Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 125

Trần Duyên hắn đang khoái trá hưởng thụ mĩ nhân thì bên trong não hải giọng nói của Chu lão hét lớn khiến hắn ù cả mang tai.

- Tiểu ngốc tử ngươi còn tâm trạng chơi đùa mĩ nữ sao, phía Đông lão phu cảm nhận được một tia áp lực đang nhắm ngươi hướng tới.

Chu lão ngày thường tính tình lão ngoan đồng nhưng khi hắn ở cùng nữ nhân lão liền lặng mất tâm không thèm ngó ngàng tới. Làn này lão phải phá lệ mà lên tiếng cảnh báo cũng đủ để Trần Duyên phải trịnh trọng suy xét.

- Ngươi không còn thời gian để lẫn trốn nữa, tên kia rõ ràng đã có chủ đích đuổi tới đây.

Lão khẳng định không thể nhầm lẫn.

- Tiểu Kim mau đổi hướng dùng hết tốc lực chạy đi không được quay đầu lại.

Hắn nhanh như chớp phóng người xuống đất quay người đối với Tiểu Kim hét lớn, gọi ra Tiểu Mập Mạp cùng song Lục Đường Lang. Không chỉ vậy ngay cả Loa Trùng Ốc cũng được Trần Duyên triệu hồi.

Nhìn thấy tràng cảnh khủng bố này đây chính là lần đầu nàng trông thấy hắn sai sử thực lực kinh người như vậy Tưởng Lệ cũng lờ mờ đoán được có tồn tại khủng bố tới gần.

Nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Kim đã mất hút, Trần Duyên phần nào nhẹ lòng dồn hết tâm trí vào chấm đen trên bầu trời đang bay tới. Kẻ đó mang trên người thực lực ghê gớm sợ rằng nếu như không tung ra hết mọi thủ đoạn hắn liền không thể toàn mạng rời đi. Chính vì lẽ đó mà Trần Duyên quyết tâm ở lại nhằm cầm chân hắn để Tưởng Lệ còn một chút cơ may tẩu thoát.

- Tiểu Mập Mạp.

Tinh Thần Trùng trên vai ngay lập tức hiểu ý. Từ miệng từng tia tơ linh khí bắn ra tràn ngập không gian xung quanh dần dần hình thành đồ án Thập Diện Mai Phục Trận. Tiểu Mập Mạp nhanh chóng dẫn dắt hàng vạn Phệ Huyết Trùng tiến vào mắt trận lập nên một trận hình khủng bố bao phủ khắp trăm dặm.

- Được lắm.

Trần Duyên hồ hởi, từ trong chiếc nhẫn trữ vật của tên đệ tử thiên tài không may ngã xuống kia hàng vạn khối linh thạch hạ phẩm được hắn rót vào. Trận pháp giờ đây không phải là thứ mà Tiểu Mập Mạp có thể tùy nghi không chế, với tu vi của cả hai cộng lại sợ rằng không thể chèo chống dù chỉ là trong chớp mắt.

San lấp mọi dấu vết để lại, Trần Duyên phi người vào trong mắt trận. Tiểu Mập Mạp đã chờ nơi đó, chờ khi Trần Duyên tới gần Tinh Thần Trùng đột nhiên tỏa sáng. Cơ thể cuộn tròn lơ lững trên không trung.

Trần Duyên hai mắt khép hờ thôi động Hóa Mộc Quyết. Từng tia nguyên khí xanh lục hướng theo từng tia kinh mạch không ngừng lấp đầy.

- Thần Khống Vạn Trùng Duy Ta Vô Ngã.

Song thủ đập mạnh, nắm chặt vào nhau. Từng cọng gân hiện rõ trên khuôn mặt cực kì quái dị, đồ án linh trùng lại một lần nữa hiện thân. Có điều lần này thật sự khác biệt Tiểu Mập Mạp không ngờ đang trôi lơ lửng trên không trung lại tiến dần về phía mi tâm hắn.

Tuy là bản mạng linh trùng của Trần Duyên, Tiểu Mập Mạp thường ngày lại rất độc lập không thích vận động tay chân, không bị hắn áp đặt bất kì điều gì tất cả đều tuân theo số mệnh.

Giờ khắc này khi Thần Khống Vạn Trùng được Trần Duyên đẩy lên tới giới hạn mà hắn có thể đạt tới, “nhất niệm nhị thân” vốn là lần đầu hắn thực hiện nhưng Tiểu Mập Mạp dường như đã thông hiểu. Ngay tức khắc nhân – trùng nhập thể.

Trước giờ hắn cùng Tiểu Mập Mạp cũng chỉ là tinh thần hợp nhất nhằm đẩy mạnh thần thức. Hôm nay khi đột phá Trúc Cơ cuối cùng Trần Duyên cũng vô tình chạm tới bước đầu của thần thông kinh thiên động địa này.

- Đây…đây là…

Hắn ngơ ngắc ngắm nhìn khung cảnh bên trong não hải, một không gian dường như không có tận cùng. Một độ đen tuyệt đối, nếu như không có hàng tỉ ngôi sao cố gắng vươn mình le lói từng tia sáng nhỏ nhoi sợ rằng hắn đã thật sự lạc lối trong khoảng không vô tận này.

- Nơi ngươi đang đứng chính là tinh thần thế giới, nơi mà ta sinh ra.

Từ phía sau một đóm sáng không ngờ lại bay lượn như có sự sống nhưng điều hắn không ngờ là đóm sáng ấy lại phát ra tiếng của nhân loại.

