Mấy nhân viên nam bộ phận hậu mãi[1] như chim sợ cành cong đi vào trong biệt thự, mỗi giây mỗi phút đều căng thẳng thần kinh.
[1] mn đọc chú thích ở chương trước nhé "Lão đại, có thể bảo thiên sư cho tôi một lá bùa được không, tôi hơi sợ."
"Tôi cũng muốn một cái, lão đại lấy thêm cho tôi một cái."
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn."
Bùa hay tỏi cũng được, họ hận không thể có thêm một ít gạo nếp hoặc máu chó đen. Chỉ cần thứ gì có liên quan đến chuyện đuổi quỷ họ đều muốn dắt ở trên người.
Nếu biết trước vào công ty này sẽ đụng phải quỷ thì có cho thêm nhiều tiền hơn nữa họ cũng sẽ không vào đây.
Có một loại người nếu gặp phải chuyện xui xẻo không bao giờ tìm nguyên nhân trên người mình mà luôn đem tất cả mọi thứ đổ lỗi cho người khác. Những người đàn ông này chưa từng nghĩ tới nếu không phải họ dùng bạo lực đối với khách hàng, trắng trợn trào phúng những người già kia, thậm chí dùng an toàn người thân của họ để uy hiếp thì có lẽ đã không đi đến bước đường này.
"Vội cái gì, thiên sư sắp thi pháp rồi." Trưởng phòng hậu mãi lạnh lùng nhìn đám người, "Mấy người chỉ cần ngốc ở đây là được rồi."
Có lẽ là vì sắc mặt trưởng phòng quá khó coi nên những người này cũng không dám lắm miệng nữa.
Hi vọng của bọn họ bây giờ đều đặt trên người thiên sư, có làm gì cũng không thể quấy rầy thiên sư thi pháp.
"Thiên sư, ngài không cần lập đàn pháp hay đốt hương gì sao?" Một người đàn ông không nhịn được hỏi.
Hắn thấy thiên sư mang đến một thứ giống như vò rượu, sau đó đứng bên cạnh lẩm bẩm, rồi đi thành vòng tròn xung quanh.
"Tôi không cần mấy thứ đó." Thiên sư đạm mạc nói, "Chúng ta nhiều người tập chung một chỗ như vậy dương khí đã đủ nặng."
"Thiên sư ngài nói rất đúng, hắc hắc."
Vài người chân chó bắt đầu tâng bốc.
Thiên sư niệm hơn mười phút sau đó ngừng lại.
"Không ổn rồi, quỷ ở đây quá hung mãnh, chúng ta cần phải có tế phẩm mới được." Thiên sư lúc nói lời này mặt rất nghiêm túc, ánh mắt nhắm ngay mấy người đàn ông này.
"Cần tế phẩm gì? Hay là chúng ta vào rừng bắt mấy con gà rừng tới." Một người thử dò hỏi.
"Chỉ mấy con gà rừng sao có thể ngăn cản những con quỷ này! Tôi cần một người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng."
Mấy người đàn ông đó nghe xong lời này đều lùi lại một bước.
"Các người phải nghĩ cho kĩ, chỉ cần một tế phẩm, tất cả chúng ta có thể rời khỏi nơi này." Gương mặt thiên sư có chút âm trầm, mang theo mấy phần tà khí không nói nên lời, nhưng mấy người này lại không chú ý tới bất thường trên người thiên sư.
"Các người tự chọn một đi, xem ai làm tế phẩm tốt nhất." Thiên sư nói xong lời này liền nhắm mắt lại, ngồi xuống bên cạnh đả tọa, biểu hiện tiếp theo có phát sinh chuyện gì cũng không để ý đến.
Mấy người đàn ông lập tức cảnh giác nhìn đối phương.
"Đừng tìm tôi, tôi vừa mới kết hôn, trong bụng vợ tôi có con mới ba tháng, mọi người hiểu mà, con không thể không có cha."
"Mấy người còn nợ tôi tiền đó, lúc trước mấy người không có tiền chính là tôi ra tiền thuê khách sạn cho mấy người ở."
"Mẹ tôi còn đang trong phòng bệnh, tất cả dựa vào tôi nuôi gia đình, các người đừng tìm tôi."
Đám người bắt đầu vạch trần lẫn nhau, trong khoảng thời gian ngắn tràn ngập tiếng mắng, tiếng đánh nhau không dứt.
Nhưng trò khôi hài như vậy cũng sẽ đến lúc kết thúc.
Cuối cùng những người này chế ngự một kẻ tương đối gầy yếu.
"Để, để hắn làm tế phẩm."
Người đàn ông gầy yếu kia chửi ầm lên, ngay sau đó lại khóc lóc thảm thiết xin tha nhưng không ai để ý đến hắn.
