Hai người dựng lỗ tai lắng nghe nửa ngày, sau khi xác nhận an toàn, một trước một sau lần lượt đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trần Tuân cảm thấy mình bỗng dưng bị kéo đi trong quá trình làm việc, vẫn nên đến báo cáo với Kha Tuyền một tiếng, nhưng văn phòng Kha Tuyền đặt ở bên cạnh văn phòng của Phàn Thanh. Nếu hai người lại đi lên cùng nhau. Trần Tuân cảm thấy da mặt dày như một cái kén của mình cũng có chút hold không nổi.
“Trong lòng cả công ty đều biết rõ ràng, em thẹn thùng cái gì.” Phàn Thanh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm Trần Tuân tiến vào thang máy. Trần Tuân ôm cổ hắn, chớp chớp mắt.
“Cả công ty đều biết!?”
“Không thì sao? Em nghĩ họ mù à?”
Trần Tuân nhăn mặt: “Người khác có nghĩ em đang bán thịt để thượng vị không?”
*Thượng vị: Leo lên trên, nắm giữ chức vụ hay đi lên vị trí cao hơn.Phàn Thanh cười, một cái tay khác đưa đến bóp má cậu: “Thịt không tồi, nhưng mà em thượng vị chưa?”
“Cũng đúng.” Trần Tuân gian nan từ dưới cánh tay của Phàn Thanh ngẩng đầu lên, “Vậy anh có cho em thượng~~~ vị không?”
Phàn Thanh rũ mắt nhìn xuống cậu: “Vừa nãy không phải em vẫn ‘ở trên’ anh sao?”
Trần Tuân bĩu môi nói một cách thờ ơ: “Hứ, còn chơi chữ nữa.”
Cửa thang máy mở ra, Trần Tuân lo lắng có người nhìn thấy, vội vàng rời khỏi Phàn Thanh, gần như bước về phía trước, Phàn Thanh ở phía sau nhìn cậu cười.
Trần Tuân đi đến văn phòng của Kha Tuyền, nhưng Phàn Thanh ngăn cậu lại.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Trần Tuân ngước nhìn Phàn Thanh, xoay người lại.
Phàn Thanh nhìn quanh một vòng hành lang, trên tường hành lang cao thấp treo một số bức tranh sơn dầu, Trần Tuân cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua.
Những bức tranh sơn dầu đó rất đẹp, mỗi bức tranh đều là mặt biển, có bức bình tĩnh không gợn sóng, có bức sóng gió động trời, một số bức vẽ một chiếc thuyền buồm cũ chông chênh lẻ loi, một số bức lại vẽ trời yên biển lặng đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ai vẽ những bức tranh này thế?” Trần Tuân không khỏi hỏi.
“Mẹ của anh.” Phàn Thanh nói, “Bà ấy là một họa sĩ.”
“Oa.” Đôi mắt của Trần Tuân mở to trong sự ngưỡng mộ. “Anh có mẹ là một họa sĩ.”
Phàn Thanh quay đầu lại nhìn Trần Tuân, mỉm cười: “Hâm mộ?”
Trần Tuân lắc đầu: “Em không hâm mộ. Mặc dù mẹ em là một người bình thường, tính cách cũng có chút thần kinh hề hề, nhưng bà ấy là người rất tốt.”
Phàn Thanh hạ mắt xuống và dựa vào bức tường bên cạnh: “Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người nói rằng mẹ anh là người tuyệt vời và tài năng khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Không chỉ vậy, khi bà và ba anh kết hôn, công việc kinh doanh của công ty đang trên bờ vực phá sản. Nhờ số tiền khổng lồ mà bà ấy mang đến mới cứu được nơi này. Thậm chí có người nói rằng đây là một cuộc hôn nhân thương mại và ân nghĩa thành công, đôi bên cùng có lợi.”
