Đi Hoa Đô là Khúc Trực lái xe, Trịnh Bảo Châu ngồi ghế phụ lái, thấy Hoàn Vũ công bố thanh minh. Dưới lời thanh minh có đủ từ dân mạng ăn dưa đến fans khắp nẻo, mỗi người đều tới dẫm Du Thành Uy một chân.
Trịnh Bảo Châu đang xem hăng say, Cao Bác Vân lại gọi video call tới cho cô. Trịnh Bảo Châu dùng đầu ngón tay ấn lên màn hình, mặt của Cao Bác Vân liền nhảy ra: “Chuyện gì thế đạo diễn Cao?”
“Cô xem bài thanh minh của Hoàn Vũ chưa?” Cao Bác Vân ở bên kia hỏi cô.
Trịnh Bảo Châu gật đầu, trả lời anh: “Đang thưởng thức đây.”
“Ờ… Vừa rồi bên Hoàn Vũ liên hệ riêng với tôi, giải thích một lô một lốc, tóm lại bọn họ khẳng định sẽ không rút vốn, cô cũng không cần lo.”
“Tôi vốn đâu có lo.” Trịnh Bảo Châu nói, “Nhưng dù bọn họ không rút vốn, tôi vẫn tính đầu tư.”
“Haiz, phim của mình hiện giờ không thiếu tiền, hôm qua Du Thành Uy nói muốn rút vốn xong, liền có rất nhiều ông chủ liên hệ bọn tôi, nói muốn đầu tư.” Cao Bác Vân vẻ mặt buồn rầu oán thán nhà đầu tư quá nhiều, “À đúng rồi, có mấy người còn nói là bạn cô đấy.”
“Bạn tôi?”
“Đúng vậy.”
Cao Bác Vân báo tên sếp tổng mấy công ty, Trịnh Bảo Châu nghe xong, chậm rì rì gật đầu: “À, đúng là có quen, họp thương vụ thường niên mỗi năm đều gặp mặt.”
“Ngoại trừ mấy ông chủ này, còn có sếp Đàm của tập đoàn Vinh Thái. Tập đoàn họ đầu tư rất nhiều lĩnh vực, nhưng không bao giờ dính với giới giải trí, thế mà lại bỗng nhiên muốn đầu tư phim của mình.” Cao Bác Vân thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là do đoàn phim của họ quá xuất sắc, “Tôi nói cô nghe, vấn đề của đoàn mình bây giờ là người muốn đầu tư quá nhiều, chúng ta phải chọn nhà đầu tư tốt nhất trong số đó.”
“Ờ……” Trịnh Bảo Châu nghe anh ta nói xong, chậm rãi gật đầu, “Tôi cảm thấy tôi rất tốt nè, chọn tôi!”
Cao Bác Vũ: “……”
“Hôm bữa mẹ đưa tôi toàn bộ phần di sản dì nhỏ để lại cho mẹ, thời gian này tôi vẫn luôn nghĩ phải dùng số tiền này thế nào. Giờ tôi đã biết, đầu tư vào bộ phim đầu tiên tôi đóng nữ chính, chính là lựa chọn tốt nhất.” Trịnh Bảo Châu nói đạo lý rõ ràng, hợp tình hợp lý, “Cảm giác này giống như, dì ấy chứng kiến nữ chính đầu tiên của tôi ra đời, mà tôi cũng sẽ lấy nó làm khởi điểm, giúp dì đi tiếp con đường mà dì chưa hoàn thành.”
“……” Cao Bác Vân nghe xong trầm mặc một giây, “Nếu cô nói vậy, tiền này tôi không thể không lấy rồi.”
“Chứ sao nữa, hôm sau chúng ta tìm cái thời gian ký hợp đồng nhé.”
“Được……”
“Đúng rồi, không phải chúng ta còn một nhân vật chưa chốt à? Tôi có thể đề cử Vương Tĩnh Nghệ bên phòng làm việc của tôi không?”
Cao Bác Vân nhướng mày, nhìn cô nói: “Sao, mới đầu tư, đã muốn nhét người của mình vào đoàn phim à?”
“Cái gì, anh đừng nói bậy, tôi chỉ hy vọng đạo diễn Cao cho cô ấy một cơ hội thử vai, còn được hay không vẫn là dựa vào bản lĩnh.”
Cao Bác Vân nghĩ nghĩ: “Cô gái cô nói tôi còn có ấn tượng, là nữ khách mời trong đoàn 《 Tân nguyệt 》lần trước phải không? Chị em thân thiết của cô.”
