Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 27

Một hồi sau, có tiếng gõ cửa phòng kèm theo một giọng nói ngọt ngào vang lên:

- Thăng Thiên Đan đại nhân đấu giá đã được mang tới.

Trần Duyên mở ra mùi đan dược xộc lên mũi, linh khí từ viên đan phát ra mạnh mẽ. Hắn gật đầu hài lòng từ trong túi trữ vật lấy ra một vạn viên linh thạch ném đưa tới. Thiếu nữ cất linh thạch vào túi trưc vật rồi cáo lui.

Vì chuyến đi này Trần Duyên đã đem theo gần như đem tất cả gia sản đổi thành linh thạch. Nhưng thu hoạch lại khiến hắn rất hài lòng, có Thăng Thiên Đan này xem như đã nắm chắc đột phá Luyện Khí hậu kì trong tay.

Trần Duyên vẻ mặt cao hứng ngồi chứng kiến buổi đấu giá diễn ra, từng bảo vật tiếp tục mang lên nhưng không có thứ gì hợp với hắn. Riêng tiểu nha đầu lại rất hứng thú với bảo khí hình dạng chiếc trâm cài tóc.

- Đây là bảo vật áp đáy hòm của buổi đấu giá đêm nay, trước mắt các vị là bảo khí Hoa Mộc Trâm. Rất thích hợp với các nữ tu sĩ, ngoài công dụng bình thường thì chiếc trâm này là một bảo khí phòng ngự. Có khả năng chặn một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kì trở xuống.

- Nếu các đạo hữu mua về tặng cho vị cô nương trong mộng của mình thì lo gì không nắm giữ được trái tim nữ nhân chứ.

- Lời tiểu nữ đã nói hết cây Hoa Mộc Trâm định giá là mười vạn hạ phẩm linh thạch.

Lưu Thủy vừa dứt lời thì không khí bên trong hội trường đấu giá bỗng im lặng, không một ai kêu giá làm nàng cũng gấp gáp. Mười vạn linh thạch đối với tu sĩ Luyện Khí kì không phải là con số nhỏ chứ không muốn nói là con số thiên văn. Nhất là đa số người ngồi đây đều là tán tu, bản thân còn lo chưa xong ai lại bỏ ra mười vạn linh thạch mua về tặng nữ nhân chứ.

Bất chợt một tiếng nói vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

- Ta ra giá mười một vạn linh thạch hạ phẩm.

Trần Duyên cất tiếng làm cho chúng tu sĩ xung quanh đều chú ý về phía hắn. Không ngờ có tên giàu rững mỡ như vậy, dám bỏ mười vạn linh thạch mà giọng nói này là nam nhân vậy rõ ràng hắn mua để tặng nữ nhân của hắn.

Từng đôi mắt pha lẫn sự khăm phục, ghen ghét, tham lam nhìn Trần Duyên xem hắn như con lợn béo.

Trần Duyên thì không cần để ý, chiếc tram cài tóc kia đương nhiên thuộc về hắn.

Cầm lấy trầm cài Trần Duyên mỉm cười nhìn Hà Diệu, hắn biết nàng rất thích cây trâm cài này.

- Muội lại gần đây, ta cài chiếc trâm này lên tóc cho muội.

Hà Diệu đỏ mặt ngượng ngùng, nàng bẻn lẻn lại gần mắt nhắm chặt không dám nhìn hắn. Chiếc trâm cài lên tóc không khác gì thêu hoa trên gấm, làm cho vẻ đẹp mang chút ngây thơ càng khiến cho người ta thương tiếc.

Thấy Trần Duyên mãi mê ngắm nhìn mình nàng càng xấu hổ hơn, lấy đôi ta mềm mại đánh liên tục vào ngực hắn. Lúc này Trần Duyên mới sực tỉnh, hắn không dừng lại mà còn ôm chặt lấy nàng. Lúc này thì tới lượt Hà Diệu ngẩn người, thấy nàng không chống cự Trần duyên liền liều mạng cuối đấu xuống hôn thật sâu.

Nụ hôn đầu đời của nàng bị Trần Duyên cướp đi, lưỡi hắn tham lam cuốn chặt lấy lưỡi Hà Diệu mãi một lúc lâu mới chịu thả ra.

Cả hai nhìn nhau không nói gì, cuối cùng buổi đấu giá cũng kết thúc. Về tới phòng trọ thấy nàng vẫn chưa lên tiếng Trần Duyên tiếng lại gần hỏi:

- Muội không muốn làm đạo lữ của ta?

Nghe câu hỏi của hắn Hà Diệu sợ hãi miệng nhỏ lắp bắp:

- Không … không phải.

- Chỉ là công pháp của muội chưa tu luyện tới đại thành không được để mất nguyên âm nên…

Nghe tới đây Trần Duyên mỉm cười ôm nàng vào lòng thì thầm nói nhỏ:

- Không sao, muội còn nhỏ nên ta cũng không định sẽ song tu cùng muội.

Hà Diệu nghe vậy liền mừng rỡ.

- Thật chứ.

- Đương nhiên, tu sĩ chúng ta thọ nguyên rất dài. Một trăm năm, hai trăm năm, hay thậm chí một ngàn năm ta vẫn sẽ chờ, khiến muội trở thành đạo lữ của ta.

Trần Duyên hùng hồn nói.

Nàng cảm động tới rơi nước mắt, chủ động ôm hôn Trần Duyên. Cả hai cứ như vậy không nói gì ngồi bên nhau ngắm bình minh của ngày đầu năm mới.

Mặt trời đã lên cao Trần Duyên trả phòng dắt tay nàng rời khỏi Dạ Thành. Hà Diệu nhìn tay trong tay với Trần Duyên làm nàng hạnh phúc. Suốt quãng đường cả hai cố ý đi thật chậm để khoảng thời gian ở bên nhau được kéo dài.

