Không Thể Thành Người Yêu

Chương 93

Khúc Trực buổi tối căn bản không ngủ, qua hai tiếng lại xem tình hình của Khúc Tư Tiệp. Khúc Tư Tiệp buổi tối ra nhiều mồ hôi, Khúc Trực dùng khăn lông lau mặt cho cậu, Khúc Tư Tiệp uống thuốc ngủ đến mơ màng, còn quay qua anh gọi mẹ ơi.

Khúc Trực: “……”

Tuy mọi người hay nói tướng phu thê, nhưng cũng không giống đến mức đó chứ.

Sau hừng đông Khúc Tư Tiệp tự tỉnh dậy, Khúc Trực còn ngồi ở mép giường. Anh ngủ lơ mơ, nghe thấy tiếng động bèn tỉnh lại. Thấy Khúc Tư Tiệp tròn mắt nhìn mình, liền giơ tay thử nhiệt độ trên trán cậu: “Hình như hết sốt rồi đấy.”

Anh dùng máy nhiệt kế đặt đặt ở đầu đo nhiệt độ, đúng là hạ sốt.

“Tỉnh thì đi rửa mặt đi, lát nữa ăn sáng rồi ngủ tiếp.”

“Ừm……” Khúc Tư Tiệp tự bò dậy mặc quần áo, vác cái đầu rối bù đi rửa mặt. Khúc Trực sang phòng cách vách tính kêu Khúc Tư Mẫn rời giường, lại phát hiện cô bé đã dậy đi tưới hoa.

…… Con gái 6 tuổi của anh quả là có ý thức tự quản rất mạnh.

“Bố ơi, anh khỏi bệnh chưa ạ?” Khúc Tư Mẫn thấy Khúc Trực ra, liền bỏ bình tưới nước nho nhỏ của cô bé xuống, chạy ra trước mặt Khúc Trực. Khúc Trực khom lưng sờ đầu cô bé, nói: “Anh đã hết sốt rồi, không việc gì.”

“Tốt quá, con đi xem anh.”

“Ừ.” Khúc Trực gật đầu, cũng về phòng rửa mặt, sau đó ra phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nghĩ đến Khúc Tư Tiệp vừa đỡ bệnh, anh nấu riêng một nồi cháo trắng, đồ ăn kèm cũng chuẩn bị thanh đạm. Anh và Trịnh Bảo Châu đều thích ăn cay, Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn cũng vậy. Nhìn thấy bữa sáng thanh đạm trên bàn, Khúc Tư Tiệp liền bắt đầu ý kiến ý cò với bố cậu: “Đồ chua hôm trước bà ngoại làm còn không bố? Rau trộn ấy ăn ngon.”

“Anh, anh vừa đỡ bệnh, phải ăn nhạt một tí.” Khúc Tư Mẫn ngồi cạnh anh cô bé, nhắc nhở một câu.

Khúc Trực nói: “Em gái còn hiểu chuyện hơn co.”

Khúc Tư Tiệp bĩu môi, múc một thìa cháo rồi hỏi anh: “Vậy mai mẹ về, chúng ta còn ra ngoài ăn tiệc không?”

“Cái đó phải xem con đã khỏi chưa.”

Khúc Tư Tiệp lập tức ngồi thẳng tắp: “Con thấy phấn chấn lắm rồi.”

“Ừ, thế cơm nước xong thì đi làm bài tập đi, làm xong vừa vặn mai ra ngoài chơi.”

Khúc Tư Tiệp: “……”

Nhưng mà nói đến bài tập, cậu lại thấy hơi đau đầu.

Ăn sáng xong Khúc Tư Tiệp bị Khúc Trực nhìn chằm chằm uống thuốc, rồi về phòng ngủ một lát. Trịnh Bảo Châu buổi chiều về đến nơi, trợ lý đưa cô từ sân bay về thẳng Kim Ngọc Mãn Đường.

Khúc Trực vốn định đi đón, nhưng Khúc Tư Tiệp đột ngột sinh bệnh, anh cũng không yên tâm.

Trịnh Bảo Châu cùng trợ lý kéo theo ba cái rương hành lý lớn về, vừa vào cửa Mọng Nước liền kêu meo meo chào đón. Trợ lý kéo vali, nhìn con mèo nhỏ bên chân: “Mèo nhà chị còn ra chầu cửa này, nó là chó à?”

