Tạ Hồng Trần đứng một bên, nhìn Hoàng Nhưỡng ôm vốc đất sắc vàng kim bi thương muốn chết.
Hắn trừ ma vệ đạo nhiều năm, thật ra nhìn đã thành quen. Nhưng hôm nay hắn có phần mềm lòng.
Có lẽ là vì đồng tình với đệ tử của mình, có lẽ… là vì nàng khóc đến cực kỳ xinh đẹp.
Hoàng Nhưỡng rất biết cách khóc.
Bất kể là lúc nào, chỉ cần nàng muốn thì nước mắt luôn có thể như châu như ngọc, hạt hạt sáng long lanh. Nàng khóc khá là mẫu mực, có thể im ắng mà khóc, cũng có thể đau thương uyển chuyển.
Nhưng nàng chưa bao giờ khàn cả giọng.
Khóc chả có ích lợi gì.
Nhưng nếu có thể khóc đến hoa lê ngậm mưa, đến đẹp đến thương, ít nhất có thể bớt khổ đi nhiều. Hoàng Nhưỡng từ sớm đã nắm giữ môn tuyệt kỹ này. Đây là bản lĩnh giữ nhà giúp nàng sống tiếp ở nhà họ Hoàng.
Trước kia, Tạ Hồng Trần rõ nó như lòng bàn tay, nên lòng hắn thành sắt đá, chưa từng màng tới.
Nhưng hiện giờ, hiển nhiên Hồng Trần còn chưa đủ hiểu rõ nàng.
Hắn đi đến bên cạnh Hoàng Nhưỡng, chờ nàng khóc xong, mới nói: “Hoàng Thự làm nhiều việc ác, không chỉ không xứng làm cha, còn không xứng làm người. Cô không cần bi thương.” Mấy câu nói dù lạnh nhạt song vẫn là an ủi.
Thật sự buồn cười. Hoàng Nhưỡng cùng hắn vợ chồng trăm năm, chưa hề chiếm được một lời khuyên an ủi từ hắn. Bây giờ thành đệ tử, lại có được.
Hoàng Nhưỡng vẫn bê vốc đất Hoàng Thự biến thành, nói: “Dù ông ấy có muôn vàn chỗ không phải, chung quy vẫn là cha tôi. Tôi nhận ơn ruột thịt, thấy ông ấy rơi vào kết cục thế này, đến cùng vẫn…”
—— đến cùng vẫn cực kỳ vui sướng!
Phần còn lại nàng không nói ra miệng, muốn giao cho chính Tạ Hồng Trần tự thấm.
Tạ Hồng Trần quả nhiên đã thấm, hắn nói tiếp: “Ta hiểu. Đã vậy, cô hãy nuôi pháp thân của lão ta. Hi vọng lão ta có thể tu tâm tự xét, sám hối sửa đổi. Được cô tỉ mỉ chăm sóc, chắc hẳn lão ta còn có thể khai ngộ đắc đạo, có ngày tu thành hình người.”
Thật sự là quá tốt. Hoàng Nhưỡng tìm một chiếc hộp gỗ đàn tử, tỉ mỉ nhặt đám đất Hoàng Thự trên đất. Đám đất được nàng cất kỹ vào trong hộp, không lạc một hạt.
—— lão còn nghĩ có một ngày đó à?
Hoàng Nhưỡng ôm chặt chiếc hộp gỗ đàn tử như bảo bối vào trong lòng, nói: “Tôi vốn là con gái của người, tất nhiên dốc lòng chăm sóc.”
Ta đương nhiên phải dốc lòng chăm sóc rồi, phòng khi lão thật sự có một ngày đắc đạo trưởng thành!
Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Ngay sau đó nàng nói tiếp: “Bây giờ gia phụ gặp chuyện thảm thương thế này, cũng là vì ngày xưa ông ấy chưa từng tu đức. Có điều nhà đệ tử còn có mấy anh chị em, cha đi không về, chỉ sợ bọn họ… trong nóng vội, không thể bình thản xử sự.”
Nàng vừa tỏ vẻ lo lắng, vừa nói hết sự tình uyển chuyển ghê gớm.
