Phía sau hắc vân kì dị bóng dáng nhân loại dần tiến lại gần. Nam nhân mày sắc như lưỡi kiếm, đôi mắt đã tràn ngập tơ máu đi tới không hề gây ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ nhất.
Trần Duyên đưa tay nhẹ nhàng bế nàng lên, nằm trong vòng tay nam nhân khiến nàng có cảm giác khác lạ chưa từng có trước đây. Cảm nhận tu vi của hắn nàng cũng hiểu tại sao nam nhân này lại trở nên căng thẳng, không ngờ chỉ có tu vi Luyện Khí kì lại có dũng khí tới nơi đây thậm chí là cướp con mồi trước mắt yêu thú cấp hai, chỉ bấy nhiêu cũng đủ hiểu nam nhân này là kẻ điên cuồng.
Người khác dù là kẻ nhát gan hay đạo tâm vững chắc cũng sẽ quả quyết từ bỏ chứ chưa nói tới hắn cùng nàng không có bất kì quan hệ gì.
Kì lạ là nàng không hề thấy khó chịu cảm giác này. Lần đầu được nam nhân che chở lại khiến trái tim nữ nhân đập mạnh, mặt ngọc vốn tái nhợt lại ửng hồng, cả người nóng ran.
Nhưng Trần Duyên không hề có tâm chí để ý điều đó, tinh thần hắn lúc này đã căng hết mức, cặp mắt tràn ngập tia máu hận ông trời không cho hắn thêm vài đôi chân, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
Trên không trung, đại điểu cảm nhận thấy điều khác thường. Đàn linh trùng này xuất hiện quá đúng lúc, chợt nhận ra không ổn liền nổi giận. Đại vĩ vỗ mạnh khiến từng cơn gió xoáy xuất hiện diệt sát toàn bộ Phệ Huyết Trùng.
Hắc vân vừa tan nhìn xuống cự hố đã trống rỗng đại điểu càng điên cuồng. Từng cơn gió dữ dội cuốn theo từng thân cây đại thụ bị kéo tróc rễ bay lên trời. Nó như muốn cày nắt khu rừng này tìm ra kẻ cướp đi con mồi phải khó khăn lắm mới tìm được.
Cảm nhận được cơn thịnh nộ của đại điểu Trần Duyên không dám quay đầu, siết chặt nữ nhân trong lòng hắn điên cuồng bỏ chạy không ngừng bước.
Hai canh giờ trôi qua, mặc dù không cam lòng nhưng cơn điên cuồng đã diệu lại, đại điểu nhận ra đây đã là giới hạn lãnh địa của nó.
Nữ nhân đã suy nghĩ tới điều này cho nên mới cố ý vừa đánh vừa lui nhằm thoát ra khỏi lãnh địa của nó. Yêu thú có tính chiếm lĩnh rất mạnh đồng thời không hề muốn tự tiện xâm nhập lãnh địa kẻ khác tránh mang họa vào thân. Nhưng nàng đã không chờ đợi được, thực lực cách biệt khiến nàng trọng thương trước khi rời đi.
Một hồi lưỡng lự đại điểu quả quyết từ bỏ, mặc dù không cam tâm nhưng không thể vì một miếng mồi ngon mà súc phạm tới tồn tại mạnh mẽ khác.
Phía sau đã yên tĩnh khiến tinh thần thả lỏng. Hắn không hề có ý định quay về thu lại số linh trùng kia. Đàn Phệ Huyết Trùng khẳng định lành ít dữ nhiều dù hắn muốn nhưng lực bất tòng tâm.
Đi tới nơi vắng vẻ, nhấc lên cự thạch. Đây là mật thất trước kia hắn dưỡng thương, trước khi rời đi đã cẩn thận che dấu.
Đặt nữ nhân lên thạch giường, lúc này Trần Duyên mới thật sự kĩ lưỡng chiêm ngưỡng nữ nhân này.
Thân người thon dài có đôi chút rắn chắc của kẻ luyện thể, nàng cao gần hai thước (2m đó), làn da nâu đồng khiến dã tính của nàng càng mãng liệt. Hắn không tài nào rời mắt khỏi cơ thể quyến rũ kia.
Mắt phượng khép chặt, lần đầu gần gũi nam nhân đồng thời bị hắn chằm chằm nhìn ngắm làm nàng ngượng ngùng không thôi.
Không thể để nữ nhân thương thế nặng nề bất tỉnh nằm đó, Trần Duyên nhanh tay cởi hắc giáp đã phế bỏ kia ( ta nghĩ thì ai cũng làm vậy thui^-^). Cặp đại nhũ như được giải thoát bật tung thiếp thân áo yếm bên trong đứng sừng sững trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.
Chúng to lớn như hai đại màn thầu, săn chắc như thể không có gì có khả năng đè ép. Cố gắng đè nén dục vọng, Trần Duyên dùng tay nhẹ nhàng đưa chân khí vào cơ thể nàng.
Nữ nhân cả người run rẫy, ngọc thể không mảnh vải che thân lại còn bị hắn không chỉ nhìn chằm chằm mà tay heo đã vuốt ve dọc khắp cơ thể. Dù là mượn cớ chữa thương nhưng không phải là chuyện dễ dàng đặc biệt là đối với nữ nhân như nàng.
Hơn hai canh giờ trôi qua, Mộc chân khí không hỗ danh là đệ nhất hồi phục trong các hệ khác. Đặc biệt là chân khí của hắn càng không bình thường, những vết thương tỗn trên làn da trơn tuột kia đã biến mất không để lại vết tích.
