Khúc Trực bay 11 giờ trưa hôm sau, tuy rằng buổi chiều liền thuận lợi đáp xuống thành phố H, nhưng trằn trọc tới được địa điểm quay《 Nơi trái tim hướng về 》 thì mặt trời cũng sắp lặn.
Khúc Trực được Tiểu Nguyên trực tiếp đón đi phim trường, rương hành lý còn để trên xe bảo mẫu của Trịnh Bảo Châu. Anh kỳ thật chỉ tới đoàn phim ở hai ngày cuối tuần, căn bản không dùng được bao nhiêu hành lý, trong rương hành lý to kia, gần như đều là đồ mang cho Trịnh Bảo Châu.
Tiểu Nguyên nhớ tới lúc trước cùng Trịnh Bảo Châu nói chuyện, chị ấy có kể hồi trước khi quay 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》, Khúc Trực cũng thăm ban một lần, còn mang cho chị một cái chậu ngâm chân…… ừm, cô nàng có chút hiểu được vì sao anh Khúc chỉ ở hai ngày còn cần cái rương hành lý to như thế.
Thành phố dân quốc bên này rất lớn, sân bãi cũng đông, Khúc Trực một đường lại đây, thấy có mấy đoàn phim đang quay ở đây.
Bởi vì thời gian đến rất khéo, vừa kịp lúc đoàn phim phát cơm, Khúc Trực vừa đến là được ké ngay một hộp cơm.
“Tiến sĩ Khúc đến thật khéo nha.” Cao Bác Vân trong tay bưng cơm hộp, thấy Khúc Trực từ trên xe xuống, liền chế nhạo một câu. Còn may lúc Khúc Trực tới đã nghĩ đến, tay không không hay lắm, đã đặt cho mỗi người trong đoàn phim một ly trà sữa: “Tôi đặt trà sữa cho cả đoàn, hẳn là sắp đưa đến rồi. Không biết có tư cách ăn cơm hộp của đoàn phim không?”
Cao Bác Vũ cười một tiếng nói: “Có tư cách có tư cách, một thời gian không thấy, tiến sĩ Khúc đột nhiên thông suốt nhỉ.”
Khúc Trực không mắc câu, chỉ chớp mắt liền thấy Trịnh Bảo Châu đang vẫy tay với mình.
“Khúc Trực, ở đây!” Trịnh Bảo Châu mặc sườn xám thêu tay tinh xảo, trên người khoác áo khoác mỏng, một đầu tóc dài búi trên đầu. Cái này tạo hình phần sau cốt truyện của cô, khác một trời một vực với cô tiểu thư nhà giàu ngày hôm qua.
Khúc Trực thấy cô, đôi mắt liền sáng lên một chút, ngay cả khóe miệng dường như cũng bị cô cảm nhiễm, không thể cầm lòng mà cong lên. Anh bước nhanh qua đó, nhân viên công tác đi qua bên cạnh anh đều không nhịn được mà nhìn anh thêm mấy lần.
Trịnh Bảo Châu biết anh muốn tới, đã đặc biệt chuẩn bị cho anh một cái ghế dựa, cô vỗ vỗ ghế trống bên cạnh mình, ý bảo Khúc Trực ngồi xuống: “Sao anh lại tới phim trường? Em tưởng anh sẽ về khách sạn trước.”
Khúc Trực ngồi xuống cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Anh đi khách sạn, em cũng không ở đó, không bằng tới phim trường, còn được nhìn thấy em.”
Mấy cô trợ lý của Trịnh Bảo Châu nghe anh nói, ở bên cạnh nhỏ giọng xì xào, Trịnh Bảo Châu ho khan một tiếng, đưa một hộp cơm cho Khúc Trực: “Anh đi đường cả ngày, chắc phải đói bụng ha, tới tới, ăn cơm trước.”
Cô ý đồ dùng ăn chặn miệng Khúc Trực, Khúc Trực cười một tiếng, duỗi tay tiếp hộp cơm cô đưa, mở nắp ra nhìn nhìn: “Không tồi, phong phú ra phết.”
“Chứ sao.” Trịnh Bảo Châu nói với anh, “Hồi em làm diễn viên quần chúng, bọn em hay tụ tập với nhau thảo luận cơm hộp của đoàn phim nào ăn ngon nhất, đoàn phim nào kết thúc công việc sớm nhất. Diễn viên quần chúng ở đây cũng giống vậy, đoàn phim của bọn em tới thành phố dân quốc xong, hai hạng này đều xếp đầu bảng, mọi người đều thích tới đoàn bọn em làm diễn viên quần chúng!”
