Bên ngoài thời gian một tuần trăng cũng đã trôi qua, tứ đại thế lực vẫn đang từng ngày trông ngống bọn hắn đệ tử trở lại, mang theo đó là vô vàn vinh quang để danh thế bản môn phát dương quang đại.
- Có…có rồi là toán người đầu tiên bước ra.
Tin tức nhanh như chớp được lan truyền đi khắp nơi, không riêng gì tứ đại thế lực, những tông môn tiếng tăm kém hơn đôi chút cũng không thể bình thản.
Nơi thông đạo được mở ra, có hơn trăm người của những thế lực lẻ tẻ không mấy nhắc đến. Trong đó một đoàn hắc sắc ý phục khiến mọi người trố mắt ngước nhìn đã đi ra.
- Đó không phải là Ma Kiếm Tông tu sĩ sao, không lí nào bọn họ người đông thế mạnh lại phải rời đi sớm như vậy được.
- Có lẽ những báu vật bên trong kia đều đã được bọn chúng khai phá sạch sẽ, những thứ còn lại đều trướng mắt nên mới trở ra.
Từng túi vải to tướng vác sau lưng khiến không ít suy đoán được tung ra, Tam Đại Chính Phái đặc biệt là ba vị trưởng lão tâm tư không thể yên ổn. Vội vàng gọi một tên tu sĩ tiểu tốt có tham gia vào trường chiến đẫm máu cuối cùng đến. Hắn lần đầu đối diện với không chỉ 1 mà đến 3 vị Kim Đan lão quái nội tâm thập phần lo sợ.
- Vị tiểu hữu kia không cần phải sợ hãi, lão phu hứa sẽ không làm hại ngươi thậm chí là còn khen thưởng hậu hĩnh. Mau nói cho chúng ta biết trận chiến cuối cùng tình hình ra sao, rốt cuộc kẻ nào nhận được truyền thừa.
Tên tu sĩ bình tâm trở lại, khẩn cấp bẩm báo, trong lời nói vẫn còn thoáng nét run sợ.
- Đa tạ chư vị tiền bối. 10 ngày trước trận chiến cuối cùng tại trung tâm bí địa đã diễn ra có rất nhiều tu sĩ đã ngã xuống. Nhưng chính phái chúng ta thấy chết không sờn đánh đuổi Ma Kiếm Tông người phải cúp đuôi bỏ chạy. Sau cùng 3 vị đạo hữu có thực lực mạnh nhất của Tam Đại Chính Phái mỗi vị chia nhau một danh ngạch bước vào khu thí luyện nhận thử thách truyền thừa.
Một tin tức không thể nào tốt đẹp hơn, vô số tu sĩ dưới sự bảo hộ của Tam Đại Chính Phái thi nhau hò reo vang dội. Không ít những lời chúc mừng như sóng vỗ trà ngập vỗ tới.
- Tiểu bối lời nói hoàn toàn là sự thật có thiên địa chứng giám.
Lời thề thiên đạo hắn cũng dám lập ra, trông thấy tên tu sĩ kia vẫn bình an tốt đẹp ba người nụ cười trên môi càng trở nên nồng đậm. Vô Kiếm trưởng lão cười tới mức mặt mo cũng trở nên hồng hào, lão gỡ trên tay xuống một chiếc nhẫn ném qua cho hắn dưới những con mắt thèm thuồng của hàng ngàn người.
- Thưởng cho vị tiểu hữu này vì đã mang tới một tin tức đại hĩ a.
- Cảm tạ tiền bối, cảm tạ tiền bối.
Tên tu sĩ kia thập phần mừng rỡ, nhận lấy nhẫn trữ vật trong mắt trong bất giác lộ ra một tia không đúng nhưng ba vị Kim Đan tu sĩ đều không lí tới. Nhận được một thứ có giá trị liên thành như vậy kẻ nào trong nội tâm cũng có chút bất an.
Sau khi đuổi tên tu sĩ kia đi Vô Kiếm Chân Nhân rũ bỏ mọi phiền não sau đầu, nét mặt kiêu ngạo hướng qua nơi ma Kiếm Tông dựng trại không hề che giấu lớn giọng nói.
