Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 50

“Đây là lần đầu tiên ta gặp ngài, nhưng ngài lại nói chuyện thô lỗ như vậy.”

“A, ta xin lỗi. Ta nghĩ không cần thiết phải dùng kính ngữ vì dù sao cô cũng sẽ về làm việc dưới trướng của ta.”

“Tôi không có ý định tham gia Hiệp hội, và sẽ không tham gia.”

Trước những lời khẳng định của Valletta, Gillian nở nụ cười. Có lẽ hắn đang che giấu thái độ không hài lòng của mình bằng một nụ cười.

Gillian chậm rãi gật đầu.

“Chuyện đó chắc chắn rất phức tạp. Ta xin lỗi.”

“Nhân tiện thì, sự thật tôi có thể điều chế hai lọ ma dược thượng cấp có vấn đề gì sao?”

“Không, ta chỉ muốn khen ngợi tài năng của cô. Ta rất mong đợi ngày cô trở thành hậu bối của ta.”

“Cảm ơn vì lời khen.”

“Vậy thì, mong được gặp lại.”

Valletta đáp lại bằng cách cúi đầu. Gillian lùi lại và không nói gì nhiều như cô đoán.

Chỉ sau khi còn lại ba người trên bàn, Valletta mới thả lỏng toàn thân. Tuy nhiên, thấy cô bé kiệm lời không thở dài một tiếng, Carlon Delphine cười nhạt. 



Valletta vẫn chưa nhận ra mình còn đang nắm chặt tay người nọ, cô tựa vào lưng ghế, trông có vẻ mệt mỏi.

“Bọn họ sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.”

Ngay cả khi mọi thứ vẫn chưa sẵn sàng, sẽ tốt hơn nếu cô có giấy phép và tiến hành công việc kinh doanh theo kế hoạch.

Vì ma dược không bị phân loại theo nhóm chất gây nghiện nên việc xin giấy phép không khó.



Khi chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô thở dài và nhận ra vẫn còn một bàn tay đang nắm lấy tay mình.



Nhìn bàn tay vội vàng thả ra, Carlon Delphine chỉ nhún vai.

“A, tôi xin lỗi.”

“Không sao.”

Khi Carlon Delphine đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Công tước Leon, người đang theo dõi Valletta, mở lời.

“Nhóc không nên khiêu khích Hoàng đế.”

“Tôi xin lỗi.”

“Hãy cẩn thận.”

“…Vâng.”

Khi nghe câu trả lời của cô, Công tước Leon xoa đầu Valletta một cái rồi bỏ tay ra.

Người đàn ông dường như đang suy tính điều gì đó, chỉ vẫy tay chào Carlon Delphine và rời khỏi sảnh tiệc.



“Ta xin lỗi vì đã không nhắc trước cho con về Hoàng đế. Bề ngoài tốt bụng vậy thôi chứ ông ta là kẻ đã tàn sát cha mẹ và anh chị em của mình để có được ngai vàng đấy.”

“…Vậy sao?”

“Lịch sử con đã học được bao nhiêu?”

“Tôi không tìm hiểu sâu về phần này. Tôi chỉ tìm hiểu về nguồn gốc của các đế quốc và lịch sử thế giới.”

Carlon Delphine gật đầu trước câu trả lời của Valletta.

Ông có thể đoán được cách họ chải chuốt cho Valletta. Bọn họ ngoài mặt giả vờ dạy cho cô rất nhiều thứ, nhưng những điều quan trọng thì lược bỏ để tránh cô cảnh giác.

“Bây giờ họ đã nhìn thấy mặt con rồi, con có muốn về không?”

“Vâng.”

“Ta sẽ giải thích mọi thứ trên đường về.”

Carlon Delphine hộ tống Valletta ra khỏi sảnh tiệc.

Các quý tộc hẳn đang rất tiếc nuối vì không thể nói chuyện cùng tâm điểm vừa mới xuất hiện.



Valletta ngồi trên xe ngựa của Công tước Delphine, nhìn Carlon Delphine đang ngồi đối diện.



“Hoàng đế hiện tại ban đầu khi sinh ra là người nhỏ nhất và không có quyền kế vị.”

Carlon Delphine nói với giọng trầm thấp.

Khi Hoàng đế lên ngôi, cả Carlon Delphine và Công tước Leon đều chứng kiến ​​cuộc tắm máu. Và cho đến thời điểm này ông ta vẫn không từ bỏ và được ca ngợi như một anh hùng.

“Nhìn bề ngoài trông giống người tốt vậy thôi, chứ ông ta khá tham lam và mưu mô. Ông ta biết lợi dụng người khác, không bị những điều nhỏ nhặt làm mờ mắt và có thể nhìn được những lợi ích xa hơn thế.”

“Ngài đang nói về Hoàng đế?”

“Đúng vậy. Thái tử khi ấy thậm chí còn không thiếu sót nhiều như thế. Ngài ấy có danh tiếng tốt, tháo vát và là người theo chủ nghĩa hòa bình hiếm thấy.”