“À, cũng có khả năng là vì em ở đoàn phim này, mọi người muốn đến ké vận may.” Khúc Trực biết, Trịnh Bảo Châu bây giờ đã là ‘cẩm lý’ trong diễn viên quần chúng, diễn viên quần chúng bây giờ đều thích vái cô trước khi bắt đầu công việc.
Trịnh Bảo Châu bị anh chọc đến “phụt” cười: “Không chừng cũng có nguyên nhân này đó.”
Hai người đang trò chuyện, trà sữa Khúc Trực đặt cho đoàn phim rốt cuộc đã làm xong đưa lại đây. Trịnh Bảo Châu cũng lấy một ly, vừa uống vừa bảo anh: “Đoàn làm phim có hơn trăm người, tiến sĩ Khúc tiêu pha nha.”
Khúc Trực nói: “Không cần khách khí, trà sữa anh vẫn mời được.”
Trịnh Bảo Châu chỉ uống phân nửa ly trà sữa, rồi thả xuống: “Lát nữa em còn phải đóng phim, không thể ăn quá nhiều, chờ xong việc sau lại uống.”
Cô vừa dứt lời, Cao Bác Vân bên kia liền giơ trà sữa hét to: “Ly trà sữa hôm nay là của tiến sĩ Khúc mời chúng ta uống, chúng ta cùng nhau nói, cảm ơn tiến sĩ Khúc.”
“Cảm ơn tiến sĩ Khúc!” Nhân viên công tác của đoàn phim nhiệt tình hưởng ứng.
Khúc Trực: “……”
Anh có lý do hoài nghi Cao Bác Vân đang dùng cách này để ngày mai anh đừng tới đoàn.
Thời gian ăn tối cũng không nhiều, sau khi trời sập tối, Cao Bác Vân liền kêu khởi công. Hôm nay bọn họ có cảnh đêm cần quay, cho nên không kết thúc vào 7 giờ tối, Khúc Trực ở khu nghỉ ngơi của Trịnh Bảo Châu, nhìn cô và Lâm Tử Khâm ở đằng kia nghe Cao Bác Vân giảng giải cách diễn.
Tiểu Nguyên sợ anh một mình nhàm chán, còn bắt chuyện với anh: “Anh Khúc hôm nay anh tới đoàn phim là đúng rồi, buổi tối có cảnh đặc biệt đó!”
“Cảnh đặc biệt?” Khúc Trực ngữ khí có vài phần tò mò, nghiêng đầu nhìn về Tiểu Nguyên bên cạnh. Tiểu Nguyên nói một nửa, lúc này lại giấu bài: “Đợi lát nữa anh xem sẽ biết, chắc chắn đáng giá!”
“……” Không phải cô đang nói cảnh hôn đấy chứ??
Khúc Trực lơ đãng nhíu mày.
Một lát sau sau, anh cầm di động bắt đầu tra cứu “Cảnh hôn bây giờ có phải là đổi góc quay không?”.
Bên Trịnh Bảo Châu đã bắt đầu quay, Khúc Trực không chú ý nghe bọn họ nói, chỉ bỗng nhiên Cao Bác Vân hô gì đó, đỉnh đầu “Đùng” một tiếng bung nở một quả pháo hoa.
Khúc Trực sửng sốt, nắm di động ngẩng đầu, trong trời đêm càng nhiều pháo hoa từng quả từng quả nở rộ trên bầu trời.
Cao Bác Vân điều chỉnh một máy quay đẩy mạnh về phía Trịnh Bảo Châu và Lâm Tử Khâm, Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu, pháo hoa đủ màu sắc làm đôi mắt cô ánh lên rực rỡ.
“Đây là quà anh tặng em sao?” Cô nhìn pháo hoa trên không trung, không quay đầu, ngữ khí gần như bằng phẳng khiến người khác không thể đoán được lòng cô. Lâm Tử Khâm đến bên cạnh cô, cũng hơi ngửa đầu, nhìn pháo hoa trên không: “Anh hy vọng về sau mỗi lần đi qua nơi này, em không chỉ nhớ cái chết của cha, mà còn nhớ cả pháo hoa trên đầu ngày hôm nay.”
Cao Bác Vân vẫn chưa hô cắt, mấy camera ở hiện trường vẫn chĩa vào hai ngươi, mà Khúc Trực ngoài ống kính, vô thức trễ khóe miệng.