“Meo meo!” Mọng Nước lại kêu dưới chân Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu hết cách, chỉ có thể bỏ hành lý ra, ngồi xổm xuống sờ đầu nó.

“Mẹ về rồi ——!” Khúc Tư Tiệp cùng Khúc Tư Mẫn cũng chạy tới, mỗi đứa ôm lấy  một chân Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu cũng sờ đầu hai đứa, nói: “Mẹ mang về nhiều quà cho hai đứa lắm, trong vali màu hồng kia kìa, hai đứa đi xem đi.”

“Yeah!”

Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn chạy tới mở vali, Trịnh Bảo Châu lúc này mới rảnh rỗi thay dép, hỏi Khúc Tư Tiệp một câu: “Thông Thông, mẹ nghe bố nói con bị sốt, giờ đã hết chưa?”

“Hết rồi ạ! Ngày mai có thể ra ngoài chơi với mẹ!”

“Nhưng mẹ mới về có mệt không?” Khúc Tư Mẫn còn nhỏ, đã biết thương mj.

Trịnh Bảo Châu cười nói: “Không sao, mẹ nghỉ một tối là được ròi.”

Khúc Trực lúc này mới từ trong đi ra, thấy Trịnh Bảo Châu kéo nhiều vali như vậy, bèn đi lên hỏi một câu: “Sao không gọi điện kêu anh xuống đón?”

“Không sao, có thang máy mà, em với Tiểu Nguyên kéo lên được.” Trịnh Bảo Châu nhìn anh một cái, “Hơn nữa trong video em thấy anh không có tinh thần lắm, tối qua trôngThông Thông một đêm không ngủ chứ gì?”

Khúc Tư Tiệp quay đầu nhìn Khúc Trực một cái, lại cùng Khúc Tư Mẫn lục quà trong vali.

“Cũng bình thường, trước kia thức đêm viết luận văn cũng giống thế.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Khác nha, hồi đó anh còn trẻ.”

Khúc Trực: “……”

Phải ha, anh xác thật là kém hơn thằng nhóc mười chín tuổi.:)

“Cô Bảo Châu, không có chuyện gì thì em đi trước nhé.” Tiểu Nguyên nói một tiếng với Trịnh Bảo Châu, xong liền đóng cửa đi về. Khúc Trực giúp Trịnh Bảo Châu xách hai cái vali còn lại về phòng, trở về đã thấy quà Trịnh Bảo Châu mang về bày đầy đất.

“Em vừa xuống máy bay, có muốn ngủ một lát không?” Khúc Trực hỏi Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu lắc đầu, bảo anh: “Để tối em ngủ tiếp.”

“Cũng được.”

Bên Thành Nam lại xây mới một công viên giải trí lớn, ngày mai Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực tính mang hai đứa nhỏ đi chơi. Khúc Tư Mẫn muốn học Trịnh Bảo Châu làm đầu tóc quăn, buổi tối trước khi ngủ, Trịnh Bảo Châu ngồi trên sô pha tết tóc cho cô bé.

“Tết bím tóc ngủ một giấc, sáng mai dậy là có tóc quăn rồi!”

“Thật ạ?”

“Đương nhiên.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, động tác trên tay không ngừng, “Hồi mẹ đi học toàn làm như vậy!”

Khúc Tư Tiệp ở một bên xem hai người tết tóc, cũng muốn tham gia cho xôm: “Mẹ ơi, mẹ ơi, ta học được rồi, con tết một cái cho em được không?”

Vì để ngày mai tóc quăn tự nhiên và dễ xử lý hơn, Trịnh Bảo Châu không tết tóc hai con, mà tết thành bốn cái. Khúc Tư Mẫn tóc nhiều, tết cũng vừa.

Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Tư Tiệp một cái, hỏi cậu: “Thông Thông học được thật à?”

“Vâng!” Cậu nhìn Trịnh Bảo Châu tết hai bím tóc cho Khúc Tư Mẫn, đã nắm được kỹ xảo!

Trịnh Bảo Châu gật đầu, dặn cậu: “Vậy con tết bím tóc bên kia cho em đi, nhớ nhẹ nhàng, đừng làm đau em.”

“Dạ.” Khúc Tư Tiệp ngồi vào cạnh Khúc Tư Mẫn, cầm lấy món tóc đã được Trịnh Bảo Châu chia ra, “Tóc em gái đẹp quá, mềm mềm mượt mượt!”

