khuya rồi.”

“…… Ừm.” Trịnh Bảo Châu nghĩ bụng, sao cô phải sợ? Chỉ là chơi trai thôi mà, cô ước gì được thế cơ!

Cô phi sang bên kia nằm xuống, còn ra lệnh cho Khúc Trực: “Anh tắt đèn đi.”

Quả nhiên, cô vừa chủ động, Khúc Trực lại mất tự nhiên. Anh đáp một tiếng, tắt đèn trong phòng, nằm xuống cạnh Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu tim đập thình thịch, ngay cả trong bóng tối, hơi thở của Khúc Trực vẫn vờn quanh cô, hoàn toàn không thể bỏ.

Cơ thể cô thẳng đơ ra, không dám lộn xộn, bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ của Khúc Trực, tiếp đó cả người bị Khúc Trực ôm vào lồng ngực: “Đừng sợ, anh không định làm gì đâu. Anh chỉ đột nhiên rất muốn ôm em ngủ.”

“À……” Trịnh Bảo Châu trả lời cứng đờ, cô và Khúc Trực tuy quen nhau đã lâu, nhưng vẫn là lần đầu cùng chung chăn gối.

Môi Khúc Trực dán trên vành tai cô, thì thầm bên tai cô: “Nhưng nếu em muốn làm gì anh, anh sẽ không phản kháng.”

“……” Thật, thật vậy chăng? Trịnh Bảo Châu ngứa ngáy trong bụng. Cô xoay người, đối mặt Khúc Trực, duỗi tay ôm eo anh.

Khúc Trực khẽ hỏi bên tai cô: “Chỉ thế thôi?”

“Vậy anh còn muốn thế nào?” Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối.

Khúc Trực cúi đầu hôn lên môi cô một hồi, ôm cô sát hơn: “Em còn có thể ôm chặt hơn.”

Trịnh Bảo Châu lại rúc vào lòng anh, tựa đầu vào ngực anh. Khúc Trực dịu dàng nói trên đỉnh đầu cô: “Bảo Châu, ngẩng đầu lên.”

“Làm gì?” Trịnh Bảo Châu ngước mắt nhìn anh. Khúc Trực hôn lên chóp mũi cô một cái, khàn khàn nói: “Em nói xem? Có người chỉ dám nói, không dám làm.”

“……” Trịnh Bảo Châu gân cổ nói, “Gì mà em không dám?”

Cô chui lên trên, hôn từ giữa mày Khúc Trực hôn đến khóe mắt, cuối cùng là cặp môi mỏng thường chẳng phun ra được lời nào hay kia. Ngón tay Khúc Trực đan vào mái tóc mây của cô, giữ chặt gáy cô thuận thế làm nụ hôn này sâu hơn.

Trịnh Bảo Châu bỗng cảm thấy, chơi trai thật là sướng.

Lúc Khúc Trực buông cô ra, cô đã bắt đầu thiếu oxy, Khúc Trực nhìn dáng vẻ chật vật của cô, ôm cô nói khẽ: “Thôi, hôm nay em mệt rồi, ngủ đi.”

Trịnh Bảo Châu thở phì phò nhìn anh, anh tới ngủ chay với cô thật đấy à.

Bắt được ánh mắt cô, Khúc Trực nhướng  mày: “Hay em muốn tiếp tục?”

Trịnh Bảo Châu vội vàng nhắm mắt lại.

Khúc Trực lẳng lặng cong môi, cũng nhắm mắt lại.

Khi Trịnh Bảo Châu tỉnh dậy, bên cạnh trống không. Cô xoa tóc ngồi dậy, suy nghĩ tối qua chẳng lẽ là cô nằm mơ?

“Tỉnh rồi à?” Khúc Trực từ phòng tắm đi ra, trên người còn mặc bộ áo ngủ tối qua, chẳng qua lần này còn quá đáng hơn, ngay cả cái cúc duy nhất kia cũng chằng gài nữa.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Ờm, biết không phải mơ, thì cô yên tâm rồi.
Bình Luận (0)
Comment