Sáng hôm sau Trần Duyên bước ra khỏi cửa y phục chỉnh tề, thần tình khoan khoái đi đến đại điện. Nơi đó hai bóng người thướt tha cùng diện thanh bào đã đứng ở đó từ trước. Cả hai đều sắc nước thương trời khó bề ganh đua thua kém đồng thời trên người lại còn toát ra phong vận quyến rũ của nữ nhân thành thục làm cho Trần đại sắc lang miệng lớn không thể nào khép lại.
- Hì hì hì Trần đạo hữu quả nhiên là ngươi giữ chữ tín a, vậy mà ta tưởng chừng đạo hữu không thể tới chứ?
- Không dám, không dám. Có Chu tiền bối cùng Chu cô nương đã mở ra “kim khẩu” làm sao ta dám thất hứa đây. Chỉ là khiến hai vị phải chờ lâu là ta có tội rồi.
Trần Duyên ngây ngốc một hồi bị lời trên chọc của Lệ Ảnh làm cho bừng tỉnh, hắn ngại ngùng vò đầu đáp lễ.
- Được rồi Ảnh nhi! Trần công tử xin đừng vì thế mà lấy làm phiền lòng, chỉ là sáng sớm tiểu nữ của ta đã thúc giục từ rất sớm a, hình như là muốn cùng ai đó gặp mặt đã gấp không chờ được.
- Mẫu thân!!!
Lệ Ảnh đỏ mặt.
- Tại sao chỉ có ngươi tới đây, còn Kim Nhu cô nương đâu, không lẽ trong người không được khỏe.
- Đa tạ Chu tiền bối quan tâm, Nhu nhi quả thật bất tiện trong người nên nàng muốn ở lại nghĩ ngơi có nhờ tiểu bối chuyển lời cáo lỗi.
Trần Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không thể nào nói ra sự thật ra đêm qua Kim Nhu đã bị hắn “làm” cho kiệt sức. Mĩ nhân đáng thương tới gần sáng mới có thể tạm thời thoát thân, nàng mệt lã người liền ngủ thiếp đi.
- Nếu như vậy thì để ta đi qua xem xét, dù sao thì Kim Nhu cô nương là khách quý tại đây không thể để nàng có chuyện không hay a.
- Ha ha ha đa tạ tiền bối quan tâm, Nhu nhi đã không sao rồi có thể là trên đường đi mệt nhọc tích tụ bất chợt bộc phát thôi.
Hắn hiễn nhiên không thể để Ngọc Ánh nhìn thấy bộ dạng lúc này của Kim Nhu nên ra sức ngăn cản.
- Mẫu thân, nữ nhi thấy Kim Nhu cô nương khẳng định không có gì đáng lo đâu. Dù sao Trần Duyên đạo hữu cũng là hành gia trong việc “trị thương” mà, hắn có cái nhìn khác xa người thường.
- Thì ra là vậy, không ngờ Trần công tử cũng là kẻ đồng đạo.
Ngọc Ánh gật đầu thấu hiểu, nàng cũng không muốn quá cưỡng ép. Dù sao Trần Duyên là kẻ không phải tầm thường, hắn làm việc hẵn là có lí lẻ của mình.
Thiên Hạ Khách Điếm không hỗ danh là một đại thế lực trải dài bốn phương tám hướng. Cách Linh Sơn trăm dặm, một tòa tiểu tháp nguy nga tráng lệ như là một mũi thương hùng dũng được dưng lên giữa trời. Quan cảnh nơi đây không còn phải nói, thập phần náo nhiệt. Đâu đâu cũng thấy tu sĩ, bọn chúng kẻ thì bộ hành người lại cưỡi pháp khí, linh thú…thậm chí nếu ngươi nhân phẩm không tệ sẽ được một lần diện kiến Kim Đan địa tu sĩ phi không tới đây.
- Vị tiền bối này quả nhiên có con mắt nhìn hàng nha, gốc Tỏa Luân Thảo này là linh dược cấp 2 Ất đẵng. Công hiệu nhiều như sao trên trời nếu như có thể tìm được vị luyện đan sư cao tay ấn nào đó có thể luyện thanh đan dược cứu mạng chứ không chơi.
Trần Duyên không ngại ngùng cầm lên một nhánh linh thảo màu tím huyền bí, vẻ mặt ra chìu ưa thích.
Xung quanh tiểu tháp 10 dặm nhân sinh thập phần rực rỡ, không ít người dựng nhà, hàng quán chuyên nhắm tới những tu sĩ giàu nứt đổ vách từ phương xa tới đây để đốt linh thạch.
- Không tệ, ngàn năm Tỏa Luân Thảo, dược khí vẫn còn rất nồng đậm. Kẻ thu hái tay nghề rất cao cố ý không làm mất đi gốc rễ nên vẫn còn có thể gieo trồng tiếp tục bồi dưỡng. Ra giá đi.
- 3 vạn hạ phẩm linh thạch.
Tên thương buôn kia nhận thấy Trần Duyên thích thú liền hét lên một cái giá không nhỏ, thậm chí còn lớn hơn 5 thành so với giá niêm yết.
- Cái gì, 3 vạn? các ngươi sao không đi cướp luôn đi. Ất đẵng linh thảo giá trị đều chỉ dừng ở mức 2 vạn 5, ngươi muốn lừa gạt người sao. Trần Duyên, chúng ta đi, ta không tin chỉ có chỗ này bán Tỏa Luân Thảo.
Lệ Ảnh bực dọc vô cùng, nàng bên linh thảo từ nhỏ lớn lên nên những thứ như thế này đã sơm nắm trong lòng bàn tay. Bọn người kia rõ ràng đánh vào Trần Duyên biểu hiện mà hét giá, vậy có khác gì cướp của chứ.
