Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 195

Khe suối gần đó được Trần Duyên đặt biệt để ý tới không những vì dòng nước trong vắt mát lành mà địa thế xung quanh lại cực kì bí ẩn khó lòng nhận ra có người ẩn nấp.

Diễm phụ ngồi trên mặt đá, gót sen khua nhẹ dòng nước. Cảm giác mát lạnh do dòng suối mang lại khiến cho nàng cảm thấy thương thế đã khá hơn rất nhiều.

- Chu phu nhân, ta đã án theo những gì phu nhân miêu tả đem về những thảo dược này. Không ngờ những linh dược thấp kém tưởng chừng bỏ đi lại có tác dụng trị thương đi.

- Nhà ta vốn truyền đời lấy hái dược làm kế sinh nhai nên đối với linh dược có một chút hiểu biết.

Nàng ưu nhã ngọc thủ đón lấy, tuy Chu Lệ Ảnh từng tiếc lộ xuất thân là hạng bần cùng do cơ duyên xảo hợp tìm được linh tài thần bí mà một bước lên mây đột phá Trúc Cơ nhưng Trần Duyên lại không tin. Nữ nhân tiểu gia không thể nào trong lời nói lại vô tình lộ ra khí chất bá đạo cùng suy tính tĩ mĩ được tới dường này. Mỗi lời nàng nói ra tuy không nhiều nhưng lại không có bất kì sơ hở làm cho hắn khó lòng điều tra được nàng tung tích.

- Ah…

Diễm phụ sau nhiều ngày trốn chạy thể chất đã không thể cầm cự, linh dược trên tay còn không đủ sức lực để giữ được nữa lỡ tay rơi xuống. Nàng trước kia trong mắt phàm nhân chính là thần tiên đi mây về gió, một cái phẩy tay trời long đất lở. Nay một khi không thể thu nạp chân khí, với thể chất của nàng lại chỉ có thể cùng những quý phu nhân chân tay mềm yếu đánh đồng. Chỉ riêng việc có thể tồn tại ở nơi đây hay không đã là điều khó nói trước huống chi là cùng kẻ khác tranh giành tài nguyên.

- Để ta.

Trần Duyên mỉm cười, lấy linh dược áp nhẹ vào vết thương, mĩ cước đặt trên đùi sau đó lại dùng vải băng cầm cố. Gót sen bị Trần Duyên chạm vào làm cho diễm phụ thần tình lo lắng, trừ tướng công chưa có kẻ nào có thể chạm vào. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, những cái chạm khẽ trên da thịt, nàng muốn rút lại mĩ cước nhưng lại không làm. Từ tận sâu trong thâm tâm Chu Lệ Ảnh không muốn khoảng khắc này mau chóng tàn lụi, nàng nhắm khẽ mĩ mục như thể hân hưởng.

- Rột…rột…

Náo động thanh âm tàn phá khung cảnh nên thơ, diễm phụ e thẹn không biết phải giấu mình vào đâu. Thì ra là cả ngày hôm qua tới giờ nàng vẫn chưa ăn gì nên bụng bắt đầu kháng nghị.

- Ha ha ha Chu đạo hữu, ta và ngươi cùng dùng cơm được chứ.

- Đa…đa tạ Trần…công tử.

Nàng e thẹn gật đầu, cách gọi đổi thành công tử cố gắng lắm mới có thể thoát ra khỏi miệng ngọc. Nàng xoay mặt đi chổ khác không khỏi trách thầm.

- Tại sao ta lại gọi hắn như vậy chứ? Ta cùng tên kia gặp nhau chứ được ba canh giờ. Lệ Ảnh ơi Lệ Ảnh, ngươi là kẻ đã có chồng sao lại có thể nói ra những lời khác với nam nhân nào khác chứ.

- Chu phu nhân nếu đã không chê thì cứ xưng hô ta như vậy a, dù sao Trần mỗ cũng vô cùng ưa thích, so với Trần đạo hữu thì nghe thân mật hơn rất nhiều.