“Đúng vậy, điều kiện của cô ấy cũng không tồi, diễn nhân vật nhỏ khẳng định là đảm nhiệm được.”
“Được, đến lúc đó bảo cô ấy tới thử vai, nhưng có được chọn không thì tôi không đảm bảo.” Cao Bác Vân nói, lại liếc cô một cái, “Nhưng chuyện này, rất dễ khiến người ta nói ra nói vào. Cho dù cô ấy được chọn bằng vào thực lực, truyền tới bên ngoài, người khác vẫn chỉ cảm thấy là cô nhét người vào.”
Trịnh Bảo Châu thật ra lại không quá để ý cái này: “Mồm mọc trên người họ, họ muốn nói thế nào cũng đâu quản được, dù sao tôi tin tưởng tác phẩm của diễn viên có thể nói, nếu cô ấy có tài, người xem đều sẽ thấy được. Hơn nữa chỉ vì cô ấy là người bên phòng làm việc của tôi, chúng ta vì tị hiềm mà không cho cô ấy cơ hội thử vai, vậy chẳng phải ngược lại không công bằng sao?”
“Cô có thể nghĩ vậy là được. Đúng rồi, sếp Tống của Hoàn Vũ nói muốn mời chúng ta ăn một bữa cơm, bày tỏ xin lỗi, còn đặc biệt nói muốn mời cô đại giá quang lâm.”
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, nói với anh ta: “Được á, dù sao tôi chỉ có mâu thuẫn với Du Thành Uy, không đến nỗi giận lây cả Hoàn Vũ.”
“Vậy để tôi trả lời họ, lúc nào xác định thời gian tôi báo lại cô.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu nói chuyện với Cao Bác Vân xong, liền cúp điện thoại. Vừa thở ra một hơi, Lâm Tử Khâm đã gọi tới cho cô.
Trịnh Bảo Châu nhìn tên trên màn hình, nhất thời không cử động.
Khúc Trực ở cạnh nghía di động của cô một cái, cười như không cười hỏi: “Tiếp đi, sao không nghe?”
“……” Không phải là sợ anh lại ăn dấm sao?:)
Trịnh Bảo Châu ho nhẹ một tiếng, tiếp điện thoại, click mở loa: “Alo, Lâm Tử Khâm?”
“Ừ, xin lỗi tối qua anh vội đi cho kịp giờ bay, hành trình sau khi đáp xuống cũng nhiều, bây giờ mới thấy chuyện giữa em với Du Thành Uy.”
Khúc Trực liếc Trịnh Bảo Châu một cái, từ xoang mũi hừ nhẹ ra tiếng, Trịnh Bảo Châu cười gượng nói: “Không sao ạ, việc này đâu phải lỗi của anh.”
Lâm Tử Khâm nói: “Hôm qua anh nên chờ em một chút, như vậy Du Thành Uy sẽ không quấn lấy em.”
“Anh đừng nghĩ vậy, chuyện này có thế nào cũng không thể trách anh được. Hơn nữa nếu gã Du Thành Uy muốn dây dưa với em, tối qua không có cơ hội anh ta cũng sẽ tìm cơ hội khác, cuối cùng kết quả cũng như nhau.”
Lâm Tử Khâm ở bên kia khẽ thở dài: “Em không sao thì tốt rồi.”
“Em đương nhiên không sao, hiện tại có sao là Du Thành Uy.”
Lâm Tử Khâm cười một tiếng, Trịnh Bảo Châu lại nói: “Với cả chuyện đoàn phim anh cũng không cần lo, vừa nãy đạo diễn Cao gọi điện cho em, ổng đang kêu ca người muốn đầu tư nhiều quá, chọn hoa cả mắt.”
Lâm Tử Khâm lần này cười lớn hơn nữa: “Cái này anh tin, bây giờ nhiệt độ của em cao như vậy, chắc chắn ai cũng muốn chia một miếng bánh.”
“Không có không có, vẫn là thầy Lâm lưu lượng lớn hơn.”
Lâm Tử Khâm cười nói: “Ừ, hai ta cũng khỏi cần khen nhau, nếu em không sao, thì anh không quấy rầy nữa.”
“Dạ, em cũng không quấy rầy thầy Lâm nữa, tạm biệt thầy Lâm.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại xong, quay đầu nhìn Khúc Trực một cái. Khúc Trực mặt ngoài chăm chú lái xe, trên thực tế lỗ tai đã dựng đứng như thỏ, nghe cô và Lâm Tử Khâm nói chuyện.
