Không Tỉnh

Chương 18

Kỳ Lộ Đài vẫn luôn yên tĩnh, nhất là những lúc mà ngay cả Tạ Hồng Trần cũng không tới như bây giờ.

Hoàng Nhưỡng đổi xong váy áo, quay đầu nhìn lại thì thấy Đệ Nhất Thu vẫn cứ quay lưng về phía này, nàng bèn nói: “Dìu ta tới chỗ bàn trang điểm được không?” Giọng nói của nàng vẫn là kiểu nhu nhược yếu ớt, có thể làm cho lòng người mềm cả ra.

Đệ Nhất Thu không nói gì mà chỉ duỗi tay ra đỡ nàng, đi thẳng một đường đến trước bàn trang điểm.

Hoàng Nhưỡng xõa mái tóc dài ra, sửa soạn búi tóc lại cho bản thân.

Đệ Nhất Thu đứng ở phía sau gương đồng im lặng nhìn. Nàng ở trong gương tuy rằng có vẻ suy yếu, nhưng động tác búi tóc lại rất thuần thục, hơn nữa đồ trang sức của nàng ở nơi này cũng nhiều– Kỳ lạ, sao mình lại nói từ “cũng” nhỉ?

Mấy cái tráp trên bàn trang điểm đều là đồ trang sức của nàng, Hoàng Nhưỡng nhanh chóng chải cho mình một búi tóc Tùy Vân Kế, cắm trâm Bộ Diêu và Thoa Hoàn lên tóc. Xong xuôi, nàng mở đủ kiểu chai chai lọ lọ bắt đầu trang điểm. Đệ Nhất Thu mở to mắt nhìn nàng từ một người có sắc mặt vàng như nến thành một người có gương mặt hồng hào, da thịt mịn màng.

Cái này?!!

Giám Chính đại nhân cứ như đang được nhìn tận mắt thuật dịch dung. Hoàng Nhưỡng nhớ đến kiểu trang điểm cứ như dán giấy lên tường của hắn mà không nhịn nổi cười một tiếng. Đệ Nhất Thu ngay lập tức thu lại ánh mắt, nhìn về nơi khác.

Nơi này của nàng bố trí vô cùng tao nhã ấm áp, màn trướng rồi giường ngà voi, không có cái nào là không tinh xảo hoa mỹ. Ôn nhu hương chính là kiểu như này sao?

Nói vậy thì chắc hẳn là Tạ Hồng Trần cũng lưu luyến lắm đây.

Nghĩ đến người này, trong lòng Đệ Nhất Thu lập tức thấy bực bội.

Ngược lại, hắn liếc qua Hoàng Nhưỡng, thấy ngũ quan của nàng cực kỳ khéo léo xinh đẹp. Trăm năm nay dung mạo và phong thái của nàng còn hơn cả lúc chưa gả đi.

Điều này phải chăng nghĩa là, thật ra thì Tạ Hồng Trần nuôi nàng cũng không tệ lắm? Trong lòng Đệ Nhất Thu lại hậm hực.

Hoàng Nhưỡng chỉ tay vào một gian phòng, hắn vội vàng đi sang mở ra– Bên trong toàn bộ là giày thêu. Được rồi, được rồi.

“Đôi có màu trắng gạo, đính ngọc san hô ấy.” Hoàng Nhưỡng chỉ huy. Đệ Nhất Thu tìm một lúc lâu trên từng tầng từng tầng giá gỗ, cuối cùng mới tìm thấy. Sau đó, hắn rất tự nhiên ngồi xổm xuống cởi giày cũ, đeo giày mới hộ nàng.

Xong xuôi hết, hắn ngẩng đầu, nhận ra hình như làm như vậy không ổn cho lắm, nói: “Xin lỗi.”

Tất nhiên là Hoàng Nhưỡng không để bụng– Trước mặt Đệ Nhất Thu, nàng làm gì còn cái gọi là phân biệt nam nữ. Ngẫm lại năm bồn nước tắm nóng hổi kia đi!

Nàng nói: “Tối nay Giám Chính tới đây để tìm ta?”

Đệ Nhất Thu ngẩn ra, sau đó lập tức thề thốt phủ nhận: “Bổn tọa đến để kiểm tra xem thương thế của Tạ Linh Bich và Tạ Hồng Trần có phải có vấn đề không.”

Hoàng Nhưỡng ồ một tiếng– Vậy nên ngươi ở đây bầu bạn với ta, hao phí hết cả nửa đêm ở Kỳ Lộ Đài?

