Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 130

Hồ nước rộng lớn được hắn dùng chân khí đun nóng, Trần Duyên được nàng thoát y phục chậm rãi bước xuống. Thả người trên mặt nước mang nồng đậm hương thơm từ thân thể nữ nhân hắn liền thở một hơi dài.

Dựa lưng vào tảng đá lớn, Hạ Thảo bước tới dùng bàn tay nhu nhuyển không xương nhẹ nhàng xóa đi những cực nhọc mà hắn chất chứa trong người.

- Đúng…phía trên một chút… nàng đúng là tiểu bảo bối rất hiểu ý ta.

Tuy không phải là lần đầu mỗi lần được hắn khen ngợi tiểu mĩ phụ trong lòng liền hân hoang, cố gắng dùng mọi thủ đoạn để hắn yêu thích mãi không thôi.

- Tướng công chúng thiếp đã tới.

Phía sau làn khói hơi nước mờ ảo, mười mấy thân ảnh bước lại gần. Những kẻ trông thấy sợ rằng bản thân đã lọt vào tiên cảnh. Thường ngày chỉ cần nhìn thấy một nàng đã là tam sinh hữu hạnh, nay hơn mười nữ nhân không một mảnh vải che thân làm lộ ra những chổ thần bí nhất, mê người nhất khiến bao nam nhân nguyện lạc lối bên trong không muốn tìm đường thoát.

Mẫu nữ dẫn đầu bước chân xuống nước, trên mặt hồ mười hai tiên nữ hoa nhường nguyệt thẹn ngọc thể trơn trượt nhẹ nhàng bơi lội. Chúng nữ không xuống hồ cùng một lúc nhưng lại có cùng mục tiêu, chính là nam nhân nhục thể rắn chắc cự long đã như cột chống trời dữ tợn dựng lên hiển uy.

Trong các nàng, chỉ có mẫu nữ, song sinh tỉ muội cùng Kim Liên là được hắn hân hưởng, bảy nữ nhân còn lại thậm chí là chưa từng được nam nhân chạm tới. Lần đầu trông thấy thứ dữ tợn kia khiến các nàng hoảng sợ, dưới nước tay ngọc không tự chủ mà sờ xuống hạ thể lo rằng tiểu cô nương bên dưới khó lòng mà đưa được thứ đó vào trong.

Chúng nữ tiến sát lại gần, song sinh tỉ muội Lệ Liễu nháy mắt với nhau, hai tiểu la lị nhanh chân lặn xuống bơi vì nữa dưới người hắn ở dưới mặt nước.

Nhị nữ mừng rỡ chạm vào hắn cự long theo thói quen nhẹ nhàng dùng cơ thể nhỏ nhắn của hai người ôm chặt lấy mệnh căn của hắn, tiểu khẩu không ngừng hôn nhẹ.

Trần Duyên khoái trá, nằm ngữa cả người nổi trên mặt nước. Mẫu nữ cùng dâm phụ Kim Liên đi đầu làm gương dùng lưỡi thơm giúp hắn tẩy rữa cơ thể. Được sự dìu dắt của “bậc tiền bối” đi trước bảy thiếu nữ kia cũng lần lượt phục vụ hắn.

Trần Duyên lúc này quả thật là sướng hơn lên trời, đầu gối trên đùi Hạ Thảo cùng nàng miệng lưỡi chơi đùa còn nhục thân lại được mười hai mĩ nữ hầu hạ không một tất nào bỏ sót.

Cự long cuối cùng cũng đã đạt tới đỉnh phong, Trần Duyên trở người ôm Hạ Thảo xuống mặt hồ. Nước khiến đạo bào dích chặt vào ngọc thể, biết hắn không thể nhẫn nại được nữa chúng nữ nhìn nhau cười hì hì chia nhau. Song sinh tỉ muội cố ý nâng hắn cự long nóng như lữa chà sát vào tiểu cô nương Hạ Thảo khiến nàng thở dốc chúng nữ còn lại từ từ thoát đi bạch bào.

- Hạ Thảo tỉ ngày đêm đều mong nhớ chàng, vẻ ngoài tinh khiết không vướng phải một hạt bụi trần nhưng mỗi đêm đều tự mình an ủi miệng cứ gọi “chủ nhân, chủ nhân…”

Linh Diệp kiều mĩ đùa cợt.

- Diệp muội dám trêu chọc tỉ, cho muội chết, cho muội chết.

Nàng bị thân thiết tỉ muội dùng lời nói, dùng tay sờ loạn đến mức mặt ngọc đỏ hồng. Nhưng chưa kịp ra tay trừng phạt ngọc thể đã bị tên sắc lang kia chộp lấy.