Mà Tạ Hồng Trần lại còn không rõ sao, đám anh chị em của Hoàng Nhưỡng, há chỉ có nhiêu đó, không thể bình thản xử sự?
Bọn hắn lớn lên dưới dâm uy của Hoàng Thự, tất nhiên bị lão ảnh hưởng rất nhiều.
Nếu biết Hoàng Thự bỏ mình, không chỉ có lộn xộn thành thứ gì đâu.
Tạ Hồng Trần hỏi: “Cô muốn thế nào?”
Hoàng Nhưỡng nói: “Đệ tử muốn xin nghỉ mấy ngày, quay về thôn Tiên Trà, một là đưa tin cha về. Hai là… cũng muốn ngẫm lại đường lui cho bọn họ.”
—— đường lui? Đường lui chính là để bọn hắn biết, hiện giờ ở nhà họ Hoàng, ai mới là mãnh thú chân chính.
“Cô thật sự là quá lương thiện.” Tạ Hồng Trần than nhẹ, nói: “Anh chị em nhà cô, xét tài hoa hay phẩm tính cũng không thể phục chúng. Chỉ có cô mới có thể chịu được trách nhiệm lớn của gia chủ.”
“Sư tôn tuyệt đối không thể.” Hoàng Nhưỡng vội nói, “Trong nhà Nhưỡng còn có huynh trưởng, lại cũng không thể ở lại thôn Tiên Trà lâu dài…”
Tạ Hồng Trần gọi: “Nhưỡng.” Hắn lại gọi cái tên này, vẫn thấy trong lòng khẽ run. Cảm giác đó rất kỳ lạ, như là có một loại… rung động.
Trong tích tắc, Hoàng Nhưỡng ôm hộp gỗ đàn, cũng có mấy phần nghi hoặc.
Giống như là thời gian chưa từng trôi, nàng vẫn ở Kỳ Lộ đài, hắn đột nhiên tới. Hắn bước qua cổng vòm hình bán nguyệt, đứng dưới đình ba góc, nhẹ giọng kêu: “Nhưỡng.”
Tạ Hồng Trần cố gắng phớt lờ cảm xúc, nói tiếp: “Chỉ có cô đảm nhiệm chức gia chủ nhà họ Hoàng thì nhà họ Hoàng mới có thể lâu dài.”
Nước mắt như kim cương vỡ vụn trong mắt Hoàng Nhưỡng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn không muốn đệ tử nữa ạ? Muốn đuổi tôi về thôn Tiên Trà, đúng không?”
Giọng nàng rất nhẹ, cảm giác như một sợi lông vũ phớt qua tim. Tạ Hồng Trần gần như lập tức đáp: “Sẽ không đâu. Vĩnh viễn không đâu.”
Thốt ra câu nói này, hắn cũng sửng sốt. Hắn nói là vĩnh viễn.
Nước mắt ngần ngận trong mắt, Hoàng Nhưỡng quỳ gối xuống đất, nói: “Đệ tử cũng muốn ở lại bên cạnh sư tôn. Vĩnh vĩnh viễn viễn theo sư tôn học nghệ. Cầu xin sư tôn đừng nghĩ đến đuổi đệ tử.”
Một khắc này, lòng Tạ Hồng Trần chợt mềm. Hắn vươn tay, muốn run rẩy vuốt ve đầu Hoàng Nhưỡng. Tóc nàng, mềm mại trơn mượt, Tạ Hồng Trần phải rất cố gắng mới giữ được vẻ từ ái bề trên.
—— mà không phải là tạp niệm hèn hạ dơ bẩn vô tận về đồ đệ.
“Cô có thể ở Ngọc Hồ tiên tông học nghệ, từ xa quản lý nhà họ Hoàng. Cô là đệ tử của ta, sẽ không ai dám phản đối.” Tạ Hồng Trần khẽ vuốt đầu nàng, “Vi sư…” Hắn cân nhắc nói ra hai chữ, nói tiếp: “cũng sẽ không để ai phản đối.”
Vậy quá tốt rồi.
Hoàng Nhưỡng tùy ý để hắn khẽ vuốt đầu —— Hồng Trần, thì ra muốn nhận được sự bảo vệ của ngươi, là không thể yêu ngươi.
