Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 247

Song Vĩ Yêu Miêu hai chân trước che kín tai mèo, bộ dạng thập phần nhân tính.

- Này Trần Duyên, ngươi không phải vì thoát chết mà đầu óc muốn điên rồi chứ. Ngươi không nghe ta nói hả?

- Khí tức này…

Đang mãi mê suy nghĩ, Trần Duyên thần thức bất chợt nhận ra phụ cận có người. Hắn từ mấy ngày trước đã thoát khỏi lãnh địa của Chính Phái nên đương nhiên không thể là của bọn người truy sát. Khóe miệng từ từ nhếch lên, điệu cười quen thuộc lại xuất hiện.

- Thủy Miêu, ngươi cứ trở về Ma Kiếm Tông trước. Ta sẽ có chút việc trên người sẽ trở về sau.

Không đợi Song Vĩ Yêu Miêu kịp định thần, Trần Duyên liền tâm hơi không còn. Đại miêu mặt mèo ngây ra vẫn chưa thể hiểu, diễn biến này không phải quá nhanh đi.

Thanh bào nữ nhân trên tay cầm theo bội kiếm, trên đầu nàng đội trướng bồng thận trọng che khuất dung nhan. Chân ngọc tha thướt từng bước uyển chuyển nhẹ nhàng dù mới trải qua cơn mưa nặng hạt, đường đất loang lỗ khó đi nhưng trên người lại không hề dính lấy một chút bùn đất bẩn thiểu.

- Kẻ kia ngươi là ai, còn không nhanh bước ra. Ban ngày ban mặt mà lại giở trò lén lút không phải là đạo của kẻ quân tử.

Mĩ nhân tinh tường ánh mắt nhận thấy bóng người nấp sau đại thụ, nàng chất giọng trong trẻo nghiêm trang vài phần hướng kẻ theo sau kia lớn tiếng dọa nạt.

- Ông trời đúng là đảo lộn rồi, không ngờ lại có ngày thê tử chửi bới tướng công là kẻ lén lút a.

Trần Duyên giọng điệu “buồn thảm” uể oải bước ra.

- Trần…sư huynh…

Nữ nhân giọng điệu run run lao người ôm chầm lấy hắn. Đấu bồng trên đầu thoát ra hiện lên khuynh thành nhan sắc không phải ai xa lạ, đó chính là Tưởng Lệ sư muội.

- Huynh vẫn bình an vô sự! Vậy là tốt rồi, tốt lắm rồi.

Tưởng Lệ tay ngọc vuốt ve khuôn mặt nam nhân trong mộng của nàng. Hắn không nói không rằng liền một lần biệt tích suốt 3 năm. Nàng đã tốn không nhỏ công sức dò hỏi, rốt cuộc chỉ nhận lại những cái lắc đầu bất lực. Tình cờ có lần Tưởng Lệ từ những sư huynh xâm nhập bí địa trở về lộ ra tin tức hắn bị ngoại nhân truy sát khiến cho nàng ngày đêm không thể ngừng lo lắng cho hắn.

- Nàng nghĩ ta là ai chứ? Bản lĩnh của tướng công nàng cũng là người rõ nhất a. Nam nhân của nàng làm sao đễ dàng gặp nạn được.

Trần Duyên cảm nhận Tưởng Lệ từ tận đáy lòng thật sự quan tâm làm hắn thập phần cảm động. Khẻ vuốt mái tóc đen nhánh, lau đi hàng mi đã ngấn lệ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi căng mọng.

Tưởng Lệ không hề chống cự, nàng thậm chí còn vòng tay siết chặt lấy hắn eo hổ. Như sợ rằng nếu nàng chi cần thả lõng đôi chút thì nam nhân này lại một lần nữa bỏ nàng mà đi.

Mấy ngày hôm sau, Trần Duyên cùng nàng bên nhau không rời. Có vẻ thời gian được ở bên cạnh hắn khiến cho nàng đối với Trần Duyên ác cảm ban đầu dều không cánh mà bay. Chính bản thân nàng cũng khó tin, không ngờ có ngày với bản tính kiêu ngạo của mình nàng lại có thể dễ dàng cùng nam nhân tay trong tay tảng bộ giữa thanh thiên bạch nhật.

- Sư huynh, muội đã được người của Tử Bào đệ tử chiêu dụ. Muội theo lời sư huynh đã chấp nhận bước vào nơi đó tu luyện.

- Nàng quyết định không sai, dù nàng có làm điều gì đi chăng nữa ta vẫn sẽ ủng hộ nàng.