“Nói xong rồi.” Trịnh Bảo Châu cầm di động quơ quơ cạnh Khúc Trực. Khúc Trực làm bộ nghiêm túc nhíu nhíu mày: “Đừng làm phiền anh lái xe.”
“À, anh lái nghiêm túc ghê nhỉ.”
“Anh làm việc luôn luôn nghiêm túc.”
“Ồ, tốt, khen anh!”
“……”
Sau khi xe chạy đến Hoa Đô, Trịnh Bảo Châu hỏi bảo vệ ở cổng rằng căn biệt thự của cô đi hướng nào.
“Cảm ơn anh trai, lâu lắm tôi không tới, không nhớ rõ nữa.” Cô hỏi thăm rõ ràng xong, đem kính xe ấn lên, chỉ huy Khúc Trực đi vào trong. Xe họ lái đi rồi, quản lý trực ban ở cổng mới hóng hớt chạy tới hỏi: “Lúc nãy có phải Trịnh Bảo Châu không?”
Anh bảo vệ cũng có chút kích động: “Đúng ạ, người thật đẹp hơn cả ảnh! Không ngờ cô ấy cũng ở chỗ này!”
“Bình tĩnh, chỗ chúng ta vốn có không ít minh tinh mà, chuyện thường thôi!”
Khúc Trực chạy xe đến căn nhà của Trịnh Bảo Châu, đỗ xe vào gara. Trịnh Bảo Châu xuống xe đi lấy rương hành lý, mới nhớ ra Khúc Trực cũng không ở khách sạn được nữa: “Khúc Trực, trên mạng cũng có ảnh của anh, nếu anh về khách sạn, chắc chắn sẽ bị nhận ra.”
Cô vừa xem video Ngụy Trân gửi, đã có không ít người tới khách sạn, ngoài fans, còn có mấy blogger, chạy đến khách sạn của họ phát sóng trực tiếp ké fame.
Khúc Trực xách hành lý trong tay cô, cùng cô đi vào trong: “Anh chắc là không liên quan.”
“Cái đó không chắc, tốt nhất là anh tạm thời trốn đi, chờ hết lùm xùm rồi tính.”
Khúc Trực cạn lời nhìn cô: “Cho nên anh chung quy vẫn biến thành tội phạm truy nã?”
“Ha ha ha ha ha.” Trịnh Bảo Châu vừa cười, vừa mở cửa phòng, “Hôm nay đi vội quá, anh cũng chưa thu dọn đồ đạc, không thì anh về nhà ở vài ngày trước?”
“Bên kia cách nông trường Ánh Sao xa quá, ngồi tàu điện ngầm cũng phải đổi chuyến.”
“Tàu điện ngầm chỗ này có thể tới thẳng vườn công nghệ đó! Hay là anh ở đây đi!”
“Được.”
“……” Từ từ, Trịnh Bảo Châu nhíu mày.
Có phải cô vừa sập bẫy không nhỉ?
“Khúc Trực, có phải anh đã tính trước rồi không?” Trịnh Bảo Châu trợn mắt nhìn Khúc Trực, như thể muốn thu hết biểu cảm của anh vào mắt.
Khúc Trực vô tội nhìn cô: “Rõ ràng là em đề nghị.”
“……” Thôi được, cô nhận thua, “Cơ mà bên này vẫn không có ai ở, đồ vật cũng không nhiều, nếu không em bảo bọn Ngụy Trân thu dọn đồ của anh, đưa sang bên này?”
Khúc Trực nghĩ nghĩ, đem rương hành lý đặt xuống cạnh sô pha: “Để anh kêu Tề Thịnh dọn giúp anh.”
“Cũng đúng, các anh đều là nam thì tiện hơn.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Thế buổi tối mình nhân tiện mời anh ấy một bữa luôn.”
“Ừ.” Khúc Trực nhìn một vòng quanh phòng khách, “Bên này có người định kỳ quét tước à?”
“Vâng, ít ra còn sạch.”
“Ừ.” Khúc Trực lại xoay chuyển, “Nhưng nhìn trang hoàng, không giống phong cách của em.”
“Anh nói đúng rồi.” Trịnh Bảo Châu cười nói, “Căn nhà này lúc trước đều do bố em trang hoàng, trông như này đã không tồi, bố với mẹ em lại rất thích. Cho nên em mới nói thích hợp bọn họ lại đây ở.”
Khúc Trực cũng cười một tiếng: “Nhìn ra được chú rất nghiêm túc suy người trẻ tuổi thích phong cách gì.”