“Tóc của anh cũng mềm!”

Hai anh em khen tóc của nhau xong, Khúc Tư Tiệp liền bắt đầu tết bím tóc cho Khúc Tư Mẫn.

Đây lần đầu tiên cậu tết tóc cho người ta, tay chân không thành thạo như Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu tết xong cho Khúc Tư Mẫn, còn thò lại gần nhìn Khúc Tư Tiệp tết.

Tuy rằng tết chậm rì rì, nhưng thủ pháp vẫn là đúng.

“Em gái, nếu làm đau em nói cho anh nhé.”

“Vâng ạ. Anh tết nhẹ lắm, không đau.”

Bím tóc của Khúc Tư Mẫn trong tay Khúc Tư Tiệp ngày càng dài, Trịnh Bảo Châu thấy tết được rồi, liền đưa vòng chun trên tay cho Khúc Tư Tiệp: “Rồi, bước cuối cùng, buộc bím tóc lại cho em.”

Khúc Tư Tiệp dùng vòng chun buộc hai vòng ở đuôi bím tóc, sau đó buông tay nhìn nhìn: “Được rồi!”

“Tết không tồi nha.” Trịnh Bảo Châu cổ vũ cậu, “Mẫn Mẫn thấy anh tết thế nào?”

Khúc Tư Mẫn cầm bím tóc của mình lên nhìn, cười với Khúc Tư Tiệp: “Anh tết đẹp quá!”

“Hắc hắc.” Khúc Tư Tiệp ngượng ngùng cười một tiếng, đem món tóc còn lại cầm lên: “Anh giúp em tết nốt bím tóc này nhé.”

“Được ạ.”

Có kinh nghiệm lần trước, động tác của Khúc Tư Tiệp rõ ràng thuần thục hơn nhiều, động tác cũng nhanh hơn khi nãy.

“Bím tóc muốn kéo chặt một chút, nếu không sáng mai có thể sẽ không quăn.” Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh nhắc nhở.

“Dạ.” Khúc Tư Tiệp gật đầu, hơi kéo bím tóc trên tay, “Mẹ ơi vậy được chưa?”

“Được nha.”

Tết xong hai bím tóc cho Khúc Tư Mẫn, Khúc Tư Tiệp cảm giác rất chi là thành tự, còn nói sau này tóc của em để cậu lo.

Khúc Trực vẫn ngồi cạnh đó nhàn nhạt nói một câu: “Hy vọng con cũng có tinh thần này lúc học.”

Khúc Tư Tiệp: “……”

Học tập nào hay bằng tết tóc cho em gái cơ chứ!

“Ok, tóc tết xong rồi, Thông Thông Mẫn Mẫn đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Trịnh Bảo Châu ôm hai bạn nhỏ từ trên sô pha xuống, kêu chúng nhanh đi ngủ.

Khúc Tư Tiệp cùng Khúc Tư Mẫn chúc Trịnh Bảo Châu ngủ ngon, rồi mới tung ta tung tăng về phòng.

Trịnh Bảo Châu tắm rửa xong đi ra, Khúc Trực đang xem sách ở đầu giường. Trịnh Bảo Châu vừa xoa mỹ phẩm dưỡng da, vừa hỏi anh: “Anh chưa ngủ à?”

Khúc Trực cất sách, nhìn cô nói: “Đang đợi em.”

“Ồ……” Trịnh Bảo Châu nhìn anh, “Không định hỏi vụ cậu diễn viên mười chín tuổi đó chứ?”

Khúc Trực khẽ nhướng lông mày, mở miệng nói: “Cúng có tí hứng thú.”

“Không phải chứ, người ta còn là sinh viên đấy.”

“Sinh viên? Không phải bọn em đều thích sinh viên à?”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Khúc Trực biết hay vậy.

“…… Em thấy anh nên ngủ sớm đi, hôm qua trông Thông Thông cả đêm không mệt sao?”

“Còn tốt, anh không già như em nghĩ.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

“Em mệt rồi, em ngủ trước.” Trịnh Bảo Châu vặn nắp hộp mỹ phẩm trong tay, mặc áo ngủ bò lên giường.

Khúc Trực biết cô ở nước ngoài lâu như vậy, chắc chắn sẽ mệt, bèn giúp cô tắt đèn: “Nếu quá mệt, để tuần sau đi công viên giải trí cũng được.”