Trần Duyên ngọt ngào một tay khoát vai ngọc, mĩ nhân nội tâm thập phần ấm áp cũng ngả vào lòng hắn.

- Tại sao nàng lại ở đây? Chẳng lẽ là nhận nhiệm vụ tông môn, có tướng công đi theo dù là nhiệm vụ có khó khăn mấy cũng chỉ là chuyện nhỏ nha.

- Không phải, muội lần này ra ngoài là chuyện tư. Người Tưởng gia đem phong thư tới nói là mẫu thân (^_^) đã trở về nên muội muốn gặp mặt người.

Tưởng Lệ lân lân cảm giác hạnh phúc bất tận đương nhiên sẽ không giấu diếm hắn nói ra nguyên nhân nàng có mặt tại đây.

- Sư huynh hay là…cùng muội đi tới Tưởng gia được không?

- Sao? Tới Tưởng gia, tại sao lại không được, chỉ cần nàng đi đâu ta sẽ liền đi theo đó, cả đời bám chặt lấy nàng không buông tha.

Trần Duyên mở cờ trong bụng, hắn không ngờ rằng Tưởng lệ lại chủ động mời gọi hắn tới nhà đây không phải là cố ý muốn hắn ra mắt phụ mẫu của nàng sao. Đương nhiên Trần Duyên quyết không bỏ qua cơ hội trời cho này, hắn ngay tức khắc hăng hái gật đầu, khóe miệng cười như muốn đụng tới mang tai.

- Tưởng Lệ, nơi đây…thật sự là Tưởng gia sao?

Hai ngươi chân đạp pháp khí từ trên cao nhìn xuống trang viên rộng hơn 3 dặm vuông, Trần Duyên không thể giữ nỗi vẻ ngoài tiêu sái như trước. Hắn sắc mặt xám xịt giọng nói run rẫy, lo sợ nhìn qua mĩ nhân khó khăn cất tiếng nghi ngờ.

- Không thể sai được, muội ở đây từ nhỏ đương nhiên sẽ không nhìn lầm rồi.

Tưởng Lệ khó hiểu nhìn tới, không lẽ Trần Duyên đối với Tưởng gia có gì bài xích.

- A!!! tướng công nhớ ra trên người thật sự có chút chuyện ngoại thân không thể cùng nàng trở về được hay là…

Nói tới đây Trần Duyên bỗng thấy Tưởng Lệ sắc mặt bất thiện, quả nhiên hắn đã chọc giận vị mĩ nhân này rồi. Quân tử không chịu thiệt trước mắt, Trần Duyên nhanh chóng đem lời định nói ra nuốt xuống trở lại.

- Lệ nhi, nếu con đã tới thì còn không nhanh vào nhà. Còn vị đạo hữu kia nếu là bằng hữu của Lệ nhi thì Tưởng gia ta rất vui sướng bồi tiếp.

Từ trong trang viên giọng nói trong trẻo truyền ra, nữ nhân thanh âm êm ả như mật rót vào tai. Trần đại sắc lang cả người chết lặng, nội tâm như rơi vào vực sâu vạn trượng, trên trán không biết tự khi nào mà mồ hôi đã nhiều như mưa đổ.

- Muội liền đi vào trong đây, còn muốn đi hay ở lại thì tùy ở huynh.

Tưởng Lệ rõ ràng đã sinh khí, dọc đường Trần Duyên trên miệng lúc nào cũng lưu loát không ngừng. Nào là nói “nàng phụ mẫu ngày thường tích đức nhiều vô kể nên mới sinh ra nàng một đại mĩ nhân”, “Tưởng gia hẵn rất bề thế hắn phải ở lại một thời gian để mở rộng tầm mắt”… nhưng khi tới nơi nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn khiến nàng nội tâm không thoải mái.

- Lão đại, không lẽ ngươi lại gây ra chuyện tình thương thiên hại lí gì nữa rồi. Nếu không sao lại lúng túng như như chuột gặp mèo nha.

Hiếm thấy Trần Duyên rơi vào hoàn cảnh thảm hại như vậy Tiểu Mập Mạp không bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng. Tiểu Huyết bên kia cũng gật đầu tỏ vẻ đồng lòng khiến Trần Duyên trong lúc đường cùng càng trở nên nóng giận. Một bã ném hai tên không tim không phổi này vào bên trong Loa Trùng Ốc.