“Ai nói không phải đâu.” Trịnh Bảo Châu lại xách hành lý lên, “Chúng ta đi lên trước đi, phòng bên trên rất nhiều, tùy anh chọn một phòng.”
Khúc Trực đi theo Trịnh Bảo Châu lên, lại có chút do dự: “Nếu chú dì biết chúng ta ở đây cùng nhau, có thể ý kiến gì không?”
“Ặc…. Nếu là người khác, có lẽ bọn họ sẽ lập tức lao tới, còn nếu là anh, chắc ho không ý kiến gì đâu.”
Khúc Trực cười một tiếng, theo cô vào thang máy: “Vinh hạnh của anh.”
Giữa trưa ăn cơm, Tề Thịnh mang hành lý tới cho Khúc Trực. Vì hai người vừa dọn đến biệt thự, còn chưa kịp đi mua đồ, giữa trưa chỉ có thể gọi cơm ở Thiên Hạ Cư.
“Ngại quá Tề Thịnh, nói mời anh ăn cơm, điều kiện hữu hạn chỉ có thể ăn cơm hộp.”
Tề Thịnh cảm thấy Trịnh Bảo Châu quá khách khí: “Tuy là cơm hộp, nhưng đây là cơm hộp của Thiên Hạ Cư mà!”
Thiên Hạ Cư chi phí bình quân gần bốn vị số, nếu không phải ngày lễ trọng đại, anh sẽ không đi Thiên Hạ Cư ăn cơm. Người ở biệt thự đúng là khác bọt, gọi cơm hộp cũng phải gọi cỡ Thiên Hạ Cư: “Bữa này ngon, tôi ăn rất vui.”
“……” Khúc Trực nghiêng đầu nói với Trịnh Bảo Châu, “Không phải nhân viên nghiên cứu nào cũng giống anh ta đâu.”
Trịnh Bảo Châu cười xua xua tay, bảo họ tiếp tục ăn.
Cơm nước xong Khúc Trực vốn định cùng Tề Thịnh quay lại vườn công nghệ, đi làm nửa ngày, không ngờ cảnh sát lại liên hệ Trịnh Bảo Châu, mời cô đi một chuyến. Khúc Trực khẳng định không yên tâm để mình Trịnh Bảo Châu đi, bèn cùng cô ra ngoài.
Trịnh Bảo Châu gọi cả luật sư Hàn, tới nơi mới phát hiện Du Thành Uy cũng có mặt, hơn nữa bên người cũng có luật sư.
Bởi vì Trịnh Bảo Châu báo cảnh sát trước, cảnh sát lần này mời họ tới, chủ yếu là hỏi họ có ý định giải quyết riêng không.
“Bên anh Du đã đồng ý bồi thường cho cô, chỉ cần cô yêu cầu bồi thường không quá đáng, bên họ đều đáp ứng được.” Chú cảnh sát ngồi ở giữa hòa giải. Trịnh Bảo Châu cự tuyệt như chém đinh chặt sắt: “Tôi không cần tiền, giải quyết riêng cũng được, nhưng tôi yêu cầu Du Thành Uy công khai xin lỗi tôi trên Weibo, hơn nữa ghim bài xin lỗi trên top nửa năm.”
“Cô đừng có được voi đòi tiên……” Du Thành Uy vừa nghe cô nói, nghẹn một bụng tức lại bốc lên đùng đùng. Khúc Trực lập tức kéo Trịnh Bảo Châu ra sau mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Thành Uy ở đối diện, luật sư bên cạnh Du Thành Uy cũng kéo anh ta lại, nhíu mày nói: “Anh Du, hôm nay chúng ta tới nhận lỗi, anh chú ý thái độ.”
Tay anh ta túm lấy Du Thành Uy dùng sức rất lớn, Du Thành Uy nhăn mày giật tay ra, quay đầu đi không nói.
Trịnh Bảo Châu đứng sau Khúc Trực, nhìn Du Thành Uy: “Sếp Du, nếu anh cứ có thái độ này, tôi cảm thấy chúng ta không có để nói, trực tiếp lên tòa đi.”
Cảnh sát ngồi cạnh cũng nhắc nhở Du Thành Uy: “Anh Du, đây là ở cục cảnh sát, khống chế cảm xúc của anh đi. Chúng tôi đã lấy camera theo dõi ở Thiên Hạ Cư, cũng hỏi nhân viên làm việc tối hôm đó, chứng cứ và lời chứng tương quan đều bất lợi với anh, hơn nữa chuyện bịa đặt phỉ báng, một khi đưa lên toà án, thì không chỉ đơn giản là xin lỗi trên Weibo đâu.”
