Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng Kim Thiết Nghĩ cũng phải thuần phục. Trần Duyên lập tức thu vào túi linh thú dưỡng thương, dù sao đây cũng là linh trùng mà cả tu sĩ thời thượng cổ khát khao có được, không thể vì thương thế mà để lại ám tật trên người.
Nhìn xung quanh còn hàng ngàn hàng vạn Hắc Thiết Nghĩ Trần Duyên không còn cách nào khác đành phải tiêu diệt bọn chúng. Nơi này là lãnh địa của Ma Kiếm Tông không thể để rơi vào tay yêu thú. Trần Duyên vỗ túi trữ vật, hơn ngàn con Thực Huyết Trùng hung dữ lao ra trong đó còn có Tiểu Huyết và cặp Lục Đường Lang. Trần Duyên khống chế bọn chúng huyết tẩy nơi đây, như chỉ chờ có vậy Thực Huyết Trùng đói khát liền xông tới.
Nữa ngày trôi qua Hắc Thiết Nghĩ gần như bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn số lượng rất nhỏ may mắn trốn thoát. Điều khiến Trần Duyên bất ngờ là những con Thực Huyết Trùng Bính đẵng đã có dấu hiệu tiến cấp.
- Thì ra sau khi thôn phệ ngàn vạn con Hắc Thiết Nghĩ rốt cuộc bọn chúng cũng bắt đầu tạo kén, sau này ngoài trừ thôn phệ yêu thú cấp cao ra thì ta có thể lấy số lượng bù đắp.
Điều này làm hắn vui mừng khôn xiết, mặc dù tìm được ngàn vạn yêu thú không phải là điều dễ dàng nhưng trọng yếu chỉ cần thực lực đều có thể làm được.
Đại lục Trần Duyên đang sinh sống tuy nói là do hai thế lực nhân loại và yêu thú cùng nhau phân chia nhưng đó là chuyện của các bậc tiền bối đỉnh phong của hai bên ngang bằng. Số lượng yêu thú đông gấp ngàn vạn lần nhân loại là đều không ai có thể phủ nhận, những cánh rừng rộng lớn như Ma Kiếm Lâm thì càng không thể thiếu, nếu không thì làm sao có chuyện một tông môn có thể sở hữu nguồn tài nguyên lớn như vậy.
Mang theo tâm tình sảng khoái trở về nơi tập trung của chúng đệ tử, Trần Duyên liền thoải mái ngã lưng xuống đất. Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao của hắn quá nhiều sức lực, chân khí cũng như tinh thần. Khống chế linh trùng quá lâu làm tinh thần hắn như bị đè nặng thứ duy nhất hiện nay để hồi phục chính là ngủ một giấc thật sâu.
Ngày hôm sau Trần Duyên liền bị tiếng huyên náo của chúng đệ tử xung quanh làm tỉnh giấc. Chưa kịp định hình suy nghĩ thì ngoài lều đã có tiếng gọi.
- Kính thưa đại sư huynh chúng ta có tin vui.
Từ khi ba tên đệ tử bất kính kia bị Trần Duyên xử lí chúng đệ tử xung quanh nhìn hắn như thể ác ma, trong ánh mắt luôn có tia kính sợ. Thậm chí bên trong chúng đệ tử còn lưu truyền biệt hiệu Trần Huyết Ma bởi vì mỗi lần hắn ra tay là mỗi lần máu nhuộm mặt đất.
- Có chuyện gì mau nói.
Hắn lãnh đạm nói. (dù sao cũng là đệ tử chân truyền cách nói chuyện cũng phải ra dáng không thể làm mất mặt được ^-^).
Nghe tiếng đáp lại của Trần Duyên tên đệ tử bên ngoài chợt căng thẳng, hắn nhận ra bản thân vừa làm phiền giấc ngủ của tên ác ma này.
- Thưa... thưa đại sư huynh, sư thúc có căn dặn huynh tới đó gặp người.