- Sự việc đã đến bước đường này đã không thể trốn tránh được nữa, đau muộn chi bằng sớm một chút. Để đêm dài lắm mộng lại càng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Ý đã quyết, Trần Duyên hít mạnh một hơi phóng người bước vào trang viên Tưởng gia.

Tưởng gia trang viên trong khu vực trăm dặm chung quanh cũng xem như là một tiểu thế lực. Nhân khẩu không dưới ngàn người, tu sĩ cũng không ít dù chỉ đơn thuần là Luyện Khí 3, 4 tầng nhưng cũng đã rất là hiếm thấy rồi.

Theo bước Tưởng Lệ, hắn được dẫn tới một đại điện có chút hoành tráng, bên trong không dưới 10 người. Trông thấy 2 người vừa bước vào hai bên đoàn người liền đứng dậy hướng tới vái chào. Đây cũng là điều bình thường, trong tu tiên giới khoảng cách vô cùng xâm nghiêm không ít kẻ bề ngoài trăm tuổi nhưng cả đời tu vi chỉ đều mắc kẹt ở Luyện Khí kì tầng 9 ngay cả viên mãn cũng không dám nghĩ tới. Đứng trước Trần Duyên một tu sĩ Trúc Cơ hành lễ một chút cũng là điều nên làm.

- Phụ thân, mẫu thân tốt a.

Tưởng Lệ bước chân vào liền oanh oanh yến yến vui mừng chạy tới xà vào lòng mẫu thân đồng thời đánh mắt theo lệ cuối chào phụ thân của nàng. Rõ ràng Tưởng gia gia chủ cùng nữ nhi trước giờ vẫn không thể hào hợp nha.

Tưởng gia đời này gia chủ tên là Tưởng Lí Hồ đều đã hơn trăm tuổi, lão tu vi bị trói chặt tại Luyện Khí kì viên mãn. Khí sắc hôi bại ngồi trên chủ tọa không ngừng ho khan mấy tiếng, bị chính nữ nhi không thèm nhìn mặt cũng không dám mở miệng trách phạt chỉ có thể cười trừ cho qua.

- Đạo hữu ắt hẵn là bằng hữu của con gái ta đi. Không biết cao danh quý tánh của đạo hữu là gì để ta tiện bề thăm hỏi.

Gia chủ phu nhân an tọa không phân cao thấp cùng tướng công, nàng dáng vẻ lại thập phần trẻ trung như chỉ vừa gần 30. Đôi mi thanh tú nhẹ mở, nhan sắc cùng Tưởng Lệ giống nhâu đến 8 phần hay nói đúng hơn là nữ nhi đã thừa hưởng nhan sắc tuyệt trần từ nàng thậm chí so với Tưởng Lệ lại tăng thêm mấy phần thành thục.

Tưởng phu nhân tươi cười nhưng lại khiến Trần đại sắc lang đứng như trời trồng. Sắc mặt xanh xao, môi mấp mấy khó có thể phát thành lời. Tất cả cũng bởi vì Tưởng phu nhân, mẫu thân của Tưởng Lệ, người đang ngồi trên mộc tọa kia không ai khác chính là Chu Lệ Ảnh thê tử, nữ nhân đã cùng hắn vô cùng mặn nồng ái ân.

- Đa tạ Tưởng phu nhân đã rộng lòng tiếp đại, bần đạo danh tự là Trần Duyên cùng Tưởng sư muội của quý gia tộc là đồng môn sư huynh. Vốn đã nghe danh Tưởng gia đã lâu nên lần này mới mạo muội ghé qua.

Ngay tức khắc Trần Duyên khôi phục lại chấn tĩnh, mặt không đổi sắc tươi cười chắp tay đáp lời.

- Ha ha ha nếu đã là Lệ nhi đồng môn thì lão phu mạn phép xưng hô là Trần công tử như vậy có phải phép?

- Không dám, không dám. Tưởng gia chủ cứ gọi ta là Trần Duyên được rồi.

- Như vậy sao được. Người đâu còn không mau mời Trần công tử an tọa.

Tưởng Lí Hồ được một vị Trúc Cơ tu sĩ đức cao vọng trọng ăn nói khách sáo như vậy khiến cho những nếp nhăn trên mặt đều dãn ra cao hứng vô cùng.

- Lần này đường đột tới đây Trần Duyên thật thất lễ, thứ này xem như là chút ít lễ vật mong các vị bỏ qua cho.

Sau khi đã an tọa, Trần Duyên từ trong túi trữ vật lấy ra một đóa Thiên Cảnh Hoa là linh dược cấp 2, Giáp đẵng trị giá mấy vạn viên linh thạch. Thứ này là tài liệu trọng yếu nhất để luyện ra Trúc Cơ đan, một đóa này cũng đủ để luyện ra mấy lò a.