Phàn Thanh nhìn Trần Tuân: “Mẹ anh, bà từ nhỏ đã được khen ngợi, mọi con đường bà đi đều cực kỳ thành công, mọi thứ bà làm đều tích thủy bất lậu*. Vì vậy bà nghĩ bà có thể thấy rõ đâu là đường vòng, đâu là đường bằng phẳng. Bà ấy luôn giáo dục anh bằng một phương thức rất tinh chuẩn. Bây giờ anh thoạt nhìn trông rất thành công nhỉ. Anh là người trẻ tuổi nhất trong danh sách top 10 những người giàu nhất năm nay.”
*Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt.Trần Tuân im lặng lắng nghe. Cậu dự cảm rằng đây có lẽ là cuộc trò chuyện nghiêm túc và quan trọng nhất kể từ khi hai người gặp nhau.
“Khi anh còn nhỏ, anh đã từng nghĩ bà ấy hoàn toàn đúng. Anh rất tin tưởng bà ấy. Cho đến khi anh 11 tuổi, bà ấy đã ngăn cản anh đăng ký tham gia một cuộc thi lắp ráp lego và tịch thu tất cả các khối lego của anh. Anh rất buồn. Lúc đó, anh rất mê xếp lego, thậm chí vì chuẩn bị thi đấu mà đã trốn học tất cả các lớp học ngoại khóa. Nhưng có điều càng làm anh buồn hơn. Anh vẫn nhớ, đứa trẻ nào giành được vị trí thứ nhất sẽ được đến công viên giải trí Legoland. Ở đó có vô số lego, vô số kiến trúc được lắp ráp bằng lego, những mô hình, nghệ thuật sắp đặt bằng lego,… Em biết không, đứa trẻ giành được vị trí thứ nhất là bạn của anh. Bộ công trình tác phẩm thắng cuộc năm đó là do tụi anh cùng gọt giũa kỳ công làm thành. Bây giờ cậu ấy là một kiến trúc sư, và anh chỉ sau khi cậu ấy trở thành một kiến trúc sư, anh mới nhận ra rằng cho dù anh muốn trở thành một kiến trúc sư thì anh cũng không thể làm được.”
Phàn Thanh nhìn về phía Trần Tuân. Trong ánh mắt hắn có thứ gì đó thực mềm mại thậm chí khiến cho người ta liên tưởng đến cái gì đó thực mong manh yếu ớt. Trần Tuân chưa bao giờ thấy một Phàn Thanh như thế.
“Bởi vì bà nhúng tay vào, anh thậm chí không hiểu rõ mình rốt cuộc muốn làm gì. Công ty này luôn khoa trương rằng sẽ hướng tới ước mơ của khách hàng và nhân viên, nhưng anh, anh không biết ước mơ của mình là gì.”
Trần Tuân bước tới, nắm lấy tay Phàn Thanh. Cậu không biết phải nói gì, liền nắm lấy hai bàn tay đó và vỗ nhẹ.
Phàn Thanh bị hành động này của Trần Tuân chọc cười, nắm lấy tay cậu: “Sao? Cũng muốn anh tự mình tán thưởng, cổ vũ bản thân à?”
“Ai, em muốn an ủi anh mà.” Trần Tuân ôm lấy Phàn Thanh và vỗ nhẹ vào lưng hắn. “Sau này em sẽ mua lego cho anh. Anh đừng buồn. Mặc dù mẹ anh hơi độc đoán, nhưng cũng vì muốn tốt cho anh… Có lẽ anh đã nghe câu này nhiều lần, nhưng cẩn thận ngẫm lại, bà là một người thực sự muốn tốt cho anh, ngay cả khi bà ấy sử dụng sai phương pháp, cho dù chúng ta thực sự rất ngượng ngùng, nhưng cũng không đành lòng trách bà ấy quá nhiều phải không?”
Phàn Thanh giơ tay sờ sờ đầu Trần Tuân.
“Nắp Chai Nhỏ, em là một đứa trẻ tốt.”
“Một đứa trẻ cái rắm, em chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi thôi, anh có cần làm đến mức đó không?”
“Được rồi, là một cậu bé tốt.”
“Ha ha.”