Đêm mai anh đã tính bắn pháo hoa cho Trịnh Bảo Châu, giờ còn bắn thế nào được nữa.:)
Thật đúng là cảnh đặc biệt đâu.:)
Đêm nay không phải cảnh quay lớn, không đến 10 giờ liền kết thúc công việc. Khúc Trực theo Trịnh Bảo Châu ngồi xe bảo mẫu trở về khách sạn, đem hành lý của anh kéo vào phòng. Trịnh Bảo Châu nhìn cái vali to của anh, liền không nhịn được bật cười: “Anh không đem cho em cái chậu ngâm chân nữa đấy chứ? Ở đây em có một cái rồi.”
Khúc Trực cúi người, mở vali ra: “Này đó là khô bò Lương Tuệ Tuệ mang cho em, mấy túi to. Còn có bên này, là mẹ với bà em bảo anh mang tới. Họ biết anh muốn tới đoàn phim tìm em, đặc biệt bảo anh đi qua nhà một lần, nếu không phải vài thứ không cho mang lên máy bay, thì họ hận không thể cho anh mang cả hũ muối chua tới đây đấy.”
“……” Trịnh Bảo Châu thực sự có phần cạn lời, “Không đến mức chứ? Đâu phải lần đầu em đi nơi khác công tác, trước kia em thấy em có ở ngoài bao lâu, họ cũng có lo lắng gì đâu?”
Khúc Trực vừa lấy đồ trong vali ra, vừa nói với cô: “Có lẽ vì lần này khác lần trước, em là tới nơi khác đống phim, chắc là họ không yên tâm.”
Trịnh Bảo Châu cũng giúp anh lấy đồ, gật gật đầu: “Cũng phải, hồi trước bà ngoại vẫn luôn nói, dì nhỏ của em tuổi nhỏ đã đi đóng phim ở bên ngoài, ăn rất nhiều khổ, bà lại không thể ở bên người dì, không đủ quan tâm dì……”
Nói tới đây, cô nhìn đồ đã tấp đống trên mặt đất: “Nhưng quan tâm thế này cũng hơi quá rồi, không biết còn tưởng em đi bán hàng ấy chứ!”
Khúc Trực cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu em ăn không hết, có thể chia cho nhân viên công tác, anh thấy em ở trong đoàn ăn cũng ít.”
Anh nói tới đây, săm soi cô vài lần, duỗi tay khẽ nhéo nhéo mặt cô: “Gầy hơn nhiều so với lần trước anh thấy em.”
Trịnh Bảo Châu nhìn anh nói: “Hết cách rồi, bình thường béo một chút cũng không sao, nhưng khi quay vẫn phải chú ý trạng thái một tí. Hơn nữa anh biết bộ phim này, em có mười mấy bộ trang phục! Tất cả đều là đoàn phim may riêng cho em, nếu em mập lên thì không mặc vừa.”
Khúc Trực kéo cô từ trên đất dậy, không quản đống đồ kia nữa: “Vậy trước khi về em tốt nhất phải nuôi mình về dáng người cũ, nếu không dì Tô thấy em gầy thế này, không chừng lại không cho em đóng phim nữa đâu.”
“Nào có có khoa trương như anh nói chứ.” Trịnh Bảo Châu sáp lại, hôn chụt lên môi anh, “Thật ra em cũng không đói bụng, chỉ là không ăn no thôi, chủ yếu là vào đoàn đóng phim quá mệt mỏi, nên mới gầy.”
Cô nói xong, cũng đánh giá Khúc Trực mấy lượt: “Anh cứ nói em, nhưng anh cũng gầy đấy thôi! Có phải ngày nào anh cũng tăng ca không?”
Khúc Trực ôm cô, cười khẽ một tiếng: “Chính mình đuối lý, liền chuyển đề tài lên người anh?”
Trịnh Bảo Châu mới không thừa nhận: “Nào có, rõ ràng là anh gầy.” Cô vừa nói vừa nhéo eo Khúc Trực một cái: “Anh xem, xúc cảm không tốt như hồi xưa nữa!”
Khúc Trực nhướng mày, ái muội áp sát vào cô: “Em sờ như vậy, sờ không ra xúc cảm nhỉ? Có cần anh c.ởi quần áo, để em sờ lại lần nữa?”
Trịnh Bảo Châu cười gật đầu: “Nghe có vẻ không tồi nha, nhưng em muốn tắm trước đã!”
Cô nói xong liền bỏ lại Khúc Trực, chạy vèo vào phòng tắm. Khúc Trực cong khóe miệng lắc đầu, sửa sang lại đống đồ mang tới cho cô.