- Ha ha ha Trần công tử khách sáo rồi. Người đâu, mang bảo vật lui xuống.

Nhìn thấy Thiên Cảnh Hoa, toàn trường như muốn nóng lên. Không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía đóa linh dược này. Trong đó kẻ thèm thuồng ngất không ai khác ngoài Tưởng gia chủ, Tưởng Lí Hồ. Lão không cần nói vài câu khách sáo đã vội kêu người mang linh dược giấu đi như sợ hãi rằng Trần Duyên bất chợt đổi ý.

- Lệ nhi từ nhỏ vốn rất bài xích nam nhân, lần này ngoài ý muốn lại cùng Tưởng công tử đồng hành tới tận gia viên. Hẵn là Tưởng công tử cùng nữ nhi của ta có tình cảm rất nồng hậu a.

- Khục…khục…

Trần Duyên vừa kê tách trà thơm lên miệng liền bị nghi vấn của Chu Lệ Ảnh làm cho ho khan không ngừng vội vàng đặt li trà xuống bàn thanh minh.

- Trần Duyên cùng Tưởng sư muội tình cờ có duyên quen biết, cùng nhau tu luyện trong Ma Kiếm Tông mấy mươi năm luôn xem nàng là tiểu muội muội mà chăm sóc.

- Đúng vậy đó mẫu thân, nhờ Trần sư huynh bỏ không ít tâm tư bồi dưỡng mà nữ nhi mới có được ngày hôm nay.

Tưởng Lệ vô tình châm dầu vào lữa khiến cho Lệ Ảnh càng nhìn hắn bằng đôi mắt bất thiện.

- Thật vậy sao? Nữ nhi của ta niên kỉ chưa tới 20 đã đột phá Trúc Cơ sợ ràng Trần công tử cái giá phải bỏ ra sợ rằng hai chứ “không ít” cũng không thể nào bì kịp.

Nàng là ai chứ, thân là Trúc Cơ Trung kì tu sĩ chỉ cần kiểm tra thân thể nữ nhi một lúc đã nhận ra nội tình trong người Tưởng Lệ thập phần vững chắc dù cho là tu sĩ đã đột phá trăm năm cũng khó mà bì được.

- Cái gì, niên kỉ chưa qua 20…?

Toàn trường ánh mắt đều đổ dồn về phía Tưởng Lệ, tin tức nàng đột phá Trúc Cơ chỉ vừa được báo về không bao lâu, không ai trong bọn họ dám tưởng tượng được nàng có thể làm ra chuyện động trời này. Lực chú ý sau đó lại chuyển dời trên người Trần Duyên, không ít người nhìn hắn bằng đôi mắt thèm khát nói đúng hơn chính là biến Trần Duyên trở thành một rương châu báu di động. Tà tâm trên cõi đời này kẻ nào lại không có, bọn chúng thật sự nếu không phải vì khoảng cách thực lực giữa Luyện Khí kì và Trúc Cơ kì quá xa thật sự sẽ liều mạng giết người đoạt bảo.

Tưởng Lí Hồ không tránh khỏi thất thố, lão hai mắt nóng bỏng hướng Trần Duyên không giấu được vẻ tham lam.

- 20 năm…khốn kiếp chuyện tốt như vậy 5 lần 7 lượt lại tới trên người nghịch tử kia chứ? Còn ả đàn bà Lệ Ảnh kia nữa, nếu như cứ để mọi việc tiếp diễn thì Tưởng gia này đều phải rơi vào tay ngoại nhân sao?

Lão giả phẫn hận cùng ghen ghét không dứt càng khiến cho khuôn mặt nhăn nheo của lão trở nên khó coi. Liếc nhìn lão phu nhân cùng tiểu nữ dường như đang nhìn thấy tử thù, song thủ siết chặt dường như hận không thể giết 2 mẹ con nàng.

- Tưởng gia chủ, không lẽ lễ vật của ta không thể khiến Tưởng gia vừa lòng sao?

- Ah! Không, không chỉ là lão phu tuổi tác đã cao trong người tồn đọng không ít quái bệnh nên đôi lúc phát tác. Thật là làm cho Trần công tử mất hứng lão phu có tội rồi.

Tưởng Lí Hồ biết bản thân thất thố, nhất thời không kiềm chế được xúc động mặt già vội vàng phân bua.