“Không sao, trước kia em diễn cảnh đem, thức mấy chục tiếng cũng là chuyện thường.”

Khúc Trực nói: “Cái đó khác nha, lúc ấy em còn trẻ.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cứu mạng! Từng ấy năm rồi, Khúc Trực vẫn là Khúc Trực xưa!

Giữa vô tận yên tĩnh, tiếng cười khẽ của Khúc Trực vang lên sau lưng: “Anh trêu em thôi.”

Anh ôm eo Trịnh Bảo Châu từ đằng sau, hôn lên tóc cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Trịnh Bảo Châu dựa vào ngực anh, nhắm mắt trả lời anh: “Ngủ ngon.”

Sớm hôm sau, Khúc Tư Tiệp cùng Khúc Tư Mẫn tay nắm tay tới gõ cửa phòng Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.

“Bố mẹ ơi dậy đi! Mặt trời chiếu đến mông rồi!”

Trịnh Bảo Châu bị tiếng la chói lói của chúng đánh thức. Khúc Trực tối qua cũng ngủ rất say, nghe tiếng hai đứa nhỏ mới mở mắt ra.

“Bố mẹ ơi, dậy thôi!”

Khúc Tư Tiệp còn gõ cửa bên ngoài, Khúc Trực cầm điện thoại nhìn thoáng qua, mới 7 giờ.

Vì sao một đứa hôm trước còn sốt người, hôm nay 7 giờ đã đầy sức sống như vậy?

Công viên giải trí còn chữa được bệnh đúng không?

“Bố……”

“Nghe rồi đừng gõ nữa.” Lần này Khúc Trực không chờ cậu kêu hết lời kịch đã chặn ngang. Trịnh Bảo Châu cũng vò đầu ngồi dậy, trong giây lát cô lại nghĩ vì sao mình muốn sai hai đứa này.

Cô và Khúc Trực rửa mặt xong, cùng nhau ra ngoài. Khúc Trực vào bếp làm bữa sáng, Trịnh Bảo Châu bị Khúc Tư Mẫn với bốn bím tóc trên đầu kéo đến phòng khách: “Mẹ ơi mẹ ơi, con tháo tóc ra được chưa?”

“Được rồi.” Trịnh Bảo Châu cẩn thận gỡ vòng chun trên đầu Khúc Tư Mẫn, dùng tay nhẹ nhàng gỡ bím tóc của cô bé.

“Oa, quăn thật này!” Khúc Tư Mẫn hớn hở nhìn món tóc loăn quăn của mình, cô bé lần đầu để tóc quăn, cảm thấy mới lạ cực.

“Mẹ chỉnh cho con một tí.”

“Dạ ——”

Trịnh Bảo Châu dẫn Khúc Tư Mẫn vào phòng vệ sinh xử lý tóc, còn đặc biệt chọn cho cô bé một cái băng đô nơ con bướm rất đáng yêu. Đồ trang sức quần áo này nọ của Khúc Tư Mẫn đều là Trịnh Bảo Châu phối giúp cô bé, mỗi lần cô bé trang điểm xinh xinh đẹp đẹp đi học, đều được bạn học và thầy cô khen, thậm chí trong nhóm còn có phụ huynh hỏi xin Trịnh Bảo Châu hướng dẫn mặc đồ cho con.

Trịnh Bảo Châu làm cái ppt phối đồ con gái cho bọn họ thật, gửi vào nhóm.

“Hôm nay Mẫn Mẫn mặc cái váy này với áo khoác này được không?” Trịnh Bảo Châu cầm một cái váy và một cái áo khoác cho Khúc Tư Mẫn xem. Hiện giờ thời trang trẻ em đều làm rất là xinh, tủ quần áo của Khúc Tư Mẫn có rất nhiều quần áo xinh như thế, cô bé mặc không hết.

Khúc Tư Mẫn tuy là học bá, nhưng cũng thích đồ đẹp, cô bé bắt lấy quần áo Trịnh Bảo Châu chuẩn bị cho mình, liên tục gật đầu: “Vâng ạ vâng ạ, mẹ mặc cho Mẫn Mẫn được không?”

“Được!” Trịnh Bảo Châu giúp Khúc Tư Mẫn thay đồ, rồi đeo băng đô vừa nãy đã chọn lên đầu ccon gái, sửa sửa tóc cô bé, “Mẫn Mẫn xinh quá đi mất!”