Ngày hôm sau Khúc Trực không đến phim trường nữa, mà ở lại phòng khách sạn, để chuẩn bị sinh nhật “lãng mạn” cho Trịnh Bảo Châu.
“Không phải cậu đã chuẩn bị pháo hoa rồi à, sao không bắn?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Mạnh Nhã Hâm cùng Sầm Đồng Đồng và Khúc Trực mở hội nghị video 3 người, giúp Khúc Trực bày mưu tính kế qua mạng.
Khúc Trực mặt lạnh tanh: “Ngày hôm qua tôi đến đoàn làm phim, đúng lúc họ quay một cảnh pháo hoa, nam chính bắn pháo hoa cho nữ chính.”
Mạnh Nhã Hâm ngớ người, sau đó khoa trương bật cười: “Ha ha ha ha cậu cũng quá xui xẻo, nếu cậu bắn có khi Bảo Châu lại thấy cậu vốn chẳng có ý tưởng, trực tiếp cọp pi ý tưởng của đoàn phim không nhở, a ha ha ha.”
Khúc Trực nhìn cô nàng một cái: “Có cái trò bắn pháo hoa xưa như trái đất này cũng dám nói tôi sao chép?”
Mạnh Nhã Hâm nói: “Hôm bữa cậu quyết định bắn pháo hoa đâu có nói vậy.”
Sầm Đồng Đồng cũng ở bên cạnh ồn ào: “Theo tôi thấy không có cách nào khác, chỉ còn con đường sắc dụ thôi Khúc Trực. Tôi đã giúp cậu nghĩ rồi, cậu cũng không cần mặc quần áo gì đâu, mặc cái quần cho có là được rồi, để thêm s.ex.y chút nữa thì cậu có thể tròng cái cà vạt lên cổ, kiểu lỏng lẻo ý.”
“Đúng đúng đúng.” Mạnh Nhã Hâm nghe Sầm Đồng Đồng miêu tả một hồi, cũng kích động lên, “Lúc trước bọn tôi xem show mãnh nam, cũng có cảnh như vậy, kích thích! Cà vạt cậu để Bảo Châu cởi cho ……”
“Không cởi cũng được!” Sầm Đồng Đồng hưng phấn cắt ngang cô bạn, “Trực tiếp lôi cà vạt kéo người lại, không phải có feel nữ vương lắm sao! Hợp với Bảo Châu!”
Khúc Trực lẳng lặng nghe các cô nói xong, nở nụ cười không độ ấm: “Các cậu có biết đoạn các cậu vừa nói, đăng lên trang tiểu thuyết có thể có bao nhiêu cái từ cấm không hả?”
Mạnh Nhã Hâm thở dài lắc đầu: “Tiểu Khúc à, trang tiểu thuyết cậu biết hẵng còn ít lắm.”
“……” Khúc Trực lẳng lặng rời khỏi video meeting, để lại Mạnh Nhã Hâm và Sầm Đồng Đồng cười đến càn rỡ.
Khúc Trực vì chuẩn bị cái sự lãng mạn này, trước khi tới đã chuẩn bị rất nhiều. Trừ bỏ pháo hoa đã đặt trước, anh còn đặt cả hoa tươi và một ít đồ trang trí, địa chỉ trực tiếp viết khách sạn, hôm nay tất cả đều đúng giờ giao tới cho anh.
Anh trang trí phòng qua qua trước, sau đó bắt tay vào làm bữa tối đêm nay. Anh đã hỏi qua Cao Bác Vân, hôm nay không quay cảnh đêm, ban ngày quay cũng rất thuận lợi, buổi tối có thể tan làm đúng giờ.
Phòng bếp trong phòng Trịnh Bảo Châu thiết bị rất đầy đủ, cả lò nướng cũng có, Khúc Trực còn tự nướng bánh kem và ít đồ ngọt.
Anh bận mãi đến trời tối, mới chuẩn bị xong tất cả đồ vật.
Hiện tại chỉ chờ Trịnh Bảo Châu kết thúc công việc quay về khách sạn.
Anh lại kiểm tra lần cuối xem có gì sót không, sau đó nhìn thấy mình trong gương.
Lời Sầm Đồng Đồng và Mạnh Nhã Hâm nói bỗng dưng lóe lên trong đầu anh, Khúc Trực kéo khóe miệng, vội vã quay mặt đi.
Không thể nào, một nhà nghiên cứu khoa học căn chính miêu hồng như anh, không thể làm chuyện như thế được.