Hôm sau, Tạ Hồng Trần cho phép Hoàng Nhưỡng tạm nghỉ mấy ngày. Hoàng Nhưỡng rời tông môn, trở về thôn Tiên Trà.
Hoàng Nhưỡng vẫn đợi đến kỳ hạt giống Kỳ Lộ đài chín mẩy. Nàng phơi khô mớ hạt giống, đóng thùng hàng, thẳng tiến dịch trạm dưới chân núi, gửi tất cho Hà Tích Kim.
Chờ điền xong địa chỉ, Hoàng Nhưỡng ngẫm nghĩ, hay là chuẩn bị viết một phong thư cho Hà Tích Kim.
Trong thư nàng viết, được Hà chưởng môn nhờ vả, đặc biệt dưỡng được một số giống tốt. Mong có thể phát ra miễn phí để cứu trong lúc gấp.
Thư viết đơn giản, song nàng vẫn đang suy nghĩ —— không biết vị Hà chưởng môn này dùng mớ hạt giống này làm gì.
Dương danh bản thân? Hay là mưu lợi?
Thật sự rất tò mò.
Đương nhiên, Hoàng Nhưỡng không thèm để ý kết quả.
Nàng dưỡng đám giống tốt này, chỉ là muốn để Tạ Hồng Trần nhìn thấy một tấm lòng đẹp đẽ “chí thuần chí thiện” của nàng thôi.
Với nàng ấy mà, nhân tính là như thế đó.
Nếu mi nghĩ đã gặp được một người tốt lành, cũng không cần lột ra lớp vỏ bọc đường ngoài mặt của lòng người.
Xong việc, Hoàng Nhưỡng mang vốc đất Hoàng Thự biến thành, chuẩn bị về thôn Tiên Trà.
Mà lúc này, Đại sư huynh Nhiếp Thanh Lam đang đợi ngay sơn môn.
Hoàng Nhưỡng giật mình, song vẫn đi tới. Nàng không hành lễ, giọng thân mật: “Đại sư huynh.”
Nàng đối với Nhiếp Thanh Lam tôn kính có hạn, ngược lại thì thân thiết có thừa. Không cách nào khác, dù sao ngoài đời cũng làm sư nương hắn một trăm năm mà.
Nhiếp Thanh Lam không để ý, trái lại thích nàng ngây thơ không ràng buộc, nói: “Sư phụ biết tiểu sư muội muốn về quê, đặc biệt kêu ta đưa thư đến.” Hắn giao một phong thư đến tay Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng nhận lấy, hỏi: “Đây là…”
Nhiếp Thanh Lam nói: “Đây là thư sư phụ bảo giao cho tiểu sư muội. Còn có một tấm pháp phù Truyền Tống. Sư phụ bảo tiểu sư muội quay lại thôn Tiên Trà, lập tức mời tộc lão các tộc đến, thương lượng chuyện gia chủ kế nhiệm.”
Hoàng Nhưỡng nhận thư, không biết vì sao Tạ Hồng Trần không tự đến. Nàng chắp tay chào Nhiếp Thanh Lam, Nhiếp Thanh Lam trả lễ, ra hiệu nàng lập tức về quê.
Mà ở thuỷ tạ đón gió trên sườn núi, Tạ Hồng Trần đứng tựa lan can, đưa mắt nhìn nàng dần dần từng bước rời đi.
Hoàng Nhưỡng rời Ngọc Hồ tiên tông, một mạch về thôn Tiên Trà.
Nàng nghe lời, sau khi về trấn lập tức cầm thư Tạ Hồng Trần đi tìm trưởng thôn, bảo ông báo cho tộc lão các tộc đến bàn chuyện nhà họ Hoàng.
Điểm này, Tạ Hồng Trần tuyệt đối chính xác —— bê chiêu bài của hắn, nào ai dám dị nghị.
Quả nhiên, trưởng thôn không chút trì hoãn, lập tức phái người triệu tập một đám tộc lão.
Còn Hoàng Nhưỡng thì một mình trở về nhà họ Hoàng.
Mấy tháng không về, nhà họ Hoàng cũng chẳng mấy thay đổi. Hoàng Nhưỡng bước vào cổng nhà, một đám anh chị em cửu biệt trùng phùng với nàng, nhưng không có hề có điểm gì vui mừng.