Nàng chưa nói ra vế sau. Việc chọc thủng điều người khác muốn che đậy thì nàng sẽ không bao giờ làm.

Nàng nói: “Tạ Nguyên Thư hấp thụ công thể của bọn họ, bây giờ đối với Giám Chính thì bọn họ không còn sức uy hiếp gì nữa. Còn Tạ Nguyên Thư thì ngu xuẩn vô tri, sớm muộn gì cũng là bại tướng dưới tay Giám Chính.”

Cuối cùng Đệ Nhất Thu không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Là ai làm ngươi bị thương?”

Hoàng Nhưỡng muốn cười, nhưng vừa cười đã bị sặc máu: “Không cần phải hỏi.” Nàng vừa ho khan vừa lắc đầu. Mấy việc này nói với Tạ Hồng Trần thì còn được, nhưng dù sao Đệ Nhất Thu cũng chỉ là người ngoài cuộc, nói cũng như không.

Hoàng Nhưỡng che miệng không cho máu rơi vào váy áo vừa mới thay. Đệ Nhất Thu lấy khăn lụa của mình ra đưa cho nàng, Hoàng Nhưỡng cầm lấy che miệng, vẫn không ngừng ho. Đệ Nhất Thu đứng trước mặt nàng một lúc mới nói: “Chờ ta xử lý Tạ Nguyên Thư xong sẽ đưa ngươi đi Bạch Cốt Nhai, tìm Miêu Vân Chi.”

Hoàng Nhưỡng chỉ lắc đầu, im lặng không nói.

Đệ Nhất Thu đợi một lúc vẫn chưa thấy nàng đáp lời, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Hoàng Nhưỡng, ngươi hối hận không?”

“Hối hận?” Hoàng Nhưỡng hơi sửng sốt rồi bật cười, mỉa mai nói: “Hối hận không đồng ý lời cầu hôn của ngươi ư? Đương nhiên là không hối hận rồi. Kể cả ta có gả cho ngươi thì cũng không chắc sẽ được như ý.” Nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Huống chi… trong lòng ta cũng có chút cảm xúc với hắn.”

Chỉ sợ không phải là chỉ có chút cảm xúc thôi đâu, nhưng nói ra lại không mấy ai tin.

Đệ Nhất Thu quay mặt đi. Trên đời này, những người si tình thì giả vờ vô cảm, mà những người vô cảm thì lại giả vờ si tình.

Hắn đứng dưới ánh nến mờ tối trong bóng đêm mịt mù, hỏi: “Ta đang hỏi là, ngươi có hối hận khi đã rời khỏi trấn Tiên Trà không?”

Nét cười của Hoàng Nhưỡng cứng lại, nàng không nói gì nữa.

Đệ Nhất Thu cầm tay nàng, nói: “Đợi đến lúc bình minh ta sẽ xử lý Tạ Nguyên Thư, sau đó đưa ngươi đi trấn Tiên Trà, tìm Miêu Vân Chi chữa cho ngươi.”

Hoàng Nhưỡng nắm trà châm trong tay, giữa các kẽ ngón tay như bị thấm nước nhỏ giọt. Nàng đứng dậy, nhìn Đệ Nhất Thu rồi cười khanh khách như tiếng suối chảy: “Được thôi.”

Khi tia sáng ban mai đầu tiên chiếu rọi, cũng là lúc Đệ Nhất Thu trở lại Điểm Thúy Phong.

Hắn không yên tâm khi để Hoàng Nhưỡng ở lại trong phòng một mình, nói: “Ta dìu ngươi ra đình ngồi. Ta sẽ nhanh chóng trở về.”

“Được.” Hoàng Nhưỡng cũng không thích ngồi ở trong phòng. Bên ngoài thích bao nhiêu, bầu trời vừa cao vừa xa vợi. Đệ Nhất Thu đỡ nàng đi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu đến mức nàng phải nheo mắt lại. Nàng ngồi trong đình nhỏ hình tam giác, ánh nắng buổi sớm của tháng tám chiếu xuống đất như rải những mảng ánh vàng.

Đệ Nhất Thu xuống núi, hắn không cần tránh né ai vì đã biết tin mà hắn muốn biết.

Tạ Nguyên Thư là kẻ ngu ngốc, hắn ta cho rằng nắm trong tay công lực của Tạ Linh Bich và Tạ Hồng Trần là có thể kê cao gối ngủ. Nhưng người tài giỏi trong tiên môn nhiều vô kể, hắn ta chỉ có một người và hai bàn tay, kể cả có hấp thụ công lực của người khác thì cũng chống chọi được bao lâu?