Hạ Thảo lúc này chính là sơn dương chực chờ trước miệng sói.

- Tiểu nô của ta, để chủ nhân hầu hạ nàng.

Cự long một đường đâm thẳng vào bên trong khiến hai bên mép hạ thể như căng ra. Hơn một năm trống vắng đột nhiên bị điền đầy Hạ Thảo đau đớn hét lên.

- Ta tiếp tục được chứ?

- Thiếp không sao, mong chủ nhân tận tình hân hưởng tiểu nô.

Nàng quệt đi dòng nước mắt, đôi cự sơn bạo mãn theo từng nhịp hông của hắn mà lên xuống khiến Trần Duyên vô cùng yêu thích. Hắn cắn chặt vào thứ non mềm kia ra sức mút chúng tới biến dạng.

- Ah…ah chàng kiền thiếp sướng chết…sâu hơn nữa…ah…mạnh hơn…

Từng lời dâm ngữ phát ra, Hạ Thảo liền lạc vào nhục dục. Cự nhũ của nàng đã không được Trần Duyên chăm sóc mà chính là chúng tỉ muội xung quanh. Nhục thể của hai người không ngừng bị kích thích, Trần Duyên hai tay cũng không yên phận mà tìm đến hạ thể nữ nhân mà dò xét.

Cơn cuồng loạn cũng khiến hắn không nhận ra ai là ai, chỉ thấy ngón tay được tiểu cô nương nhỏ hẹp siết chặt.

- Nhẹ…nhẹ ngón tay của chàng ah…

- Ha ha ha tiểu huyệt của nàng nhỏ như vậy làm sao cự long của ta có thể ra vào. Để tướng công khiến tiểu cô nương bên dưới nới rộng một chút.

Hắn tà ác mỉm cười, một ngón tay, hai ngón tay khiến chúng nữ không biết tiết thân bao nhiêu lần.

Từ khi tấn cấp Trúc Cơ Hạ Thảo luôn hi vọng bản thân sẽ khiến hắn thỏa mãn, khiến chủ nhân thật sự tiết vào bên trong của nàng. Nhưng sự thật lại khác một trời một vực, sau hơn nữa ngày chinh chiến Hạ Thảo chỉ còn cách giương cờ đầu hàng đành phải để các tỉ muội tham gia ứng cứu.

Bọn người hoang lạc lúc này đã không còn vui đùa bên trong dục phòng nữa, tên đại sắc lang đương nhiên không thể dễ dàng dừng lại (^_^) ôm lấy Hạ Thảo đã thắm mệt bước ra khỏi mặt hồ.

Trần Duyên ra lệnh cùng chúng nữ tiến vào mật thất tu luyện, chỉ có nơi đó mới khiến Thiên Hạ Hồng Lô được phát huy hết mức, đồng thời khiến những mĩ nhân này có thể cùng hắn triền miên lâu dài.

- Tướng công không thể thiên vị a, Hạ Thảo tỉ đã bị chàng kiền gần năm canh giờ gần như thoát lực mà chúng thiếp chỉ mới được càng dùng nhất chỉ an ủi oa…oa…

Mĩ phụ Kim Liên dâm đãng không ai bằng, nàng trên người vậy mà không tự chủ tỏa ra mị sắc kì lạ, không chỉ riêng hắn bị nàng thu hút mà những tỉ muội khác lại càng động dục.

- Hahaha đại dâm phụ, có phải nơi này rất ngứa?

Sắc lang xấu xa dùng ngón tay vuốt ve nàng tiểu cô nương nhưng nhất quyết không khiến nàng thỏa mãn, hắn bỗng nhiên liền cảm thấy kinh ngạc. Dục tính từ dâm phụ này toát ra không ngờ lại khiến không những các nàng mà hắn cũng trở nên phấn khích gấp trăm lần.

- Tướng công…

- Tướng công mau chóng yêu thương chúng thiếp đi…

Trần Duyên đương nhiên là cùng các nàng tình chàng ý thiếp, ngày nối ngày năm liền năm đắm chìm trong nhục dục không thể rời khỏi.

- Tướng công…tướng công… TƯỚNG CÔNG.

Sắc lang trong hai năm qua không một phút giây nào mà không cùng chúng mĩ nhân chơi đùa tình ái. Trần Duyên quả nhiên là thiên tài, hắn thường dụ dỗ các nàng các trò chơi kì lạ đến mức chúng nữ thẹn thùng.
Bình Luận (0)
Comment