- Ngươi thật sự là thứ gì, không lẽ là sinh linh nơi đây.

Trần Duyên ngỡ ngàng, không cảm thấy một tia thù địch hướng tới cũng khiến hắn phần nào yên tâm.

- Hời, điều ngươi nói không sai, nơi đây chính là nhà của ta… à đã từng là nhà của ta.

Đóm sáng kì lạ ngập ngừng buồn thảm.

Không hiểu sao chính Trần Duyên cũng cảm nhận nổi ưu tư, nó thật tới mức như chính hắn đã trực tiếp trải qua. Ngay tại thời khắc đó hắn cũng nhận ra đốm sáng kia chính là Tiểu Mập Mạp. Cả hai giờ đây linh hồn, thể xác đều đã làm một tất cả những gì Tinh Thần trùng cảm nhận từ sâu thẳm trong tâm hắn cũng thật sự thắm thía.

Hắn tận mắt trông thấy rất nhiều sinh vật kì lạ nữa giống nhân loại nữa kì quái vui đùa bên những gốc đại thụ khổng lồ. Không gian tràn ngập những thứ kì lạ mà hắn chưa bao giờ được biết thậm chí không hề được ghi lại trong những áng văn mà các bậc tiền bối truyền lại. “bữa tiệc nào cũng chống tàn” tiếng cười vui cũng nhanh chóng thay thế bởi những tiếng la hét thảm thiết. Bầu trời trong xanh bỗng nhiên hóa thân thành hắc ám cuốn lấy mọi thứ tươi đẹp bên dưới mặt đất, nhà cửa, sinh linh, thổ nhưỡng… tới đây kí ức bỗng nhiên chợt đứt đoạn.

Trần Duyên thấm thía nỗi đau đớn đến cũng cực.

- Ngươi không cần phải đau buồn nữa, bản thân tiểu tử ngươi không còn cô đơn.

Hắn chỉ ngón tay lên trên gương mặt cương trực không né tránh.

- Trần Duyên ta thề với thượng thiên đời này kiếp này sẽ dẫm bằng bất kì kẻ nào dám cản trở ta thu lấy Tinh Thần Giới.

- Tiểu Mập Mạp huynh đệ của ta, Trần Duyên này đảm bảo với ngươi thời khắc mà ngươi quay về nhà đòi lại thứ cần tìm, giết đi kẻ cần giết không còn là viễn mộng

- Nếu đời này kiếp này ta không thể thực hiện lời thề sẽ bị thiên lôi oanh tạc nát tan hồn phách.

Ngay khi hắn dứt lời, trên trời cao, nơi khoảng không vô tận. Điều mà những kẻ dám sử dụng lời thề Thiên Chứng đã đến. Hàng ngàn vạn tia chớp chói lòa bất ngờ đồng thời giáng xuống đầu hắn.

- Ah…ah…ah…

Nhục thể bị cơn đau đớn từ trước tới nay chưa từng thấy nhàu xé. Thiên Chứng không chỉ đơn giản là “chứng thực” mà còn là “kiểm chứng”. Kẻ liều mạng trên đời này không thiếu nhưng trong hàng hà sa số những kẻ đó lại không tới một người có thể thành công đi đến cuối còn đường bản thân nói ra. Phần lớn chúng đều đã tử nạn dưới cơn thịnh nộ của ông trời.

Kẻ dám chỉ tay thẳng lên trời thề thốt không khác gì hướng trời cao thách thức, chỉ có những người trí cao tột đỉnh, bản lĩnh ngất trời mới mong vượt qua cửa ải đầu tiên.

Lời thề càng nặng, càng khó thực hiện thì Thiên Chứng càng khó vượt qua. Không ngờ chỉ một lời nói của một tên tu sĩ Trúc Cơ cỏ rác lợi khiến trời xanh nổi cơn thịnh nộ ra tay trừng phạt nặng nề.

- Ta…không phục. Trần Duyên này đầu đội trời chân đạp đất. Lời ta nói ra mãi mãi không rút lại.

- Ta làm được, Tiểu Mập Mạp chờ ta, ngày mà ta mang người về nhà không còn xa nữa.

Bên trong thiên lôi thiêu đốt, huyết nhục của hắn hầu như không còn. Hài cốt không ngờ lại có thể vững vàng đứng đó, từng âm thanh yếu ớt do linh hồn phát ra. Trần Duyên giờ đây không còn bị những đau khổ do xác thịt trần thế gây ra mà chính là thiêu cháy hồn phách.

Bên ngoài Tiểu Mập Mạp cùng hắn vốn là chung một thể liền cùng hắn cảm nhận nổi thống khổ cùng trời cuối đất. Điều đáng ngạc nhiên là đóm sáng không vì vậy sớm tàn lụi mà còn càng lúc càng tỏa ra hào quang chói mắt.

- Tiểu Mập Mạp.

Từ bên trong lôi điện, cốt thủ xòe ra hướng tới vầng sáng. Tinh Thần Trùng cũng chầm chạp lướt tới, khoảng khắc mà Trần Duyên hắn cùng Tiểu Mập Mạp chạm vào nhau không gian xung quanh liền xụp đổ, chôn vùi tất cả, quang cảnh từ cổ chí kim hiếm thấy kia giờ đây cũng chỉ là một trong hằng hà sa số những kí ức trôi nổi trong không gian bất tận.
Bình Luận (0)
Comment