Phàn Thanh ôm mặt Trần Tuân, âu yếm nhìn cậu: “Em như vậy thật tốt, anh nhất định sẽ làm cho mẹ đồng ý chuyện của chúng ta.”
“Hở?”
“Em còn nhớ Nhạc Tiểu Hành không? Em không hỏi, anh cũng không giải thích với em, kỳ thật trong lòng em đang rất băng khoăn đi.”
Trần Tuân vội vàng gật đầu, suy nghĩ một lúc liền nói: “Em sẽ chờ đến khi anh nói với em, bởi vì buổi tối hôm đó em có thể nhìn thấy được, thái độ của anh khá đoan chính, đáng khen ngợi.”
Phàn Thanh nhướn mày, không tỏ ý kiến mỉm cười, sau đó lật lại lịch sử đen tối với Trần Tuân.
“Nhạc Tiểu Hành được sinh ra khi anh còn nhỏ. Lúc còn nhỏ, quan hệ giữa tụi anh không tồi. Chủ yếu là do cậu ta rất thích dính anh. Anh lớn hơn Nhạc Tiểu Hành một chút, vậy nên thuận tay chăm sóc cậu ta. Ba mẹ Nhạc Tiểu Hành rất yêu thương cậu ta. Cho nên tính cách của cậu ta… Nói thế nào nhỉ… Có chút kiêu ngạo. Nhưng bản chất cũng không xấu. Nhạc Tiểu Hành có sở thích khác biệt với tất cả mọi người. Cả nhà đều chiều chuộng cậu ta và thể hiện điều đó ra hết bên ngoài. Sau đó, sức khỏe của Nhạc Tiểu Hành không tốt, phải ra nước ngoài điều trị vài năm. Khoảng thời gian đó tụi anh không hề gặp mặt. Nhưng mẹ của anh thường xuyên tổ chức triển lãm ở quốc gia cậu ta điều trị, nên vẫn thường gặp cậu ta, sau đó bà trở về và nói với anh rằng, chờ đến khi Nhạc Tiểu Hành trở lại, anh sẽ phải kết hôn với cậu ta.”
Mặc dù Trần Tuân đã đoán được một chút, nhưng cậu vẫn hơi chán nản khi nghe đến đây. Phàn Thanh ôm cậu chặt hơn và đầu đặt lên vai cậu như thể đang trò chuyện. Hai người cùng dựa vào tường. Đối diện là bức tranh sơn dầu của mẹ Phàn. Trong bức tranh là những con sóng đang đánh vào rạn san hô.
“Anh thực sự không có cảm giác gì với Nhạc Tiểu Hành. Điều duy nhất của cậu ta khiến anh không thể chắc chắn là giới tính của cậu ta. Khi cậu ta mặc váy của con gái, anh nghĩ, đó là một cô bé thuần khiết, đến khi mặc trang phục nam, anh lại nghĩ, đó là một cậu bé thuần khiết. Trừ cái này ra, anh sẽ không kết hôn với cậu ta. Đây là điều chắc chắn.”
“Cho nên, khi cậu ta và mẹ của anh trở về, anh liền dọn ra ngoài?”
“Đúng vậy, nhưng mẹ của anh vốn không gấp gáp như vậy. Ban đầu bà cảm thấy tốt hơn là anh nên kết hôn sau ba mươi tuổi. Bảo anh và Nhạc Tiểu Hành thư thả mấy năm, nhưng em xuất hiện, cho nên bà liền sốt ruột.”
“Vậy chứng minh là em vẫn có thể chiến đấu rồi.”
Phàn Thanh cười khẽ: “Có thể chiến đấu, năng lực chiến đấu rất đáng được công nhận. Vì vậy, Nắp Chai Nhỏ, trong tương lai, có thể cả hai chúng ta sẽ bị mẹ anh và Nhạc Tiểu Hành làm phiền, em có thể sẽ bị ủy khuất, anh không muốn em chịu đựng, nhưng vẫn mong em nhân nhượng một ít, nhưng anh sẽ bảo vệ em, anh hy vọng cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Trần Tuân cũng duỗi tay đặt lên vai Phàn Thanh, vỗ vỗ.