- Nếu như Tưởng gia chủ trong người bất an hay là ta ở đây cũng có không ít đan dược…

- Không, không! Tưởng gia bao đời nay đều lấy linh dược làm kế sinh nhai. Một chút mao bệnh này không đáng lo, không đáng lo. Trần công tử đường xa tới đây ắt hẵn cũng hao phí không ít sức lực, người đâu mau đưa Trần công tử về phòng nghỉ ngơi qua vài ngày lão phu sẽ bày yến tiệc tẩy trần cho Trần công tử.

Lão cáo già thật sự gấp không chờ được nữa, Thiên Cảnh Hoa, Giáp đẵng linh dược thứ mà cả đời này hắn không dám nghĩ tới thật sự cầm trong tay, Trúc Cơ Đan đã không còn xa vời nữa. Lão tuổi tác nhờ vô số linh dược cùng tài nguyên chèo chống tới nay đã vượt qua 150 tuổi cũng đã là cực hạn. Trong vài năm tới nếu không tu vi đột phá Trúc Cơ đồng nghĩa với việc tử kì của lão đã điểm. Nay thứ dược liệu cuối cùng được dân tới tận cửa khiến lão không thể nhẫn nại cùng Trần Duyên tiếp tục nán lại.

- Đa tạ Tưởng gia chủ hậu đãi, Trần Duyên đành làm phiền Tưởng gia một thời gian rồi.

Trần Duyên mỉm cười khách khí đáp lời.

- Trần công tử vốn là cao đồ của Ma Kiếm Tông ắt hẵn tư lịch không thể xem thường. Ta cả đời chỉ quanh quẫn trong Tưởng gia lịch luyện còn nông cạn không biết Trần công tử có nhã hứng cùng ta đàm đạo?

Tưởng phu nhân Chu Lệ Ảnh âm thầm quan sát bất chợt mở miệng, nàng cười như không cười thần thái cao quý cùng giọng nói du dương đánh động không ít người.

- Chủ ý này cũng không tệ a, phu nhân tu vi cũng đã kẹt lại ở Trúc Cơ 4 tầng khá lâu rồi. Nếu như cùng Trần công tử đàm luận biết đâu…

Tưởng Lí Hồ cao hứng phụ họa thì nhận ra Chu lệ Ảnh thần sắc không tốt liền im bặt nữa lời không dám hé răng.

- Nữ nhân đệ tiện, ngươi không còn làm mưa làm gió tại Tưởng gia này lâu đâu. Chỉ cần ta đột phá Trúc Cơ thì về danh hay phận hai mẹ con các ngươi sẽ không thể thoát khỏi gia trang này, cả đời phụng sự cho Tưởng gia.

Lão giã nội tâm thầm hét phẫn hận tới cực độ nhưng trên mặt lại treo nụ cười gượng ép. Vội vàng cáo từ Trần Duyên, tay chống quãi trượng được một tên gia nhân đỡ ra ngoài.

- Trần công tử vẫn chưa đáp lại đề nghị của ta, hay là Trần công tử không nguyện ý?

Bị Chu Lệ Ảnh dồn sát, Trần Duyên ngập ngừng nhưng lại trông thấy ánh mắt mong chờ từ Tưởng Lệ. Trong gia trang này chỉ có mẫu thân là người duy nhất thật sự yêu thương nàng thật lòng. Biết được mẫu thân đối với thái độ của Trần Duyên không vừa ý khiến nàng nội tâm mâu thuẫn sợ rằng Trần Duyên đã vô tình chọc giận mẫu thân nên không ngừng dùng ánh mắt buồn bã nhìn hắn.

- Nguyện ý, đương nhiên Trần Duyên nguyện ý cùng Tưởng phu nhân đàm đạo. Chỉ là tu vi của Trần Duyên quá non kém chỉ sợ không thể khiến phu nhân hài lòng.

- Trần công tử quá lời, Ma Kiếm Tông sừng sững tại thế gian từ thời thượng cổ. Tri thức qua bao đời các bậc tiền bối bị công tử hấp thu ta không thể không động tâm. Hay là qua 1 canh giờ mời công tử hạ giá đến thư phòng chúng ta tiện bề đàm đạo.

Không đợi Trần Duyên mở lời, Chu Lệ Ảnh tay ngọc nhẹ phất lên hơn mười lão gia tử cao tầng Tưởng gia lúc này mới dám thoái lui. Sắc mặt bọn họ không ai cao hứng, khí chất lụi bại từng bước lê thân hình già cõi bước ra đại sãnh.
Bình Luận (0)
Comment