Dù ngoại thương đã không còn, nội thương mười phần chưa được một nhưng chỉ cần bấy nhiêu cũng đủ để nàng trở mình diệt sát hắn vì dám không ngần ngại xâm lược ngọc thể của mình. Kì lạ là nữ nhân lại không ra tay, đại thủ của Trần Duyên không ngừng nhẹ nhàng du lãng, từng tia chân khí không ngừng xâm nhập nội thể tiêu trừ phần nào thương thế.
Xúc cảm hắn mang lại khiến nàng thoải mái không khỏi rên rĩ, Trần Duyên làm sao không nghe thấy, nhưng đâu nghĩ rằng đó là thỏa mãn do hắn mang lại. Đinh ninh là trong tiềm thức nữ nhân đang không ngừng đau đớn, khi bàn tay tới nơi khiến tiếng động phát ra là hắn không ngừng chiếu cố nơi đó. (e hèm chỉ là hiểu lầm thui).
Canh ba đã qua Trần Duyên chợt tỉnh giấc, ban ngày đã tổn hao quá nhiều chân khí để trị thương cho nàng. Khi chân khí đã hao kiệt hắn lấy y phục của Hạ Thảo cho nữ nhân này mặc tạm, thân thể cao hai thước của nàng khiến y phục vốn không hề kín đáo lúc này lại khiến xuân quang càng lộ rõ.
Bước tới thạch giường dáng người cao lớn uyển chuyển nữ nhân tóc đen tuyền chỉ dài tới cổ, gương mặt thanh tú mạnh mẽ, mắt phượng chớp động đang ngồi đó phức tạp nhìn hắn.
Trần Duyên cũng ngây người, cả hai bốn mắt nhìn nhau hồi lâu cuối cùng Trần Duyên cũng lên tiếng xua tan bầu không khí lạ lùng này.
- Tiểu điệt Trần Duyên ra mắt sư cô.
Dù sao nữ nhân này mười phần là tu sĩ Trúc Cơ kì, hắn không dám quá tự phụ. Trận giao chiến ngày trước dù nàng thảm bại nhưng không có nghĩa thực lực yếu kém. Trần Duyên cảm nhận được dù trong tình trạng thương thế này hắn cũng có thể bị nàng diệt sát.
Trầm ngâm hồi lâu tiểu khẩu cuối cùng cũng nhẹ mở.
- Ngươi là ai, tại sao ta không hề hay biết là trong tông môn xuất hiện đệ tử Luyện Khí kì lại có thực lực dạo chơi nơi này?
Giọng nói mạnh mẽ chất vấn như vẻ bề ngoài của nàng.
- Sư cô quá lời rồi, tiểu chất là Trần Duyên đệ tử chân truyền của Phong Ma Sơn. Chỉ là tiểu trùng liều mạng nhỏ tới chổ nguy hiểm này hòng tìm kiếm chút tài nguyên tu luyện.
Trần Duyên vội vàng khiêm tốn nói.
- Thì ra là vậy sao?
Nàng nghiền ngẫm, mắt phượng bỗng nhiên sắc lạnh nhìn tới. Như thể áp lực nặng ngàn cân đang đè lấy, nàng không còn là nữ nhân trọng thương tới mức không thể cử động như hôm qua nữa, giờ đây đứng trước mặt hắn là đại tu sĩ Trúc Cơ kì mười phần không thể giả.
- Sư cô, xin nhớ tới ta đã không màng tính mạng cứu người từ chổ chết mà tha cho tiểu chất một mạng, tiểu chất ngay lập tức rời đi sẽ không làm người vướng mắt.
Trần Duyên đổ mồ hôi lạnh, đứng dưới áp lực của nàng mặc dù không quá nặng nề nhưng hắn lại không dám làm điều ngu ngốc. Nếu như nàng là nữ nhân máu lạnh thì khẳng định sẽ không lưu tâm tới ơn cứu mạng vừa rồi mà ra tay diệt sát, chuyện “lấy oán báo ân” này cũng không quá hiếm hoi trong tu tiên giới.
Dù hắn mở miệng cầu xin nhưng nàng không hề lưu tâm, áp lực càng lúc càng đè nặng. Nhưng lần này lại khiến nàng không khỏi kinh ngạc, dù đã dùng áp lực lớn nhất đè ép, nền đá dưới chân xuất hiện không ít dấu vết nức nẻ như mạng nhện nhưng Trần Duyên sắc mặt không hề thay đổi. Như thể dù cả trời đất sập xuống hắn cũng kiên định đứng đó không hề suy suyển.
Giấu đi ánh mắt kì lạ, áp lực dần tiêu tán. Nàng như thể không có điều gì khác thường.
- Ta là Kiều Nguyệt Nguyệt, trước đây vốn là đệ tử Bình Địa Sơn trăm năm trước đột phá Trúc Cơ kì liền ra ngoài lập mật thất tiềm tu.
- Ngươi đã là đệ tử chân truyền, bước chân vào Trúc Cơ là mười phần khẳng định, không cần quá câu nệ cứ gọi ta là sư tỉ là đủ.
Tính cách nàng bỗng nhiên biến đổi làm hắn không kịp trở tay, ngẫn đầu nhìn nữ nhân cao lớn, như thể không chú tâm quá nhiều nàng không hề cố gắng che đậy mà thoải mái dựa lưng ong vào vách đá mặc cho y phục không thể che lấp đi xuân quang trên người.
Trần Duyên không khỏi nuốt nước bọt dù cho cổ họng đã nóng rang, không ngờ nàng lại tiếc lộ nhũ danh của mình. Đứng trước tình cảnh xấu hổ, trong lúc hắn không biết phải nói điều gì thì…