“Em đồng ý.”
Phàn Thanh cúi đầu hôn lên bờ môi Trần Tuân và mỉm cười nhìn cậu.
Trần Tuân có chút ngượng ngùng nhìn Phàn Thanh, khẽ mở miệng, lát sau vẫn hỏi thành lời: “Anh ơi. Có quá nhanh không? Chia sẻ chuyện trải qua thời thơ ấu, hy vọng tay trong tay cùng đồng tiến, chúng ta chỉ mới quen biết nhau được nửa tháng, không đúng, mười một ngày thôi.”
Phàn Thanh áp trán mình vào trán của Trần Tuân và nói: “Thật ra, anh được di truyền sự quyết đoán của mẹ anh. Anh có thể nhìn nhận một việc gì đó một cách chính xác. Anh biết em phù hợp với anh. Em sẽ đi cùng anh. Hơn nữa, trước đây bà ấy đã nhúng tay vào quá nhiều chuyện của anh, khiến cho anh vứt bỏ ước mơ. Lần này anh nhất định không thể vứt bỏ em. Vậy nên anh phải nhanh chóng bắt giữ em mới được.”
“Ai.” Trần Tuân thành thật thở dài một cái. “Coi như em gặp nạn rồi. Em có thể nhìn thấy cuộc sống tương lai của mình rồi đây này. Sống chung với một người có thói quen động dục cuồng sạch sẽ. Lúc tức giận còn muốn em dỗ, còn phải cho anh ấy ăn kẹo nướng bông gòn nữa.”
Phàn Thanh đỏ mặt.
Trần Tuân cười rộ lên: “Em đã thấy rồi nha, anh đi mua kẹo nướng bông gòn mà không mang theo em.”
Phàn Thanh áp đầu Trần Tuân vào ngực mình, không dám nhìn đối phương, dùng sức xoa xoa: “Hừm. Dám trêu chọc chồng em.”
“Ai nói, người nào dỗ dành người kia mới là chồng.”
Hai người đang muốn tranh luận thì đột nhiên cánh cửa văn phòng của Kha Tuyền ở bên cạnh mở ra. Cả hai giật mình. Trần Tuân phản ứng cực nhanh, cậu nhanh chóng đẩy Phàn Thanh ra, giả vờ “Tôi thực thuần khiết, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Phàn Thanh cau mày, gõ đầu Trần Tuân một cái, rồi nhìn người đột nhiên xông ra.
Trần Tuân cũng nhìn qua, sau đó kêu lên:
“Người đại diện tỷ tỷ?”
Người đại diện của Doãn Thừa là một Beta nữ khoảng 30 tuổi. Hở, trước đây ai nói cô ấy là đàn ông hả hả hả???
Lúc này, áo sơ mi lụa của người đại diện tỷ tỷ đã mở hai nút, nhàu nát lộn xộn. Giày cao gót hình như là một đôi giày gót thấp, tóc tai gọn gàng bị xõa ra. Quan trọng hơn, cô ấy đã đánh son.
Người phụ nữ này, ngay cả với lối trang điểm tinh tế, vẫn luôn toát ra hơi thở của một người đàn ông thô lỗ, cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Tuân một cái rồi xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía thang máy.
“Yến Ninh! Em chạy cái gì, tôi còn có thể ăn em sao!”
Kha Tuyền từ trong văn phòng đuổi ra, gặp hai người đã hoàn toàn mộng bức đứng ở cửa liền dừng lại giây lát. Cô mỉm cười với Phàn Thanh: “Đều là tán gái trong giờ làm việc, mỗi người đều phóng một con ngựa* ha.”
*Phóng nhất mã (放一马
): Bỏ qua một việc gì đó, tha cho ai đó.Nói xong, liền đuổi theo người đại diện của Doãn Thừa.
Trần Tuân sững người tại chỗ một lúc, sau đó mới từ từ quay lại nói với Phàn Thanh:
“Lần này là tiếng phổ thông a.”