Trần Duyên nghe nhắc tới sư thúc hắn liền bước ra, chúng đệ tử xung quanh liền cảm nhận được áp lực vô hình từ phía hắn. Thì ra Trần Duyên mới vừa trãi qua cuộc giết chóc nên sát khí từ người vẫn chưa tiêu tan hết làm chúng đệ tử xung quanh chợt căn thẳng không dám ngẩn mặt lên, còn riêng tên đệ tử đứng gần nhất cả người run rẫy tưởng mình đã chọc giận tới hắn.
Nhận ra điều đó Trần Duyên liền thu liễm sát khí, thấy không khí xung quanh đã bớt nặng nề hắn mới quay ra mỉm cười hỏi:
- Vị sư đệ kia chẵng hay Bạch Nhiên sư huynh sự việc gì cần gọi ta gấp như vậy.
Thấy vẻ mặt tươi cười bình thản của Trần Duyên hắn mới vững tâm tiếp tục nói.
- Bẩm chuyện là không biết tại sao đàn Hắc Thiết Nghĩ bao vây Bạch Lang Thôn không biết vì cớ gì mà đã bị tiêu diệt toàn bộ. Bạch sư thúc muốn mời sư huynh tới đó đàm đạo.
- Thì ra là vậy, không ngờ tình báo lại tới sớm như vậy. Bạch Nhiên sư huynh chắc đã nhìn ra manh mối gì rồi. Nhưng thì sao chứ, chỉ cần ta không thừa nhận là được.
Nghĩ rồi Trần Duyên vẻ mặt vui mừng đáp lại.
- Thì ra là có chuyện tốt như vậy sao. Sư đệ mau thông báo với Bạch sư huynh ta sẽ tới ngay.
Tên đệ tử thở phào nhẹ nhõm liền mau chóng rời khỏi, đứng gần tên nóng lạnh bất thường này làm hắn không thể yên lòng.
Nhìn thấy tên đệ tử kia thục mạng rời khỏi Trần Duyên cũng nhanh chóng đi theo. Bước vào trong lều, trung niên bạch bào đứng đó mỉm cười như chờ hắn. Trần Duyên chắp tay cúi chào.
- Bạch Nhiên sư huynh.
- Trần Duyên sư đệ, ta không ngờ đệ lại tới đây sớm như vậy.
Bạch Nhiên ha hả cười.
- Đương nhiên là phải tới sớm rồi, nếu không nhờ Bạch Nhiên sư huynh ra tay thì làm sao chúng ta lại có chiến thắng lớn như vậy.
Nghe tới đây Bạch Nhiên liền im bặt, hắn không ngờ tên sư đệ này lại lẽo mép tới vậy. Bản thân hắn chưa kịp nói ra nghi vấn thì bị tên này chặn lại.
- Sao sư huynh có gì không vừa lòng? Có phải lời ta nói có gì không đúng.
- Đương nhiên là không đúng rồi, đây là nhiệm vụ tông môn bàn giao cho đệ tử Luyện Khí kì, cho dù ta có mười cái mạng cũng không dám tự tiện ra tay.
Nói tới đây Bạch Nhiên khoé miệng hiện ra nụ cười.
- Sự việc thần bí này tới cả ta cũng không biết được, chẵng hay sư đệ có cao kiến gì chăng?
Nghe giọng điệu Trần Duyên đã đoán ra được tên sư huynh này nghi ngờ hắn.
- Làm sao ta biết được, chắc là có vị tiền bối nào đó vô tình đi ngang qua chợt thấy trong lòng không thoải mái liền ra tay trút giận hay là bị yêu thú mạnh mẽ nào đó trong lúc đói bụng đi ngang qua.
Bạch Nhiên khì mũi xem thường, không ngờ lí do vô lí như vậy mà tên này cũng không biết xấu hổ nói ra.
- Cách đây hai ngày không biết sư đệ đã đi đâu?
Lúc này trong lòng Trần Duyên rối loạn, hắn bỏ qua một chuyện quan trọng. Tu sĩ Trúc Cơ kì có thần thức có thể quan sát xung quanh.
- Sư huynh theo dõi ta.