- Ha ha ha Ma Kiếm Tông các vị bằng hữu quả nhiên có thủ đoạn dạy dỗ đồ đệ, sau khi thất bại tranh cướp truyền thừa vẫn còn đủ lí trí để càn quét một vòng bí địa lão phu thật sự khâm phục, khâm phục.
Trông thấy ba vị Kim Đan trưởng lão sắc mặt không đổi, không khí bên đó cũng có chút âm trầm nào là túi lớn, túi nhỏ đều bị thu vào nhẫn trữ vật. Hành động kì lạ kia lại khiến không ít người nhỏ giọng châm biếm.
- Không phải chỉ một ít cấp 2 kì hoa dị thảo thôi sao, một Trung đẳng động thiên có thể lấy ra thứ gì tốt chứ mà còn sợ kẻ khác dòm ngó.
Mặc cho những tiếng sì sào, Phong Ma Chân Nhân vẫn dưỡng thần, lão chỉ đáp lại đơn thuần một câu sau đó dẫn người rời đi.
- Các vị 1 thành bảo vật lão phu đã không còn hứng thú. Cáo từ.
- Hứ! Đợi khi đệ tử thiên tài của Thiên Kiếm Phái ta bước ra sẽ không thiếu một thành cho lũ quỷ nghèo các ngươi.
Tam Đại Chính Phái hân hoang phát ra rượu thịt muốn tại nơi đây cạn chén đồng thời trêu tức kẻ thua cuộc mà không mảy may nhận ra tên tiểu bối mà bọn hắn tóm được đã sớm cao chạy xa bay.
- Tên kia, mau chóng giao ra nhẫn trữ vật mà ngươi đang giữ. Một kẻ như ngươi không xứng đáng để giữ lấy nó.
- Vậy thì các ngươi đủ bản lãnh để cướp lấy từ tay ta.
5 tên Trúc Cơ tu sĩ trong đó kẻ cầm đầu đã đột phá tầng 5 bao vây lấy tên tu sĩ trẻ tuổi hòng cướp lấy nhẫn trữ vật từ tay hắn.
- Tên si ngốc kia mau nộp mạng.
- Kẻ phải chết chính là các ngươi.
Hàng vạn những sinh linh đen huyền thoát ra bao vây lấy 5 kẻ đáng thương vào trong, vốn là tán tu nên bọ chúng thực lực vô cùng nhỏ yếu không quá 1 canh giờ chỉ còn sót lại trơ trọi 5 cổ thây khô.
- Ha ha ha tặng bảo vật mà còn để lại ấn kí, “Vô Lại” Chân Nhân đúng là vô lại a.
Siết chặt nhẫn trữ vật tới khi vỡ nát, một tiểu thạch kích cở một ngón tay cái hiện ra đây mới chính là thứ mà Trần Duyên nhắm tới.
- Không Gian Thạch, kiếm được ngươi cũng không dễ dàng.
Sau khi cẩn trọng dò xét qua từng ngóc ngách trên thân thể, Trần Duyên lúc này mới cảm thấy an tâm phần nào. Thay y phục, mang trên người một lớp ngụy trang, hắn cùng Lệ Ảnh cùng tiến bước như một đôi phu thê nồng thấm tản bộ.
- Tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, thất trưởng lão. Đệ tử có tội không thể bào hộ các vị sư đệ chu toàn xin nhận lấy hình phạt.
- Ngươi có tội sau khi trở về sẽ xét xử sau, còn nhiệm vụ ta giao cho ngươi đã hoàn thành chưa?
Trước vẻ mặt nghiêm xét của tứ trưởng lão, Mục Chứng Nhân nào dám tư tàng. Con hạc giấy được lấy ra trao trả lại cho lão.
- Có khí tức của Duyên nhi, hắn ở đâu sao lại không trở về cùng các ngươi.
- Bẩm tứ trưởng lão, đệ tử cũng không rõ. Mấy ngày trước chúng ta vẫn cùng đồng hành rời đi nhưng không hiểu vì nguyên cớ gì Trần sư đệ lợi dụng đám đông ồ ạt liền ẩn giấu khí tức không từ mà biệt.