Hắn đến Duệ Vân Điện đúng lúc Tạ Nguyên Thư vừa đi ra.

Tiệc Lưu Thủy được tổ chức ba ngày ba đêm ở Ngọc Hồ Tiên Tông, hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba.

Hôm qua do Hà Tích Kim đã đọc hạ thiên biểu nguyên cả ngày trời nên mọi người vô cùng mệt mỏi, cũng phải đến tận bây giờ thì mọi người mới lần lượt tụ tập đông đủ. Tay Tạ Nguyên Thư nhấc lên, phút chốc tiếng ồn ào đã bị đè xuống, hắn ta nói: “Hôm nay, bản tông chủ chính thức tiếp nhận trọng trách, trở thành…”

Thình lình có người lên tiếng: “Chậm đã.”

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Bão Võ đang đẩy một người đi tới.

Tạ Nguyên Thư vừa thấy người kia thì lập tức thay đổi sắc mặt.

“Tạ Hồng Trần!” Hắn ta nghiến răng nói.

Người mà Bão Võ đang đẩy quả nhiên là tiền tông chủ Tạ Hồng Trần. Chỉ có điều hai mắt của hắn đang che băng vải, người thì ngồi ở trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trông dáng vẻ cực kỳ yếu ớt. Tất cả khách khứa trong bữa tiệc đồng loạt đứng hết dậy.

Tạ Thiệu Xung và Nhiếp Thanh Lam cũng tiến lên bảo vệ cho Tạ Hồng Trần.

Đương nhiên là Tạ Nguyên Thư biết rõ Bão Võ là người của ai, gã cả giận nói: “Đệ Nhất Thu, ngươi có ý gì?”

Đệ Nhất Thu chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Hồng Trần, tuy rằng cũng chẳng muốn nhìn hắn, nhưng vẫn phải nói: “Còn nói chuyện được không?”

Tạ Hồng Trần cố gắng đứng dậy. Hai mắt của hắn đã mù, mất hết tu vi, trên người vừa có vết thương vừa bị trúng độc, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp. Hắn nói từng chữ một: “Chư vị, Tạ Nguyên Thư mưu hại tôn trưởng, làm lão tổ bị trọng thương, là kẻ táng tận lương tâm lấy ân báo oán, hắn không thể kế nhiệm vị trí tông chủ được. Ta lấy danh nghĩa của Ngọc Hồ Tiên Tông lệnh cho sư đệ Tạ Thiệu Xung kế nhiệm vị trí tông chủ. Đồ đệ Nhiếp Thanh Lam của ta sẽ trở thành Phong chủ Ám Lôi Phong.”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng. Điều này cũng không có gì lạ, ai cũng có thể đoán được.

Nhưng bây giờ công lực của Tạ Hồng Trần mất hết, Tạ Nguyên Thư lại hấp thụ công lực của hắn và Tạ Linh Bich rồi, phải đối phó thế nào đây?

Hiển nhiên Tạ Hồng Trần cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Tuy hắn không nhìn thấy nhưng vẫn hơi quay đầu lại, nói: “Nếu ngươi sai người đưa ta đến đây thì chắc hẳn là có cách giải quyết?”

Đệ Nhất Thu nói: “Ta đã dẫn nhóm người Hà Tích Kim đến đây. Ngươi xem, ta có thành ý như vậy mà. Nhưng ngươi định lấy gì để đổi đây?”

Không cần phải nhiều lời với người thông minh, lấy kinh nghiệm của Đệ Nhất Thu bây giờ thì chưa chắc có thể hiệu lệnh cho tiên môn. Nhưng Hà Tích Kim đến, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu cũng đến. Có ba người bọn họ ủng hộ, những môn phái tiên môn khác mới có thể nhất trí một lòng.

Sắc mặt Tạ Hồng Trần lạnh như băng, không hiện ra buồn vui gì: “Ngươi muốn thứ gì? Ngọc Hồ Tiên Tông?”

“Đương nhiên không phải.” Đệ Nhất Thu nói: “Ngươi và Tạ Linh Bích đều không còn thì Ngọc Hồ Tiên Tông sớm muộn gì chẳng là của ta. Sao ta phải gấp?”

Tạ Nguyên Thư ở bên cạnh đột nhiên phẫn nộ mắng ầm lên: “Trước mắt ta kết liễu kẻ tàn phế như ngươi đã!”