- Đâu có, sư đệ đâu cần phải nghiêm trọng như vậy, chỉ là việc ngay trước mắt không thể nào xem như không có được.
Bạch Nhiên ha hả cười.
- Ta chỉ đi dò xét xung quanh thôi. Không phải sư huynh nghĩ việc này do một đệ tử Luyện Khí kì như ta làm chứ.
- Ta đâu có nói như vậy, chỉ là hướng của sư đệ rời đi lại trùng hợp với phương hướng đi tới Bạch Lang Thôn thôi.
Hắn luôn miệng nói không phải nhưng trong đầu đã khẳng định do Trần Duyên gây ra. Nhìn vào sát khí ban đầu trên người Trần Duyên hắn biết được thứ sát khí đó không thể hình thành từ việc giết một hai đệ tử. Nhìn tên sư đệ này Bạch Nhiên cũng hiểu lí do tại sao chính sư phụ yêu cầu hắn tới đây trao nhiệm vụ bất khả thi này cho Trần Duyên. Còn lí do thì Bạch Nhiên cũng không thèm hỏi tới, ai cũng có bí mật của riêng mình, kẻ nhàn nhã như hắn chỉ ước càng nhẹ thân càng tốt hơi đâu để ý chuyện xung quanh.
- Nhiệm vụ tông môn giao cho Phong Ma Sơn chúng ta đã hoàn thành, ngay hôm nay tất cả đệ tử sẽ di dời tới Bạch Lang Thôn chấn giữ.
- Ngay cả ta cũng phải đi theo sao?
Trần Duyên thất vọng, thú triều cở nhỏ này là thời gian vàng cho hắn tăng cường thực lực, nếu đi cùng các sư huynh đệ khác thì rõ ràng là cầm chân hắn.
Thấy vẻ mặt thất vọng của hắn Bạch Nhiên cười xòa:
- Lệnh này sư phụ ban ra chỉ dành cho đệ tử không đủ khả năng tự thân xông xáo Ma Kiếm Lâm thôi, ta nghĩ sư đệ có thực lực tự bảo vệ mình nên có thể toàn quyền quyết định, chỉ cần không đi tới địa phận nguy hiểm được đánh dấu trên địa đồ là được.
Nghe tới đây Trần Duyên vui mừng đón lấy địa đồ Bạch Nhiên ném tới, vừa định cáo từ rời đi thì chợt nhớ ra.
- Bạch Nhiên sư huynh, không biết đệ tử Thiên Độc Sơn hiện giờ đang nghỉ chân ở đâu?
- Sư đệ muốn hỏi tiểu tình nhân ở đâu đúng không?
Việc hắn và Hà Diệu cùng nhau chơi đùa phá phách ở Ma Kiếm Sơn không ai không biết. Nhìn thấy vẻ không muốn nói của hắn Bạch Nhiên phì cười.
- Nếu sư đệ muốn đi tới đó thì thật đáng tiếc, đệ tử Thiên Độc Sơn được ra cấm lệnh không được rời khỏi, phải ở lại khống chế độc trận bảo vệ tông môn.
Trần Duyên thất vọng, hắn nghĩ rằng đây sẽ là cơ hội tốt để cùng tiểu đạo lữ đồng hành.
- Vậy sư huynh có biết đệ tử Bình Địa Sơn đang ở chổ nào?
- Không phải sư đệ muốn tới đó gây phiền phức chứ?
Bạch Nhiên liếc một mắt nhìn Trần Duyên, hắn nhận thấy tên sư đệ này không phải là kẻ lo chuyện bao đồng không thể nào có chuyện tự nhiên đi hỗ trợ sư huynh đệ đồng môn.
- Sư huynh không cần quá đa nghi, Lục Trưởng Lão có ân với ta nên đệ sẽ không gây chuyện thị phi.
Bạch Nhiên bán tín bán nghi nhưng vẫn chỉ đường cho hắn.
Trần Duyên sau đó liền cáo từ rời khỏi, vẫn một thân một mình tới khi khuất dần sau tán lá.