Trần Duyên lòng vui như mở hội, hắn không ngờ mọi chuyện lại tiến triển vô cùng nhanh chóng. Đối với vị phu nhân tuyệt sắc này nói hắn không có bất kì thèm muốn nào chính là giả dối. Dù biết Chu Lệ Ảnh là nữ nhân đã có chủ nhưng thì sao chứ? Chỉ cần hắn ưa thích cùng nàng rõ ràng không ghét bỏ, hắn bắt nàng đi thì tên phu quân kia biết nơi đâu mà tính toán nợ nần. Sợ rằng khi hắn tìm tới nơi thì mĩ phụ mê người này đã tâm không còn vấn vươn gì nữa.

Hắn đưa tay trước mặt nàng, nữ nhân hiểu ý bẽn lẽn ngón tay thon dài chạm vào bàn tay to lớn kia. Lần đầu có chút rụt rè, nàng chạm nhẹ rồi rút lại nhưng sau cùng vẫn thỏa hiệp để hắn đỡ nàng đứng lên. Sau nhiều lần suyết té ngã phải chống đỡ vào vai hắn, đỏ mặt như thiếu nữ lần đầu cùng tình nhân va chạm. Eo thon của nàng bị hắn tay lớn quàng qua chống đỡ ngọc thể bước tới gần đống lửa.

Đón lấy một cây cá nướng từ tay hắn, nàng miệng nhỏ khẻ nhai. Hương vị trần đời hiếm thấy lan tỏa trong miệng, khiến nàng không khỏi tự nhủ do bản thân quá đói nên dù ăn gì cũng trở thành sơn hào hải vị. Song mục hàng long mi cong vút nhẹ chóp, diễm phụ ngây ngốc ngắm nhìn Trần Duyên điên cuồng xâu xé xâu cá trên tay không biết chán. Đôi tay chống cằm ngây ngốc hồi lâu thì mặt trời đã lặn lúc nào không hay.

Trần Duyên lại dìu nàng quay về tiểu động mà hắn tốn công khai phá. Bên trong tuy hoang sơ, mộc mạc lại không bẩn thiểu chút nào. Hắn ra ngoài rồi lại quay trở về, trong tay còn cầm theo thật nhiều lá, làm cho nàng một chiếc giường nhỏ nghĩ tạm.

- Trần công tử, ta…thật sự đã mang lại rất nhiều phiền phức. Có ta đi cùng chỉ cản trở công tử truy tìm cơ duyên, hay là để ta tự chăm sóc…

- Chu phu nhân sao lại nghĩ như vậy, cái gì là gặp chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp ta đều hiểu. Nay đã gặp phu nhân trong tình cảnh này nhắm mắt làm ngơ khác gì một kẻ không tim không phổi chứ.

Hắn hào khí đầy người, trên gương mặt tỏ rõ sự quyết tâm không thể nào lay chuyển. Chu Lệ Ảnh trên mắt đỏ hoe cuối đầu cảm tạ, mĩ phụ lo lắng hắn cũng sẽ như trượng phu của nàng trong đầu chỉ nghĩ tới lợi ích. Khi biết được nam nhân kia sẽ vì mình mà ở lại làm cho nàng nội tâm cảm kích khôn cùng.

Đêm đó Chu Lệ Ảnh dù không muốn nhưng bị Trần Duyên bắt ngã lưng trên chiếc giường vừa làm, riêng hắn chỉ đắp một tắm chăn được làm từ lá cây ngồi tựa lưng gần đó.

- Tách…tách…RẦM!

Trong màn đêm mưa như trút nước, cái rét buổi tối chỉ có một chút lá khô còn khó có thể chống trả huống chi là cơn mưa nặng hạt này. Nàng nhục thể nữ nhân lại cực kì suy yếu, bờ vai thon gầy run lên không thể nào yên giấc.

Mĩ mục mở ra, Chu Lệ Ảnh hoảng hốt trông thấy Trần Duyên vẫn một mực ở nơi đó, hắn một chút không dịch chuyển mặc cho từng đợt mưa rơi như trút nước. Thì ra hắn cố tình ngồi đấy để che mưa chắn gió cho nàng, diễm phụ khóe mắt cay cay, trái tim bỗng đau như thắt lại. Sau một khắc lưỡng lự nàng cắn chặt môi mộng, cất lên tiếng gọi.