Hắn ta lập tức xông tới, Tạ Thiệu Xung và Nhiếp Thanh Lam chỉ có thể dẫn đầu các đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông xông lên vây chặt lấy hắn ta. Nhưng với công lực hiện tại của hắn ta thì hai người sẽ không thể chống đỡ được lâu. Đệ Nhất Thu nói: “Tạ Hồng Trần, ta muốn giấy hòa ly(*).”

(*) Giấy hòa ly: giấy ly hôn trong hòa bình, không phải giấy hưu thê/ hưu phu (bỏ và đuổi vợ/ chồng đi)

“Giấy hòa… hòa ly? Giấy hòa ly gì cơ?” Tạ Hồng Trần nhíu mày. Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại. Còn giấy hòa ly nào vào đây nữa?

Đệ Nhất Thu đứng trước mặt hắn chờ nghe đáp án.

Sau khi Tạ Hồng Trần ngẩn ra một hồi, hắn bật cười, hỏi: “Nàng ấy bảo ngươi làm vậy?”

Đệ Nhất Thu không trả lời. Tạ Hồng Trần muốn cười nhưng một hàng lệ máu lại thấm đẫm vải trắng đang băng quanh mắt. Hắn khựng lại hồi lâu mới nói: “Được.” Nói xong, hắn lại cười bảo: “Dù sao hiện giờ ta cũng chỉ là một kẻ tàn phế, cũng không còn là chỗ dựa tin cậy cho nàng ấy nữa.”

Đệ Nhất Thu phất tay để Bảo Võ cầm bút chấm mực đưa tận vào tay Tạ Hồng Trần. Bàn tay cầm bút của Tạ Hồng Trần run rẩy, hắn bắt đầu đặt bút viết.

Đệ Nhất Thu cũng không nhìn lại nữa, hắn tin tưởng Tạ Hồng Trần sẽ giữ lời.

Đệ Nhất Thu gia nhập vào trận chiến, vây chặt lấy Tạ Nguyên Thư. Hắn ta gầm lên một tiếng đánh ra một chưởng. Bảo Võ rút ra kim đao chém nát chưởng phong của hắn ta. Nhóm người Hà Tích Kim cũng không nhàn rỗi– Nhiều người đánh một người ấy mà, ai cũng đừng mơ được lười biếng.

Lúc này, Kỳ Lộ Đài.

Hoàng Nhưỡng ngồi trong đình, nàng đã nghe thấy tiếng giao chiến từ xa.

Nàng cũng chẳng ngó qua Điểm Thúy Phong, thật ra thì Kỳ Lộ Đài cũng xa lắm, cơ bản là nhìn không thấy được Điểm Thúy Phong. Trăm năm nay, nàng đã đủ hiểu rồi. Hoàng Nhưỡng ghé vào bàn đá, trà châm trong tay đã bị hòa tan đến mức chỉ còn một miếng nhỏ.

Thật là tiếc.

Đáng tiếc là bên cạnh nàng chỉ có một cái cây Niệm Quân An im lìm không biết nói chuyện.

Hoàng Nhưỡng duỗi tay định bẻ một nhánh cây, nhưng nàng lại không còn sức lực nữa. Bây giờ trời còn chưa đổ tuyết, tất nhiên là cây sẽ không ra hoa rồi. Vì vậy mà cây hoa mai này vừa không có lá vừa không có hoa, chỉ có mỗi cái cành mọc xiên xiên vẹo vẹo vắt ngang thế này.

Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve cành cây trụi lủi, mơ hồ như trở về tháng tám của trăm năm trước.

Nàng bẻ một cành Niệm Quân An tiễn Tạ Hồng Trần rời khỏi trấn Trà Tiên. Lúc sắp chia tay, nàng tặng cho hắn cành hoa, nói: “Lần đi này của Hồng Trần, không biết bao giờ mới đến lúc được gặp lại. Hoa này gặp tuyết thì nở, ta đặt tên cho nó là “Niệm Quân An”. Từ nay về sau, bất kể là ở chân trời góc bể nào, mỗi buổi hoàng hôn rồi bình minh, đến mùa hoa nở ta đều niệm quân an.”

Thời gian một trăm năm thấm thoắt như thoi đưa, cứ lặng lẽ mà trôi qua kẽ ngón tay. Rất nhiều người và nhiều việc đã phai nhạt đi không để lại ký ức gì, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ biểu cảm khi thiếu niên ấy nhận lấy cành hoa.