Khúc Tư Mẫn chạy đi soi gương, chạy về nói với Trịnh Bảo Châu: “Mẹ có thể mặc quần áo giống Mẫn Mẫn được không?”

Trịnh Bảo Châu không bộ nào giống y đúc, nhưng có thể phối ra cùng hiệu quả, nếu Khúc Tư Mẫn nói vậy, cô liền vào phòng thay đồ của mình kết hợp một bộ.

Khi hai người đi ra, Khúc Tư Tiệp thấy họ mặc quần áo giống nhau, hâm mộ ngay tắp lự: “Con cũng muốn mặc đồ giống mẹ với em.”

Khúc Tư Mẫn rất lý trí: “Anh đâu có váy, cơ mà anh có thể mặc giống bố!”

Khúc Tư Tiệp mếu máo: “Đồ của bố không đẹp bằng mẹ với em.”

Trịnh Bảo Châu cười đi lại xoa đầu cậu: “Quần áo bây giờ của Thông Thông đã đẹp rồi! Cũng là mẹ chọn đấy!”

Khúc Tư Tiệp gật đầu: “Vâng! Thông Thông mặc cái này!”

“Cơm sáng xong rồi, tới ăn đi.” Khúc Trực làm xong bữa sáng, bưng lên bàn ăn. Trịnh Bảo Châu dắt hai bạn nhỏ đi đến, ngồi vào ghế. Cô đánh giá Khúc Trực vài lần, chọc đến Khúc Trực ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”

Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Không có gì, chỉ là vừa nãy Thông Thông chê quần áo bố khó coi.”

Khúc Trực: “……”

Khúc Trực nhìn Khúc Tư Tiệp, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt nói: “Rất tiếc phải nói với con, đồ nam đều như thế này hết, con còn phải mặc cả đời.”

Khúc Tư Tiệp: “……”

Trịnh Bảo Châu nói với Khúc Tư Tiệp: “Không sao, tuy là đồ nam không đẹp lắm, nhưng con có thể mặc nó thành đẹp! Con xem có phải bố đem quần áo mặc rất đẹp?”

Khúc Tư Mẫn ở bên cạnh gật gù liên tục: “Bố đẹp.”

Khúc Tư Tiệp lại có lòng tin ngay tắp lự: “Con cũng đẹp, về sau con nhất định cũng có thể đem quần áo mặc đẹp!”

Cả nhà ăn sáng xong, liền lái xe đi công viên giải trí. Công viên giải trí này thật ra cách nhà họ không xa, bởi vì vừa xây xong không lâu, đang trong giai đoạn mở cửa thử nghiệm.

Trong lúc mở cửa thử nghiệm không mở cho tất cả du khách, mà là đưa vé thông qua các con đường. Trịnh Bảo Châu cũng lấy được mấy vé, cho nên mới nghĩ mang mấy đứa nhỏ tới đây chơi.

Tuy là mở cửa thử nghiệm, nhưng người trong công viên cũng không ít, chơi nửa ngày, người một nhà tìm một nhà ăn vào ăn cơm. Khúc Trực mang Khúc Tư Mẫn đi gọi món, Khúc Tư Tiệp ở lại với Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu nhớ lúc trước Khúc Trực nói với cô, Khúc Tư Tiệp nghi ngờ mình không con trai ruột của anh, nhịn không được hỏi: “Thông Thông, sao con lại thấy bố không phải bố ruột của con vậy?”

“Ú……” Khúc Tư Tiệp gãi đầu, nhìn cô nói, “Giờ con lại thấy chắc con là con ruột rồi.”

Trịnh Bảo Châu buồn cười: “Sao mới mấy ngày, lại thay đổi thế?”

Khúc Tư Tiệp nói: “Lúc con bị sốt bố vẫn ở bên cạnh chăm con, con thấy.”

“Ồ……” Trịnh Bảo Châu gật đầu, nhéo cái mặt nhỏ của cậu, “Thông Thông khi nhỏ sinh bệnh bố cũng chăm con, nhưng có lẽ vì Thông Thông nhỏ quá, không nhớ đó.”

“Đang nói gì thế?” Khúc Trực gọi món xong, ôm Khúc Tư Mẫn trở lại. Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười: “À, chúc mừng anh đạt được chứng nhận bố ruột.”
Bình Luận (0)
Comment