Tử trưởng lão thần sắc nhẹ nhõm, rất giống phong cách trước giờ của lão đệ tử. Sau khi nghe những đệ tử còn lại tường trình rõ đại sự kiện xảy ra trong bí cảnh, với tình thế đó mà vẫn còn rất nhiều đệ tử có thể bào toàn mạng sống đã là kì tích.
- Kẻ làm nổ tung đầu lâu của bọn chúng là Trần Duyên gây ra sao?
- Đệ tử không tận mắt chứng kiến nhưng đã trông thấy Trần sư huynh triệu hồi ra một thanh Tiễn Hồn Khí, chính thứ đó đã báo động đệ tử cho các sư huynh đệ rút lui.
Chỉ một câu nói vô tâm vô phổi của hắn mà gây ra náo động không nhỏ.
- Hồn Khí, ngươi đã từng thấy thứ đó trước kia hay không mà lại dám mạnh miệng khẳng định.
- Đệ tử…đệ tử lần đầu trông thấy cũng không rõ đó là thứ gì nhưng sau khi tận mắt thấy Mục sư huynh triệu ra hồn khí lúc đó đệ tử mới ngộ ra.
Ba vị trưởng lão hít vào một ngụm lương khí thật sâu, nếu quả thật Trần Duyên đã thức tỉnh Hồn Khí thì căn nguyên của những cái chết đáng sợ kia đã tìm ra lời giải đáp.
- Tứ sư huynh, ta kiến nghị nên bắt tên tiểu tử chuyên gây chuyện kia quay trở về tông môn ngay tức khắc. Cứ để hắn tiếp tục rong rủi khắp nơi như hiện nay chẳng may có điều gì bất trắc thì là một tổn hại không nhỏ đối với Ma Kiếm Tông ta.
Chưa tới trăm năm đã thức tỉnh Hồn Khí, từ xưa tới nay kẻ có thể làm được điều này đều có thể đếm được trên đầu ngón tay ngay cả tông chủ hiện nay của Ma Kiếm Tông vạn năm thiên tài cũng chỉ sau trăm tuổi mới có thể làm được.
- Cứ đệ mặc Duyên nhi xông xáo, mãnh hổ không nên bị kiềm hãm trong lồng. Chỉ có rừng xanh bao la mới là thiên hạ đích thực của hắn.
Nhiều ngày đã trôi qua, số lượng người đi ra đã thập phần thưa thớt nhưng lại không mảy may xuất hiện một tên đệ tử nào thuôc Tam Đại Chính Phái khiến cho ba lão gia tử kia sốt ruột đứng ngồi không yên.
- Lẽ nào bọn chúng đã thống nhất chờ đợi ba đệ tử kia xông ra bí địa mới cùng đi theo.
- Họa Sơn Chân Nhân, ngươi nghĩ kẻ nào cũng não tàn như người sao?
Vô Kiếm Chân Nhân đã không còn quan tâm đến mặt mũi, chỉ tay thẳng mặt quát tháo.
- Ngươi dám…
- Hai vị, chúng ta là đại diện mặt mũi của Tam Đại Chính Phái sao lại trở thành trò cười cho đám người ma tông. Để chúng ta không còn mập mờ trước sau, hay là gọi lại vị tiểu tu sĩ kia hỏi rõ thực hư trắng đen thế nào.
Không còn cách nào khác, Vô Kiếm Chân Nhân song thủ đánh quyết muốn tìm lại tia liên kết cùng ấn kí đã để lại trên nhẫn trữ vật. Qua một hồi, sắc mặt lão tái nhợt, trên trán nổi đầy gân xanh. Sát khí không thể kiềm chế mà phóng xuất ra khắp nơi.
- Ấn kí của ta đã bị hủy.
- Như vậy còn những lời tên kia đã nói với chúng ta không thể nào là giả được, hắn dám dùng lời thề với thiên đạo. Kẻ nào dám bất tín sẽ ngay tại đương trường bị vạn lôi giày xéo.
Họa Sơn Chân Nhân không tin là thật hét lớn. Hắn lần này dẫn theo hơn 20 tên Trúc Cơ đệ tử, tất cả đều đã xâm nhập vào bên trong. Nếu như không một kẻ nào sống sót thì tội trạng này dù có môn chủ đứng ra xin tội cũng khó lòng bào chữa.