Valletta gật đầu trước lời giải thích của Carlon Delphine. Chắc chắn, Hoàng đế là người có thể che giấu địch ý bằng lòng tốt của mình.

Nếu ông ta không để lộ ra rằng mình không hài lòng, người khác sẽ không biết rằng mình vừa xúc phạm ông ta.

“Hoàng đế hiện tại là người đầu tiên định sắp xếp Thái tử để loại bỏ người đó. Sau đó có thêm lời qua tiếng lại gây bất hòa dẫn đến lục đục trong nội bộ. Anh em ruột thịt giờ chĩa kiếm vào nhau.”

Ông lắc đầu, nhớ lại khoảng thời gian bi thảm đó.

Carlon Delphine mới mười tuổi, nhưng khi ấy, hành động của Hoàng đế hiện tại đã rất khác.

Mẹ của Carlon Delphine, lúc đó là Công tước phu nhân của nhà họ, đã đồng ý với hoàng tử út.

Tuy nhiên, sau khi đưa hoàng tử trở về, bà lại tặc lưỡi, đặt Carlon Delphine ngồi xuống và cảnh báo ông.

“Hoàng thất đã sinh ra một con Imoogi (*).”

(*) imoogi: một loài thuộc họ rồng. Theo thần thoại Hàn Quốc, các con rồng trước khi trưởng thành thường có hình dạng ban đầu là imoogi. Loài này có hình dáng của rồng biển nhưng không có chân, sừng bé, không biết bay.

“Imoogi là sao mẹ?”

“Hắn sẽ trở thành một con rồng, và sẽ tìm đủ mọi cách để có thể bay lên trời. Hắn có đôi mắt giống như thế. Kể từ khi Hoàng đế đời tiếp theo được quyết định, thế hệ của con có thể phải trải qua rất nhiều chuyện. Nếu có thể, hãy tránh xa tầm mắt của hắn”.

Carlon Delphine thở dài khi nhớ lại những ký ức của mình. Ông ngả người ra sau và thở ra từ từ, sau đó mở miệng.

“Núi non trùng điệp (*), người dân tứ xứ đổ về nơi đó đều chết mà không rõ lý do. Và những lời khiếu nại lan rộng đến mức cựu Hoàng đế cũng không thể xử lí.”

(*)núi non trùng điệp (mountains beyond mountains): tục ngữ Haiti, nghĩa là “vừa giải quyết xong trở ngại này lại xuất hiện thêm trở ngại khác”.

“Thật tình cờ.”

“Đúng vậy, thật tình cờ. Nếu mẹ ta – lúc ấy là Công tước phu nhân không kể cho ta thì có lẽ ta cũng không biết.”

Carlon Delphine gật đầu đồng ý trước lời nói của Valletta.

“Và những người đang run rẩy sợ hãi khi thấy gia đình và bạn bè của họ bị khô héo hoặc đột ngột qua đời, đã rất phẫn nộ.”

Valletta trố mắt. Ông ta dường như biết cách kích động dân chúng. Không phải theo cách tương tự, nhưng Valletta cũng đang nghĩ đến việc lợi dụng những người dân thường.

Valletta khoanh tay dựa vào xe ngựa. Nếu cô lợi dụng mọi người để phản công, cô chắc chắn rằng ý nghĩ lợi dụng họ làm lá chắn sẽ bị phát hiện.

“Hoàng thất hỗn loạn đến mức chính quyền thậm chí không thể khôi phục lại do đổ vỡ, và bởi vì kỷ luật của Hoàng gia không được chỉnh đốn, các quý tộc đã mục nát dần và chạy loạn.”

“Một đống lộn xộn.”

“Đúng thế. Lúc ấy rất cần một người lãnh đạo có thể dẫn dắt mọi người.”

Câu trả lời của Valletta được Carlon Delphine gật đầu khen ngợi.

“Nhưng trong tình trạng rối ren đó, hoàng tử út lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.”

“Dù vẫn còn là một đứa trẻ nhưng ông ta rất thông minh.”

“Ừm. Cậu bé mười hai tuổi đã chế ngự các quý tộc và thuyết phục họ. Tất nhiên là cả Công tước phu nhân Delphine cũng đến.”

“Ừm…”

“Trong khoảng thời gian đó, bà ấy chăm sóc những nhu cầu cần thiết cho người ở Hoàng cung và dùng tiền của mình để phân phát đồ ăn cho mọi người. Bà đã điều động binh lính và cung cấp nước sạch.”

Một vẻ mặt thoải mái và nhẹ nhàng hiện lên trước mắt ông. Thực ra, lý do khiến bà ấy nói năng hơi bất cẩn là do lòng tốt kỳ lạ của bà. Bà sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình.

Nhìn lại thì, biểu hiện của Hoàng đế không khác mấy so với Reinhardt. Đó là biểu hiện của những kẻ biết lợi dụng người khác. Và cả đôi mắt mà chỉ những người có thể nhìn thấu bản chất của người khác mới có được.