Anh cả Hoàng Tăng nhìn bằng con mắt hoài nghi, hỏi: “Sao cô lại về? Cha đâu?”
Hoàng Nhưỡng không thèm màng đến hắn hỏi vặn, chỉ tuỳ ý đi vào nhà một lát.
Tiểu viện của nàng đã sớm bị chị em khác chiếm đoạt, mọi thứ bên trong tất nhiên cũng bị phá hoại sạch sẽ. Hoàng Nhưỡng, trong chớp mắt dường như chưa từng có người này.
“Chị Mười chả lẽ tâm tư không thuần, bị tiên tông đuổi về hả?” Sau lưng nàng, một cô em không biết xếp thứ mười mấy lên tiếng mỉa mai.
Hoàng Nhưỡng quay lại thoáng nhìn, không nói gì.
Mười sáu người anh chị em nàng, cộng thêm một vài người không có danh phận, bị Hoàng Thự cho xuống làm kẻ hầu.
Trong nhà họ Hoàng, nhiều nhất là tỳ nữ tiểu thiếp của Hoàng Thự. Trong nội phòng chừng hơn sáu mươi người.
Thật sự muốn làm rộn, cũng đủ nhao nhao.
Nàng dạo qua một vòng khắp, cuối cùng quay lại chính sảnh.
Hoàng Tăng rốt cuộc không kìm được, hỏi: “Cha đâu? Sao hả, cô đi Tiên Tông lâu ngày, hoá câm rồi à?”
“Cha không về nữa.” Hoàng Nhưỡng nhìn bức hoạ treo trên tường chính sảnh, vẽ vụ xuân.
“Thật sao?” Đám người nghe xong, trước tiên mắt lộ vui mừng. Nhưng rất nhanh, mọi người lại bắt đầu chuyển sang tâm tư khác. Hoàng Tăng nói: “Cha không có mặt, ta là anh trưởng. Họ Hoàng nên do ta quyết định! Hoàng Nhưỡng, cô hãy nói, cha đã gặp chuyện gì?”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có người hô: “Ngươi thì tính là cái gì? Cũng chỉ là một tên tiện chủng do một con tiện cơ sinh. Cũng dám xưng là anh trưởng bọn ta?”
Người nói chính là đứa em thứ Mười sáu của Hoàng Nhưỡng.
À, mẹ hắn là vợ kế do Hoàng Thự cưới sau.
Có điều cũng bệnh sớm qua đời.
“Hoàng Thành, chả lẽ ngươi muốn làm chủ? Vợ kế như mẹ ngươi thì thế nào, ngươi ăn nói sao trước mặt tất cả chúng ta đây?” Hoàng Tăng giễu lại.
Trong phút chốc, toàn bộ trong chính sảnh rối rắm vào nhau.
Ai cũng đều tranh do mình làm chủ, còn về phần tung tích Hoàng Thự, ai quan tâm?!
Hoàng Nhưỡng đứng trong sảnh, lại ngắm bức tranh vẽ vụ xuân kia.
Vụ xuân… Nàng sở dĩ chọn thời tiết này để về, là vì mời Đệ Nhất Thu uống rượu.
Không biết y có thể tới không.
Hũ rượu hoa hồng chôn trong vườn, hy vọng vẫn còn ở đó.
Trong chính sảnh rối loạn lật trời, thậm chí có người bắt đầu ra tay đánh nhau.
Hồi lâu, Hoàng Nhưỡng đột nhiên nói: “Nhà họ Hoàng sau này, do ta làm chủ.”
Giọng nàng rất nhỏ nhẹ, nhưng vì có tu chút võ đạo, nói ra như sấm. Sấm nổ bên tai mọi người, tạm thời ầm ĩ ngừng lại.
Hoàng Nhưỡng xoay người, nhìn đám anh chị em, ánh mắt nàng trầm tĩnh ôn hòa, từng chữ nói: “Về sau, ta chính là gia chủ.”
“Ngươi nói cái gì?! Một con đàn bà như ngươi mà cũng dám tẫn kê ti thần*!” Lập tức có người lớn tiếng bài xích nàng.
