Trần Duyên mặc kệ kẻ khác ngoài kia dò hỏi, hắn sau khi phong kín cửa động liền phi thẳng vào trong Tiểu Phương Thế Giới ngày đêm cùng các vị thê tử hoang…à không phải là ngày đêm tu luyện mới phải.
Các nàng sau khi biết tin Ngọc Ánh là Luyện Đan Sư liền không khỏi trầm trồ ca thán.
- Nếu ta tiết lộ nhạc mẫu tỉ tỉ thực ra là một đại tu sĩ Kết Đan Kì không biết được các nàng còn oanh động ra sao a.
Trần đại sắc lang khoái trá hai tay mỗi bên mang theo song sinh tỉ muội tuyệt sắc la lị trên tay.
- Tướng công chàng thật lợi hại nha, có thể câu dẫn về đây một tỉ tỉ Luyện Đan Sư kiều diễm như vậy. Công phu bỏ ra e rằng rất lớn nha.
- Ha ha ha đúng là phải bỏ ra không ít công sức.
Hắn cười đắc chí, hai nàng da thịt mềm mại, cánh tay nhu nhuyển trượt vào y phục mặc sức xoa nắn làm cho đại sắc lang thư sướng rên lên thành tiếng.
Sắc lang khoái trá mang theo nhị nữ bước vào gian phòng lớn, hắn vì Ngọc Ánh mà không tiếc công phu dựng lên một đan phòng thật lớn. Hỏa diệm luyện đan là Hỏa Tinh Thạch báu vật trên Hỏa Diệm Sơn của Bát Trưởng Lão được Trần Duyên tìm mua từ các đệ tử trong tông thập phần trân quý.
- Nhạc mẫu tỉ tỉ, ta tới tìm tỉ đây.
Ngọc Ánh thần sắc như thường rời mắt khỏi Loa Trùng Ốc đi tới bên người hắn. Nàng đã lưu lại đây một thời gian vốn đã nhìn quen những việc hoang đường này.
- Nhạc mẫu tỉ tỉ, chuyện ta cầu tỉ đã có tiến triển rồi?
Lệ Lệ, Liễu Liễu thập phần hiểu chuyện, hai tiểu la lị thoát ra khỏi vòng tay ma quái của hắn nhường Ngọc Ánh mĩ phụ tiến vào. Còn riêng phần mình thì phân biệt tả hữu dâng nước cùng phục thị hắn.
- Chuyện đó của ngươi không phải là không có cách. Chỉ là mỗi sinh linh tâm tính khác nhau nên đan dược phục dụng lại bất đồng. Số Phệ huyết Trùng này ta chưa từng thấy trong đan thư nên cũng khó lòng luyện ra đan dược cho chúng.
Không lâu trước đây Trần Duyên vì muốn gia tăng thực lực liền tìm tới Ngọc Ánh muốn nàng luyện ra thứ có thể khiến Phệ Huyết Trùng hăng hái trở lại. Những đầu linh trùng này càng phát triển Trần Duyên bỗng nhận ra chúng không còn thiết huyết như xưa.
Nguyên nhân bởi vì linh trí của bọn chúng đã mở ra một phần, không bị bản năng chi phối. Nếu như chuyện này tiếp tục kéo dài e rằng không lâu nữa Trần Duyên sẽ mất đi một quân bài chủ lực.
- Chàng phải tìm ra thứ linh dược khiến bọn chúng trở nên điên cuồng khó kiểm soát. Chỉ có thứ đó mới có khả năng đánh thức bản tính hoang dại đang ngủ say của chúng.
Mĩ phụ ngã đầu lên vai Trần Duyên nàng vừa suy tư ngón tay ngọc vẽ vẽ trên ngực hắn câu dẫn vô cùng.
- Thứ linh dược khiến Phệ Huyết Trùng điên cuồng thèm khát?
Trần Duyên ánh mắt đăm chiêu.
- Ha ha ha nhạc mẫu tỉ tỉ, có phải ta tìm ra linh dược kia tỉ liền có cách?
- Khẳng định.
Ngọc Ánh đối với tài nghệ luyện đan của nàng thập phần tin tưởng khẳng định.
- Đi thôi.
Bỏ lại một câu, Trần Duyên ôm Ngọc Ánh trực tiếp rời đi Tiểu Phương Thế Giới.
- Mục đích lần này muốn thành phải nhờ tới hắn a.
Ném đi truyền tin phù nhưng nữa ngày trôi qua tựa như ném tiểu thạch xuống đại dương rộng lớn đều không có lấy một chút tin tức nào.
- Người đó thật sự trọng yếu vậy sao?
- Hắn là người hầu của ta, lần này phải tìm mua một số thứ không tiện hành động ta muốn hắn thay ta ra mặt giải quyết.
Trần Duyên ném ra liên tiếp 3 lượt truyền tin phù nhưng đều bặc vô âm tính.
- Có lẽ đã xãy ra chuyện chẳng lành, Cao Hàn này vốn đã hướng ta lập ra lời thề thiên đạo hắn, có 10 lá gan cũng không dám phản bội.
Thiên địa phẫn nộ ngay cả cơ hội siêu sinh cũng không còn.
- Hắn…hắn…
Ngọc Ánh biến sắc. Nàng cùng Trần Duyên bám theo ấn kí đặt trên người Cao Hàn truy dấu tới đây, nhưng trước mặt hai người chỉ còn lại một cổ thi thể đang thối rửa.
- Hắn là Cao Hàn không thể sai được.
Trần Duyên ánh mắt âm trầm, nhìn vào y phục chấp sự cùng khí tức còn sót lại, cái xác này chính là Cao Hàn.
- Hắn làm ngươi khôn khéo, tâm tư cẩn mật vì nguyên do đó ta mới đặc biệt chú trọng. Hẵn phải có âm mưu tàn độc phía sau mới khiến bọn chúng ra tay hạ sát Cao Hàn tàn nhẫn bậc này.
Quét qua thi thể, túi trữ vật đã biến mất. Hồn phi phách tán không thể tra ra đươc tin tức hữu ích nào. Trần Duyên phất tay áo, thi thể tàn tành tro bụi trong phút chốc. Xóa sạch dấu vết, Trần Duyên hữu ý phóng ra đầu Phệ Huyết Trùng lên ngọn cây gần đó rồi mới an tâm rời đi.
- Có chút bất tiện, nhưng vì tương lai gia tăng thực lực một chút mạo hiểm bỏ ra vẫn xứng đáng.
Bước ra từ Hoán Bảo Các, Trần Duyên phóng ra ngoài hơn mười dặm. Giữ tốc độ phi hành không đổi, Trần Duyên một đường tiến sâu vào trong Ma Kiếm Lâm. Phía sau cũng xuất hiện hai bóng đen âm thầm bám theo không ngớt.