Đúng lúc này tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền tới phá vỡ bầu không khí yên bình khiến hắn tức giận, nhìn thấy một làn khói bụi tiến lại gần. Trong đó có một tên Trần Duyên nhận ra, bởi vì hắn chính là kẻ chú ý tới Trần Duyên nhiều nhất trong buổi đấu giá tối qua.

Đoán được mục đích của chúng hắn nháy mắt với Hà Diệu, nàng hiểu ý lấy ra từ trong túi trữ vật một cái bình nhỏ. Thứ chất lỏng màu trắng vừa chảy ra liền tan vào không khí được gió thổi bay về phía bọn tu sĩ kia.

Nàng mỉm cười nhìn hắn rồi cất bước Trần Duyên cũng tò mò theo sau. Quang cảnh khắp nơi khiến hắn cũng không tránh nỗi bàn hoàn, người ngựa nằm la liệt mặc dù không chết nhưng nhìn bọn hắn đau đớn đến nỗi ước gì bản thân được chết sơm hơn.

Nghĩ tới độc Trần Duyên liền nghi hoặc:

- Ta và muội rõ ràng chưa uống thuốc giải độc tới gần chỗ này chẵng may bị nhiễm độc thì sao?

Biết điều hắn lo nghĩ nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Huynh đừng lo, Vô Hình Độc này mặc dù lợi hại nhưng cũng có hai yếu điểm. Đầu tiên là rất dễ giải, chỉ cần một viên tịnh độc đan thông thường cũng có thể giải được. Thứ hai là loại độc này chỉ tồn tại trong không khí mười hơi thở, nếu qua khoảng thời gian này thì độc tự động tiêu tán.

Nghe nàng nói hắn cũng yên lòng. Đúng lúc này một tên còn tỉnh táo nghe được lời của nàng nhanh tay ném một viên tịnh độc đan vào miệng. Đan vừa vào đúng như lời nàng nói chất đọc trong cơ thể hắn liền tan biến.

Hắn xoay qua dùng ánh mắt căm thù nhìn Hà Diệu, khoảng thời gian vừa rồi cơ thể bị chất độc hành hạ sống không bằng chết. Nhưng do tu vi đã là Luyện Khí kì tầng chín nên hắn vẫn còn giữ được tĩnh táo.

Thực lực bản thân chưa khôi phục hắn quyết định nằm phục kích, chỉ chờ cả hai vừa đi qua liền lập tức ra tay. Khi Trần Duyên vừa bước tới gần hắn liền vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh chũy thủ dài cỡ gang tay trực chỉ đầu lâu đâm tới.

Hà Diệu như biết trước cũng nhanh tay lấy ra một cây roi màu tím hồng nhưng không kịp ra tay thì cả nàng và tên tu sĩ kia đều sững sốt. Một con linh trùng từ tay áo của Trần Duyên bay ra cắn đứt bàn tay cầm trủy thủ khiến hắn đau đớn.

Nén cơn đau hắn biết với thực lực hiện giờ bản thân không làm được gì liền xoay người chạy trốn. Trần Duyên đâu dễ dàng cho hắn toại nguyện, một bầy linh trùng hơn hai trăm con bay ra ngăn chặn đường lui của hắn.

- Chờ đã đạo hữu…

Lời chưa dứt bầy Thực Huyết Trùng như bầy kiến lao vào gặm nát thân thể hắn. Sau khi giải quyết tên tu sĩ kia Trần Duyên cho bầy linh trùng thôn phệ hết những tên còn lại ngay cả ngựa của chúng cũng không tha.

- Dù sao mười hơi thở đã qua, chất độc chắc đã sắp hết tác dụng, chờ đám người này tỉnh dậy cũng không ít phiền toái không bằng hóa kiếp cho các ngươi.

Đàn Thực Huyết Trùng đói khát giành nhau xâu xé con mồi tạo thành cảnh tượng đẫm máu. Trần Duyên cũng không cần quan tâm, ngoài trừ tên Luyện Khí kì tầng chín kia thì những tên còn lại cũng không có gì cho hắn hứng thú.

Khi mọi chuyện kết thúc Trần Duyên nắm tay Hà Diệu tiếp tục hành trình. Được một hồi nàng không kiềm được tính hiếu kì của mình liền ngăn hắn lại, hai tay chống hông đe dọa:

- Huynh mau nói cho muội biết làm sao huynh biết được tên tu sĩ kia sẽ tấn công, còn những con linh trùng kia nữa chúng có phải là sinh ra từ trứng của loại linh trùng kì lạ mà muội dẫn huynh đi lấy không?

Thấy nàng như tiểu hài nữ tìm mọi cách đe dọa làm Trần Duyên bật cười nắm tay nàng đi tới hòn đá lớn bên đường ngồi xuống còn nàng thì ngồi trong lòng hắn.

Hà Diệu không nói gì, một phần vì tinh tưởng Trần Duyên, một phần vì tối qua nàng đã ngồi trong lòng hắn cả đêm. Cảm nhận cơ thể thiếu nữ mềm mại làm Trần Duyên khoái chí, hít thật sâu mùi thơm từ cơ thể nàng mới từ từ nói:

- Lúc nãy muội nói công dụng của Vô Hình Độc không cần thiết phải nói lớn như vậy đúng không? Nếu ta không lầm muội cố ý làm vậy để kiểm tra xem bọn hắn có chúng độc hay chưa, chỉ còn một chút ý thức thì dễ dàng giải được độc. Dù sao tịnh độc đan cũng không phải thứ khó kiếm.
Bình Luận (0)
Comment