Trịnh Bảo Châu hôm nay rất vui vẻ, một là vì đoàn phim kết thúc công việc sớm, hai là Khúc Trực nói buổi tối chuẩn bị bữa tiệc lớn cho cô, làm cô sớm về ăn.
Khúc Trực tay nghề lúc trước Trịnh Bảo Châu cũng được kiến thức, nhưng đều không tính là bữa tiệc lớn, bữa cơm tối nay, cô cũng có chút chờ mong.
Tới khách sạn, cô lấy thẻ phòng mở cửa, hướng bên trong nhìn nhìn. Trong phòng nhiều ra mấy cái đèn sao nho nhỏ, còn có bóng bay rất chi là thiếu nữ, Trịnh Bảo Châu nhìn cũng sửng sốt một chút.
“Khúc Trực? Đây là anh làm hết à?” Trịnh Bảo Châu thay dép lê, thuận tay đóng cánh cửa đằng sau.
Khúc Trực không trả lời cô, cô nhìn trang trí nhỏ trong phòng, đi vào bên trong, sau đó thấy Khúc Trực đứng trong phòng khách. Anh lúc này đang đứng trên ghế, ý đồ treo một ít dây lụa nhiều màu lên đèn treo trong phòng khách.
Nhưng cái đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trên người anh bây giờ chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, cúc áo sơmi không cài cái nào, mảng lớn da thịt cứ như vậy bại lộ trong không khí. Này còn chưa tính, anh rõ ràng không cài cúc, nhưng lại nhớ thắt một cái cà vạt!
Cà vạt cũng không thắt tử tế, đã bị kéo lỏng phân nửa…… Dáng vẻ cứ như mới bị người ấy ấy vậy!
……
Trịnh Bảo Châu trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Cái đó, bữa tiệc lớn anh nói không phải là anh đấy chứ?”
Khúc Trực: “……”
Cái này tuyệt đối có thể xếp hạng top 3 trường hợp ‘quê độ’ của Khúc Trực, hiện giờ anh hối hận, hối hận vì sao lại nhất thời úng não nghe theo lời Mạnh Nhã Hâm và Sầm Đồng Đồng.
Anh thậm chí còn đi tìm coi show mãnh nam.:)
Cứ việc lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, Khúc Trực vẫn kiên trì đem dải lụa màu trên tay treo lên đèn, sau đó mới xuống khỏi ghế: “Anh còn chưa chuẩn bị xong, em đã trở lại. Anh không ngờ em về sớm vậy.”
“…… À, à.” Trịnh Bảo Châu thong thả gật đầu, “Kỳ thật mặc vậy, cũng khá đẹp.”
Khúc Trực: “……”
Trịnh Bảo Châu hiếm khi thấy bộ dạng co quắp như bây giờ của Khúc Trực, nhịn không được tiến lại ôm eo anh, ngửa đầu cười hỏi anh: “Khúc Trực, anh nói thật đi, có phải anh cố ý mặc thế này không?”
Khúc Trực hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, thế nhưng lại lộ hai tai đỏ bừng của mình trước mặt cô: “Anh chưa mặc xong đồ thôi.”
“À, được thôi.” Trịnh Bảo Châu nâng tay, kéo cà vạt trước người anh ra, ném sang một bên, “Vậy theo em thấy, không bằng dứt khoát không mặc.”
Khúc Trực: “……”
Anh cầm lòng không đậu ôm cô chặt thêm vài phần, giọng nói cũng trầm xuống: “Anh làm rất nhiều đồ ăn, một lát sẽ nguội mất.”
Trịnh Bảo Châu bám vào vai anh: “Không sao, nguội thì hâm nóng tí là được.”
Con ngươi Khúc Trực co lại, cúi đầu hôn Trịnh Bảo Châu.
Chờ đến lúc hai người ăn cơm tối, bữa tiệc Khúc Trực làm đã nguội lâu rồi. May mắn anh làm đều là món Trung, cũng dễ hâm lại, lúc anh mang đồ ăn và bánh kem lên bàn, cũng đem ra nhẫn cưới anh đã chuẩn bị từ lâu.
“Tuy chúng ta đã gặp người lớn, đã bàn chuyện kết hôn, thậm chí trang hoàng nhà tân hôn, nhưng anh cảm thấy bước cầu hôn vẫn không thể thiếu được.” Anh nói, rồi quỳ một gối trước mặt Trịnh Bảo Châu, “Cô Trịnh Bảo Châu, em đồng ý lấy anh chứ?”