Tạ Hồng Trần, có lẽ đến cuối cùng ta vẫn có vài phần tình cảm chân thành.

Nhưng đáng tiếc, hóa ra đó chỉ là tình cảm chân thành từ phía ta mà thôi.

Điểm Thúy Phong.

Hai mắt của Tạ Hồng Trần thấm đẫm máu, nhỏ giọt trên trang giấy. Ngòi bút chấm vào máu, từng chữ từng chữ nhuộm sắc đỏ. Cuối cùng, hắn vẫn viết xong xuôi phong thư hòa ly kia. Tuy rằng hắn đã mù hai mắt nhưng chữ viết vẫn rất đẹp, ngay ngắn nề nếp như chính con người hắn vậy. Có người muốn tìm ra một tia túng quẫn hay chật vật từ trên mặt hắn, nhưng lại không thấy được gì.

Trong lòng hắn hiểu hoàn cảnh của bản thân hiện tại, nhưng hắn vẫn duy trì phong thái ôn hòa bình tĩnh như trăng thanh gió mát.

Đệ Nhất Thu đánh với Tạ Nguyên Thư một hiệp thì lùi ra. Hắn ung dung cầm lấy phong thư hòa ly kia, gấp lại cho ngay ngắn rồi cất vào trong ngực. Tạ Nguyên Thư vẫn đang đứng chửi đổng, chỉ có điều không có ai quan tâm hắn ta.

Những người ở đây đều là chúa tể một cõi, nếu nói về võ công thì chẳng có ai kém cạnh.

Lúc này có người dẫn đầu đòi trừ gian diệt ác, kể cả có là vì mỗi cái tiếng thơm thì những người này cũng sẽ không chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Mà họ là những người có kinh nghiệm nhất khi đối phó với những kẻ ác tu vi cao– Vây chặt mà đánh thôi, còn nói đến đạo đức nhân nghĩa cái gì nữa? Cho nên họ cứ từ từ đánh, lưu lại chút sức lực, dần dần mài mòn đối thủ. Rốt cuộc thì tư chất của Tạ Nguyên Thư kém, kinh nghiệm đối chiến không nhiều, hơn nữa hắn ta cũng chưa tiêu hóa hết được nội lực của người khác.

Cứ vậy được vài hiệp thì hắn ta đã không còn chút ý chí nào nữa.

Tiên môn vây giết hắn ta mất ba canh giờ, nhưng mọi người hầu như chỉ bị thương nhẹ, thương vong về người ít đến không thể ít hơn. Có điều tổn thất về pháp bảo thì cũng khá đáng kể, rốt cuộc thì các loại bùa và đan dược cũng đều là loại phải tiêu hao nhiều. Đệ Nhất Thu thì không ngại, hắn có chuyện còn quan trọng hơn.

Hắn sắp xếp cho Bảo Võ giúp Tạ Thiệu Xung xử lý hiện trường, ngay sau đó bản thân đã rời khỏi Điểm Thúy Phong. Trước khi đi, Tạ Hồng Trần đột nhiên lên tiếng: “Đệ Nhất Thu!”

Đệ Nhất Thu dừng chân lại, Tạ Hồng Trần bỗng hỏi: “Ngươi và nàng ấy… giữa ngươi và nàng ấy, có chuyện gì mà ta không biết không?”

Thật ra điều này không nên hỏi lắm. Một người luôn bình tĩnh lý trí như hắn, đến cớ sự như ngày hôm nay thì cần gì phải truy tra nữa, có ý nghĩa gì nữa đâu?

Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu như vậy.

Đại khái là… không cầm được lòng.

Đệ Nhất Thu không để ý đến hắn, nhanh chóng chạy về Kỳ Lộ Đài.

Hắn bước vào trong cổng vòm hình bán nguyệt, nhìn thấy Hoàng Nhưỡng đang ngồi tựa vào lan can trong đình tam giác. Ánh mặt trời chiếu vào người nàng hắt ra một mảnh bóng hình mơ hồ.

“Đi thôi, ta đưa ngươi trở về.” Hắn vươn tay về phía nàng nhưng đầu ngón tay lại không chạm đến được.

Thế giới bắt đầu trở nên vặn vẹo, tất cả mọi thứ như chìm vào trong cõi hư vô.

Hàn băng trong tay Hoàng Nhưỡng cuối cùng bị hòa tan gần như không còn lại gì.
Bình Luận (0)
Comment