- 3 vạn linh thạch? Được đây là linh thạch của ngươi.
- Ha ha ha đạo hữu quả nhiên là có con mắt tinh đời, Tỏa Luân Thảo này phải trao cho đạo hữu mới thật sự là bảo kiếm trao tay anh hùng.
Còn tưởng vụ mua bán này bị nữ nhân kia làm cho phá sản nào ngờ Trần Duyên còn phá sản hơn bỏ ra tận 3 vạn linh thạch. Nên nhớ chỉ cần hắn thêm vào 1 vạn linh thạch nữa thôi cũng đã có thể mua vào một cây Giáp đẵng linh dược rồi.
Chuyến mua bán trao đổi này làm kinh động không ít kẻ đứng gần đó, ai ai cũng dùng đôi mắt tiếc rẽ nhìn hắn.
- Ngay cả trị giá của linh dược còn không thể ước đoán, một kẻ như ngươi đặt chân đến nơi đây cũng chỉ làm bù nhìn thôi.
- Sư huynh, đệ trộm nghĩ hắn chỉ vì muốn trước mặt hai vị mĩ nữ không muốn mất mặt nên mới bấm bụng trả cái giá trên trời đó.
“Nông thôn cũng có anh hùng, thành thị cũng có kẻ khùng người điên” tưởng chừng chỉ có những tên tán tu ngày ngày phong ba tính tình thô kệch nên mới làm ra hành động khiến kẻ khác chú ý. Không ngờ hai tên này đạo bào sau lưng thêu kim sa mang hình dạng hỏa lô khổng lồ, rõ ràng là cao đồ của Dược Sơn Phái. Bọn chúng quanh người tỏa ra đan khí nồng nàn như sợ rằng kẻ khác không biết bản thân là luyện đan sư.
- Tuấn Dẫn, Lô Manh đây không phải nơi để hai kẻ Đinh đẵng luyện dược sư như hai ngươi có thể xen vào.
- Ngươi dám…
Ngọc Ánh mĩ mục khinh thường điệu bộ không hề che giấu, mà hai chữ “Đinh đẵng” lại càng được nữ nhân này đặc biệt lớn giọng.
- Các ngươi đứng lại cho ta.
Giận quá hóa thẹn, hai tên tu sĩ kia kẻ trước người sau vây lấy ba người Trần Duyên.
- Hai vị, nơi đây là quan lộ không phải là nơi các ngươi làm chủ. Mời nhường đường.
Trần Duyên sắc mặt có chút không tốt nhưng lại kiên dè thế lực cai quản nơi đây nên vẫn không muốn ra tay.
- Tên phế vật, câm miệng cho ta.
- Còn ả kia, đừng tưởng ngươi vẫn còn phong quang như trước. Nên nhớ rằng lúc này tu vi của chúng ta cũng không thua kém gì ngươi.
- Tuấn Dẫn…ưm…tuấn dật (bảnh bao, đẹp trai). Tên rất có ý nghĩa nha, chỉ có điều tên với người lại…
Mẫu nữ hai người đều không tự kiềm chế mà phụt cười, cái tên này đúng là cùng hắn khác xa một trời một vực. Xung quanh không ít kẻ cũng cố tình quay mặt đi nơi khác, chính họ cũng khó lòng nhịn được nhưng lại sợ đắc tội với đại thế lực.
- Khốn kiếp!!! ta sẽ giết…
- Khoan đã! Chúng ta đều là người nho nhã cớ sao lại hơi chút là động chân đông tay. Tuấn…Dẫn đạo hữu lại là người của danh môn chính phái, ngươi hẵn sẽ không muốn làm Dược Sơn Phái mất mặt đi.
Tuấn Dẫn vừa muốn xông lên dạy dỗ tên kia một trận thì dừng lại, hắn tâm trí lưu động không ngừng.
- Ta dù sao cũng là luyện đan sư vị thế cao quý nếu chỉ vì hắn mà náo lớn khẳng định sẽ làm ô uế uy danh, thậm chí rất có thể bị môn phái trách phạt xuống.
Trông thấy hắn lộ vẻ chần chừ, Trần Duyên biết âm mưu bước đầu đã thành công hướng về phía Tuấn Dẫn chấp tay đạo.
- Bần đạo đối với quý phái uy danh vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, Dược Sơn Phái luyện đan đứng đầu thiên hạ. Biết bao nhiêu vạn năm qua đã nuôi dưỡng ra hàng vạn luyện dược sư tạo phúc cho bá tánh không ai không kính nể.
Chỉ trong chớp mắt tình thế đã diệu xuống ngay cả chính Tuấn Dẫn cũng không thể nào ngờ được. Hắn nhận ra có gì đó không đúng, bản thân ban đầu muốn chăm trọc thậm chí là ăn thua đủ với ba người họ nhưng bây giờ một lời nói khó nghe cũng không dễ thể thoát ra khỏi miệng.
Không chỉ có hắn, Lô Manh phía sau ban đầu vốn chỉ chờ có sư huynh báo hiệu sẽ liền tiến lên trợ công lúc này lại đứng đực ra đó.
- Dược Sơn Phái vạn năm qua công đức vô lượng luôn lấy lí lẽ làm đầu, lấy luyện dược nổi danh. Nay chúng ta cũng vì chuyện này xảy ra tranh cải không đáng có vậy thì cũng lấy nó ra phân xét đúng sai a.
Trước ánh nhìn kinh nghi của nhiều người, Trần Duyên lấy ra một bụi Tỏa Luân Thảo, trước sau rõ ràng chính là bụi linh dược hắn thu về ban nãy.
- Chúng ta hãy cũng định giá gốc Tỏa Luân Thảo này để phân thắng bại đi.