(*) gà mái báo sáng, thời trước so sánh phụ nữ trộm quyền loạn chínhChị thứ Bảy của Hoàng Nhưỡng nghi hoặc nói: “Ngươi muốn kế nhiệm gia chủ, lẽ nào ngươi đã hại chết cha?!”
Vừa dứt lời, đám anh chị em kia lập tức cùng tiến lên —— nói là chất vấn, nhưng thật ra là muốn cấu xé nàng một thân bừa bộn.
Nếu một người bề ngoài chật vật, tất nhiên cũng không làm cho người tin phục.
Mà Hoàng Nhưỡng cũng không ra tay, chỉ lùi lại.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người nói: “Các ngươi đang làm gì?”
Là trưởng thôn nhanh chân bước vào. Theo cùng, còn có tất cả tộc lão các gia tộc chung quanh thôn Tiên Trà.
—— Đệ tử thân truyền của Tạ Tông chủ hồi hương, còn cầm bức thư ngài thân bút, lý nào ai dám không đến?
Đám người thấy trưởng thôn, có chút rụt rè. Lập tức không dám làm loạn.
Trưởng thôn bước đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, đầu tiên quan tâm: “Cô Nhưỡng không việc chứ?”
Hoàng Nhưỡng yêu kiều cúi đầu chào ông, nói: “Tạ ơn trưởng thôn quan tâm, Nhưỡng vẫn khỏe.”
Trưởng thôn gật đầu, ra hiệu đám tộc lão ngồi xuống.
Hoàng Nhưỡng dâng thư của Tạ Hồng Trần cho ông ta, nói: “Gia sư đột nhiên phái đệ tử hồi hương, muốn đệ tử mời chư vị tộc lão đến, giao thư này cho trưởng thôn, chân tướng tất sẽ rõ.”
Trưởng trấn chùi hai tay vào áo mấy lần, rồi mới cẩn thận từng tí nhận thư.
Thư của Tạ Hồng Trần thư, chữ chữ hào quang.
Trưởng thôn đọc to: “Được Tông chủ kiểm chứng, Hoàng Thự thôn Tiên Trà làm việc không thoả đáng, háo sắc thành tính. Nhiều năm qua tự ý làm giá giống tốt, gây họa bách tính. Hôm nay hủy tu vi, phải tự ngộ thiện niệm, tu tiên đạo lần nữa. Dòng tộc Hoàng gia, để người người tự xét lại…”
Sau thư, hắn kỹ càng bổ sung tội ác của Hoàng Thự. Có chiếm nương tử người khác, cũng có không để ý pháp lệnh triều đình, tự ý thao túng giá giống tốt.
Duy chỉ không có tội ác Hoàng Thự cưỡng bức con gái ruột.
Hắn biết nếu tai tiếng truyền đi sẽ ảnh hưởng đến Hoàng Nhưỡng.
E rằng ô danh sẽ cùng theo nàng cả đời, vĩnh viễn khó mà gột sạch.
Mà chuyện này, cũng chính là nguyên nhân Hoàng Nhưỡng đau khổ giấu giếm hắn, năm Thành Nguyên thứ năm ngoài đời.
Lớn lên dưới gối một người cha phẩm tính không đúng, đến cả con gái ruột của mình cũng có thể làm nhục. Nếu vào tai chồng mình, làm sao hắn tin tưởng mình trong sạch.
Hoàng Nhưỡng vốn là lấy sắc hầu hắn, nếu để cho hắn sinh ra nghi ngờ bực này, há hai người không ngăn cách cả một đời sao?
Đới Nguyệt dự liệu nàng không dám nói, nàng cũng chỉ đành ngậm miệng không nói.
Đáng tiếc, mọi giấu diếm của nàng, đến cuối cùng, vẫn là trăm năm ngăn cách.
Không từng thay đổi điều gì.
Hoàng Nhưỡng đứng trong sảnh, lạnh lùng nghe trưởng thôn đọc thư Tạ Hồng Trần chính tay viết.
Nhà họ Hoàng sắp tới tay, cũng không thể khiến nàng chuyên tâm.
Nàng bắt đầu nghĩ rượu chôn trong tiểu viện, nghĩ Đệ Nhất Thu có thể đến đây phó ước chăng.
Hay là nói, y có thể đến không?