- Trần công tử, Trần công tử…

Chu Lệ Ảnh thanh âm dù là sắt đã cũng phải tan chảy, Trần Duyên mi mắt nhắm nghiền khó lòng cưỡng lại vị phu nhân kia mị nhãn.

- Ta cảm thấy trong người đột nhiên rất lạnh, Trần công tử hãy vào đây với ta nha!!!

Hắn tâm trí như bị nàng khống chế, trong đôi mắt ngây dại chỉ còn lại thân ảnh của Chu Lệ Ảnh. Như kẻ khát nước lâu ngày tìm được dòng suối nhỏ, Trần Duyên khát khao mãnh liệt trỗi dậy bước lại gần nàng.

Diễm phụ nhận ra Trần Duyên nhìn nàng say mê không dứt, nội tâm vốn thấp thỏm dần diệu lại. Nàng chủ động nhích đồn bộ căng tròn, lộ ra một chổ trên giường lá ý định đã không thể che giấu.

Chu Lệ Ảnh tay ngọc chủ động cầm tay Trần Duyên dìu hắn lên ngồi sát bên nàng. Diễm phụ lấy trong ngực áo một chiếc khăn hoa, diệu dàng chấm từng giọt nước còn đọng lại trên người hắn. Nàng hô hấp có chút dồn dập, hơi thở như lan khiến cho Trần Duyên cũng bị hương thơm từ người nàng cuốn hút. Nhưng hắn vẫn chưa hề chủ động ra tay, mặc cho mĩ phụ ân cần hầu hạ.

Mái tóc đen óng ả, xuôn dài như thác được nàng xỏa xuống. Ban đêm khi nghĩ ngơi đạo bào bức bách lại cản trở nàng yên giấc nên đã được Lệ Ảnh thoáng nới rộng. Diễm phụ cuối người thật sâu chăm chú từng chút một, ngọc thủ vô cốt vô dọc từng li từng tí trên đôi vai cường tráng của Trần Duyên vô tình lộ ra thấp thoáng cánh sen tiểu yếm.

Khăn hoa dọc theo khuôn ngực cường tráng chạy dọc theo từng múi cơ, tất cả đều được nàng chú trọng chăm sóc. Tay nhỏ đã tới lưng quần, Chu Lệ Ảnh mĩ diễm khuôn mặt đỏ bừng. Nàng ngón tay thon dài chạm vào hắn dây lưng, đôi mắt như ngấn nước ngước lên nhìn Trần Duyên như muốn sự đồng ý của hắn.

Đạo bào trễ nãi làm lộ ra bờ vai quyến rũ, Trần Duyên khẻ chạm rồi lại diệu dàng di trượt lên chiếc cổ cao cao. Tay hắn đi tới đâu, nơi đó liền trở nên đỏ hõn nhiệt lượng cũng tăng không kém. Chu Lê Ảnh ngọc thể ngượng ngùng, không ngờ chỉ bị Trần Duyên chạm nhẹ đã khiến nàng không thể kiểm soát bản thân, thư sướng hô hấp có phần mãnh liệt.

- Tùy ý phu nhân.

Nàng như được ân trên ban xuống mệnh lệnh, Chu Lệ Ảnh song thủ gắt gao nắm chặt lấy Trần Duyên dây lưng rồi lại lưỡng lự. Nội tâm của nàng đang dằng co giữa khao khát trống trãi cùng mặc cảm tội lỗi. Nàng nữ nhân đã không còn trinh tiết lại giữa chốn rừng sâu nước độc cùng nam nhân xa lạ làm ra chuyện người đời câm phẫn. Trong lúc diễm phụ còn đang mong lung thì ngọc thủ đã bị Trần Duyên tóm chặt, hắn cao ngạo nở nục cười khiến cho nàng ngất ngây.
Bình Luận (0)
Comment