Thiên sư cuối cùng cũng mở mắt, vừa lòng nhìn người bị bắt lại.
"Không tệ không tệ, có hắn chúng ta chắc là có thể lập tức ra ngoài."
"Vậy nhanh lên, chúng tôi sắp chờ không nổi rồi." Bọn họ bắt đầu thúc giục.
Thiên sư cười tủm tỉm đi tới chỗ bình rượu trước mặt, giơ tay mở nắp ra.
"Các người đặt đầu hắn vào cái bình này."
Mấy người đàn ông lập tức làm theo lời thiên sư, ra sức ấn đầu người đàn ông gầy yếu kia vào trong vò rượu.
Dị biến đột nhiên xuất hiện.
Thân thể người đàn ông gầy yếu không ngừng run rẩy, huyết nhục như bị thứ gì đó rút mất, nhanh chóng chỉ còn lại một tấm da người rơi trên mặt đất.
"A____có quỷ, thất sự có quỷ."
Thấy cảnh tượng kinh dị như vậy khiến mấy người đàn ông hoàn toàn hoảng loạn, bọn họ không ngừng kêu rên, nỗi sợ hãi trong nháy mắt xâm chiếm thể xác và tinh thần họ.
Thiên sư và trưởng phòng hậu mãi kia không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Độ cong khóe miệng càng kéo càng lớn, kéo tới tận mang tai.
"Như vậy không tốt sao? Các người lập tức có thể ra ngoài."
"Đến đây đi, ra ngoài từ trong miệng chúng tôi."
Bọn họ há to miệng, to đến khó có thể tưởng tượng nổi.
Từ trong miệng to kia có thể thấy một đôi mắt đỏ máu, gắt gao nhìn chằm chằm họ.
Có cái gì muốn bò từ miệng ra?
Mấy người đàn ông ngã lộn nhào, điên cuồng muốn lao ra khỏi biệt thự.
Nhưng khi họ chạy đến cạnh cửa thì phát hiện cửa làm thế nào cũng không mở ra được.
"Đừng lại gần đây, mau cút ngay."
"Có quỷ, có quỷ, cứu mạng!!!"
"A a a a a a a______"
......
Khi mấy người đàn ông trong biệt thự đều chết hết, trưởng phòng hậu mãi và thiên sư bỏ đi lớp da bên ngoài, biến thành hai người già tóc trắng xóa.
Mà toàn bộ bảo tiêu phía sau họ cũng biến thành đủ loại người.
"Mọi người mang thần đàn đi, có huyết nhục của những người này chúng ta có thể tìm những người khác đang ở trong rừng."
"Nợ máu trả máu."
"Nợ máu trả máu."
Đám quỷ cùng nhau kêu gào, cứ như đang thực hiện một lễ mừng long trọng.
Không ai chú ý tới kẻ mang thần đàn đi là một quỷ thanh niên xa lạ.
Thừa dịp những con quỷ này cuồn cuộn lao ra khỏi biệt thự, quỷ thanh niên thu dọn cái bình dần lùi lại đằng sau.
"Cái bình này là thứ gì vậy? Thật khiến người ghê tởm." Ngô Bất Lạc phun một cái ngón tay được bọc vải bố, rốt cuộc có thể nói chuyện.
Hắn cuối cùng cũng không có can đảm yêu cầu Sở Nhạc độ khí, miễn cưỡng xé một miếng vải từ áo sơ-mi xuống, bọc lại ngón tay Sở Nhạc, chậm chạp ngậm vào trong miệng.
Nhưng mà Sở Nhạc hình như tức giận, cả một đường đều không để ý đến hắn, ngay cả cái bình này cũng không giúp hắn mang.
Sở Nhạc chắc chắn nghĩ rằng mình ghét bỏ hắn.
Ngô Bất Lạc có khổ không nói nên lời.
Hắn thật sự không phải ghét bỏ ngón tay Sở Nhạc không sạch sẽ, chỉ là ngậm một cái ngón tay cương thi nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.
Tốt thôi, hắn vẫn cảm thấy ngón tay Sở Nhạc thực sự không sạch sẽ, ai mà biết ngón tay này có từng móc tim người nào chưa, có dính chút máu quái quỷ nào không? Huống chi còn bị chôn dưới đất nhiều năm như thế.
Nếu thật sự muốn ép hắn, hắn tình nguyện từ bỏ một điểm này.
"Sở Nhạc, anh để ý đến tôi chút đi, cái bình này rốt cuộc có gì kì lạ?" Ngô Bất Lạc cầm tảng đá, suy nghĩ xem mình có nên học tập Tư Mã Quang[2], đập vỡ cái bình này luôn.