“Hoàng đế phái nhà giả kim Gillian đến để kiểm tra tình hình và cuối cùng, mọi chuyện đã lắng xuống. Mọi người nói rằng lời nguyền đã kết thúc. Mọi người đã ca ngợi đó là nhờ vào lòng tốt của hoàng tử út.”

“Vẫn chưa xảo quyệt bằng tên đáng ghét kia. Đúng ra thì, anh ta vẫn… toàn diện hơn.”

Valletta vỗ cằm và nhỏ giọng thì thầm. Reinhardt đã sống theo cách mà anh ta muốn.

Anh ấy sẽ cúi đầu vì mục tiêu của mình, nhưng sẽ không có chuyện anh ấy làm điều gì đó như vậy ở hậu trường. Reinhardt thà phá hủy mọi thứ còn hơn.

“Nếu đó là sự thật, tôi sẽ không có thời gian để chuẩn bị. Đáng lẽ tôi phải cẩn thận hơn một chút với lời nói và hành động của mình. Tôi không nghĩ ông ta là loại người như vậy ”, cô nói.

Ông ta sẽ không ngờ rằng cô lại nhúng tay vào chuyện này. Chỉ có một cách duy nhất mà ông ta có thể chiếm đoạt cô.

Ông ta có lẽ chỉ bắt cô vào Hoàng cung.

“Không biết liệu ông ta sẽ dùng cách gì đây.”

Rõ ràng ông ta sẽ không chịu ngồi yên. Dường như mấy ngày nay Reinhardt cũng đang làm gì đó nhưng không có tin tức.

“Nghĩ lại thì, con vẫn chưa nói về chuyện ma dược thượng cấp.”

“Vâng, điều đó có xúc phạm đến ngài không, ngài Công tước?”

“Thật cay đắng làm sao khi con không tin tưởng ta, nhưng ta không cảm thấy bị xúc phạm. Vì thật nực cười khi ta lại yêu cầu con tin tưởng ta khi chúng ta mới quen không lâu.”

Carlon Delphine thành thật trả lời trước câu hỏi đột ngột của Valletta. Ông đành phải thành thật trả lời.

Trực tiếp nói ra là cách duy nhất để cô có thể hiểu được. Nếu không, dù ông có nói bao nhiêu đi nữa, nếu cứ đợi cô hiểu thì cô cũng không bao giờ hiểu được.

Nếu ông không trực tiếp chỉ dẫn cô, cô sẽ không hiểu.

“Ta đã theo dõi con suốt một thời gian dài.”

“Vâng, tôi đã phát hiện ra sau khi nghe hai người trò chuyện.”

“Đúng vậy, nên đó là lý do ta muốn nói với con rằng con không cần phải nghi ngờ ta.”

Valletta cứng người và lặng lẽ nhìn Carlon Delphine. Sau đó cô cúi đầu, dường như đang cân nhắc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu thở dài một hơi.

“Tôi không tin vào những ân huệ vô giá. Nếu ngài không muốn tôi nghi ngờ thì tôi mong ngài sẽ nhận khoản tiền thanh toán từ tôi.”

“…”

“Nhưng, tôi hiểu ý của ngài. Dù ngài có ý định gì thì tôi biết ngài có ý tốt.”

Carlon Delphine chỉ im lặng lắng nghe Valletta.

“Chỉ là có chút khó chịu và ngột ngạt. Có lẽ ngài đang nghĩ tại sao tôi lại cứng nhắc như vậy, nhưng…”

Valletta uể oải hạ mi. Cô đã lựa kĩ những lời muốn nói, hy vọng rằng mình sẽ không làm người kia tổn thương bằng sự chân thành hiếm khi được nói ra này.

Carlon Delphine nhìn chằm chằm vào hàng mi dài đang rủ xuống đầy lo lắng. Giống như một tù nhân bị mắc kẹt trong biển sâu tăm tối, cô bé không có gì ngoài sự tuyệt vọng và thất vọng.

“Tôi và tên đáng ghét kia đã luôn sống như thế này. Việc quỳ xuống và cúi đầu không khó khăn đối với chúng tôi. Tôi không có đủ tự tin để đứng dậy.”

Cô sẽ không ngần ngại quỳ xuống, đặt trán xuống sàn và cúi xuống hết lần này đến lần khác trước Bá tước mỗi khi cô làm sai điều gì đó. Việc xin lỗi không có gì đáng tự hào khi có người khiêu khích cô.

Valletta tựa đầu vào cửa sổ xe ngựa như thể cô ấy đang trượt chân ngã xuống với vẻ mặt trống rỗng.

“Cảm ơn ngài, Công tước.”

“À…”

“Có lẽ tôi và tên đáng ghét đó đã khá hơn một chút nếu mười năm trước chúng tôi gặp được một người như ngài.”
Bình Luận (0)
Comment