Du Thành Uy mím chặt môi không nói gì, luật sư của anh ta trả lời thay: “Chúng tôi chấp nhận yêu cầu của cô Trịnh.”
Du Thành Uy khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trịnh Bảo Châu yêu cầu Du Thành Uy đăng luôn weibo ở cục cảnh sát, còn phải ghim top ngay trước mặt mọi người.
Du Thành Uy giận tím mặt, anh ta biên một bài xin lỗi cực kỳ đơn giản, Trịnh Bảo Châu xem xong cũng không vừa lòng: “Anh không có tí thành ý nào, nếu anh thật sự không biết viết, thì để tôi nói, anh viết.”
Du Thành Uy lạnh mặt, đánh từng chữ từng chữ theo lời Trịnh bảo Châu.
Du Thành Uy V: Về chuyện tối qua tôi lên án sai sự thật với cô Trịnh Bảo Châu, tôi chân thành xin lỗi cô ấy. Tôi không nên vì bị cô ấy từ chối đi KTV liền chỉ trích cô ấy giở bệnh ngôi sao, càng không nên bôi nhọ cô ấy và đạo diễn Cao Bác Vân có quan hệ không chính đáng. Vì phát ngôn vô trách nhiệm của tôi, đã tạo thành thương tổn tinh thần và danh dự của cô Trịnh Bảo Châu, tôi lại lần nữa nói với cô ấy một câu chân thành, thật xin lỗi!
Weibo được đăng lên, quần chúng ăn dưa lập tức ào tới.
“???Quỳ nhanh zậy [ ]”
“[ Thằng ch.ó.jpg]”
“Cười chết tui, Du Thành Uy không ngờ lần này đá phải ván sắt nhở? [ Đầu chó ]”
“Xứng đáng xứng đáng xứng đáng xứng đáng xứng đáng!!”
“Sung sướng lòng con dân! Cô Bảo Châu ờ mây zing gút chóp!”
“Blogger thương mại kia, có phải cũng nên ra xin lỗi không???”
“Ha ha ha ha vừa mới vào xem blogger thì weibo kia đã xóa rồi, chắc là thấy Du Thành Uy đều quỳ, mình càng không đấu nổi [ Che mặt ]”
“Cô Bảo Châu vẫn là rộng lượng quá! Nên cáo cho gã ngồi tù!!!”
“Sếp Trịnh quá trâu bò [ Đầu chó ] giới giải trí sảng văn là đây [ Đầu chó ]”
Trịnh Bảo Châu đăng Weibo, chuyển tiếp weibo xin lỗi của Du Thành Uy.
Trịnh Bảo Châu V: Weibo này sẽ ghim trên top nửa năm, nhờ cộng đồng mạng hỗ trợ giám sát [ Ăn dưa ]
Du Thành Uy thấy cô chuyển tiếp Weibo, giận đến tắt điện thoại luôn. Nửa năm thì sao, cùng lắm thì nửa năm gã không lên Weibo!
Ra khỏi cục cảnh sát, Trịnh Bảo Châu quả thực thần thanh khí sảng. Cô nhắn một tin trong nhóm, kêu mọi người tối đến biệt thự ăn lẩu.
Trịnh Bảo Châu: Vì giờ tao không có tiện ra ngoài, hai bạn lại đây tiện mua ít đồ ăn đi.
Mạnh Nhã Hâm: Khúc Trực đâu?
Trịnh Bảo Châu: Khúc Trực ở biệt thự với tao.
Mạnh Nhã Hâm:……
Sầm Đồng Đồng: Bỗng nhiên chả muốn đi
Trịnh Bảo Châu: Hai bạn có thể mua thỏa thích, tao chi
Sầm Đồng Đồng: Okela!
Mạnh Nhã Hâm: →_→
Trịnh Bảo Châu chat trong nhóm xong, quay lại giao diện danh sách, bỗng thấy Đàm Diệu. Từ lần trước Đàm Diệu hỏi cô có phải muốn đầu quân vào showbiz không, liền không liên hệ gì nữa, nhưng hôm nay nghe Cao Bác Vân nhắc tới sếp Đàm của tập đoàn Vinh Thái, cô lập tức nghĩ tới Đàm Diệu.
Cô nhớ đâu đó Đàm Diệu cũng thuộc tập đoàn Vinh Thái ấy.
Sếp Đàm mà Cao Bác Vân nói, hẳn không phải Đàm Diệu, thế là bố hoặc chú anh ta chăng?