[2] Tư Mã Quang, tự Quân Thật 君實, hiệu Vu Tẩu 迂叟, là một nhà sử học, học giả Trung Quốc, thừa tướng thời Bắc Tống. Ông là tác giả của cuốn sử nổi tiếng Tư trị thông giám. Ông sinh năm 1019 tại nơi hiện nay là huyện Vận Thành, tỉnh Sơn Tây trong một gia đình giàu có. Cha ông là Tư Mã Trì từng làm các chức quan huyện, Chuyển vận sứ, Phó sứ tam ty, Lang trung thượng thư Lại bộ, Thiên chương các đãi chế dưới thời Tống Chân Tông và Tống Nhân Tông, nổi tiếng là người trung thực và nhân hậu. Ông chính là hậu duệ của em trai Tư Mã Ý, người đã từng có tiếng tăm dưới trướng Tào Tháo, Tư Mã Phu. Sở Nhạc miễn cưỡng lấy lại tinh thần, không vui nhìn Ngô Bất Lạc, "Đây là một vật môi giới, giống như lúc cậu uống nước trái cây mà cần ống hút ấy, vật này có tác dụng như cái ống hút đó. Hơi hút một chút chẳng phải hút hết huyết nhục trong người luôn sao?"
Sở Nhạc ví dụ như vậy khiến Ngô Bất Lạc cảm thấy mình mấy tháng nữa khỏi cần uống nước trái cây.
Chẳng lẽ không thể dùng cách nói uyển chuyển hơn sao?
Cho dù hắn đã gặp nhiều tên biến thái cũng không chịu nổi thỉnh thoảng trình diễn một màn người thật máu me như vậy.
"Nếu là môi giới, chúng ta chắc có thể thông qua nó tìm được chủ nhân phía sau màn." Ngô Bất Lạc phân tích, "Những con quỷ này cũng không có tội ác tày trời gì, bọn họ chỉ đơn thuần muốn báo thù, cũng chưa đạt tới cấp bậc lệ quỷ, ngụy trang thành người còn phải dựa vào da người, chỉ sợ họ cũng chỉ là tiểu lâu la thôi."
"Cậu có bản lĩnh này sao?" Sở Nhạc khinh bỉ nói.
"Tuy đạo thuật của tôi chẳng ra gì nhưng mấy cái bùa truy tung đơn giản thì không vấn đề." Ngô Bất Lạc cảm thấy Sở Nhạc vẫn quá coi thường mình, nói thế nào hắn cũng là người đã giải quyết hơn ba trăm đề thi, nếu không dùng đạo thuật, những người điểm cao kia cũng chưa chắc mạnh hơn hắn.
Nói xong, Ngô Bất Lạc móc trong túi quần ra một túi máu được bọc kĩ, nhẹ nhàng xé mở miệng túi.
Máu chó đen chính hiệu.
Đây là máu của một con chó đen vô cùng hung dữ, hắn bỏ ra mấy trăm khối tiền mới mua được từ một bác sĩ thú y chữa trị cho nó.
Đầu năm nay chó đen rất khó tìm, chó đen hung dữ càng khó tìm hơn.
Nếu một ngày nào đó gà trống cũng biến thành thú cưng của con người mới thực sự là hết cách.
Ngô Bất Lạc dùng ngón tay chấm máu chó đen, vẽ mấy đạo bùa chú lên bình rượu.
Tuy Ngô Bất Lạc không thành thạo đạo thuật nhưng thủ pháp vẽ bùa vẫn rất ổn. Những người thích hợp tu đạo có lẽ chỉ cần mười mấy lần là có thể vẽ xong nhưng với Ngô Bất Lạc mà nói, hắn cần tốn thời gian gấp ba bốn lần như thế mới miễn cưỡng theo kịp tiến độ.
Mười tám tuổi mới bắt đầu tu đạo, thật sự đã rất muộn.
Những phù văn đó nhanh chóng ẩn vào bình rượu, ngay sau đó từ bình rượu bay ra một tia huyết quang chỉ về phía đông nam.
"Hướng này." Ngô Bất Lạc lần nữa xé vải, bọc tốt ngón tay Sở Nhạc, biểu tình anh dũng hi sinh đem nó ngậm vào trong miệng.
Ngô Bất Lạc che giấu khí tức nhân loại xong, lúc này mới ôm bình rượu, theo hướng huyết quang chỉ mà đi.
Sở Nhạc theo sau Ngô Bất Lạc, sắc mặt có chút xấu xa.
Hắn vốn định nói ôm bình rượu này rồi không ngậm ngón tay cũng được nhưng nhìn bộ dạng sống chết không sờn này của Ngô Bất Lạc, hắn quyết định không nói gì hết.